Tái an Lô, trùng lập Đỉnh, khóa Hổ thừa Long li phàm cảnh.
Nhật tinh tài hiện nguyệt hoa ngưng, nhị bát tương giao tại Nhâm Bính.
Lại an Lô, lại lập Đỉnh, cưỡi Hổ thừa Long rời phàm cảnh.
Nhật Tinh mới hiện nguyệt hoa ngưng, hai tám tương giao tại Nhâm Bính.

Hoàn Đan thành tựu, sẽ là công việc của Kim Đan. Tác dụng của Kim Đan, lại không giống với Hoàn Đan, cần phải lại an Lô Đỉnh, lại đặt kìm búa, đem Hoàn Đan luyện thành một vật vĩnh cửu bất hoại, mới là công phu đến mức cao nhất, nên nói “Tái an Lô, trùng lập Đỉnh, khóa Hổ thừa Long li phàm cảnh - Lại an Lô, lại lập Đỉnh, cưỡi Hổ thừa Long rời phàm cảnh”. Vì công việc Hoàn Đan, là đạo ở xứ phàm, là trước có nói “Liễu nhân sự - rõ nhân sự” vậy. Đạo Kim Đan, là đạo siêu phàm, là trước có nói “Tu tiên đạo” vậy. Chưa tu tiên đạo, đầu tiên tu phàm đạo. Đã rõ phàm đạo, liền tu tiên đạo. Cưỡi Hổ thừa Long rời phàm cảnh, là từ phàm đạo mà trở về tu tiên đạo. Long Hổ, là Chân Tính Tình từ Hoàn Đan phản xuất ra. Linh Căn có hình tượng, thì Hoàn Đan mới thành, Tính Tình tuy là chân, do chưa hỗn hóa, Linh Căn không chắc, sợ có tai họa được rồi lại mất, cần đem Tính Tình này nung đúc, tuyệt không nhiễm một chút khí chất, sau đó Linh Căn được hoàn toàn, nên nói “Nhật tinh tài hiện nguyệt hoa ngưng, nhị bát tương giao tại Nhâm Bính - Nhật Tinh mới hiện nguyệt hoa ngưng, hai tám tương giao tại Nhâm Bính”. Nhật Tinh là Linh Tri, Nguyệt Hoa là Chân Tri. Linh Căn là tinh hoa của Linh Tri, Chân Tri ngưng kết mà thành. Nhật Tinh mới hiện, Nguyệt Hoa mới ngưng, tức là tinh hoa của Linh Căn mới hiện mới ngưng. Tinh hoa của Linh Căn hiện ngưng, là gồm tinh hoa của Chân Tri Linh Tri. Tinh này Hoa này, mới hiện mới ngưng, không thể vội vàng quay về trung chính. Nhị bát – Hai tám giao nhau, Chân Tri Linh Tri, cương nhu bằng nhau, Âm Dương hợp đức, không lệch không nghiêng, chí trung chí chánh vậy. Không lệch không nghiêng, chí trung chí chánh, chẳng phải Chân Thủy Chân Hỏa thì không thể thi công. “Nhâm” là Nguyên Tinh Chân Nhất Chi Thủy, “Bính” là Nguyên Thần Ôn Hòa Chi Hỏa. Linh Căn được Nguyên Tinh, Nguyên Thần Thủy Hỏa nấu luyện, tự nhiên cương mà không đến nỗi thái quá, nhu mà không đến nỗi bất cập. Trong Chân hàm chứa Linh, trong Linh có Chân, cái bất trung dần trở nên trung, cái bất chính dần trở nên chính.

Long Hống kết, Hổ Diên thành, chỉ xích Bồng Lai đệ nhất trình.
Khôn Diên Càn Hống Kim Đan tổ, Long Diên Hổ Hống tối thông linh.
Long Hống kết, Hổ Diên thành, đường đến Bồng Lai trong gang tấc.
Khôn Diên Càn Hống Kim Đan tổ, Long Diên Hổ Hống rất thông linh.

Trên nói Chân Tri Linh Tri, nhị bát-hai tám tương giao, toàn nhờ công Thủy Hỏa đun nấu. Chân Tri Linh Tri được Thủy Hỏa đun nấu, Long Hống của Linh Tri, quay về trung chính, ngưng kết mà không tán; Hổ Diên của Chân Tri, quay về trung chính, thành tựu mà không hoại. Hống kết Diên thành, Tính định Tình vong, Tâm chết Thần sống, từ đây một đường thẳng tiến lên phía trước, mà có thể không trở không ngại vậy, nên nói “Long Hống kết, Hổ Diên thành, chỉ xích Bồng Lai đệ nhất trình - Long Hống kết, Hổ Diên thành, đường đến Bồng Lai trong gang tấc”. Đệ nhất trình-đoạn đường đầu tiên này là đoạn đường đầu tiên của Kim Đan, không phải là đoạn đường đầu tiên của Hoàn Đan. Bước công phu thứ nhất của Kim Đan đầu tiên cần đem Linh Tri của Chân Tính, Chân Tri của Chân Tình, rèn luyện thành một vật, mới có thể làm Linh Căn viên minh bất muội. Nếu như Chân Tri Linh Tri còn một chút mê mờ, liền có một chút tạp chất trộn vào, thì chẳng được Hống kết Diên thành, ánh sáng của Linh Căn nhờ đâu mà sinh đây? Đạo tu chân, từ đầu đến cuối chỉ là luyện Chân Diên của Chân Tri, Chân Hống của Linh Tri để sinh Linh Căn, chẳng có vật gì khác. Bắt đầu thì lấy Chân Tri của Chân Diên ở vị trí Khôn, Linh Tri của Linh Hống ở Càn Cung để thành Đan Mẫu, cuối cùng thì luyện lương tri của Long Tính Chân Diên, lương năng của Hổ Tình Linh Hống, để kết Linh Thai. Khôn Diên, Khảm đầy giữa . Khảm thuộc đạo tâm, đạo tâm thực thì có Chân Tri Càn Hống. Li hư giữa . Li thuộc nhân tâm, nhân tâm hư thì có Linh Tri. Hư Thực tương ứng, lấy Chân Tri mà chế Linh Tri, lấy Linh Tri để thuận Chân Tri, đạo tâm thường tồn, nhân tâm thường tĩnh, Chân thì trùm Linh, Linh thì quay về Chân, Chân Linh hợp nhau, có thể sinh Linh Căn, nên là Đan Mẫu. Đây là công việc Hoàn Đan. Long Diên, Long là Tính, thuộc Mộc, Diên là Tình của Chân Tri, thuộc Kim. Long mà xưng Diên là trong Chân Tính có Chân Tình, Linh Tri biến thành Chân Tri, Linh Tri hỗn hóa vậy. Hổ Hống, Hổ là Tình, thuộc Kim, Hống là Tính của Linh Tri, thuộc Mộc. Hổ mà xưng Hống là trong Chân Tình có Chân Tính, Chân Tri biến thành Linh Tri, Chân Tri hỗn hóa vậy. Linh Tri Chân Tri hỗn hóa, thì nhân tâm cũng hóa thành đạo tâm. Lương tri lương năng, nhất linh diệu hữu, pháp giới viên thông, động tĩnh không trở ngại, thuận nghịch tùy tâm, không việc gì dối được, không vật gì làm thương tổn được, nên nói “Rất thông linh”. Tất thông linh, thì Linh Căn không mờ tối vậy. Đây là công việc của Kim Đan vậy.

Đạt thử lí, đạo phương thành, tam vạn thần long hộ thủy tinh.
Thủ thời định nhật minh phù khắc, chuyên tâm duy tại ý kiền thành.
Thông lí này, đạo mới thành, ba vạn Thần Long hộ Thủy Tinh.
Giữ giờ định ngày hiểu phù khắc, chuyên tâm chỉ tại ý bền thành.

Bắt đầu thì Tính Tình Chân Linh ngưng kết, cuối cùng thì Tính Tình Chân Linh hỗn hóa, đây là cái lí chắc chắn bất dịch của đan đạo. Người có thể thông lí này, thì tu đạo mới thành, không thông lí này, thì tu đạo không thành. Thực thông lí này, là thông triệt từ đầu đến cuối, trong ngoài sáng rõ, giống như tháp thủy tinh vậy, tâm khiếu linh lung, một tĩnh một động, cùng thiên địa hợp đức, cùng nhật nguyệt hợp sáng, cùng bốn mùa hợp thứ tự, cùng quỷ thần hợp cát hung, một vạn tám ngàn Dương Thần ngoài thân, một vạn tám ngàn Âm Thần trong thân, đều thuận nghe theo lệnh, mà hóa thành thần hộ pháp, nên nói “Tam vạn thần long hộ thủy tinh - Ba vạn Thần Long hộ Thủy Tinh”. Là đạo thì nói ra rất dễ, tu thì rất khó. Vì để hái dược thì có giờ, luyện dược thì có ngày, vận hỏa thì có phù khắc, cần phải giữ giờ định ngày, hiểu phù khắc, tâm chuyên ý bền, mới có thể thành công. Nếu không vậy, thì chỉ sai một chút là không thành Đan được.

Hắc Diên quá, thái thanh chân, nhất trận giao phong định thái bình.
Tam xa bàn vận trân châu bảo, tống quy bảo tàng tự thông linh.
Hắc Diên qua, hái thanh chân, một trận giao phong định thái bình.
Tam xa vận chuyển Trân Châu Bảo, tống về bảo tàng tự thông linh.

Trên nói về giữ giờ định ngày hiểu phù khắc. Phàm là Hoàn Đan Chân Diên đến tay, tuy nói là hoàn nguyên phản bản, bởi vì là vật hữu chất, nên chưa tới mức cương kiện thuần túy, không dám hái dùng, có câu “Nhất hào Âm khí bất tẫn bất tiên – Một chút Âm Khí mà chưa hết thì chưa thành tiên”, nên nói “Hắc Diên quá, thái thanh chân - Hắc Diên qua, hái thanh chân”. Chân mà chí thanh, tức là có Khí mà không có chất, lúc Diên hiện Quý tận, lúc Hắc phản thành Bạch. Hắc phản thành Bạch, không phải dễ dàng mà làm được đâu, cần phải phấn chấn làm việc lớn, phát đại cơ, ngày cố gắng đêm cẩn thận, tiếp một bước công phu quan trọng nữa, mới có thể làm tạp chất tiêu hết, nên nói “Nhất trận giao phong định thái bình – Một trận giao phong định thái bình”. Giao phong là không được thoái lui mà phải mãnh lực để đẩy lui địch, đã đẩy lui hết tạp chất, Chân Diên chí thanh và chí chân, tuyệt không có thêm một điểm tạp Khí, Linh Căn ổn ổn định định, không nhiễm không chấp, không động không dao, có thể thái bình vô sự vậy. Tam xa, là [Pháp hoa kinh] có nói “Dương xa, lộc xa, ngưu xa – Xe dê, xe hươu, xe trâu” ba cái xe. Tam xa vận chuyển, là tỉ dụ cái nghĩa công lực dần tiến. Trân Châu là tên khách của Linh Căn, vì Linh Căn trở nên thanh chân, trong ngoài trong sáng, nên lại dùng làm hình tượng, nói “Trân châu bảo tàng”, là trung ương Huyền Tẫn chi môn. Linh Căn đã được thái bình, từ đây công lực dần tiến, cần phải đem Linh Căn trân châu chi bảo này, tống về Huyền Tẫn bảo tàng, cẩn thận giam khóa lại, lâu ngày tự nhiên thông linh vậy.

Thiên thần hữu, địa kì nghênh, hỗn hợp Càn Khôn Nhật Nguyệt tinh.
Hổ khiếu nhất thanh long xuất quật, loan phi phượng vũ nhập kim thành.
Thiên Thần giúp, Địa Kì nghênh, hỗn hợp Càn Khôn Nhật Nguyệt tinh.
Hổ khiếu một thanh Long xuất quật, Loan bay Phượng múa nhập Kim Thành.

Lúc Linh Căn thanh chân nhập vào bảo tàng, Tiên Thiên Tổ Khí sung túc, tạo hóa bên trong, Thần sáng mà không tối, Tiên Thiên-trước trời mà trời không trái, Hậu Thiên-sau trời mà theo thiên thời, công dụng đó giúp Tinh của Thiên Địa Nhật Nguyệt hỗn hợp mà thành một vậy. Nên nói “Thiên thần hữu, địa kì nghênh, hỗn hợp Càn Khôn Nhật Nguyệt tinh - Thiên Thần giúp, Địa Kì nghênh, hỗn hợp Càn Khôn Nhật Nguyệt tinh”. Có thể hỗn hợp Càn Khôn Nhật Nguyệt, Linh Căn tức là Càn Khôn Nhật Nguyệt. Càn Khôn Nhật Nguyệt tức là Linh Căn. Tịch nhiên bất động, cảm động mà liền thông, Hổ khiếu mà Long ngâm, Loan bay mà Phượng múa, Âm Dương Nhất Khí, hô hấp linh thông, nhập vào cảnh giới bất hoại trong Kim Thành vậy.
Chu sa phối, thủy ngân đình, nhất phái hồng hà liệt thái thanh.
Diên trì bính xuất Kim Quang hiện, Hống Hỏa Lưu Châu nhập Đế Kinh.
Chu Sa phối, Thủy Ngân dừng, một dòng ráng hồng rải Thái Thanh.
Diên Trì tràn đầy Kim Quang hiện, Hống Hỏa Lưu Châu nhập Đế Kinh.

Lúc hỗn hợp Càn Khôn Nhật Nguyệt tinh, Linh Căn đã có thể vô thương vô tổn vậy. Nhưng tuy vô thương vô tổn, nếu không chút gắng sức, thì Kim Đan không kết, cần phải tiếp tiến một tầng công phu, đem cái vật hỗn hợp này, vận động Thần Quang Chân Hỏa trong hư vô, luyện thành một bảo vật đã tinh túy rồi lại tinh túy hơn nữa, mới là Chân Bảo, vĩnh viễn không bị thương tổn vậy, nên nói “Chu sa phối, thủy ngân đình, nhất phái hồng hà liệt thái thanh - Chu Sa phối, Thủy Ngân dừng, một dòng ráng hồng rải Thái Thanh”. Chu Sa là Linh Tri của Long Hống kết tựu lúc trước. Thủy Ngân là Chân Tri của Hổ Diên đã thành lúc trước. Hống kết thành Sa, Diên biến thành Ngân, đã thanh chân vậy. Lại trải qua Thần Hỏa nung nấu trong hư vô, trong Chân lại sinh Chân. Thanh Chân là lại tiến vào thái thanh. Hỏa bao phủ thái thanh, Chân tiến vào thái thanh, Sa Ngân nhất Khí, Kim Hỏa đồng cung. Kim gặp Hỏa thì hoàn nguyên mà sinh ra sáng láng, Hỏa gặp Kim thì phản bản mà thành ngọn, nên nói “Diên trì bính xuất Kim Quang hiện, Hống Hỏa Lưu Châu nhập đế kinh - Diên Trì tràn đầy Kim Quang hiện, Hống Hỏa Lưu Châu nhập Đế Kinh”. Kim Quang là ánh sáng của Chân Tri thường minh. Đế Kinh là chỗ Tâm Quân ở, là Hỏa tàng của Linh Tri. Kim Quang tràn đầy, thì Chân Tri chí linh; Hỏa nhập vào tàng ẩn đi, thì Linh Tri chí chân. Càng Chân càng Linh thì thần diệu khó dò.

Long Hổ cấu, ngoại trì doanh, tẩu thánh phi linh tại bảo bình.
Nhất thời thần nội Kim Đan tựu, thượng triêu kim khuyết tử vân sinh.
Long Hổ kết, ngoài giữ đầy, tẩu Thánh phi Linh ở Bảo Bình.
Chỉ trong một giờ Kim Đan tựu, lên chầu Kim Khuyết mây tím sinh.

Lúc Kim hoàn Hỏa phản, Chân Tri Linh Tri, đều về thái thanh, Long Tính Hổ Tình, cũng giao cấu mà thành một Khí, cầnh nhanh chóng giữ đầy ngoài Lô, vạn duyên đều lặng, không để có một chút Khí lạ, thừa cơ mà vào, tự nhiên trong Bảo Bình Lô, tẩu Thánh phi Linh tự đoàn tụ cùng nhau, trong vòng một giờ kết thành một hạt Kim Đan. Lúc này, ngũ khí triều nguyên, tam hoa tụ đỉnh, ánh sáng đó thông thiên triệt địa, gọi là lên chầu Kim Khuyết mây tím sinh, chân thật không phải là xằng bậy đâu. Đây là công việc thứ hai Diên tựu Kim Đan, là đạo trung thừa vậy.

Tiên đào thục, trích thủ nhị, vạn hóa lai triêu thiên địa hỉ.
Trai giới đẳng hậu nhất dương sinh, tiện tiến chu thiên tham đồng lí.
Đào Tiên chín, hái lấy ăn, vạn hóa đến chầu trời đất hỉ.
Trai giới đợi lúc Nhất Dương sinh, liền tới chu thiên tham đồng lí.

Nhất thời Đan thành, tất cả các tạp chất thoát ra hết, chỉ có thiên lương một điểm Linh Căn, tròn quay quay, sáng rực rỡ, trong văn vắt, đỏ rừng rực, như Đào Tiên chín vậy. Đào Tiên chín, lấy xuống mà ăn, thì ánh sáng sinh ra ở ngũ nội, Thần ngưng Khí tụ, vạn hóa đến chầu, mệnh ta là do ta mà chẳng do trời, dù trời đất không vui cũng không được. Đã phục Đan, mệnh cơ kiên cố, lúc này cần trai giới Mộc Dục , vật vong vật trợ, đợi đến tĩnh cực lại động, Nhất Dương phát sinh, theo Chu Thiên Hỏa Hậu của [Tham đồng], thì có thể ngưng kết Thánh Thai vậy.

Tham đồng lí, luyện Kim Đan, thủy hỏa huân chưng thấu bách quan.
Dưỡng Thai thập nguyệt Thần Đan kết, nam tử hoài thai khởi đẳng nhàn.
Lý Tham đồng, luyện Kim Đan, thủy hỏa đun nấu thấu bách quan.
Dưỡng Thai mười tháng Thần Đan kết, đàn ông có chửa há xem thường.

Trên nói đợi đến Nhất Dương sinh. Nhất Dương này là Dương để ngưng kết Thánh Thai. Hỏa hậu của [Tham đồng], cực kỳ tinh vi, căn cứ theo quẻ Dịch, theo thời gian của mặt trăng, Dương Hỏa Âm Phù, tiến thoái dừng nghỉ, hữu vi vô vi, không gì không sẵn. Sau khi phục Đan, Linh Căn chân chủng rơi vào Huỳnh Đình, bẩy ngày phục lại, là Dương tiềm sinh, theo lí cúa [Tham đồng], lấy thủy hỏa đun nấu, không để chảy ra chút nào, dần sinh ra dần lớn lên, Dương Khí sung túc, bách quan đều mở, bách thần đều tập trung, chớp mắt thì Thai kết. Lại thêm công phu mười tháng ôn dưỡng, vô chất sinh chất, vô hình sinh hình, Thần Đan thành tựu, gọi là đàn ông có chửa. Thai này là pháp thân Kim Cương Bất Hoại, chẳng phải phàm thai huyết nhục có thể so sánh. Vì pháp thân chí linh chí thánh, nên gọi là Thần Đan; vì pháp thân thoát li vạn tượng, nên gọi Thánh Thai. Thần Đan Thánh Thai, chính lá một cái Bất Hoại Pháp Thân mà thôi. Đây là công việc thứ ba Diên tựu Thần Đan, là đạo thượng thừa vậy.

Nội Đan thành, Ngoại Đan tựu, nội ngoại tương tiếp hòa hài ngẫu.
Kết thành nhất khối tử kim hoàn, biến hóa phi đằng thiên địa cửu.
Nội Đan thành, Ngoại Đan tựu, trong ngoài tiếp nhau hòa hài đôi.
Kết thành một khối Tử Kim Hoàn, biến hóa phi đằng cùng trời đất.

Nội Đan là Thần Đan của Thánh Thai. Ngoại Đan là Kim Đan do Hoàn Đan luyện thành. Kim Đan là hái Khí Tiên Thiên hư vô mà luyện thành, tạo hóa ở bên ngoài, nên gọi là Ngoại Đan. Thần Đan là Kim Đan nuốt vào bên trong, ngưng kết thành hình tượng, tạo hóa ở bên trong, nên gọi là Nội Đan. Nội Ngoại này là phân ra. Kì thực Nội Đan Ngoại Đan, tóm lại là một cái Linh Căn nung luyện thành tựu, vì có hỏa hậu tu trì trong ngoài trước sau, nên có tên là Nội Đan và Ngoại Đan. Ngoại Đan thành tựu, liền tu Nội Đan, trong ngoài tiếp nhau, công phu đến ngày, nội ngoại hòa hài, thông chỗ tối ra chỗ sáng, hỗn thành không trở ngại, kết thành một khối Tử Kim Hoàn vậy. Kim đến mức Tím, từ trong Lô lửa lớn nung luyện ra, trong ngoài sáng láng, rất cứng rất mạnh, chí thánh chí thần, biến hóa tùy tâm, phi đằng như ý, nhập vào nơi tối thượng nhất thừa diệu giác, Âm Dương không thể giữ, tạo hóa không thể giới hạn, trường cửu cùng trời đất vậy.

Đan nhập phúc, phi tầm thường, Âm hình bác tận hóa Thuần Dương.
Phi thăng vũ hóa tam thanh khách, danh toại công thành đạt thượng thương.
Đan vào bụng, chẳng tầm thường, Âm hình lọc hết hóa Thuần Dương.
Chắp cánh phi thăng Tam Thanh khách, danh toại công thành tới trời cao.

Trên nói biến hóa phi đằng dài lâu cùng trời đất. Vì Kim Đan vào bụng, lọc hết quần Âm, hóa thành Thuần Dương pháp thân, mười tháng Khí đủ, Anh Nhi xuất hiện, chắp cánh bay lên, là khách trên điện Tam Thanh. Đến địa vị này, thì công thành danh toại, công việc của đại trượng phu có thể xong rồi.

Tam Thanh khách, giá thải quỳnh dư, khóa phong đằng tiêu nhập thái hư.
Tự thử tiêu diêu đa khoái lạc, ngao du tam giới tối thanh kì.
Thái hư chi thượng tu chân sĩ, lãng lãng viên thành nhất vật vô.
Tam Thanh khách, cưỡi xe ngọc sáng, cưỡi gió lên trời nhập thái hư.
Từ đây tiêu diêu nhiều khoái lạc, ngao du tam giới cực thanh kì.
Trên cảnh thái hư tu chân sĩ, sáng láng tròn đầy một vật không.

Đã là khách Tam Thanh, hữu vô đều chẳng lập, ta và vật phải quy không, li trần thế mà nhập thái hư, tiêu diêu khoái lạc, du chơi tam giới, tối thanh tối kì. Nhưng làm sao để được như vậy? Vì trên thái hư, kẻ sĩ tu chân, sáng trong tròn đầy, không một vật làm vướng bận, không một vật có thể xen vào, đồng thể cùng thái hư.

Nhất vật vô, toại hiển đạo, ngũ phương thấu xuất chân nhân mạo.
Tiên đồng tiên nữ thải vân nghênh, ngũ minh cung lí truyền chân cáo.
Không một vật, liền rõ đạo, ngũ phương thấu ra Chân Nhân mạo.
Tiên đồng tiên nữ cưỡi mây nghênh, Ngũ Minh Cung lí truyền chân cáo .

Một vật đã không, thì đại đạo đã thành. Sau khi ta thành, mà lại thành vật, liên tục hành công, phù nguy cứu khốn, dạy kẻ ngu hóa người hiền, công hoàn hành mãn, Ngọc Đế cáo phong, tên đề Tử Phủ.

Truyền chân cáo, thoại u tình, chỉ thị Chân Diên luyện Hống Tinh.
Thanh văn duyến giác băng tiêu tán, ngoại đạo Tu La súc hạng kinh.
Truyền chân cáo, nói u tình , chỉ là Chân Diên luyện Hống Tinh.
Thanh văn duyên giác tiêu tán hết, ngoại đạo Tu La rụt cổ kinh.

Trên nói ở Ngũ Minh Cung truyền chân cáo, là đại đạo hoàn thành, đăng lên địa vị Thiên Tiên. Truyền chân cáo này, u tình của đăng Thiên Tiên, cực giản dị, rút gọn mà không phức tạp, chỉ là dùng Chân Diên luyện Chân Hống, thành công việc của Linh Sa, chẳng có vật gì khác. Mới thì lấy Chân Diên chế Chân hống, giữa thì lấy Chân Diên hợp Chân Hống, cuối cùng thì lấy Chân Diên để thành Chân Hống. Từ đầu đến cuối là lấy Diên luyện Hống, Hống khô Diên bay, nung thành một khối Tử Kim đủ màu sắc, là vật vĩnh cửu bất hoại, đức sáng ngang trời đất, nên có thể được chân cáo. Là đạo chẳng phải ở trong nơi thanh văn duyên giác mà thành, mà là sự nghiệp làm trong hư không. So với các bọn manh tu hạt luyện, ngoại đạo chi lưu, chuyên ở trong thanh văn duyên giác làm việc, nghe thấy lời nói về u tình này, mờ mịt không biết, thì tất còn kinh còn nghi, mà rụt cổ quay đầu vậy.

Điểm khô cốt, lập thành hình, tín đạo thiên thê tự chưởng bình.
Cửu tổ tiên linh đắc siêu thoát, thùy tiện phồn hoa quý dữ vinh.
Điểm khô cốt, liền thành hình, tín đạo thang trời như tay mình.
Cửu tổ tiên linh được siêu thoát, ai muốn phồn hoa quý với vinh.
Kim Đan Đại Đạo, là cái đạo dễ làm theo, mọi người có phận, ai ai cũng có thể. Được cái Chân đó, tuần tự mà tiến, như leo thang lên trời, có thể khởi tử hồi sinh, có thể siêu cửu tổ tiên linh, vinh hoa phú quý khó bì, phồn hoa phú quý ở thế gian, sao mà thích được!

Tầm liệt sĩ, mịch hiền tài, đồng an Lô Đỉnh hóa phàm thai.
Nhược thị khan tài tịnh tích bảo, thiên vạn thần tiên bất khẳng lai.
Tìm liệt sĩ , kiếm hiền tài, cùng an Lô Đỉnh hóa phàm thai.
Nếu như tiếc tiền cùng tiếc bảo, ngàn vạn thần tiên chẳng chịu tới.

Đạo Kim Đan, tuy là dễ làm, nhưng chẳng phải là liệt sĩ thì chẳng truyền, chẳng phải là hiền tài thì chẳng độ. Vì là liệt sĩ hiền tài, thì không tiếc tiền tiếc của, nói là làm, coi tính mệnh là việc lớn nhất, cho nên tổ sư nguyện cùng an Lô Đỉnh, cùng hóa phàm thai. Nếu là kẻ tiếc tiền tiếc của, thì không chỉ tổ sư không độ, dù có ngàn vạn thần tiên, ai chịu đến độ đây?

Tu chân sĩ, bất vọng thuyết, vọng thuyết nhất cú thiên công chiết.
Vạn kiếp trần sa đạo bất thành, thất khiếu nhãn tình giai bính huyết.
Kẻ tu chân, không nói ngông, nói ngông một câu thiên công gãy.
Cát bụi vạn đời đạo chẳng thành, thất khiếu và mắt đều đầy máu.

Bài ca này câu nào cũng thật, xao hào-động hào bày tỏ chân thực. Dược vật già non, thứ tự hỏa hậu, tiến thoái nhanh chậm, trừu thiêm vận dụng, hữu vi vô vi, không gì không tường minh hết cả, thực đủ là cái thang lên trời cho người học vạn đời sau. Tổ sư vì sợ người sau này nghi hoặc không tin, nên làm thêm câu thề này, để nói rõ lòng mình. Ta đọc đến câu “Vọng thuyết nhất cú thiên công chiết - Nói ngông một câu thiên công gãy”, bèn không ngăn được lệ rơi đầm đìa, người thấy vậy mà không có lòng tin, thì chẳng phải là người.

Bần cùng tử, phát thệ thiết, đãi bả phàm lưu tẫn đề tiếp.
Đồng phó bồng lai tiên hội trung, phàm cảnh ngao tiên vô liễu hiết.
Kẻ bần cùng, phát thệ hết, đợi mang kẻ phàm nâng đỡ hết.
Cùng nhau phó Bồng Lai tiên hội, phàm cảnh cơ cực không dừng lại.

Xưa sau khi Chính Dương Đế Quân dạy tổ sư đạo xong, Ngọc Đế sắc triệu trao chức, phi thăng không trung, nói với tổ sư rằng: “Con cần cố gắng, không lâu sẽ như ta thôi”. Tổ sư khấu đầu bẩm rằng: “Chí của đệ tử, khác với tiên sinh. Nếu không hết kẻ phàm ở thế gian, thì vĩnh viễn không chầu Kim Khuyết”. Xem đó, tổ sư không đợi thành đạo xong, mới muốn đem kẻ phàm nâng đỡ hết, tức là trước khi chưa thành đạo, đã sớm có ý nguyện này. Sao tổ sư muốn đề tiếp kẻ phàm, cùng phó tiên hội, mà kẻ phàm ở đời lấy khổ làm vui, cơ cực không dừng, dù là tổ sư cũng chẳng biết làm sao.

Trần thế đoản, canh tư lượng, động lí Càn Khôn nhật nguyệt trường.
Kiên chí khổ tâm tam nhị tái, bách thiên vạn kiếp thọ di cương.
Trần thế ngắn, nên suy nghĩ, thông suốt Càn Khôn nhật nguyệt trường.
Vững chí khổ tâm hai ba năm, trăm ngàn vạn kiếp thọ vô cương.

Kẻ phàm tham luyến phàm cảnh, cơ cực không thôi, đem hai chữ Tính Mệnh, đặt ra bên ngoài, thật không biết nhân sinh ở đời, trăm năm tuế nguyệt, chỉ trong chớp mắt. Sao như sau khi đạo thành, tạo hóa trong tay, Tính Mệnh do ta chẳng do trời. Thông suốt Càn Khôn, nhật nguyệt rất dài lâu. Nếu có liệt sĩ hiền tài, tầm sư kiếm bạn, đắc chân quyết, vững chí khổ tâm, dụng công tu trì, trong hai ba năm, liền có thể thành đạo, vạn kiếp trường tồn, thọ vô cương vậy.

Đạt thánh đạo, hiển chân thường, hổ hủy đao binh canh bất thương.
Thủy hỏa giao long vô tổn hại, phách thủ thiên cung tiếu nhất tràng.
Thông thánh đạo, rõ chân thường, hổ hủy đao binh chẳng bị thương.
Thủy hỏa giao long không tổn hại, Thiên Cung vỗ tay cười một tràng.

Đạo tu chân, chỉ sợ không thể thông thánh đạo vậy. Thực thông thánh đạo, hiểu một thì hiểu trăm, cái Chân năng thường, không lúc nào dừng. Thêm vào công phu phù hỏa nung luyện, đại đạo hoàn thành, liền rõ chân thường, tuy hổ hủy, đao binh, thủy hỏa, giao long, đều không thể làm bị thương hay tổn hại. Đến địa vị này, nhận được phúc của Thiên Cung, thoát hết khỏi toàn bộ trần thế khổ não, há không vỗ tay cười ha ha thật lớn sao.

Giá ta công, chân kì diệu, phân phù dữ nhân thùy khẳng yếu.
Ngu đồ tử luyến sắc hòa tài, sở dĩ thần tiên bất khẳng triệu.
Công phu này, thực kì diệu, dặn dò với người ai nguyện cần.
Kẻ ngu tham luyến sắc và tài, cho nên thần tiên không chịu gọi.

Công phu này là công phu tu luyện ở trên. Công phu tu luyện ở trên, có thể siêu phàm nhập thánh, có thể khởi tử hồi sinh, có thể hổ hủy đao binh không làm bị thương, có thể thủy hỏa giao long không làm hại, rất là kì diệu. Có cái kì diệu này, mà người ta đều không nguyện cần, sao vậy? Không phải là không cần vậy. Công việc của thần tiên, tuy ngu phu ngu phụ nói thì tôn kính, nghe thì ngưỡng mộ, chỉ vì tài sắc làm mê hoặc, không chịu coi Tính Mệnh là trọng, tuy tôn kính ngưỡng mộ, đều là vọng tưởng, vì thế thần tiên không chịu gọi vời vậy.

Chân chí đạo, bất trạch nhân, khởi luận cao đê phú dữ bần.
Thả nhiêu đế tử cộng vương tôn, tu khứ phồn hoa tỏa duệ phân.
Chí đạo thực, chẳng chọn người, há nói cao thấp nghèo với giàu.
Dù nhiều hoàng tử cùng vương tôn, cần bỏ phồn hoa giũa bén nhọn.

Thần tiên là đại từ đại bi, độ mình độ người, há không nguyện đem chí đạo nói với người sao? Nếu không đem chí đạo nói với người, là có giấu giếm Thiên Bảo, tất không phải là thần tiên. Vì thần tiên không chọn người để dạy, cao thấp nghèo giàu, hoàng tử vương tôn, đều xem như nhau, tóm lại là có thể bỏ phồn hoa, có thể mài giũa bớt nhuệ khí mới chịu truyền cho. Nếu không bỏ phồn hoa, tham đồ danh lợi, không giũa bớt nhuệ khí, tranh thắng hiếu cường, dầu là hoàng tử vương tôn, cũng không nói cho biết vậy.

Sân bất trừ, thái bất cải, đọa nhập luân hồi sinh tử hải.
Đôi kim tích ngọc mãn san xuyên, thần tiên lãnh tiếu ứng bất thải.
Sân không trừ, thói không sửa, rơi vào biển luân hồi sinh tử.
Vàng ngọc chất đống đầy đồi núi, thần tiên cười lạnh chẳng để ý.

Sân là toàn bộ cố chấp phiền não. Thái-thói là các loại vọng tưởng tham tính. Đạo tu chân, đầu tiên cần trừ sân sửa thói. Sân trừ rồi thì tâm khí bình, thói sửa rồi thì tình duyên không. Bỏ giả cầu chân, coi Tính Mệnh là trọng, liền có thể gặp chân sư, thoát luân hồi, thoát sinh tử. Nếu như sân không trừ được, thói không sửa được, thì rơi vào biển luân hồi sinh tử. Đã muốn đeo lưng mười vạn quan tiền, lại muốn cưỡi hạc đến Dương Châu, tuy thần tiên đối diện, cũng chỉ cười lạnh mà không để ý.

Danh phi quý, đạo cực tôn, thánh thánh hiền hiền hiển tử tôn.
Yêu kim khóa ngọc kị kiêu mã, miết kiến như đồng khích lí trần.
Danh chẳng quý, Đạo cực quý, thánh thánh hiền hiền sáng cháu con.
Eo vàng gài ngọc cưỡi ngựa đẹp, nhìn thoáng giống như bụi trong lỗ.

Kẻ thế chẳng chịu vào chí đạo, thì chẳng vì lợi cũng vì danh, vì là vì danh nên hay coi danh là quý. Thật không biết danh chẳng quý, Đạo mới cực tôn quý. Sau khi Đại Đạo thành, là thánh là hiền, tiếp dẫn mới tới, đời đời truyền nhau, con cái cháu chắt, đều là thánh là hiền, sự hiển quý này không thể so bì, trần thế kia eo vàng gài ngọc cưỡi ngựa đẹp, toàn thân vinh quý, giống như bụi trong lỗ, chỉ là hư ảo mà không thật, sao coi là quý được!

Khích lí trần, thạch trung hỏa, hà tại lưu tâm vi cửu kế.
Khổ khổ tiên ngao hoán bất hồi, đoạt lợi tranh danh như đỉnh phí.
Bụi trong lỗ, đá trong lửa, sao nhw lưu tâm kế dài lâu.
Khổ sở cơ cực gọi không nghe, đoạt lợi tranh danh như vạc nấu.

Nhân sinh ở đời, như hạt bụi trong lỗ, như đá trong lửa, rất là ngắn ngủi, mà người ta lấy giả làm chân, khổ sở cơ cực, đoạt lợi tranh danh, như nước trong vạc sôi sùng sục không ngừng, sao lại vậy?

Như đỉnh phí, vĩnh trầm luân, thất đạo mê chân nghiệp sở căn.
Hữu nhân bình tức tâm đầu cức, tiện bả thiên ki thuyết dữ quân.
Như vạc sôi, mãi trầm luân, mất đạo mờ chân gốc của nghiệp.
Có người bình được tâm đang gấp, liền mang thiên cơ nói với ngươi.

Đoạt lợi tranh danh, tổn người lợi ta, trầm luân khổ hải, thất đạo mê chân, quên mất bản lai diện mục, nghiệp căn cắm sâu, mà nói “Thế sự vạn bàn tương bất khứ, lâm hành duy hữu nghiệp tùy thân – Vạn thứ ở đời không mang được, qua đời chỉ có nghiệp theo thân”. Nếu có người hiểu rõ thế sự, bình được cái tâm gấp vội, buông xả mọi thứ, coi Tính Mệnh là việc lớn, tổ sư tất nhiên sẽ dìu dắt, tổ sư nói: “Nhược nhân bình tức tâm đầu cức, tiện bả thiên cơ thuyết dữ quân - Có người bình được tâm đang gấp, liền mang thiên cơ nói với ngươi”, há nói suông sao! Chỉ là thế gian chẳng có ai chịu bình cái tâm vội vã, tuy muốn nói thiên cơ, thì nói với ai đây!

Mệnh yếu truyền, Tính yếu ngộ, nhập thánh siêu phàm do nhữ tố.
Tam thanh lộ thượng thiểu nhân hành, súc loại môn tiền tranh nhập khứ.
Mệnh cần truyền, tính cần ngộ, siêu phàm nhập thánh do ngươi làm.
Đường lên Tam Thanh ít người đi, tranh nhau đi vào cửa súc sinh.

Trên nói nói ra thiên cơ, là thiên cơ gì? Là thiên cơ về Tính Mệnh vậy. Mệnh là Tiên Thiên Chân Nhất Chi Tổ Khí; Tính là Bản Lai Chân Không Chi Tổ Tính. Chân Không Chi Tính, không lúc nào không tồn tại, lúc hiện liền có, nếu hiểu được chỗ không có gì cả, liền có thể thấy Chân. Cho đến Khí Tiên Thiên, hoặc ẩn hoặc hiển, ẩn hiển vô thờii, không ở trong, chẳng ở ngoài, chẳng là sắc chẳng là không, không phải hữu không phải vô, phỏng theo thì mất, bàn thì không phải, toàn thân trên dưới, tịnh không rơi vào chỗ sai lạc, cần dùng cái chân sư truyền bảo tận tình, mới có thể nhận ra được. Còn đạo tạo mệnh, có dược vật, có hỏa hậu, có trình tự công phu, có đủ loại quan ải quan trọng, cần phải có khẩu quyết nhất nhất chỉ rõ, mới có thể thấu triệt. Nên nói: “Mệnh yếu truyền, Tính yếu ngộ - Mệnh cần truyền, tính cần ngộ”. Người tu Mệnh, là việc siêu phàm; người tu Tính, là việc nhập thánh. Siêu phàm, cho nên thoát ảo thân; nhập thánh, cho nên thoát pháp thân. Đã hiểu được Tính lí, lại rõ được Mệnh lí, hoặc đầu tiên tu Tính rồi sau tu Mệnh, hoặc đầu tiên tu Mệnh sau đó tu Tính, thì siêu phàm nhập thánh, tùy theo người làm vậy! Sao mà mê đồ không hiểu tính lí, cũng chẳng cầu Mệnh lí, đem hai việc Tính Mệnh, xem là trò đùa trẻ con, nên “Tam thanh lộ thượng thiểu nhân hành, súc loại môn tiền tranh nhập khứ - Đường lên Tam Thanh ít người đi, tranh nhau đi vào cửa súc sinh”. Một khi đã mất thân người thì vạn kiếp khó gặp lại, có thể không đau lòng sao!


Báo hiền lương, hưu mộ cố, tính mệnh cơ quan kham thủ hộ.
Nhược hoàn khuyết nhất bất phương phi, chấp trứ ba tra ứng thất lộ.
Báo hiền lương, dừng chiếu cố, tính mệnh cơ quan dám bảo hộ.
Nếu còn khuyết một thì không tốt, cố chấp cặn bã là sai đường.

Trên nói biết được cái lí của Tính Mệnh, đủ để siêu phàm nhập thánh. Nhưng siêu phàm nhập thánh, không phải là không còn chú ý đến nữa, dù có xong việc, vẫn cần phải đem cơ quan Tính Mệnh mở ra, nhìn thấy chính xác Chân Tri, chân bước vào thực địa, thủ hộ tu trì, mới có thể xong việc được. Nếu biết Tính mà không biết Mệnh, hoặc biết Mệnh mà không biết Tính, Tính Mệnh riêng rẽ, Âm Dương bất hòa, sinh cơ liền dừng, sao có thể tốt đẹp thành đạo đây! Xem đây mà Tính Mệnh khuyết một, còn không thể tốt đẹp thành đạo, huống gì kẻ chấp tướng chấp không ở thế gian, ngộ nhận cặn bã Hậu Thiên hữu hình hữu mà tu vi, há không lạc xa con đường chính đạo sao?

Chỉ tu Tính, bất tu Mệnh, thử thị tu hành đệ nhất bệnh.
Chỉ tu Tổ Tính bất tu Đan, vạn kiếp Âm Linh nan nhập Thánh.
Chỉ tu Tính, không tu Mệnh, đây là tu hành đệ nhất bệnh.
Chỉ tu Tổ Tính chẳng tu Đan, vạn kiếp Âm Linh khó nhập Thánh.

Trên nói Tính Mệnh khuyết một thì không thể tốt đẹp. Vì sao thấy là không thể tốt đẹp? Vì là “Chỉ tu tính, bất tu mệnh, thử thị tu hành đệ nhất bệnh - Chỉ tu Tính, không tu Mệnh, đây là tu hành đệ nhất bệnh”. Bệnh đó là chỉ tu Tổ Tính chẳng tu Đan. Đan là do Âm Phù Dương Hỏa nung luyện mà thành, công việc tạo Mệnh, thuộc Dương. Đạo Tu Tính, không có công phu Âm Phù Dương Hỏa nung luyện, thuộc Âm. Dù tu thành Tổ Tính, mà chưa từng nung luyện ra từ trong Lô lửa lớn, thì là Âm mà không phải là Dương. Chẳng qua là đi đến rõ ràng, khó tránh cái họa phao thân nhập thân , nên “Vạn kiếp âm linh nan nhập thánh - Vạn kiếp Âm Linh khó nhập Thánh”.

Đạt mệnh tông, mê tổ tính, kháp thị giám dong vô bảo kính.
Thọ đồng thiên địa nhất ngu phu, quyền ác gia tài vô chủ bính.
Thông Mệnh tông, mờ Tổ Tính, chỉ là soi gương không bảo kính.
Thọ cùng trời đất một kẻ ngu, quyền nắm gia tài không chủ ý.

Đoạn trên nói tu Tính, không thể không tu Mệnh. Đoạn này nói tu Mệnh, không thể không tu Tính. Tính là là cái vật làm cho Mệnh được hoàn toàn. Nếu thông Mệnh tông, mà không biết tu Tổ Tính, thì không thể thực lòng mà cảm nhận trước, thần minh viễn chiếu, giống như soi gương mà không có bảo kính, dù mệnh cơ kiên cố, thọ cùng trời đất, chỉ là một kẻ ngu thôi. Cũng như uổng có gia tài, mà không có chủ sử dụng. Vì Mệnh lí thì gom họp ngũ hành, hòa hợp tứ tượng, đoạt khí số của trời đất về làm của ta, trộm tạo hóa Âm Dương về để mình dùng. Luyện Diên chế Hống, Diên Hống ngưng kết, thì bụng đầy mà Mệnh cơ kiên cố, bụng đầy mệnh chắc, mà không biết bớt Diên thêm Hống, hư tâm tu Tính, để mà siêu thoát, thì không phải là công phu cao nhất của tu đạo, nên Cổ Tiên gọi là Thủ Thi Quỷ-Quỷ giữ xác, chẳng phải là đạo Thất Phản Cửu Hoàn Kim Dịch Đại Đan. Thất Phản Cửu Hoàn Kim Dịch Đại Đan, phải cùng rõ về Tính Mệnh, phá tan hư không, bất sinh bất diệt, mới là đúng vậy. Đây là lấy Kim Đan từ đầu đến cuối mà luận, nếu dựa vào tu Mệnh mà nói, cũng cần phải tu Tính, nếu không tu Tính, Mệnh cũng không ngưng. Nhưng Tính của tu Mệnh với Tính sau khi Liễu Mệnh-rõ về Mệnh, có khác nhau lớn.

Tính Mệnh Song Tu huyền hựu huyền, hải để hồng ba giá pháp thuyền.
Sinh cầm hoạt tróc giao long thủ, thủy tri tượng thủ bất hư truyện.
Tính Mệnh Song Tu thực diệu huyền, sóng hồng đáy bể cưỡi pháp thuyền.
Bắt sống lấy đầu Giao Long dữ, mới hay thợ giỏi chẳng hư truyền.
Trên nói tu Tính không tu Mệnh, thì không thể thành đạo, tu Mệnh không tu Tính, cũng không thể thành đạo, nếu muốn thành đạo, không Tính Mệnh Song Tu thì không được. Cái học tu Mệnh, dùng thuật kéo dài Mệnh, phục về Tiên Thiên hóa hết Hậu Thiên, đạo trường sinh, tất nhiên là huyền vậy; cái học tu Tính, làm đạo toàn hình, phá hư không siêu tam giới, vô sinh chi đạo, cũng huyền vậy. Tính Mệnh Song Tu, đạo pháp lưỡng dụng, nội ngoại giúp nhau, sẽ được trường sinh, lại có thể vô sinh, hình thần câu diệu, cùng đạo hợp chân, liễu mệnh liễu tính, bất sinh bất diệt, thật là huyền diệu. Nó huyền là vì đạo Tính Mệnh Song Tu, cưỡi pháp thuyền ở trong sóng hồng nơi đáy bể, kiếm minh châu ở đầm vực của giao long, sát thân cầu sinh, trong hại có ân, năng tu vô lượng thọ thân, có thể thành kim cương bất hoại. Kẻ được cái Chân, thì tung hoành nghịch thuận không ai ngăn trở, tĩnh thì vô vi động là sắc. Thợ giỏi cao cường, cũng như con thuyền phiêu bồng, lúc trái lúc phải, không gì không hợp. Tất cả bọn bàng môn ngoại đạo kia, không biết Tính Mệnh là vật gì, chuyên ở toàn thân trên dưới làm trăm phương ngàn cách, há có hiểu được chân truyền của thợ giỏi?
trọn bộ.