Vấn đề mối quan hệ Việt- Trung thực là phức tạp.
Xét về lịch sử, đã từng có bao cuộc xâm lăng , đô hộ của phong kiến Trung quốc để đến mức một cụ nhà ta đứng trên đỉnh núi chỉ về phương Bắc : Kẻ thù truyền kiếp của dân tộc là đó.
Nhưng cũng xét trong lịch sử gần đây, Trung quốc đã giúp đỡ hỗ trợ ta rất nhiều lương thực, quân trang để chống Mĩ ( Đương nhiên, chưa tính đến mưu thâm sâu của họ dùng ta là lá chắn , vật thí thân).
Nhưng xét cho cùng, ẩn dấu bên trong và ngày càng bộc lộ đến trắng trợn là muốn Việt Nam lệ thuộc vào họ, dần dần đến thôn tính bành trướng xuống phía nam.
Không đất nước nào có thể chọn được láng giềng tốt hay xấu.
Vấn đề là trên và dưới có đồng lòng thuận chí hướng hay không?
Phía trên, những người cầm trong tay vận mệnh dân tộc, liệu có bị chia theo các trường phái, trong đó muốn dựa vào Trung quốc để vinh thân phì gia hay không?
Phía dưới, những người dân ( dân buôn là chính) vẫn vì cái lợi trước mắt mà hàng ngày tiếp tay cho âm mưu thâm độc của Trung quốc phá hoại nền kinh tế Việt nam, đầu độc người dân Việt nam đến chết dần mòn trong bệnh tật.
Hai mũi giáp công này như con tằm gặm nhấm lá dâu non.
Nhớ xưa, khi vua Trần vào thăm sức khỏe của Hưng Đạo vương Trần Quốc Tuấn , có hỏi một ý về kế sách chống giặc phương bắc. Trần Hưng Đạo có nói lại 1 ý là nếu kẻ thù tiến đánh từ từ theo kiểu gặm nhấm thì ta phải biết dùng tướng giỏi để hóa giải.
Ngày nay, nếu không làm trong sạch bộ máy lãnh đạo và dùng hiền tài chống chọi thì nguy cơ lệ thuộc Tàu khựa là trông thấy.
Ước chi có một vua Quang Trung hùng hồn, ta hòa hoãn đợi 10 năm nữa mạnh lên thì sợ gì chúng nó?
Tóm lại, trước kẻ thù đông, mạnh , thâm hiểm và dai dẳng, Việt nam cần phải nhanh chóng củng cố và vươn lên nhiều mới thoát hiểm họa phương bắc.
Hãy nghĩ tới lịch sử mai sau con cháu ta ca ngợi ghi ơn ông cha hay phỉ nhổ như Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc.
Bookmarks