- Chính cái ý muốn trường sanh là một chấp thủ. Nghĩ rằng: mình sẽ tiêu hoại, mình sẽ không sanh ra ở tương lai, mình sẽ...v...v... - nghĩ rằng có 1 cái MÌNH nên từ đây gây ra các hành nghiệp, tức là đã tạo nhân tái tục một danh sắc mới ở tương lai.... cứ như thế... sanh diệt liên tục... đạo Phật gọi đó là luân hồi. Chứ chẳng có cái hồn - thần thức - bản lai diện mục - ngã - hay một cái gì đại loại như vậy mà nó trường tồn, vĩnh cửu từ đời này sang đời khác, nhảy (hoặc nhập) từ xác này qua xác khác! Đạo Phật không chấp nhận một linh hồn, thần thức... trường tồn, vĩnh viễn như thế. Đó là một kiến chấp, gọi là CHẤP THƯỜNG (thường kiến).

- Lời dạy Đức Thiện Thệ:


18) -- Ở đây, này Tỷ-kheo, kẻ vô văn phàm phu hoảng sợ tại chỗ không có gì đáng hoảng sợ; kẻ vô văn phàm phu hoảng sợ như sau:

Nếu trước, ta không có,
Thời nay không có ta,
Không tạo nhân sẽ có.
Tương lai sẽ không ta.

19) Và vị Ða văn Thánh đệ tử, này Tỷ-kheo, không hoảng sợ tại chỗ không có gì đáng hoảng sợ; vị Ða văn Thánh đệ tử không có hoảng sợ như sau:

Nếu trước, ta không có,
Thời nay không có ta,
Không tạo nhân sẽ có,
Tương lai sẽ không ta.

Do tham luyến sắc, này các Tỷ-kheo, thức có chân đứng được an trú. Với sắc là sở duyên, với sắc là trú xứ, (thức) hướng tìm hỷ, đi đến tăng trưởng, tăng thịnh, lớn mạnh.

Do tham luyến thọ … Do tham luyến tưởng … Do tham luyến các hành, này các Tỷ-kheo, thức có chân đứng được tồn tại. Với hành là sở duyên, với hành là trú xứ, (thức) hướng tìm hỷ, đi đến tăng trưởng, tăng thịnh, lớn mạnh.

Này các Tỷ-kheo, ai nói như sau: “Ngoài sắc, ngoài thọ, ngoài tưởng, ngoài các hành, tôi sẽ chỉ rõ sự đến hay đi, sự diệt hay sanh, sự tăng trưởng, tăng thịnh hay sự lớn mạnh của thức”, sự việc như vậy không xảy ra.

Này các Tỷ-kheo, nếu vị Tỷ-kheo đoạn tận tham đối với sắc giới; do tham được đoạn tận, sở duyên được cắt đứt, chỗ y chỉ của thức không có hiện hữu.

Này các Tỷ-kheo, nếu vị Tỷ-kheo đoạn tận tham đối với thọ giới … đối với tưởng giới … đối với hành giới … đối với thức giới; do tham được đoạn tận, sở duyên được cắt đứt, chỗ y chỉ của thức không có hiện hữu.

Không có chỗ y chỉ như vậy, thức không tăng thịnh, không có hành động, được giải thoát; do giải thoát nên được kiên trú; do kiên trú nên được tri túc; do tri túc nên không có ưu não; do không có ưu não nên tự mình cảm thấy tịch tịnh hoàn toàn. Vị ấy biết: “Sanh đã tận, Phạm hạnh đã thành, những việc nên làm đã làm, không còn trở lui trạng thái này nữa”.

Chương 22: Tương Ưng Uẩn
I: Phẩm Tham Luyến
54. Chủng Tử