“ Ái tình nam nữ chốn nhân gian
Mấy ai tròn nghĩa chữ đá vàng
Bao giờ biển cạn nhờ ai tát
Bấy thuở non mòn tại ai san?”
Một người em họ của tôi, khi xưa còn đi học nó quen một người con trai ở đất liền, học ở đấy 3 năm, cũng yêu sâu đậm chừng ấy năm.
Khi về quê thì cha mẹ nó phản đối, vì quá xa xôi, một người hải đảo, một người tận nơi địa đầu của đất nước, thì một mai có về thăm cha mẹ cũng khó khăn, và ý của cha mẹ nó là muốn con gái mình lấy chồng ở đảo thôi, và làm việc ở đây luôn cho gần cha mẹ.
Thế là dù yêu nhau sâu đậm, nó cũng đành dứt bỏ mối tình này. Tuy nhiên trong lòng vẫn tôn thờ hình bóng cũ.
Rồi cũng vì thất tình, bị ngăn cấm, mặc dù không nói ra, vâng lời cha mẹ, nhưng để lâu nó sanh bịnh. Nhà nó đưa nó vào đất liền chữa bệnh đủ thuốc thang nhưng không khỏi, rồi bắt đầu đi am, đi chùa, rồi một ngày nọ, nó được dẫn tới cho một người có điển Chúa, và Chúa dùng tình yêu và niềm tin mà chữa, nó thấy đỡ, và giảm hẳn mọi bệnh tật.
Trước tết âm lịch 2015, khoảng tháng chạp, thường thì nhà tôi ít khi có khách tới thăm, mặc dù nhà nó cũng là dòng họ, nhưng cũng ít khi lai vãng.
Thế rồi tối hôm đó, tự nhiên cả nhà nó dẫn lên nhà tôi chơi, mẹ nó than thở với tôi là nó hay bị bệnh và mới đi chữa ở người có điển Chúa,…tôi không nói gì, thấy là 2 mẹ con họ có căn duyên CĐ nhưng mà từ từ, từ từ cháo mới nhừ, chớ mau quá hỏng việc.
Số là nó đi học sư phạm, về cũng đã gần 2 năm mà chưa có việc làm, rồi vì thất tình nên đầu óc lơ đãng, nhớ trước quên sau, ai nói gì thì nhiều khi mặt nó đơ ra, hỏi lại thì nó giựt mình, cũng chắng biết đối phương họ nói gì.
Cũng lúc ấy, ở trường có tổ chức cuộc sát hạch giáo viên mới, có ban tổ chức từ đất liền ra đây chấm thi cho công bằng. Cha mẹ nó thấy nó như thế, không thi chắc cũng rớt, đậu được mới lạ.
Ngồi nghe tâm sự tôi cũng cảm thấy là nên giúp nó một tay, thế là hôm sau, tôi gọi nó lên nhà nói chuyện, nó kể lại quá trình yêu đương thế nào, quá trình bệnh tật và đi chữa ra sao, nó đang có niềm tin với chúa.\
Tôi cũng giảng cho nó rất nhiều, Chúa hiện nay đang ở CĐ đó, và tôi cũng nói bí mật cho nó, là 2 anh em tôi là ai, nó trố mắt ngạc nhiên. Và khi ấy tôi thách đố nó rằng, mày muốn thì tao nhờ Quan Âm giúp cho có việc làm, rồi sau hẵng tính. Nói tội, con bé này nó thật sự có lòng tín thành, cho nên mọi việc cũng dễ.
Ngày mồng 1 tết, đêm giao thừa, nó lên nhà tôi, nhờ mẹ tôi cho mượn áo dài trắng đi cúng sẵn nhập môn luôn, nó nhập môn xong, tôi nhờ một chức sắc xin quẻ QÂ về việc làm cho nó, tôi có nói trước với nó rằng, Tao có nhờ QÂ rồi, lát nữa mày nhờ người ta xin quẻ, thế nào cũng ra quẻ số 10 cho mà coi. Và nó ngồi một bên chờ người ta xin quẻ giùm, tôi thì ngồi ở ngoài hóng mát rồi chuyện vãn cùng đồng đạo, sẵn tiên chúc tết cho họ luôn.
Lát sau, người kia xin quẻ xong, cầm cái bản quẻ lên dò trong ấy theo âm dương đen trắng, thấy đúng là quẻ số 10 thật.
Một tháng sau tết, nó lên nhà tôi nói là sắp thi, mà trong đầu nó không có chữ nghĩa gì cả, học xong bay đâu hết mất, tôi an ủi nó, mày cứ chơi cho thoải mái đầu óc, rồi gần thi lấy tài liệu ra ôn một tý cho nhớ, khi nào cảm thấy đầu nó nhức thì thôi, bỏ không nên ôn nữa, còn lại có người giúp cho.
Thế là hôm đó nó đi thi, nghe nó kể lại thế này, vào phòng nó không run mà tự tin một cách lạ thường, đầu nó mát lạnh như được phun sương, trong đầu nó cũng chẳng có chữ nghĩa chi hết, mà tự nhiên vô làm bài là cứ đụng đâu làm đó, làm mới 20 phút xong hết tất cả các câu. Xong rồi ngồi không biết làm gì, nó xin ra ngoài sớm.
Ngày báo điểm, nó được đứng thứ 2 trong những người thi hôm đó.Và nó được người ta nhận luôn vào trường.
Xong việc, nó lên báo cho tôi hay, tôi nói với nó, xong việc này mày cũng nên cúng dường hoa quả cho thất, ngày mồng 8/4 là ngày đản sanh Phật Thích Ca, thì hãy mua hoa quả mà hiến.
Xong việc đó, một hôm tôi lại thấy nó và một người trong đạo của tôi sau này có nhân duyên vợ chồng, khi đó tôi đang bàn với Nguyệt Lão việc này, xảy thấy chơn thần của nó lên nói với tôi, em thích mọi việc tự nhiên hơn, bào tôi đừng có ép, từ từ thì hay hơn. Rồi tôi cũng nói với Nguyệt Lão rằng, thôi nó muốn như thế thì cứ để tự nhiên cho nó, nó không muốn chúng ta thúc ép, nhưng mệnh trời khó cãi, dù trước mắt nó vẫn còn vương vẫn mối tình cũ, nhưng sau này thì thiên thơ ra sao thì phải y như thế mà làm.
Sáng ra, tôi kêu nó lên nhà, nói với nó mọi chuyện, và nó nói, em cũng thích tự nhiên. Sau đó tôi cũng kêu người trong đạo đó tới luôn, hỏi han mọi việc, rồi nói thẳng lý do, thằng đó cũng nói, nó thích tự nhiên hơn.
Tôi mỉm cười tủm tỉm, hèn chi mà người ta nói không sai, đến tánh cách cũng giống nhau nữa mới lạ.
Nhưng tụi nó quên một điều, cái gọi là tự nhiên nó bao la vô cùng tận, trong trường hợp chúng nó ở đây, ép buộc cũng là tự nhiên, không ép cũng là tự nhiên, mà để không không cũng là tự nhiên, vì mọi thứ đều là tự nhiên cả. Biết làm sao, nó chưa hiểu, thì trời sẽ dạy cho nó hiểu.
Rồi sau đó một tháng, đang ngồi ở nhà, tôi thấy nó lên kể cho tôi nghe, là hễ mỗi khi thấy mặt người đó, nó thấy xốn xang trong lòng, hễ người đó nhăn mặt vì lý do nào đó như là ho, mệt thì nó cảm thấy cũng tức ngực, khó thở, mệt.Còn thằng kia thì lên kể cho tôi nghe, hễ thấy con kia là nó cũng thấy lạ, dù không muốn cũng phải nhìn, lâu lâu lén nhìn một cái, thấy nó bệnh nhiều ốm nhom thấy cũng thương.
Cái tôi bảo với hai đứa nó, hay là 2 đứa bay thử làm quen với nhau xem, để tao cho số điện thoại luôn.
Được chừng một tuần, con kia lên nói với tôi, nó nói chuyện với thằng đó cũng vui lắm, lạ một điều là trước đây nó yêu sâu đậm người yêu cũ, nhưng chẳng bao giờ thấy người yêu trong mơ cả, còn thằng này mới quen mà ngủ nó cũng thấy, khi thằng này đi lễ mặc áo vàng thì tối đến nó ngủ thấy thằng đó mặc áo y như thế, đang cúng cũng thấy nó, nhắm mắt lại là thấy thằng đó đang cười với mình, nó phát hoảng, rồi nó đi cúng đại đàn PM, nó cầu xin PM cho nó được an tịnh, cầu PM mà không thấy PM đâu, nó thấy người đó ngồi trên bàn thờ mới ghê.
Còn thằng kia thì lên nói với tôi, hai đứa nhắn tin qua lại, con kia bảo nó bệnh đủ thứ, nhức mình nhức mẩy, người lúc nào cũng mệt mỏi, uống thuốc gì cũng không hết hẳn, thế là thằng đó an ủi. Rồi con kia bảo, an ủi thì làm được gì đâu, có giỏi thì chia bớt bịnh cho tui luôn đi. Thằng kia hào sảng cũng ừ đại cho nó qua chuyện, tưởng là nói chơi chuyện phiếm, ai ngờ từ lúc nó ừ xong, nó cảm thấy người mệt mỏi, rũ riệt tay chân, rồi nóng mình, hôm đó nó bịnh luôn. Không đi biển được, phải hoãn lại ít ngày, nó bịnh 3 hôm mới hết. Trong mơ nó lại thấy con kia nằm bệnh vật vã, còn nó thì lo lắng thuốc thang chữa bệnh cho, đủ thứ.
Tôi nói với 2 đứa nó, đó, hồi đó tao có nói rồi mà không nghe, tụi bay ham nói là cứ để tự nhiên, vậy tự nhiên thành ra bây giờ như thế hửm. Nói là không thích không yêu mà cứ như là đã yêu nhau cả ngàn năm rồi, ngay cả thức cũng thấy, ngủ cũng thấy, rồi bệnh thì rủ chia sẻ cho nhau, thế không là yêu thì là gì. Hai đứa nó ngồi nghe mà mặt mày bẽn lẽn dễ sợ, nhưng tôi thì vui lắm.
Hiện giờ hai đứa nó đang rất hạnh phúc với tình yêu của mình, một thằng đi biển, một con làm giáo viên.
Lúc đầu cha mẹ nó cũng ngăn cản nó đến với thằng này ra mặt luôn, vì sợ con kia nó khổ, thà lấy chồng công chức thì sau này sướng, nhưng mà cái giàu có không quan trọng, quan trọng là cha mẹ nó sợ thằng kia làm nghề nguy hiểm , sợ con gái mình đứt gánh giữa chừng thì khổ.
Khi đó tôi cũng có giảng giải cho 2 người họ hiểu, là dù làm nghề gì thì cũng nguy hiểm cả, đâu riêng gì đi biển, trên bờ người ta tung xe chết bát nháo ra đó, chưa kể giàu quá không tốt cho kẻ tu hành mà nhiều khi đem lại nghiệp quả, đến bản thân cũng không còn chứ nói gì tiền tài. Với lại cũng đừng nghĩ là ai sẽ chết trước ai, một người dù chưa tới số chết, dù ở trong hoàn cảnh hiểm nghèo thì vẫn sống đặng và có người cứu vớt, kẻ hết số dù đang yên ổn cũng tự mình tìm đến điều không hay, điều này không ai nói được, cái gì cũng có số sẵn rồi, tôi cũng hay nói lại cái câu này:
“ Lòng con tin Đấng Cao Đài
Đạo, đời trời sẽ an bài cho con.”
Phận người tu cứ tu, coi như là mình làm mướn cho ông Trời đi, tức là hễ nhơn sanh có gì yêu cầu hay khổ não, thì cứ hết lòng giúp đỡ cho họ, còn việc bản thân mình hãy cứ để ông trời lo. Quẳng tất cả gánh nặng cơm áo gạo tiền… cho ông Trời hết thảy, chỉ lo mỗi một công việc thôi, đó là thực thi nhơn nghĩa vô vi ra thiệt tướng là đủ.
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)



Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này
Bookmarks