mình xin đóng góp 1 chút thông tin như sau, hy vọng góp phần nào với ACE trên con đường tu tập! Na mô A di đà Phật!

1. Điều đầu tiên nên biết, là Phật giáo khác ngoại đạo như thế nào. Trên thế giới có nhiều tôn giáo, vậy Phật giáo có gì đặc biệt? Chắc chắn không phải đặc biệt vì nghi lễ cúng dường, cúng hoa, cúng hương, quì đảnh lễ, vân vân. Việc như vậy chưa chắc đã là Phật Pháp. Làm như vậy chưa chắc đã là Phật tử.

khế kinh có nói, qui y là vì tìm đường giải thoát mà về nương dựa nơi Phật Pháp
Tăng. Phật Pháp Tăng là Tam bảo, là đối tượng của tâm qui y, có khả năng chở che
khỏi mọi khổ não. Chở che không chỉ trong một đời, mà cho mọi kiếp về sau và mãi
mãi. Tam bảo sẽ luôn giúp chúng ta thành tựu mục tiêu cao nhất. Trong cảnh sống
luân hồi, bất cứ vấn đề nào, khổ đau nào, cũng đều phát xuất từ nghiệp chướng
phiền não tích lũy trong dòng tâm thức của chúng ta. Vì tích tụ nghiệp chướng
phiền não trong tâm thức mà tạo quả là những kinh nghiệm khổ đau phải trải qua
trong cuộc sống.
Qui y Tam bảo là quay về nương dựa nơi Tam bảo, nhờ đó có thể thoát được nghiệp
chướng phiền não, thành tựu kết quả tối hậu là cởi thoát toàn diện mọi khổ đau và
nguyên nhân của khổ đau. Về nương dựa Tam bảo để giải thoát khổ đau là động cơ
tu hành chính của Phật tử căn cơ thấp.
Trong khế kinh, Phật dạy nên qui y tại tâm của mình, không qui y nơi nào khác. Ví
dụ có người trong tâm thức tích lũy ác nghiệp nhiều đời, đời này lại để tâm mình
tha hồ tham sân si, vậy chắc chắn sẽ phải chịu quả khổ. Còn ngược lại mỗi khi tâm bất thiện nổi lên, nếu biết cố gắng áp dụng biện pháp hoá giải, ác nghiệp sẽ từ từ
thanh tịnh, trí giác mỗi lúc mỗi thêm khai mở, tâm từ từ thuần hóa, càng lúc càng có
khuynh hướng tạo nghiệp lành, càng có khả năng hóa giải ác nghiệp, cứ như vậy sẽ
có lúc thành tựu cái gọi là tận diệt khổ đau, giải thoát luân hồi.
Khế kinh có nói muốn giải thoát không cần phải rời bỏ nơi này để đến một cõi đặc
biệt nào khác. Khổ đau có thể tận diệt ngay trong thân tâm này. Thân tâm chúng ta
đây vốn có đủ mọi tiềm năng để thành tựu nguồn an lạc tối thượng, chỉ cần tìm ra
đường tu chính xác, phương pháp tu chính xác, rồi nỗ lực tu hành. Phật nói như vầy:
“Phật đạo, là con đường giải thoát”.
Con đường giải thoát không có trong các tôn giáo khác. Tôn giáo khác có thể nói
nếu các anh chị tu như thế này, thiền như thế kia, sẽ được phép thần thông ví dụ như
bay trên không hay chui trong đất [khinh công, độn thổ], sẽ được thành tựu tâm linh
thế này hay thế khác. Tôn giáo khác có thể dạy nhiều phương pháp nhập định rất
hữu hiệu, nhưng không dạy tu để giải thoát khổ đau.
Phật giáo ngược lại dạy nhiều cách tu để giải thoát khổ đau, thành tựu an lạc tối
thượng. Ðây không chỉ là lời nói suông, thực sự các anh chị có thể đạt đến kết quả
ấy. Vọng tưởng và phiền não trong tâm các anh chị chỉ là những hiện tượng sinh
diệt, khi có, khi không. Nếu chịu khó tu, nếu gặp vị đạo sư đủ khả năng hướng dẫn,
và nếu chính mình có chí tu học, có căn cơ cao, khi ấy thoát khổ đau đạt an lạc tối
thượng ngay trong kiếp sống hiện tại này, trong thân tâm này, là điều có thể xảy ra.
Giá trị của Phật giáo không phải nằm ở chỗ khi nghèo thì cầu Phật độ cho giàu, khi
bịnh thì cầu Phật độ cho khỏi bịnh, hay khi làm ăn buôn bán thua lỗ thì cầu Phật độ
cho phát tài. Thật sự mà nói, dù những phép lạ như vậy có thật sự xảy ra đi nữa,
cũng chẳng có gì đáng nói, Phật giáo cũng không phải vì vậy mà có thể gọi là quí
giá.