Thấy thần biến như vậy rồi, Sanh Nghi Bồ Tát cung kính lễ Hư Không Tạng Bồ Tát rồi chắp tay bạch rằng : «Hi hữu thay Đại Sĩ có thể Ðặt tạng báu vô tận ơ hư không mưa Ðầy Ðủ khắp vô lượng thế giới mà vẫn không hết. Đại Sĩ Ðặt tạng ấy ở trong hư không Ðã Ðược bao lâu rồi ?".

Hư Không Tạng Bồ Tát nói : «Từ lúc tôi phát tâm Vô thượng Bồ Ðề thì tạng báu ấy thường ở trong hư không".

Sanh Nghi Bồ Tát lại hỏi : «Đại Sĩ phát tâm Vô thượng Bồ Ðề từ lúc nào ?".

Hư Không Tạng Bồ Tát nói : «Đức Thế Tôn biết rõ, Đại Sĩ nên bạch hỏi".

Sanh Nghi Bồ Tát bạch Ðức Phật : «Bạch Ðức Thế Tôn ! Hư Không Tạng Bồ Tát phát tâm Vô thượng Bồ Ðề từ lúc nào, mong Ðược Thế Tôn nói cho chúng tôi hết nghi".

Đức Phật nói : «Nầy Sanh Nghi ! Sự ấy lâu xa thậm thâm khó biết. Nếu nói Ðó thì sẽ làm cho hàng thiên nhơn Ðều sanh nghi hoặc chẳng tin lời Phật. Vì chẳng tin họ mắc vô lượng tội".

Sanh Nghi Bồ Tát lại bạch rằng : «Ngưỡng mong Ðức Thế Tôn nói Ðó. Nếu có người từ lâu Ðã trồng căn lành quyết sẽ tin thọ".

Đức Phật nói : «Nầy Sanh Nghi ! Ông Ðã ân cần cầu thỉnh, Ðâu Ðược chẳng nói. Lắng nghe lắng nghe khéo suy nghĩ Phật sẽ vì ông mà phân biệt giải nói, Ðể người có căn lành kiên cố Ðã lâu trồng cội công Ðức sanh lòng vui mừng.

Này Sanh Nghi ! Như những hằng hà bằng số cát một hằng hà, số cát trong tất cả những hằng hà ấy, cứ một hột cát là một Phật thế giới, nghiền nhỏ tất cả hằng hà sa số thế giới ấy thành vi trần rồi tụ lại một chỗ. Có một người trường thọ cứ một kiếp mới lượm lấy một vi trần trong Ðống vi trần ấy mãi Ðến lúc lấy hết số vi trần. Thời gian Hư Không Tạng Bồ Tát phát tâm Vô thượng Bồ Ðề Ðến nay số kiếp còn quá hơn số kiếp vi trần kia chẳng phải toán số biết Ðược.

Nầy Sanh Nghi ! Nên Ðem Ðây Ðể so sánh biết thời gian phát tâm Vô thượng Bồ Ðề của Hư Không Tạng Ðến nay bao lâu vậy.

Lại này Sanh Nghi ! Về quá khứ, quá số cát những sông Hằng bằng số cát sông Hằng, lấy số cát này một hột cát là một Phật Ðộ, nghiền tất cả quốc Ðộ này thành vi trần, một vi trần là một kiếp, lại quá số này trăm ngàn muôn kiếp, lúc bấy giờ có Phật hiệu là Tịnh Nhứt Thiết Nguyện Oai Đức Thắng Vương Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hành Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật Thế Tôn, thế giới ấy tên là Hiện Vô Lượng Chư Phật Sát Độ, kiếp ấy tên là Chúng Bửu Trang Nghiêm.

Tại sao thế giới ấy có tên là Hiện Vô Lượng Chư Phật Sát Độ ?

Nầy Sanh Nghi ! Vì cõi nước ấy chơn tịnh có thể hiện mười phương chư Phật sát Ðộ, như mặt trăng tròn sáng không bị che chướng hiện bóng trong nước trong. Vì vậy nên mười phương vô lượng a tăng kỳ chư Phật quốc Ðộ và chư Phật ấy cùng tòa sư tử cả việc làm của chúng sanh Ðều hiện rõ trong thế giới Hiện Vô Lượng Chư Phật Sát Độ ấy. Thế giới ấy bằng một trăm ức Đại Thiên thế giới. Thế giới ấy rộng rãi trang nghiêm thanh tịnh giàu dư an ổn, trời người Ðông Ðúc, mặt Ðất bằng phẳng không có gò nổng cao lõm dơ dáy hôi thúi. Có nhiều loại trân bửu xen tạp làm thành xinh Ðẹp Ðáng thích, khắp nơi treo những lụa màu tràng phan lọng tốt trang nghiêm, Ðốt các thứ hương tốt như chiên Ðàn trầm thủy, phía trên thì giăng màn kiếp ba nhiều màu, dưới thì trải Ðầy những hoa tươi Ðẹp. Khắp mọi nơi mọc những cây hoa báu, cây quả trái, cây y phục, cây chuỗi ngọc, cây kỹ nhạc, cây bửu khí, cây hương, cây Ðèn Ðuốc, cây thuốc men, khắp nơi trang nghiêm làm ranh tám hướng Ðường sá bằng thẳng phân minh. Những chuỗi ngọc chơn châu, lưới báu trang nghiêm làm người xem không nhàm chán. Trong thế giới ấy chẳng nhờ ánh sáng mặt nhựt mặt nguyệt, dùng những cây Ðèn Ðuốc và cây báu ma ni phát ánh sáng mát lành chiếu khắp mọi nơi và luôn sáng không có ngày Ðêm, chỉ lấy bửu hoa lúc nở lúc búp Ðể biết thời tiết. Chúng sanh trong cõi ấy không có tàn tật, Ðui mù, câm Ðiếc, què thọt, lùn xấu, không có thân thể chẳng toàn vẹn dung mạo xấu ác. Tất cả mọi chúng sanh Ðều thành tựu ba mươi hai tướng tốt trang nghiêm thân thể. Trong thế giới ấy nhẫn Ðến không có tên ác xấu tam Ðồ bát nạn, cũng chẳng nghe tiếng tăm ngoại Ðạo các dị học, tất cả chúng sanh Ðều quyết Ðịnh Vô thượng Bồ Ðề, cũng không có tên hiệu Thanh Văn, Bích Chi Phật. Đức Phật Tịnh Nhứt Thiết Nguyện Oai Đức Thắng Vương Như Lai thuần nói pháp Đại thừa Bồ Tát. Trong cõi ấy không có nữ nhơn và thai sanh, tất cả chúng sanh Ðều tự nhiên hóa sanh, lúc hóa sanh Ðều ngồi kiết già Ðoan nghiêm, không có già cùng bịnh tật trọn cả thọ mạng. Lúc sau khi mạng chung Ðều sanh về Tịnh Ðộ phương khác hoặc sanh trở lại bổn quốc. Thế giới Hiện Vô Lượng Chư Phật Sát Độ ấy thành tựu vô lượng vô biên bất khả tư nghị công Ðức như vậy, nếu ta ở trong thời gian một kiếp hoặc dưới một kiếp nói cũng chẳng hết Ðược.

Nầy Sanh Nghi ! Lúc ấy trong quốc Ðộ Hiện Vô Lượng Chư Phật Sát Độ có một Chuyển Luân Thánh Vương tên là Chúng Thiên Quán Đảnh thống lãnh cả cõi Đại Thiên. Thánh Vương ấy ở chỗ chư Phật Ðã từ lâu vun trồng cội công Ðức, thành tựu lợi căn trí huệ oai Ðức, có ba vạn sáu ngàn Vương Tử tất cả Ðều hóa sanh ngồi kiết già trong hoa sen, cũng từ lâu trồng căn lành ở chỗ chư Phật quá khứ.

Bấy giờ Ðức Phật Tịnh Nhứt Thiết Nguyện Oai Đức Thắng Vương Như Lai cùng hàng trời người Ðại chúng vi nhiễu Ði Ðến chỗ ở của Thánh Vương.

Có chúng Bồ Tát vô lượng vô số chẳng phải các toán sư và Ðệ tử của toán sư mà có thể tính biết.

Đức Phật ấy thọ một trăm ngàn kiếp, mỗi kiếp thời gian dài ngắn như kiếp Hiền ở Ðây. Chúng sanh cõi ấy trải qua ngần ấy kiếp số mà gọi là một kiếp.

Thánh Vương Chúng Thiên Quán Đảnh thỉnh Ðức Phật Tịnh Nhứt Thiết Nguyện Oai Đức Thắng Vương Như Lai và chư Bồ Tát Tăng trong bốn mươi trung kiếp, mỗi trung kiếp ấy thời gian dài ngắn như một trung kiếp tại Ðây, thọ sự cúng dường thích ý những món ăn uống ngon lành, những y phục, ngọa cụ, phòng nhà, Ðền Ðài, vườn tược, rừng cây, ao tắm v.v…tất cả món cần dùng.

Để cúng dường Ðức Phật, Thánh Vương Chúng Thiên Quán Đảnh trang nghiêm một Tiểu Thiên thế giới làm ngôi nhà Ðẹp, Ðất toàn bằng lưu ly bửu, tường thành bao quanh bằng các thứ báu hiệp thành. Cột nhà ấy bằng gỗ xích chiên Ðàn và gỗ ưu Ðà la sa la chiên Ðàn xen chạm cẩn với báu xa cừ. Ngôi nhà báu Ðẹp trang nghiêm dường ấy rất Ðáng ưa thích.

Đức Phật Tịnh Nhứt Thiết Nguyện Oai Đức Thắng Vương Như Lai sau giờ ăn giữa ngày, từ tam muội dậy, ở trong ngôi nhà ấy vì Ðại chúng thuyết pháp.

Thánh Vương ấy còn trang nghiêm một ngôi nhà lớn rộng bằng một tứ thiên hạ, muốn Ðức Thế Tôn và chư Bồ Tát Tăng thọ thực trong Ðó, mỗi ngày cần dùng vật thực giá trị bằng khối trân bửu như tòa núi lớn.

Trong thời gian bốn mươi trung kiếp cúng dường Phật và Bồ Tát Tăng, Thánh Vương Chúng Thiên Quán Đảnh thường chuyên nhứt niệm chưa từng phóng dật chẳng làm việc gì khác, thường dùng tất cả món thích dùng Ðể cúng dường Phật và Tăng. Làm công Ðức trong thời gian ấy, Thánh Vương cũng chẳng phát nguyện chẳng cầu mong sự gì cả. Mãn bốn mươi trung kiếp ở ngày sau rốt, Thánh Vương Ðem ba y vô giá cúng dường Phật và Bồ Tát Tăng. Ngày ấy sau giờ ăn giữa ngày, Ðức Thế Tôn ấy vì Ðại chúng nói rộng diệu pháp. Lúc ấy vì nghe pháp, Thánh Vương và hàng thị tùng cùng Ðến chỗ Phật.

Đức Phật Tịnh Nhứt Thiết Nguyện Oai Đức Thắng Vương Như Lai biết Thánh Vương công Ðức thuần thục kham nghiệm hữu dụng, Ðức Phật ngồi yên bất Ðộng trên tòa sư tử suốt bảy ngày bảy Ðêm không có ý tưởng ăn uống nói kinh Đại thừa tên là Nhiếp Bồ Tát Tịnh Hạnh Bất Thối Chuyển Luân Phương Tiện Thánh Vương Chúng Thiên Quán Đảnh và hàng Ðại chúng trong bảy ngày bảy Ðêm nghe pháp cũng không có ý tưởng ăn uống.

Đức Thế Tôn ấy nói pháp như vậy muốn cho Ðại chúng nghe thọ trì hết chẳng quên mất.

rong bảy ngày Ðêm Thánh Vương Chúng Thiên Quán Đảnh tâm chẳng phân tán theo Phật nghe pháp vui mừng hớn hở thân tâm vui thích, Ðứng dậy lễ chưn Phật hữu nhiễu bảy vòng rồi gối hữu chấm Ðất chắp tay hướng lên Phật thâm tâm thuần chí phát tâm Vô thượng Bồ Ðề nói kệ rằng :

Tôi phát tâm Vô thượng
Thỉnh triệu các quần sanh
Người không cứu tôi cứu
Đời tối tôi khai sáng
Chẳng vì một pháp hành
Chẳng vì cúng một Phật
Chẳng vì một chúng sanh
Tôi nguyện Ðộ không thừa
Khổ sanh già bịnh chết
Kẻ bị khổ bức não
Tất cả chớ sầu lo
Tôi thề sẽ Ðộ họ
Tham sân si mạn trùm
Thất Ðạo tạo nghiệp ác
Chánh pháp trừ tà nghiệp
Dẫn Ðến thành vô úy
Chúng sanh Ðọa tam Ðồ
Chỗ nạn chịu các khổ
Bền chí chớ lo sợ
Tôi Ðến ban vô úy
Bị vô minh si che
Chẳng biết môn giải thoát
Vì họ tôi Ðốt Ðuốc
Được sáng Ðến Niết bàn
Bị bốn dòng cuốn trôi
Chìm Ðắm chẳng Ðược bờ
Tôi tạo thuyền thắng pháp
Cho họ khỏi các dòng
Ở sanh tử Ðói khát
Ăn hết phước lành trước
Vì họ làm Đạo Sư
Sẽ khiến Ðến an vui.

Thánh Vương Chúng Thiên Quán Đảnh nói kệ xong, thế giới Hiện Vô Lượng Chư Phật Sát Độ liền chấn Ðộng sáu cách, có ánh sáng chiếu khắp nơi. Thánh Vương phát Ðạo tâm rồi Ðược Bồ Tát tam muội tên là Bất Thối Bồ Ðề tâm, do sức tam muội ấy nên thường Ðược thấy chư Phật vô ngại, cho Ðến trong chiêm bao các phiền não cũng chẳng hiện hành, từ Ðó về sau, tâm Thánh Vương chẳng cùng chung với tật Ðố, chẳng cùng chung với phá giới, chẳng cùng chung với sân hận, chẳng cùng chung với giải Ðãi, chẳng cùng chung với tán loạn, chẳng cùng chung với ngu si. Vì nghe pháp nên trọn Ðời Thánh Vương thường hầu hai bên Ðức Thế Tôn, cũng thường giáo hóa ba vạn sáu ngàn Vương Tử khiến phát tâm Vô thượng Bồ Ðề, cũng giáo hóa vô lượng vô biên chúng sanh khác khiến họ phát Bồ Ðề tâm.

Này Sanh Nghi ! Thánh Vương Chúng Thiên Quán Đảnh thuở xa xưa ấy nay chính là Bồ Tát Hư Không Tạng vậy. Còn chư Vương Tử và Ðại chúng Ðược Thánh Vương giáo hóa khiến phát Bồ Ðề tâm ấy thì nay là chư Ðại Bồ Tát Ðại lực tinh tiến Ðại trí huệ Ðang nghe pháp Ðây vậy.

Này Sanh Nghi ! Hư Không Tạng từ lúc phát tâm Ðến nay trải qua vô lượng a tăng kỳ kiếp hành Bồ Tát Ðạo. Hư Không Tạng Bồ Tát từ lúc phát tâm về sau chưa từng mất tâm Bồ Ðề, chưa từng thai sanh, thường gặp chư Phật nghe pháp và cúng dường chúng Tăng, ở chỗ chư Phật thọ trì chánh pháp nhiếp thủ kiên trì chưa từng thất niệm, hay khéo phân biệt thật hành Ðầy Ðủ. Lúc sơ phát tâm rồi Ðược bực thậm thâm nan giải Bồ Tát sơ Ðịa, hay làm các sự bố thí thành tựu Ðại bi, Ðược không hí luận phát siêng tinh tiến không hề nhàm mỏi, học tất cả các sách luận, biết tất cả thế pháp, thành tựu Ðức tàm quí, Ðược niệm lực kiên cố. Bồ Tát ấy trụ bực Sơ Ðịa trong vô lượng a tăng kỳ bất khả xưng, bất khả lượng, bất khả tư nghị, bất khả thuyết bất khả thuyết a tăng kỳ kiếp hay thanh tịnh thuần chí Ðầy Ðủ hành Đàn Ba la mật, với các chúng sanh thường hành Ðại bi, siêng tu pháp tứ nhiếp tất cả Ba la mật và các pháp trợ Ðạo, thành tựu dục tinh tiến bất phóng dật Ðều tùy thuận Đàn Ba la mật. Bồ Tát ấy trụ bực Sơ Ðịa thường siêng hầu hạ cúng dường chư Phật siêng cầu phương tiện giáo hóa chúng sanh tịnh Phật quốc Ðộ. Bồ Tát ấy trụ bực Sơ Ðịa Ðược nhập tất cả các bực Ðịa trí huệ quang minh mà chẳng quá Sơ Ðịa, sau Ðó mới thành tựu vô lượng công Ðức trí huệ tư lương, Ðược Như Lai lực trì bất thối thần thông Ðã lìa các chướng ngại của chư Ðịa. Rời từ bực Sơ Ðịa nhập Bồ Tát Ðệ Nhị Ðịa, trụ vô lượng a tăng kỳ kiếp thanh tịnh bực Nhị Ðịa tu Thi Ba la mật. Nhẫn Ðến Bồ Tát Ðệ Thập Ðịa vì tất cả chúng sanh, mỗi Ðịa trải qua kiếp số cũng như vậy. Trong mỗi mỗi Ðịa quá vô lượng a tăng kỳ kiếp thành tựu Bồ Tát hạnh, vì các chúng sanh hiện làm Phật sự mà chẳng bỏ Bồ Tát sơ hành.

Nầy Sanh Nghi ! Ít có Bồ Tát nào có thể thật hành thậm thâm bất tư nghị thù thắng bất tán loạn thuần chí siêng tu tinh tiến như Hư Không Tạng Bồ Tát Ðã thật hành thành tựu như vậy".