Từ hồi còn trẻ, Hòa thượng đã có ước nguyện truyền bá Phật pháp rộng khắp
thế giới. Muốn vậy, Ngài phát nguyện tổ chức phiên dịch Tam Tạng Kinh điển
Phật giáo sang các thứ tiếng trên thế giới. Đây là công trình sự nghiệp ngàn năm.
Ngài nói:“Phiên dịch Tam Tạng còn quan trọng hơn vãng sanh Tịnh độ”.
Hòa thượng là người đầu tiên trên thế giới dùng Trung văn để giảng Kinh, trước
hết, Ngài đọc một đoạn Kinh từ trí nhớ, rồi liên tiếp giảng câu này sang câu khác
mà không cần nhìn vào Kinh văn. Ngài chẳng cần ghi chép điều gì, Ngài giảng
hoàn toàn lưu xuất tự tự tánh khiến ai ai cũng hiểu được. Ngài sử dụng tiếng bạch
thoại thông dụng để giảng giải những ý nghĩa sâu rộng nhất của Kinh văn, bằng
những ví dụ rất thực tế khiến mọi tầng lớp đều hiểu được. Hòa thượng nói: “Tôi
chỉ biết cách đưa ra những ví dụ rất đơn sơ để chuyển ý Kinh do tôi giảng, gọi là
“Bản dịch đơn giản”. Cũng như rau cải được luộc chín bằng nước sôi, trông có vẻ
thanh đạm nhưng rất tốt cho sức khỏe”.
DỊCH SANG NHỮNG NGÔN NGỮ KHÁC:
Có hàng trăm bộ Kinh dịch xong đã được ấn hành. Nhiều nhất là tiếng Anh.
Sau này sẽ in Kinh song ngữ Hoa Pháp, Hoa Việt …
Bên cạnh việc xuất bản Kinh sách, băng từ và băng video cũng được phát hành
song ngữ. Hiện nay băng từ song ngữ cũng rất thông dụng để ghi và truyền các dữ
liệu bằng tiếng Hoa và tiếng Anh.
THÀNH LẬP VIỆN PHIÊN DỊCH KINH ĐIỂN QUỐC TẾ:
Năm 1973, Viện Phiên dịch Tam Tạng Kinh Phật giáo Quốc tế đã được
thành lập.
Năm 1992, thành lập Ban quản trị Hội Phật giáo Pháp giới. Chư Tăng cùng Cư sĩ
từ khắp nơi đều tình nguyện đến đây để cộng tác dịch và ấn hành Tam Tạng Kinh
mà không nhận bất cứ khoản thù lao nào.
TÁM QUY LUẬT CỦA NGƯỜI PHIÊN DỊCH KINH ĐIỂN PHẬT:
Người dịch phải tự thoát mình ra khỏi động cơ tự truy cầu danh lợi.
Người dịch phải tu dưỡng thân tâm, dứt bỏ thói cao ngạo.
Người dịch phải tự chế, không được tự khen ngợi mình nhưng lại chê bai người
khác.
Người dịch không được tự cho mình là tiêu chuẩn, là thước đo, rồi hạ thấp người
khác bằng cách tìm lỗi nơi tác phẩm của họ.
Người dịch phải lấy tâm Phật làm tâm mình.
Người dịch phải dùng Trạch Pháp Nhãn để phân xét đâu là chân lý.
Người dịch phải cung kính cầu thỉnh Cao Tăng Đại Đức mười phương chứng minh
cho bản dịch.
Người dịch phải hoan hỷ truyền bá giáo nghĩa Phật học bằng cách in Kinh, Luật,
Luận khi việc phiên dịch của mình được công nhận là chính xác.
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks