Trích dẫn Nguyên văn bởi smc Xem Bài Gởi
Theo kinh sách, đã có vô số các vị phật khác “từ vạn ức kiếp" trước khi Thích Ca Mâu Ni sinh ra và thành Phật. Cũng theo kinh sách, khi Thích Ca Mâu Ni tu chứng quả thì bốn chân lý Khổ Tập Diệt Đạo mới bắt đầu được truyền dạy.
Có một sự đối chọi trầm trọng giữa triết lý tu hành lẫn vũ trụ quan và nhân sinh quan của Thích Ca Mâu Ni và các vị Phật trước ông. Nếu có vô số các vị phật khác “từ vạn ức kiếp trước” Thích Ca Mâu Ni thì các vị nầy có vẻ không hề biết đến Khổ Tập Diệt Đạo.

Thích Ca chủ trương giải thoát là đoạn diệt khổ qua quá trình tự nghiệm, tự thực hành bốn chân lý Khổ Tập Diệt Đạo. Thích Ca dạy không ai cứu độ được ai cả. Ông chủ trương tu và hành ở thế giới hiện tại, không phô trương pháp thuật thần thông và không truyền dạy về Tây Phương Cực Lạc hay thế giới siêu hình.

Theo kinh sách thì các vị phật trước Thích Ca thường xuyên biểu dương pháp thuật thần thông và chú trọng vào Tây Phương Cực Lạc như một mục tiêu tối hậu. Các vị phật nầy cứu độ chúng sinh tai qua nạn khỏi và ban bố ân điển cho những Phật tử chăm chỉ tụng niệm, thành khẩn cung phụng chư tăng và tôn thờ các chư phật.

Nếu chữ “Phật” trước tên “Thích Ca” và chữ “Phật” trước tên của vô số vị phật kia giống nhau thì đáng lẽ triết lý tu hành lẫn vũ trụ quan và nhân sinh quan của họ cũng phải tương tự nhau. Đàng nầy, chúng đối chọi hẳn với nhau.
Khi đứng trước một luận đề “A” và một luận đề “Không A” thì chỉ có một trong hai luận đề là “thật” mà thôi.

Do đó nếu công nhận sự hiện hữu của Thích Ca Mâu Ni cùng triết lý tu hành lẫn vũ trụ quan và nhân sinh quan của ông thì rất khó có thể công nhận triết lý tu hành lẫn vũ trụ quan và nhân sinh quan của các phật khác trước ông (cũng như sự hiện hữu của họ).

Tuy vậy vô số người, từ Phật tử đến tăng sư, vẫn làm điều nầy được.

Đó là vì sự ngu muội và thiếu kiến thức của họ:

- Đối với Phật tử thì kinh sách nói có phật là họ tin, chùa chiềng có dựng tượng là họ thờ lạy. Phật tử chỉ biết nhắm mắt nghe theo những gì tăng sư phán dạy; ngay cả nếu có thắc mắc hay bất đồng ý họ cũng không dám chất vấn vì không tự tin ở kiến thức của mình và vì sợ bị tội.

- Tăng sư thì chỉ biết lập lại như vẹt những gì kinh sách và các bậc lão thượng truyền dạy mà không biết dùng trí óc lý luận và kiến thức thực tế của mình để suy xét thật giả.

Đó cũng là vì lòng tham lam của họ:

- Phật tử thì tham được phù hộ độ trì, tham được lên Tây Phương Cực Lạc, tham có phước khi tụng kinh bái lạy, tham cảm giác an lành thanh thoảng khi ê a kinh kệ, tham cảm thấy và được người khác cho là tu hành đạo đức.

- Tăng sư thì ngoài những cái tham giống như Phật tử vừa kể trên còn tham tiền bạc cúng dường, tham danh vọng uy quyền nên dù có nhận thấy những mâu thuẩn trầm trọng trong nền tín ngưỡng Phật Giáo thì họ cũng không đá động đến vì không muốn làm lung lay nguồn lợi tức lớn của mình.

Bạch sư phụ hiện nay con thấy một số thầy và một số đạo hữu tu bên Tiểu Thừa thì nói không tốt về Đại Thừa và ngược lại. Con vì vô minh nên không biết bên nào đúng bên nào sai cả. Vì thế xin con xin sư phụ khai thị cho con sáng tỏ thêm về việc này.”

Này con hãy nghe lấy lời ta, linh tại ngã bất linh cũng tại ngã, nếu không đứng ở góc độ Đại thừa người ta cho rằng các vị Phật ngoài Phật Thích Ca Mâu Ni thì tất cả đều không có thật. Tuy vậy hạnh Bồ Tát và cứu đời cứu người, có tấm lòng từ bi, làm lợi cho mọi người và tất cả chúng sanh trong Phật giáo đều có thật, tư tưởng là có thật, hạnh nguyện cứu độ chúng sinh, giúp đỡ mọi người là có thật. Do vậy, nếu các vị Phật không có danh xưng này cũng có danh xưng khác. Phật giáo Đại thừa không quan trọng danh xưng mà chú trọng về tư tưởng và giá trị thực tế.

Phật giáo Đại thừa và Tiểu thừa là 2 tư tưởng khác nhau. Ta không nên phán xét bên nào đúng bên nào sai. Đúng chánh pháp là tu tập cứu người, cứu đời đem lại lợi ích cho chúng sanh. Còn nếu sai là đi ngược lại những gì lời Phật dạy. Những đạo nào không có những tư tưởng cứu người, cứu đời đem lại lợi ích cho chúng sanh thì chắc chắn không phải là Đạo Phật. Vì Đạo Phật luôn luôn Từ Bi, Thương yêu tất cả chúng sanh.

Trên thực tế, mỗi môn phái họ có Nhân Duyên riêng, không ai giống ai, đều là nhân duyên cả. Cho nên chúng ta không thể nói Đại thừa sai hoặc Tiểu thừa sai. Làm sao sai được vì đều Từ Bi cứu độ đem lại lợi ích cho chúng sanh. Nhưng điều chúng ta muốn nói ở đây là mỗi người mỗi đạo, có cái duyên khác nhau cho nên chúng ta không phán xét và kết luận phái nào sai phái nào đúng. Một người họ thấy được thế giới tâm linh thì họ sẽ tin và nói là có thế giới tâm linh. Còn một người khác họ không có nhân duyên để thấy thế giới tâm linh thì làm sao bắt họ phải tin và nghe theo vì họ có thấy đâu mà tin. Thì đó là 2 tư tưởng, 2 trường phái khác nhau, 1 người thấy được họ tin là có, 1 người họ không có duyên để thấy thì họ cho là không có. Cho nên không có nên phán xét như vậy. Vì mỗi người mỗi nhân duyên, không có gán ghép nhân duyên của mình cho người khác được và ngược lại. Rồi chỉ trích đôi co với nhau làm cho Tâm chúng ta buồn phiền mà thôi.

Một số thầy tiểu thừa nói với con đó, thầy đó có cái nói đúng có cái chưa đúng. Đúng là thầy nói về vấn đề mê tín dị đoan là đúng. Vì Đạo Phật của chúng ta không có mê tín dị đoan nhưng người đời về sau lại gán ghép cho đạo Phật sự mê tín dị đoan đi sai giáo lý của Phật. Đạo Phật không có mê tín, đạo Phật là thực tế, là Từ Bi, là tự giác, không ép buộc. Còn chưa đúng là người này không có thấy được thế giới siêu hình, không có nhân duyên để thấy và biết thì người này không tin là đúng, vì có thấy đâu mà khẳng định là điều đó có thật hay không có thật. Tốt nhất không nên bàn về vấn đề này thì tốt hơn nhưng sai ở chỗ nếu không thấy được và biết được thì cũng không nên bác bỏ ý kiến hoặc chê bai người khác. Đạo Phật của chúng ta không có sự hơn thua ở đây, chê bai người khác nếu một người làm như vậy thì vô tình làm mất đi sự tín ngưỡng và niềm tin của người khác, nhất là những người sơ cơ, mới biết đến Phật Pháp sẽ làm cho họ hoang mang không biết đâu là thật đâu là giả, đó là mang trọng tội. Tất cả Pháp Phật đều mang lại lợi ích cho chúng sinh. Cho nên mới nói là 2 tư tưởng khác nhau nhưng đều mang lại lợi ích cho chúng sanh thì đừng nên xỉa xói, chê bai làm tổn thương người khác. Một bên thấy và một bên không thấy thì làm sao có thể bắt bên nào nghe theo bên nào. Nhân duyên mình hợp với bên nào thì cứ tiếp tục huân trưởng trong chánh pháp không nên bôi nhọ hoặc xỉa xói người khác. Nếu là người con Phật mà có cái tâm như vậy thì nên mở lòng và phá bỏ cái chấp to lớn của mình

Khi xưa Ngài Huyền Trang đi thỉnh Kinh sách Phật viết, có những cuốn bị rách phần cuối, đó là do căn cơ của chúng sanh thời bấy giờ và sau này không có duyên để hội lãnh những giáo pháp của Đức Phật ở những trang sách bị rách. Tuy nhiên điều đó không quan trọng, vì giáo lý của Phật giống như chiếc thuyền qua sông khi qua sông rồi thì phải bỏ chiếc thuyền đó, đừng nên ôm khư khư cái thuyền. Vì khi lên tới bờ thì chiếc thuyền đã không còn tác dụng nữa. Đức Phật có nói “Hãy nhìn lên mặt trăng, nhìn ngón tay Ta chỉ lên mặt trăng nhưng con đừng nhìn theo hướng tay Ta chỉ lên mặt trăng, vì có rất nhiều hướng lên được mặt trăng. Nếu như con cứ nhìn hướng bàn tay, chấp vào bàn tay Ta thì con sẽ không lên được mặt trăng được ở thế gian này”.

Một người không động, người thứ hai cũng không động nhưng nếu ta còn thắc mắc tranh cãi sân si thì người đó là tâm đại động. Hãy cố gắng tu sửa bản tâm của mình đừng đôi co tranh cãi. Ai nói gì phỉ báng mình hãy coi như không, hãy bình thản mà đi. Nếu có người vu oan ghen ghét cũng coi như không, cứ bình thản mà đi, không hơn thua, ghen ghét lẫn nhau hãy để cho Tâm mình tĩnh lặng có như thế thì mới tu đắc quả được. Chúng ta nên nhớ điều này Chánh pháp luôn luôn tồn tại tà ma ngoại đạo không bao giờ thắng được Chánh pháp. Hãy luôn ghi khắc trong tâm:

CHÁNH LUÔN LUÔN THẮNG TÀ
TIN TA NHƯNG KHÔNG HIỂU Ý TA LÀ PHỈ BÁNG TA.
HÃY LUÔN LUÔN GIỮ CHÁNH NIỆM VÀ AN TRÚ TRONG CHÁNH PHÁP