Ở một làng nọ, có ông lão nông già cùng đàn cháu nhỏ. Ngày ngày lúc lũ trẻ đi học ông lão lại ra đồng làm ruộng, có thời gian rỗi ông lão lại tham gia các buổi nhậu nhẹt, đánh cờ, múa hát... Sau một ngày kia, sức khỏe đi xuống, lão nhận ra những việc làm kia của mình chỉ đem lại KHỔ đau.
Rồi Lão nghe đồn làng bên có vị thày trí tuệ hơn người, dạy người ta làm sao hết khổ, lão cắp sách sang học hỏi, lấy Kiến Thức.

Rồi y cứ lời dạy, Lão xa dần những cuộc vui, cuộc tu tập vô bổ, Lão chuyên chú làm việc và khi rảnh rõi lão không còn đi đâu nữa, chỉ quanh quẩn trong căn nhà của mình cùng lũ trẻ. Và Lão đã cảm nhận được niềm vui của cuộc đời, không còn thấy những khổ đau trước kia nữa.

Và nhờ có các kiến thức vị thày kia chỉ dạy, Lão biết được ngoài niềm vui đó, Lão có thể còn có thể đạt được những niềm vui, hạnh phúc lớn lao hơn nữa.

1) Đầu tiên lão ngồi xuống một góc nhà, và bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời, về những khổ đau...
Nhưng lắm lúc, Lão lại bị những người bạn cây khế cũ, đến rủ rê nhậu nhẹt, vui thú, làm lão phiền não, đuổi đi mãi không xong.
Dần dần, bằng cách nghĩ về những vài học đã được dạy, lũ bạn kia cũng dần ít đến hơn, và Lão có thể chìm sâu vào trong những suy nghĩ đó, Lão cảm thấy được niềm vui, niềm hạnh phúc hơn hẳn những gì đã cảm thọ trước đó khi mà mới bắt đầu xa lánh hội bạn xấu.
2. Và khi các bài học được suy nghĩ thấu suốt, Lão có thể ngồi một chỗ trong nhà, không cần phải suy ngẫm gì nữa, mà thỏa thích hưởng thụ những cảm giác thư giãn thoải mái.

- Đôi khi lũ trẻ con quấy phá sự thanh tịnh của lão. Làm lão nổi nóng lên và quát tháo bảo chúng hãy ở im. Nhưng rồi ngay sau đó lão Lại nhận ra rằng, bản chất trẻ con là như vậy, càng làm như thế càng thêm phiền não vào người. Và Lão Bắt đầu làm quen với sự hưởng thụ niềm hạnh phúc của bản thân, mà chung quanh lũ trẻ vẫn chơi đùa mà lão cũng không bị ảnh hưởng gì. Bằng cách đó, lão lại càng được an tĩnh ngồi một chỗ hơn không phải đi lại (để quát tháo chúng) nữa.
- Lại có lúc, vì lão được học là ngoài niềm vui, hạnh phúc này mà Lão đang có, lại còn có cái gì đó cao siêu hơn nữa, thoải mái hơn nữa. Do đó lão thúc ép mình: phải làm thế này, phải làm thế kia để tiến lên. Sau một thời gian thử nghiệm, mệt mỏi mà không thu hoạch được gì, lão bắt đầu buông bỏ, biết chấp nhận, biết đủ với cuộc sống hiện tại, không muốn tìm kiếm thêm niềm vui mới mẻ gì nữa. Nhưng Lão vẫn chuyên cần, không lười biếng trông giữ ngôi nhà của mình trong niềm an lạc tự tại không xao động
Và các ngày tiếp theo của Lão trôi qua mềm mại như thế: kẻ có ý xấu đến, lão đóng cửa không tiếp, Kẻ hiền đến, Lão vẫn bắt chuyện bình thường, còn lúc ở nhà một mình với đám trẻ Lão lại chìm vào trong vui thú Hỷ Lạc no đủ.
3) Rồi một ngày bật chợt, trong sự tĩnh lặng no đủ đó, Lão phát hiện ra, dưới nền nhà có một cái giếng sâu hun hút, mà chỉ khi thực sự yên lặng, no đủ hỷ lạc, Lão mới cảm nhận được, cánh cửa nó mới mở dần ra.
Có lúc nó vừa mở ra được một chút lại bị đóng lại vì tâm lão xao động.
Có lúc cánh cửa đó mở ra đủ để Lão chui vào, nhưng chỉ vào được một chút xíu là Lão bị đẩy bay ra ngoài. Vì Sao? Vì cái bản Ngã của Lão,chưa thuần thục, nó sợ chết, nó kéo Lão ra.
Nhưng chỉ cần như thế Lão cũng biết được rằng ở dưới đó có gì bởi vì:
- Lão cảm nhận được, khi lão bước được vài bước, Lão đã cảm nhận được sự tĩnh lặng hơn hết, sự trải nghiệm mà thấy trước đó Lão chưa bao giờ cảm nhận thấy. Khi Lão hóng tai ra bên ngoài vẫn nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa, nhưng nếu không muốn, lão có thể quên hết những âm thanh, cảm xúc bên ngoài ngôi nhà của mình.
- Lại nữa đôi lúc Lão thấy được ánh sáng, ánh sáng rực rỡ trong căn hầm tối, soi sáng giúp Lão thấy được những bức phù điêu, những bức hình trong đó mang đầy những trí tuệ, mà đúng như vị thày kia đã dạy, và giờ Lão thấy thực tế.
- Và nhờ những lần vào đó, khi quay lại ngôi nhà với những công việc đồng áng của mình, Lão vẫn có thể thoải mái cảm nhận niềm vui, hạnh phúc trong mọi lúc mọi nơi, mà không cần phải cố công tìm kiếm, hay ngồi một chỗ suy tư về giáo pháp trong sách vở nữa.
- Và hơn thế nữa: Lão có được trí tuệ, Lão Biết được điều gì Lão cần làm tiếp, để khám phá tiếp cuộc hành trình còn dang dở trong căn nhà của mình, mà đã được vị thày mô tả sơ lược trong sách vở là còn rất nhiều chặng đường nữa còn phải đi.