Theo MN biết, hiện tại vẫn có người trong Đạo có thể xuất thần về cõi Thiêng Liêng. Phương pháp tu luyện chưa được truyền rộng rãi vì chưa đến thời kỳ.
Sau đây là một vị tu trong Đạo kể lại lúc nhận thông điệp từ Thượng Đế.
____________
Hôm ấy khoảng 11 giờ trưa, vị môn đồ tu chơn đang ngồi đi tiêu dưới gốc một bụi tre. Cầu tiêu nơi miền quê chỉ là một cái hố sâu có hai miếng ván bắt ngang, bao chung quanh vài thanh gỗ và mấy miếng lá dừa sơ sài. Gió hiu hiu thổi, vài áng mây bay lãng đãng trên bầu trời xanh thẳm. Y đang ngồi ngó mông lung bất giác nhìn xuống thanh gỗ thấy một hàng kiến vàng bò lưa thưa… Có hai con chẳng biết giận nhau chuyện gì, đang cắn nhau dữ dội, bốn cái nanh bấu chặt không rời, chân chỏi vào nhau dựng đứng cả người, con nầy đẩy qua con kia đẩy lại, khi thắng khi bại, có lúc lăn nhào trông giống một màn đô vật trên võ đài. Lấy làm vui mắt, y mãi mê xem trận kiến vàng đấu võ. Bỗng một luồng thần lực tuôn tràn xuống mạnh mẽ khắp cả người y. Y đã quen với cảm giác nầy mỗi khi Chân Sư sắp xuất hiện, nên định thần lại để tâm thật yên xem có chuyện gì xảy ra. Y nghe rõ tiếng nói Chân Sư lồng lộng trong chơn thần với giọng nghiêm khắc.
"_ Hai con kiến đang cắn nhau sắp chết mà con nỡ ngồi nhìn như thế à ! Sao con không can nó ra ?"
Y có cảm giác sợ hãi vì thất lễ, cầu tiêu ô uế quá sao Thầy lại đến nơi nầy.
Tiếng nói lại tiếp :
"_ Con nhìn xuống hầm cầu kia xem "
Y ngó xuống hố tiêu thấy một đám dòi lúc nhúc.
"_ Nơi đó đang có sự sống. Có sống là có Thầy trong đó, không có gì là ô uế cả. Chính tâm con đang dơ đó ".
Tiếng nói im bặt…
Y lấy ngón tay định kéo mỗi con ra một bên …
Tiếng nói lại vang lên :
" Nhẹ nhẹ tay không khéo con làm chết nó bây giờ ".
Y xé một miếng giấy nhỏ xen vào giữa bốn cái càng của chúng, rồi dùng miếng giấy khác ép nhẹ vào thân nó đẩy ra xa, chúng vẫn còn giận dữ, phải một hồi lâu mới chịu buông ra mà bò đi chỗ khác.
Y bàng hoàng như vừa qua một cơn mộng giữa ban ngày …
Một câu chuyện khác:
Và một lần khác vào khoảng nửa đời tu học y cũng gặp một trường hợp tương tự. Có một số trẻ mồ côi sống gần nơi y cư ngụ đang gặp cơn đói, không phải vì xã hội bạc đãi chúng nó, mà vì lòng tham lợi của người chăm sóc khiến xảy ra vụ đói mà bên ngoài ít người biết được. Y biết rõ tình trạng thiếu thốn của chúng, nhưng y vẫn lờ đi không giúp đỡ gì. Y an tâm để việc đói khát ấy lại cho người khác lo liệu, tự nhủ rằng mình làm quá nhiều công việc tinh thần rồi.
Trong một lần diện kiến Chân Sư bằng Chơn Thần sau phần dạy bảo xong, Ngài liền quay sang hỏi thăm chuyện trần tục.
"_ Mấy đứa trẻ mồ côi ở gần con đó hiện giờ sống ra sao ?
- Bạch Thầy chúng nó đang đói phải ăn cháo qua ngày.
Ngài dạy tiếp :
" Trong túi con đang có tiền, con có quyền chi dụng số ấy. Mấy đứa trẻ mồ côi đang đói trước mắt con, mà con vẫn làm ngơ, hạnh của một người tu không phải như thế. Con hãy trở về cõi đời trần tục của con mà lập hạnh lại".
Chơn Thần y đã bị Chân Sư đuổi về cõi đời trần tục vì thiếu hạnh thương yêu đối với chúng sanh…
Thế là sau đó một chương trình cứu đói cho trẻ mồ côi được thực hiện một cách âm thầm, khéo léo, khoảng vài ba tháng thì hết nạn. Có ai biết rằng những bát cơm cứu trợ vào những ngày giờ ấy là kết quả của một hình phạt mà vị môn đồ tu chơn đã nhận từ vị Thầy của mình nơi cõi Thiêng Liêng để cảnh cáo.
Y nhớ mãi bài học nầy trong đời.
Bookmarks