Phúc cho ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ --- tiếp theo---

Truyện: Hạnh phúc thật là thuận theo Ý Trời

Một cụ già đầu râu tóc bạc, đi không còn vững, nhưng tinh thần vui tươi, vui vẻ chấp nhận cuộc sống với những thiếu thốn tiền bạc và rắc rối trong gia đình. Người ta hỏi cụ:

- Làm sao cụ có thể an vui như thế?

- Thưa, tôi suy nghĩ và nhìn đời bằng ba cái nhìn.

- Như thế nghĩa là gì?

- Thưa, tôi nhìn lên, nhìn xuống và nhìn ngang.

- Xin cụ giải nghĩa thêm.

- Vâng, trước hết, tôi nhìn lên trời và nhớ rằng công việc chính yếu của tôi là đạt tới Nước Trời. Trên đó cha tôi...đang chờ tôi. Tôi luôn sống thuận theo Ý Trời, Ý Cha tôi.

Rồi tôi nhìn xuống đất, nghĩ rằng tôi sẽ nằm trong đó sau khi chết, một chỗ thật bé nhỏ. Thánh vịnh nói: "3 tấc đất mới thật là nhà"

Sau cùng, tôi nhìn ngang, nhìn đến biết bao nhiêu người đàn ông, đàn bà, trẻ em bên cạnh tôi, trên khắp trái đất này có khi còn nghèo hơn tôi, cực khổ hơn tôi, bị oan ức hơn tôi, thiệt thòi hơn tôi: có người bị cùi, có người bị điên, có người bị bệnh Aids...Tôi còn hơn nhiều người. Tạ ơn Chúa và Mẹ Maria, tôi còn sống đây, chưa phải vào Hỏa ngục.

Ba cái nhìn đó làm tôi sống hạnh phúc, vì tôi biết có Chúa yêu tôi, tôi không than vãn trách móc kêu ca ...như hồi tôi chưa vào đạo Chúa....


Chúa chúc phúc cho những ai có tinh thần nghèo khó. Nghèo Phúc Âm là nghèo thế nào? Chúa Giêsu thương yêu người nghèo. Phúc Âm hay Tin Mừng cũng vậy, được Chúa Cứu Thế đem đến, cách riêng, cho những người nghèo khổ như lời sấm ngôn qua miệng Tiên Tri I-sa-i-a đoạn 61 câu 1, mà Thánh Luca đã nhắc lại:




- " Ngài đã sai tôi đem Tin Mừng cho người nghèo khó " Lk 4:18 )

Ngài thương yêu cách riêng những người cùng khổ, ở đây, phải được hiểu là: Con người với mọi nỗi khổ, mọi loại cùng khổ. Tinh thần của Đạo Phúc Âm là tinh thần đặc biệt lưu tâm, chú ý, để ý đến, và đặt trọng tâm vào người nghèo. Chúa Giêsu đã lấy người nghèo làm trung tâm điểm của giáo lý Ngài dậy.




-" Nếu con muốn trở nên toàn hảo, hãy bán hết gia tài sản nghiệp đi, và đem cho người nghèo, con sẽ được kho tàng châu báu trên trời. Rồi đến theo Thày" (Mt.19:21) . Xin hãy suy nghĩ, việc bán gia tài của mình và cho hết đi có ý nghĩa gì?

Hãy nghe đây:

a- Chúa Giêsu đã phán dạy ở một nơi khác: " Vì khi Ta đói, ngươi đã cho Ta ăn, Ta khát ngươi đã cho uống, Ta bơ vơ, ngươi đã đón mời Ta, Ta cần áo quần, ngươi đã cho ta đồ che thân, Ta đau yếu, ngươi đã chăm sóc cho Ta, khi Ta bị giam cầm trong tù ngục, ngươi đã thăm viếng Ta" (Mt.25:35-36) . Đó là „cái nghèo“ thực tế nhất.









b- " Người mù được thấy, kẻ què đi được, người hủi được chữa lành, người chết được sống lại, và Tin Mừng được rao giảng cho những kẻ nghèo khổ " (Mt.11:5). Chính Chúa Kitô đã thực hiện công ơn cứu chuộc của Ngài qua kiếp sống của một người nghèo. Các thánh nhân của Thiên Chúa, tất cả đều đã sống nghèo, đã quay lưng lại trước những sang giầu và của cải vật chất nơi trần thế (Phanxicô Assisi…)

c- Tinh thần của Đạo Phúc Âm là tinh thần bỏ tất cả để vác lấy Thánh Giá mà theo Chúa: " Những ai muốn theo Thày, hãy từ bỏ mình, vác lấy thánh gía của mình mà theo Thày" (Mt.16:24)




Ta hãy tự hỏi khi nhìn vào những thực tế hôm nay: Chúa đi đâu mà theo? Có muốn theo Chúa không? Bỏ mình là bỏ cái gì? Bỏ mình nghĩa là gì? Bỏ mình được định nghĩa là thế nào? Bỏ mình được hiểu là làm sao? Vác lấy thánh gía mình là thế nào? Tại sao lại gọi là thánh giá? Thánh gía là gì? Tại sao lại phải vác? Kéo, lôi, hoặc đẩy, hay bỏ lên xe hơi, lên máy bay mà chở có được không? Nhờ ai khác, như thuê người khác vác (chuyên chở) cho mình như nhờ Bưu Điện chuyên chở, giao hàng (vác giúp) có được không?



Chí lý lắm: Nghèo khổ là thánh gía nặng nhất! Nghèo khổ là thánh gía mỗi người nghèo phải vác lâu nhất. Có khi vác cả một đời cho tới khi nhắm mắt lìa đời cũng vẫn còn nghèo, còn khổ! Nhưng cũng chính vì vậy mà Chúa Giêsu đã phán: " Phúc cho kẻ nào có tinh thần nghèo khó ". Nghèo khổ là thứ thánh gía ai cũng ghê sợ, ai cũng ớn, ai cũng tởn, ai cũng tránh, ai cũng chỉ muốn quay đi! Ai cũng chỉ muốn trúng số độc đắc cả! Đối với những người nghèo suốt cả một đời thì thánh gía này dữ dằn, ác liệt, ghê gớm lắm. Nhiều người chịu không nổi, nên đã qụy ngã dưới sức nặng của thánh giá (nghèo) này, của nỗi khổ này. Họ đã tự tử. Họ đã trở thành những tay trộm cướp!







Truyện


Thầy Napoléon Almoint đã kể câu chuyện vui sau đây:

Một hôm, Chúa Giêsu hiện ra với hai trong số muôn vàn môn đệ của mình, và Ngài đưa họ đến một đầu đường, rồi trao cho mỗi người một cây thập giá giống nhau và nói: Mỗi người các con hãy vác lấy thập giá này đi đến cuối đường trước mặt, Thầy sẽ đợi các con ở đó. Nói xong, Chúa biến đi. Hai đồ đệ bắt đầu vác lấy thập giá mình. Người thứ nhất vác lấy thập giá mình cách nhẹ nhàng, chân rảo bước ngày càng nhanh, xem ra như không có vấn đề gì cản trỏ hay gây phiền phức cho anh cả. Nội trong ngày, anh đã đến cuối đường và gặp Chúa Giêsu đang chờ sẵn nơi đó.



Người thứ hai, mãi sang chiều ngày hôm sau mới đi trọn con đường. Có vẻ anh rất mệt mỏi, không còn vác nổi mà chỉ còn biết kéo lê cây thập giá. Thập giá của anh xem ra mỗi lúc một nặng thêm. Anh gần như kiệt sức. Vừa gặp Chúa, anh phàn nàn ngay: Chúa đối xử bất công quá. Chúa cho con cây thập giá rất nặng. Còn anh kia, Chúa cho cây thập giá nhẹ hơn, nên anh đã đến trước con từ lâu rồi.

Gương mặt vui tươi của Chúa bỗng trở nên nghiêm nghị. Chúa đáp: „Này con, Ta không đối xử bất công đâu. Hai cây thập giá giống nhau và nặng bằng nhau. Con đừng trách! Thập giá nhẹ mà trở nên nặng là vì bên trong tâm hồn con. Ngay từ lúc đầu, trong suốt thời gian đi trên quãng đường Ta chỉ, con luôn luôn than phiền, trách móc, thập giá nặng, và càng than phiền, thì thập giá càng trở nên nặng nề. Người bạn đồng hành với con đã đến trước vì lúc nào tâm hồn cũng tràn đầy an vui yêu thương. Tình yêu làm thập giá trở nên nhẹ nhàng. Tình yêu là đường ngắn nhất dẫn tới Thiên Đàng.








Cái nghèo (Thánh Giá của mỗi người, ai cũng có và phải vác tới đích), như những niềm đau, như những thánh gía, đặt trên vai ta, nhiều lúc như muốn xô đẩy mình qụy ngã dưới sức nặng của nó. Chỉ khi ta biết chấp nhận nó như một thực tế, một thực tại, trong hiện tại, với sự thật, trong nếp sống của mình, hân hoan với nó, bằng lòng với nó, bằng lòng với kiếp nghèo của mình, sung sướng, vui tươi và thoải mái với mình trong cảnh nghèo, để bước theo Chúa Giêsu, thì nỗi khổ này mới nhẹ nhàng đi được mà thôi. Sách Thánh dạy: " Vì lời rao giảng về thập Thập Giá, đối với những người hư mất, thì là điên dại, nhưng với chúng ta, những kẻ được cứu rỗi, thì lại là quyền năng của Thiên Chúa"(1Cor. 1:18) .