.
Hãy bỏ qua những cái nhận BIẾT của đạo hữu (THỨC) đang có về các DANH/KHÁI NIỆM mà đạo hữu vẫn hiểu nó là như thể, tạm gác nó qua một bên và khéo tác ý. Viên Mộc sẽ giải thích cho đạo hữu rõ.
1) Hành: là cách thức vận hành của một đối tượng. Thân Hành: Các hành động của thân (4 thế lớn đi đứng ngồi nằm). THÂN HÀNH NIỆM, NIỆM (BIẾT) đặt trên các thế HÀNH Của THÂN ( KINH THÂN HÀNH NIỆM, là từ sẵn có không phải VIÊN MỘC tự đặt tên, nó là bản kinh khác không phải kinh TỨ NIỆM XỨ nhưng nội dung nó nằm trong kinh TỨ NIỆM XỨ, mà người dịch dịch là "QUÁN THÂN" và các mục khác là "QUÁN TÂM", "QUÁN THỌ", "QUÁN PHÁP", Viên Mộc thấy cách dịch này không hợp lắm nên dùng các từ " THÂN HÀNH NIỆM, TÂM HÀNH NIỆM, PHÁP HÀNH NIỆM, THỌ HÀNH NIỆM ".
Thọ có các đặc tính: (Hành). Khổ, lạc... NIỆM Đi nhận biết nó tức là BIẾT (TUỆ TRI) các cảm thọ này khởi lên nên gọi là THỌ HÀNH NIỆM nghe hợp lý hơn quán thọ.
2.Hãy khéo tác ý đoạn này, đây là chỗ độc đáo của pháp thiền mà Viên Mộc đang trình bày , khác các pháp quán sổ tức khác.Một niệm khởi lên còn phải xem NIỆM NÀY LÀ HÀNH GÌ ???
- Các pháp thiền Quán sổ tức khác mà Viên Mộc biết đều dẫn đến các triền cái được Sanh. Bao gồm:
Nghi, từ Nghi dẫn đến Trạo HỐI.
Bởi vì sao? Vì lúc thiền tới một mức độ vi tế, hành giả sẽ thấy MÌNH HÀNH CHƯA ĐƯỢC ĐÚNG PHÁP, khi đó hơi thở đang đều sẽ bị thay đổi theo tâm bị giao động của hành giả.
Thực tế pháp thiền là để phát triển cái "GIÁC", làm cho sung mãn 7 GIÁC CHI, cái giác này không thể tác ý mà có, không phải chú tâm vào hơi thở mà có, mà nó phải là "Miên mật nhận biết (giác) các trạng thái của thân, tâm mà có".
Pháp này làm được điều đó vì các lý do:
- Thực hiện theo pháp Thiền này, hành giả chỉ như 1 người khác, quán sát, thân, tâm của 1 học giả đang tu hành khác, nên mọi sự sảy ra tự nhiên, không chịu sự tác ý của hành giả, hơi thở sẽ đều nhẹ, thân thể KHINH AN, sảng khoái, không hề gò bó, mà cái BIẾT luôn hiện hữu không mất đi.
- Vì khi mà bị hôn trầm hành hành giả cũng TUỆ TRI" Tôi biết tâm tôi có hôn trầm", "ở đây có TÂM HÀNH NIỆM". Do đó không hề có chuyện khởi lên NGHI, HỐI.
- Tất cả các niệm thiện, niệm ác, vọng niệm, chánh niệm... Khởi lên bình thường sẽ làm sao động tâm hành giả, sao động sự chú tâm của hành giả vào đối tượng thiền (hơi thở ). Nhưng với pháp này thì KHÔNG, bởi vì:
- Đối tượng của việc Thiền, chỉ là cái BIẾT, cái nhận biết đặc tính, biết sự khởi phát, BIẾT trên nền tảng rất rộng: THÂN, TÂM, THỌ, PHÁP. Mà Tất cả các NIỆM thiện, ác đó đều có thể nhét vào 1 trong bốn cái sọt đó.
- Quá trình đưa một đối tượng vào 1 cái sọt (nhận biết nó là cái HÀNH của cái nào) mất 1 chút thời gian, không giống như các pháp khác (đánh tan nó, gạt bỏ nó- Tác ý, ức chế), lượng thời gian này là cần thiết bởi vì:
- Thời gian này hành giả vẫn có cái BIẾT.
- Thời gian này hành giả sống trong Chánh TƯ DUY
- Thời gian này cần để hành giả hiểu thấu triệt một vấn đề, đưa nó vào "KHỔ TẬP" và không để nó khởi lên nữa đối với các ác niệm khởi lên[KHỔ DIỆT], hay duy trì Niệm đó, vì niệm đó là chánh niệm, đưa đến giải thoát....
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)




), rồi còn lại có thêm thân hành niệm, thọ hành niệm, tâm hành niệm, pháp hành niệm (#2)... Hic!!! Toàn những kiến thức mới mà SMC chưa từng nghe bao giờ. Vì đó giờ toàn nghe 3 hành: Thân hành, Khẩu hành, Ý (tâm) hành!
Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks