Trình bày thêm 1 chút về vấn đề này. Có lẽ cũng không phải 1 chút.
Trước hết. Tu hành đúng cách có thể:
1) Phản lão hoàn đồng, hoặc ít nhất làm chậm tiến trình lão hóa.
2) Tiêu trừ bệnh cũ, ngăng phát bệnh mới.
3) Không chỉ trẻ hóa thể xác, mà còn trẻ hóa tinh thần.
Trẻ hóa tinh thần là thế nào? Thế này. Trẻ nhỏ, dù khác giới hay đồng giới, chúng có:
- Khi nghe tiếng nói khêu dâm gợi dục sinh tâm dâm dục. Nghe lời nói thô tục sanh tâm dâm dục. => Không có
- Khi hai đứa trẻ khác phái ôm nhau hôn hít sinh tâm dâm dục... => Không có
- Khi miệng nói lời dâm dục, miệng nói thô tục, miệng nói lời khêu dâm, gợi dục rồi sinh tâm dâm dục. => Không có
- Khi hai đứa trẻ khác phái, nắm tay, ngồi tựa vào nhau, ôm nhau, hay nằm chung nhau một giường sinh tâm dâm dục. => Không có
- Khi ý khởi niệm về dâm dục, ý suy tư về dâm dục, ý nghĩ đến đứa trẻ khác phái sinh tâm dâm dục. => Không có, thậm chí là ngay cả ý niệm cũng không khởi
Câu hỏi đặt ra: Tại sao người lớn bị mà trẻ nhỏ không có?
Bên lề, Thánh kinh viết rằng, Chỉ khi ngươi ngây thơ như trẻ nhỏ, ngươi mới có thể đến thiên đàng.
Như vậy, người tu đúng cách, sẽ như trẻ nhỏ, không còn những ô uế tục trần như đã kể trên.
----
Phân tích thêm.
Tại sao lại quan trọng vấn đề tình cảm, tình dục khác giới (hoặc đối với LGBT là đồng giới, lưỡng giới,...)?
Bạn nhìn một cô gái đẹp rồi khởi dục niệm => cho đây là tội lỗi.
Bạn nhìn một chiếc xe xịn, một ngôi nhà to,... thậm chí là những món ăn hằng ngày rồi khởi thèm thuồng, đói khác, ham muốn,... (dục niệm) => không cho đây là tội lỗi ?????
Cho nên, bên trọng bên khinh, căn gốc chẳng trừ. Thì sao khỏi bệnh?
Kinh Lăng Nghiêm:
- A Nan! Bản tánh của tất cả chúng sanh vốn chơn thật trong sạch, vì vọng kiến mà vọng sanh tập khí, do đó chia thành nội phần và ngoại phần.
- A Nan! Nội phần tức là phần trong của chúng sanh. Do lòng ái nhiễm phát khởi vọng tình, vọng tình tích chứa không thôi, sanh ra ái thủy, nên chúng sanh hễ nghĩ đến thức ăn ngon thì chảy nước miếng; nhớ đến người xưa, hoặc thương hoặc giận, thì chảy nước mắt, tham cầu của báu, trong tâm ham muốn, cả mình đều thấm nhuần nước tham; tâm tham dâm dục thì hai căn nam nữ tự nhiên chảy dịch. A Nan, những ái dục ấy dù khác, nhưng sự chảy nước là đồng, tánh nước thấm ướt chẳng lên được, tự nhiên sa đọa, gọi là Nội Phần.
- A Nan! Ngoại Phần tức là phần ngoài của chúng sanh. Do lòng khao khát phát ra vọng tưởng, vọng tưởng chứa mãi không thôi, sanh ra thắng khí. Nên chúng sanh hễ tâm giữ giới cấm thì cả thân nhẹ nhàng; tâm trì chú ấn thì cử chỉ hùng dũng, tâm muốn sanh cõi trời thì chiêm bao thấy bay lên, tâm nhớ cõi Phật, thì thắng cảnh thầm hiện, phụng sự Thiện Tri Thức thì tự khinh thân mạng. A Nan, những vọng tưởng dù khác, nhưng sự nhẹ nhàng bay lên là động, bay động chẳng chìm, tự nhiên vượt lên, gọi là Ngoại Phần.
- A Nan! Tất cả sanh tử tương tục trên thế gian, sống thì tùy thuận theo tập khí, chết thì biến đổi theo dòng nghiệp, đến lúc lâm chung, còn chút hơi ấm, các việc thiện ác của một đời đồng thời hiện ra, sống thì thuận, chết thì nghịch, hai tập khí giao xen lẫn nhau, thuần tưởng thì bay lên, ắt sanh cõi trời, nếu cái tâm bay ấy gồm cả phước đức, trí huệ và tịnh nguyện, thì tự nhiên tâm được mở mang, thấy tất cả tịnh độ với mười phương chư Phật, theo nguyện vãng sanh.
https://www.niemphat.com/kinhdien/ki...ngnghiem8.html
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks