" Chỉ cần ánh mắt chàng dừng lại ", câu hát hàm ẩn sự gợi ý chỉ cần bình yên, trí tuệ sẽ sáng rõ và người ta sẽ nhìn thấy được sự thật.

Cái bình an, bất động trong cuộc sống khó khăn cạm bẫy nguy hiểm này, trong mỗi chúng ta, nếu muốn, đều có thể tác ý được nó. Nhưng thật ra nó chỉ như kẻ làm công, trốn ra ngoài 5p, hút điếu thuốc và thưởng thức sự bình yên hay như 1 người lao động, nghỉ ngơi đúng duyên thời, có được 1 chút bình yên an ổn hoặc nếu tốt hơn người đó có thể đạt được sự "bất động, khing an" trong thoáng chốc để rồi sau đó ....mọi thứ....vỡ nát.....tan chìm.....Nó không thể so sánh với sự "bất động an yên" của Alahan được, bởi vì sự an yên của họ không còn bị phá vỡ, không còn thể "tan chìm" hay biến động trong tương lai. Giống như là sự an yên của bậc Đại Vương sau khi đã chinh phục chiến thắng tất cả, sau cùng "bất động an yên" được.

Nếu cái " an yên, bất động và vô trụ" vốn là "ta", thì có lẽ "Ta" đã chẳng tái sinh, trôi lăn trong biển khổ mãi chưa dứt.

Phải làm sao? Chẳng có cách nào khác là "đối mặt", thông hiểu và sử dụng năng lực Ý thức để đạt được. Chúng ta cứ nghĩ mà xem, có bao giờ chúng ta "thành tựu" được 1 pháp gì như là chăm chỉ, sợ hãi về điều gì, vượt qua chính mình, hay đơn giản là thành tựu trong công việc mà lại không có "Ý thức"

Cho nên là một pháp môn nào mà cứ hướng đến vô tưởng vô niệm...thực ra chỉ đang "né tránh" vấn đề, né tránh thì mãi vấn đề luôn ở đó. Nên có câu " xả thiền, tham sân si lại như ban đầu". Chẳng có "thần lực" hay"trí tuệ" nào mà cứ ...cứ...."tự nhiên".....rồi sẽ đến. Mọi cái đều phải "xây dựng" trên những "khó nhọc" thường xuyên và phải tác ý chứ không phải là không tác ý thực hiện mà có được.

Và sau cùng, sau khi đã tỏ, chúng ta phải tự hỏi : liệu có Muốn bất động ko ? Sợ là chả ai còn muốn, khi mà "Phật" được vén lên bức màn huyền bí, trở nên rõ ràng không có mù mờ, thì nào, ai tiến lên? Đã chẳng có từ Muốn thì đi chẳng bao giờ được, chẳng bao giờ đến.