Trích dẫn Nguyên văn bởi nightwind Xem Bài Gởi
Em đã đến đường cùng. Em đã không còn biết nhìn đi đâu. Em ngồi đây, đọc 1 tin nhắn chói tai.

Gia đình em xào xáo lộn xộn, đâm nhau sau lưng, đủ điều. Mẹ em đã mất, từ khi mẹ em mất, mọi chuyện không được bình yên nữa. Ngày xưa có mẹ em, thì mẹ em bình định nội ngoại (nói thật chứ em khôg nói chơi đâu).

Bây giờ em mất phương hướng, không biết tin ai, em muốn giúp cha em, nhưng mà lại ko biết ai để tin mà nhờ hay giúp. Em cầu xin các vị, ai cũng được, giúp em với, giúp em gặp mẹ em. Để em biết nên làm gì, vì bây giờ, ngay cả chính gia đình nhỏ của em cũng sắp tan rã. Vợ em nói chuyện như thể rằng bỏ nhau cũng chẳng sao.

EM cuối xin và thành khẩn cầu cứu các vị. Giúp em, cách gì cũng được, em chỉ muốn gặp mẹ em.
Chào bạn!
Chia sẻ nỗi buồn phiền của bạn. qua thư cảm nhận rằng cái bóng của mẹ bạn lúc còn sống là quá lớn, như một tán cây che chở cho bạn từ nhỏ đến lớn, nên khi mẹ bạn mất bạn cảm thấy trống trải, thiếu tự tin và mất điểm tựa. Chính điều đó làm nên nhân cách của bạn. theo tôi mình xin có 1 số lời khuyên.
- Bạn phải chấp nhận sự thật là bạn phải sống ko còn mẹ trên đời và phải sống quyết tâm tự lực xứng đáng những gì mẹ bạn gây dựng cho bạn.
- Nếu bạn còn thương mẹ bạn thì bạn càng ko nên đi tìm thầy bà để gặp mẹ đó là bất hiếu với mẹ bạn vì mẹ bạn đã sống và đã kết thúc sự mệnh trên cõi này, nên sự níu kéo tìm kiếm, gặp gỡ chỉ gây thêm phiền lòng và nặng nề cho người mất. Bạn nên nhớ rằng cõi âm ko có quyền can thiệp vào mọi quyết định của chúng ta.
- Bạn phải thay đổi suy nghĩ, biết chấp nhận sự thật (những người thân) đang tồn tại xung quanh bạn, chỉ có thể làm và có thể điều chỉnh tình cảnh trong khá năng mình có thể (ko đc dùng thầy bà ), còn kết quả mọi việc như thế nào hãy để tùy duyên và thuận theo luật nhân quả.
Chúng bạn mạnh mẽ, sáng suốt, tự tin trong mọi quyết định