Nhớ năm mới nhập môn vào đạo, nhà tôi thì nghèo, đâu có tiền mà đi xa được, và cũng năm ấy gần tới ngày Hội Yến Diêu Trì.
Trong họ đạo chỗ tôi ở, có một nhà có con là việt kiều, người ấy gởi tiền về cho cả gia đình đi Tây Ninh viếng Đại Lễ của Mẫu. Và thế là nhà đó cho tôi đi theo xe. Âu cũng là duyên phận.
Đấy cũng là nguyên do mà 2 năm sau tôi phải là người gỡ rối cho nhà đó.Nhưng đó là chuyện của 2 năm sau.
Khi tàu vừa cập vào cảng đất liền, tôi được xe đưa đón vào nhà người quen của nhà đó, ở lại một đêm.Nhà này cũng là một nhà chức sắc thuộc họ đạo trong đất liền.
Nhà ấy trồng thanh long nhiều lắm, và làm cũng kha khá, chủ nhà mất gần mãn tang. Tôi và nhà ấy sinh hoạt tại nhà người quen này. Vì là ở đây nên cũng mang ơn người ta.
Nhà này có 2 đứa con trai đều đã có vợ, nhưng một trong 2 đứa lấy vợ lâu năm mà không có con cái. Lúc ấy tôi cũng cầu xin ĐPM cho người này một đứa con nối dõi coi như là trả ơn và cũng xem xem là huyền diệu của Mẫu là như thế nào, lúc đó tôi mới vào đạo nên cũng tò mò việc này lắm. Nếu không thấy thì tôi không tin đâu, hễ cái gì tôi thấy thiệt là như thế tôi mới tin. Và quả sau đó, sau đó 2 năm, tôi có hỏi thăm nhà đó, và được biết người này đã có một đứa con trai.
Theo như thiên hạ năm đó và năm trước đồn rằng, hễ gần tới giờ cúng là thế nào trời cũng mưa, có khi to khi nhỏ, nhưng người đi dự lễ hay mang theo áo mưa để phòng hờ, khi có mưa thì mặc vào cho khỏi ướt hoặc quàng trên đầu.
Khi tôi nghe như thế, mặc dù tôi và mọi người trong đoàn cũng chuẩn bị áo mưa tươm tất, nhưng tôi cũng cầu nguyện rằng, đây có lẽ là lần đi đầu tiên và chắc là ít có cơ hội con đi lần 2, và nhà con không đủ kinh tế, với lại bản thân con đâu có nghề gì kiếm ra tiền đâu, mà dù có làm gì thì cũng không cho, thế thì xin Ơn Trên cho năm nay khỏi mưa cho tới khi cúng xong.
Tôi cầu với ĐCT và ĐPM như thế, và cũng đúng như lời tôi cầu nguyện, năm đó trời không mưa đúng khoảng thời gian như thế thật. Khi tôi thấy điều huyền diệu như thế, tôi lại càng tin tưởng hơn nữa. Sau này, khi Trí tôi sáng suốt hơn, tôi được QÂ cho biết là có chiếu lệnh ban xuống, không được mưa trong giờ cúng năm ấy từ ngày 13 đến ngày 15.
Và cũng trong năm đó, theo điềm chiêm bao của tôi, tôi cũng muốn thử xem xem những cái tôi thấy nó có thiệt không, hay chỉ là mình mơ thôi. Năm đó tôi ngồi cũng ở chỗ cây cột đó, và cây cột đó nó cũng có chỗ nứt y như trong chiêm bao vậy.
Xong đại lễ thì về lại quê, tôi lại nằm mơ thấy 1 điềm cũng lạ.
Tôi thấy QÂ đứng trên tầng thượng của một ngôi trường cấp 3, hình như người đang khóc, nước mắt chảy rất là nhiều. Tôi thấy QÂ nên tôi đứng ngay phía dưới mà xá 3 xá.
Bỗng thấy bầu trời đen kịt, gió thét gầm gừ như đang trong cơn bão, gió thổi rất mạnh, và mưa bắt đầu to rồi rất to.Tôi thấy thế không ổn nên tự bay lên không trung, nhìn xuống dưới thấy người mà mới giúp tôi đi Tây Ninh về xong đang đi trong cơn bão tố, người này mặc áo lót nam 3 lỗ màu xanh. Khi đó tôi thấy như thế nên tôi bay xuống nắm áo kéo người này bay ra khỏi cơn bão tố. Kéo bay được một lúc thì thấy căn nhà tranh, cha của tôi đang ở đó và hai người họ gặp nhau thì mừng rỡ như là anh em ruột thịt. Mặc dù so tuổi tác thì cha tôi cũng phải gọi người này bằng chú, và dĩ nhiên tôi gọi người đó bằng ông.
Tôi nhập môn được một tháng thì tôi vận động cha tôi cũng nhập môn vào đạo luôn, nhưng cha tôi thuộc dạng cứng đầu lắm, ai nói cũng không nghe, chớ con nói lại càng không. Thế rồi tôi cầu nguyện với ĐCT rằng xin người ban huyền diệu để cha con có ý chí tu hành.
Thế rồi hôm đó, cha tôi ngủ thấy 2 cha con đang đứng trên chiếc thuyền đắm, có một chiếc thuyền khác qua vớt hết người bên này qua bên thuyền đó, sau khi vớt đủ số lượng người thì có dư cha con tôi ra, và chiếc thuyền đó chạy đi mất, bỏ lại 2 cha con sắp lém đém trên mặt nước.
Khi đó cha nhìn tôi mà than thở rằng, họ bỏ cha con mình ở đây, mà chiếc thuyền này lại sắp chìm, ở đây cách bờ xa quá, làm sao mà vô bờ đặng, chắc là phải chết quá, chắc tao với mày tới số chết rồi.
Khi đó cha tôi thấy tôi nói rằng, cha không thấy có đang bay sao? Cha tôi nhìn lên quả là tôi đang bay thiệt.
Tôi nói với cha tôi, cha yên tâm đi, con biết bay, để con chở cha vô bờ cho.
Cha tôi lại nói, tao nặng lắm, mày chở không nổi đâu.
Tôi nói với ổng là, dù là cha có nặng cỡ nào đi nữa thì con cũng chở được.
Thế là cha tôi trèo lên lưng tôi để tôi cõng mà bay qua biển. Nói cũng lạ, cha thấy tôi bay cao lắm, mà khi ổng vừa trèo lên lưng xong, thấy tôi bay sát ngay trên mặt nước một tý. Bay ì ạch lâu lắm mới vào bờ được.
Thế là cha tôi kể lại cho tôi điềm chiêm bao này, khi đó tôi cũng thấy như thế, và điều kỳ lạ là sau khi thức dậy lưng của tôi nó bị đau, đi không được, phải nằm sửa trặc và xoa thuốc 3 ngày mới hết.
Nhờ thế mà cha tôi chịu nhập môn vào đạo. Sau khi nhập môn thì cha tôi quen với cái ông tôi vừa kể ở trên.
Và 2 người thân thiết đến kỳ lạ, không trông giống như là đạo hữu với nhau mà trông giống như là cha con và bạn tri kỷ hơn.
Sau đó gần 2 năm, tôi lại thấy một điềm , cái này có liên quan đến Thích Ca Mâu Ni, tôi thấy Ngài nói là xuống xin tội cho ông bạn của cha tôi.
Nguyên ông bạn của cha tôi có một người con trai, tính tình nóng nảy, lại hay uống rượu. Bữa đó uống xong thì ra nhà ổng rồi nói bậy bạ, chửi lung tung, ổng tức, ổng dùng dao bầm 2 nhát lên cửa ngõ và thề rằng, từ đây sẽ không nhìn cha con với thằng đó nữa, nếu mà nhìn cha con thì ổng sẽ chết .
Nói cũng khổ, ổng được Đức Lý hộ mạng cho, mà ai cũng biết Đức Lý thì công bình minh chánh, thề với ai thì còn lâu lắm mới mắc, đằng này ổng lại là người hộ mạng nữa, thế là vừa thề xong hồi sáng thì buổi chiều đau bụng ngay.
Đau quá chịu không nổi, đi viện khám, người ta bảo là bao tử có vấn đề phải mổ gấp, thế là mổ, mổ ra thấy bao tử không có vấn đề gì, thì nghĩ là chuẩn đoán sai, liền rạch thêm một đường nữa ngay xuống dưới, chỗ đau ruột thừa, thành ra mổ thành 2 vệt dài.
Mổ xong, ở viện được 2 bữa thì tự nhiên nó không thông được, bụng càng ngày càng phình to lên, chướng khí đau rất là đau.
Khi đó người nhà thông báo với toàn đạo đi cầu bệnh cho ổng, tôi thì đã được báo trước, trong đầu tôi lại nghĩ tới một bài thi:
“ Thành bại hơn thua cũng bởi Trời
Cuộc đời nghĩ lại tưởng như chơi
Trăm sự đều do nơi mạng số
Họa phước do mình tạo đấy thôi”
Khi cúng tôi thấy trên Thiên Nhãn hào quang xuất hiện, Đức Thích Ca Mâu Ni hiện ra nói rằng, bởi vì người này đã vào đạo lâu năm mà không thông lý đạo, dù là lỗi của con nhưng đứa con là do mình sanh ra. Cũng tức là ngọn sai là do gốc, đã biết sai mà không sửa lại thề thốt nặng lời làm đắc tội với Trời. Đức Lý hiện đang trừng phạt công minh, ta xuống để can gián ít lời hầu giảm nhẹ tội trạng.
Xin quẻ QÂ thì được quẻ xấu, nói là không được đi xa và không qua khỏi.
Cha tôi nghe thấy thế thì buồn lắm.
Tôi thấy cha buồn thì cũng không nỡ, thế là tôi cầu QÂ. Lúc đó QÂ nói với tôi rằng, chẳng phải người này vừa xin quẻ QÂ đó sao? Sự việc thì y như quẻ nói có chi mà hỏi nữa.!
Khi đó tôi hỏi người xem có cách nào giải cứu không? Người bảo rằng, nếu như đưa người này vào đất liền chữa thì khi đến giữa biển thì cũng không qua khỏi, thà để ở nhà còn hơn.
Tôi kể lại lời ấy cho cha nghe, cha tôi ổng mặt mày trắng bệch, nằm mà muốn nóng mình và cũng muốn bệnh theo.
Khi đó tôi lại nói với QÂ rằng, chẳng phải là Người đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn hay sao? Và chẳng phải ở trên đó thì ĐCT và ĐPM thường hay thiên vị Người nhất đó sao?
Khi đó, QÂ nói với tôi rằng, số là con không biết đó thôi, ta chưởng quản một cửa thứ 10 cũng tức là TPCL, còn 9 cửa còn lại thuộc về CTKH, lấy một mà chống với 9 sao đặng? Với lại ý Trời đã định thì khó mà cầu xin cho đặng tội.
Khi đó tôi lại nói là, thế thì con người chẳng phải đọc kinh cứu khổ hằng ngày đó sao? Nếu đọc kinh mà cứu khổ không được thì có mấy ai đọc nữa làm chi. Với lại nếu Người thấy chết mà không cứu thì Người có nỡ nhìn hay không? Chẳng phải là Người hay nói ĐCT là Đức đại từ đại bi còn hơn cả Người nữa, thế mà lại nhìn người chết mà không cứu ư? Vậy là thiên ý cũng không có tình sao?
Khi đó tôi thấy QÂ nhỏ nước mắt, Người lắc đầu mà nói rằng, tội này quá nặng, không thể cứu vãn nối, khi trước cầu bệnh có Đức Thích Ca Mâu Ni giáng xuống đỡ tội cho mà Đức Lý một là một không gia giảm tý nào hết, thế thì việc cầu xin cũng đành chịu.
Khi đó tôi nhìn cha tôi thấy ông như bệnh nặng lắm vậy, hôm bà nội tôi mất, tôi cũng chưa thấy cha tôi dù đau buồn cũng chưa có thành ra thế này. Và lại từ khi vào đạo tới giờ chỉ chơi thân có mỗi một ông này thôi, biết đâu lỡ ổng mà chết thiệt thì cha tôi vì buồn mà giảm thọ mất.
Thế rồi tôi lại xin QÂ, nhờ người xin thử lại xem biết đâu ĐCT, ĐPM gia giảm cho chút ít. Thấy tôi năn nỉ quá, Người cũng đồng ý và Người nói với tôi là để viết một tờ sớ, cùng các chư Phật bên TPCL đồng dâng lên xem sao.
Riêng về phần tôi, tôi đi xuống nhà thương thăm bệnh, khi vào thăm thì thấy đồng đạo rất là đông, tới lượt tôi vào. Vì tôi cũng coi như ông là ông nội tôi vậy, cũng bởi tôi không có ông nội từ nhỏ, vì ổng mất quá sớm, nên từ khi vào đạo thì tôi coi ông này cũng như ông nội tôi.
Thấy tôi vào, nước mắt ổng trào ra, rồi ổng giơ tay lên định kéo cái chăn lên để lộ cái bụng bị trướng lên to tướng, ông thở không nổi chỉ thều thào nói tiếng gió.
Tôi lấy tay ngăn lại, rồi nói với ổng rằng, con đã biết và nghe nói từ ngoài rồi, thôi ông nằm đây nghỉ cho khỏe, con ra để người khác còn vào thăm.
Thực chất là lúc đó tôi không cầm được nước mắt, mới vô mà đã nói câu ấy, tôi không quen nhìn người khác khóc, nhất là đàn ông, người lớn tuổi, và cũng đang trong tâm trạng ăn năn sám hối tội tình.
Tôi về nhà, mặc áo vào, rồi mồi đèn, thắp nhang, khi đó tôi khấn rằng, con xin ĐCT, ĐPM nếu như có thể gia giảm được tội trạng cho H.M.T thì cũng xin gia giảm cho, còn nếu không thể nào giảm được thì con xin nguyện ĐCT, ĐPM giảm thọ của con 3 năm để đổi lấy 3 năm mạng sống cho H.M.T.
Thực ra thì ý con là xin giảm những 10 năm cơ mà con nghĩ không biết xin thế thì Người có đồng ý hay không, vì tội nặng thì xin ít năm có vẻ như là dễ chấp nhận hơn, chứ xin nhiều thành ra quá đáng.
Người biết con sống hiện tại chẳng có gì là lạc thú cả, ở nhà mãi cũng buồn chán lắm, sống mà không giúp được ai thế thì sống có ích gì, với lại con cũng còn trẻ, cũng chẳng làm gì ra hồn giúp ích cho đạo cả. Nhưng người con đang xin thì lại khác, ổng có công với đạo lớn lắm, nếu mà bây giờ ổng chết đi thì gây tổn thất cho đạo, một khi thánh thất không có trụ cột thì đạo làm thế nào?
Với lại ông của con thì mất sớm, con lúc nào cũng thiếu vắng tình thương của ông nội từ nhỏ, mà con xem người này cũng giống như ruột rà của mình vậy. Nếu như ổng chết đi thì cha của con buồn, con cũng buồn, chẳng phải Người lúc nào cũng muốn con cái của mình lúc nào cũng vui vẻ sao?
Nói tới đây, tôi bắt đầu thấy tủi thân, tôi nghẹn lời và không thể nào nói ra được một ý nào nữa và chỉ khóc, nước mắt cứ thể mà chảy.
Một lúc sau, khi tôi có vẻ giảm bớt cảm xúc trong lòng, tôi nhìn lên Thiên Nhãn, thấy ánh mắt đó như đang cười. Nên tôi cũng an tâm phần nào.
Cũng trong lúc đó, người nhà của ông T, đưa ổng xuống tàu để vào đất liền cấp cứu. Khi xuống tàu, nghe ổng kể lại, lúc trong viện thì đau nhức không chịu nổi, thở cũng không được, vì đã nằm ở đấy gần 4 ngày mà không thông, bệnh lại chuyển nặng, thế mà lên tàu thì tự nhiên trong người mát mẻ, dễ chịu và ngủ lúc nào không hay.
Thế rồi khi vào bệnh viện tỉnh, người ta chuẩn đoán có thể là do rối ruột cho nên muốn mổ ra để mà sắp tiếp.
Trong ấy đã chuẩn bị hết mọi việc gần xong, thì ngay trong lúc đó, bụng của ổng tự nhiên xẹp xuống, không còn đau đớn gì nữa. Thế nhưng cũng nằm ở đó ít ngày để người ta theo dõi.
Tôi ở nhà thì được QÂ thông báo là ĐCT đã giảm tội cho được một nửa, tức là sống thêm được 3 năm nữa, còn một nửa thì phụ thuộc vào người nhà của ổng, phải sám hối, ăn chay một tháng, lập công bồi đức cho nhiều . Ổng sống lâu hay không thì còn tùy vào công đức nữa.
Trong lúc tôi cầu khẩn, thì QÂ cùng các chư Phật ở TPCL cũng đồng dâng sớ mà xin. Chính vì thế mà lời thề mới được giải.
Vì thế mà tôi nhắc nhở với các bạn rằng, chớ có mà thề thốt bậy bã, hễ có thề gì đó thì hãy suy nghĩ cho kỹ, và nếu có thề cái gì thì nhớ mà giữ lấy lời thề ấy. Nhứt là giữ chữ tín.
Vì hễ thề thì mắc mà thắt thì rối.
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks