Trại ruộng - di tích của Phật Thầy Tây An ở Nhà bàng Tịnh Biên -AG

Đôi nét về giáo phái :

Chủ trương của Phật Thầy là lấy đạo Phật làm căn gốc, nhưng không thờ hình tượng Phật, không gõ mõ tụng kinh, không đầu tròn áo vuông, không hành nghề thầy đám, không cúng kiến chè xôi & tu đâu cũng được…

Theo giáo lý của ông thì người tu cốt tránh ác làm lành, rửa lòng trong sạch, giữ tâm thanh tịnh và hằng thực thi “tứ ân” lớn : ân tổ tiên cha mẹ, ân đất nước, ân Tam bảo, ân đồng bào nhân loại.

Tên giáo phái có nghĩa:

Bửu Sơn là núi qúi báu, tức là Thất Sơn mà đỉnh linh thiêng nhất là núi Cấm; Kỳ Hương tức là mùi thơm lạ.

Người là còn gọi tên giáo phái là đạo Lành, theo nghĩa đạo dạy việc làm lành lánh dữ.

Có người cho rằng đấy là đạo của ông Trần Văn Thành (một đại đệ tử của Phật Thầy, người khởi xướng cuộc khởi nghĩa Bảy thưa-Láng Linh ) vì kiêng tên ông nên tín đồ đọc trại ra đồng thời cũng để che mắt thực dân, để chúng hiểu lầm là đạo chỉ dạy người làm điều lành chớ không hề chủ trương chống phá bọn họ…

III.Ông Tăng Chủ và truyền thuyết hàng phục mãnh hổ:

Ông Tăng Chủ tức Bùi Văn Thân, cũng gọi là Bùi Thiền Sư, là anh chú bác với ông Đình Tây.

Hai ông như nhiều vị đệ tử của Phật Thầy đều có đức lớn, đạo pháp uyên thâm, võ dũng phi thường nên rất được dân tùng phục. Những nông trại tại Hưng Thới, Phước Điền, Xuân Sơn đều do hai cụ thừa lịnh Phật Thầy mà dựng lên.

Những người dân cũng là những tín đồ lam lũ chất phác, ban ngày đi khai hoang, đêm về thì lễ bái, niệm Phật, tham thiền và lĩnh hội những lời hay ý đẹp của hai ông.

Và mỗi khi người ta nhắc đến ông Đình Tây, nhớ ngay chuyện ông “Năm chèo” thì mỗi khi nói tới ông Tăng Chủ, họ không sao quên được những câu chuyện thuần phục mãnh hổ của ông.

Chuyện kể:

Một lần cọp về xóm vào chập tối, người ta rút lên trên gác đóng cửa kín mít, đánh mõ tre báo động vang trời. Ông Tăng một mình cầm mác trèo xuống thang rượt cọp. Dưới ánh trăng mờ, cọp nhào tới phủ lên mình ông Tăng. Ông lẹ làng ngồi xuống, một tay dựng đứng mác thong lên, một tay thủ thế chờ cọp rơi xuống. Cọp hoảng hốt, liền né sang một bên.

Trong lúc cọp mất thăng bằng chao mình trên lưng chừng, thì ông Tăng đấm lẹ vào hông nó một quả đấm thôi sơn và thuận chân bồi thêm vào hạ bộ nó một miếng đá nặng đòn.

Cọp róng lên một tiếng vang rừng rồi ngã lăn bất tỉnh.

Ông Tăng không giết cọp, bước tới vực nó dậy, miệng lẩm bẩm:
Tao tha cho, từ nay phải bỏ tánh ngang tàng, đừng tới đây nữa mà mất mạng!

Cọp gầm mặt xuống đất, kéo la lết cái chân què vào rừng và từ đó không dám bén mảng đến xóm nữa.

Thêm một câu chuyện khác:

Ở tại đình Xuân Sơn, cách đây chừng 800 thước, một hôm ông Tăng đi thăm ruộng về thì trời tối. Khi đến gần cửa, ông trông thấy bóng một con cọp nằm lù lù bên mé đường mòn. Thấy ông, nó đứng dậy hả miệng, quào cổ rồi cúi đầu tỏ vẻ đau đớn lắm.

Ông Tăng hiểu ý nó, bảo:

Mắc xương rồi đó chớ gì! Sao không tới đây sớm tao cứu cho mà đến nỗi ốm o quá vậy? Thôi, nếu mắc xương thì ngay cổ ra.

Con cọp riu ríu vâng lời. Ông Tăng co tay ấn vào cổ nó một cái. Lập tức nó sặc lên mấy tiếng rồi khạc ra một thỏi xương lớn.

Vài hôm sau, cọp cõng tới trước sân trại ruộng ông Tăng một con heo rừng vừa quật chết để đền ơn cứu mạng.

Về sau ông Tăng có cất một cái miếu nhỏ tại đình làng Thới Sơn để thờ con hổ biết lễ nghĩa ấy.

Khi ông tịch ( ngày 27 tháng 10- tài liệu không ghi năm ) người nhà đem an táng ông ở làng Xuân Sơn. Là nơi trước đây có một ngôi chùa do Tăng Chủ và Đình Tây dựng lên để tu. (Sau khi ông Đình Tây viên tịch và cũng được an táng tại đây, người ta đổi lại thành đình. Tuy vậy, trong đình ngày nay vẫn còn có một toà thờ Phật )