Ngày nay, khoa học bắt đầu phát hiện năng lượng tiêu cực (ô trược) qua sự nghiên cứu của một số viện hàn lâm khoa học: “Y học rung (Hoa kỳ) – Y học đa chiều (Nga) – đã tìm đến nguyên nhân sâu xa của bệnh tật, “mầm bệnh” gọi theo danh từ Vật lý là “Thông tin tiêu cực” từ bên ngoài nhập vào cơ thể họăc “tự sinh” từ bên trong cơ thể. Chúng có cấu trúc trường xoắn, dạng sóng đứng lập thể (Soliton). Năm 1993, viện sĩ Viện Hàn lâm khoa học Nga V.S Kaznaxcep bằng thực nghiệm đã chứng minh sự hiện hữu của Soliton trong không gian nucleo-protein của tế bào sống. Chúng có khả năng di chuyển bên trong cơ thể và ra khỏi cơ thể. Trong cơ thể chúng cư­ trú d­ưới dạng những cục đông hoặc có thể di chuyển theo dòng máu, di chuyển từ cơ quan này sang cơ quan khác và gây ra những rối loạn chức năng. Về nguyên tắc, các soliton bám vào trường năng lượng của cơ thể tế vi và gây ra bệnh ở cơ thể vật lý. Trong xã hội loài người các “Thông tin tiêu cực” xuất phát từ chính con ng­ười thông qua cách đối xử, t­ư duy, phong tục, thương tr­ường cạnh tranh, đồng tiền, từng giây phút tác động đến con ngư­ời. Bất kỳ sự tổn thư­ơng nào về tâm thần cũng đều cố định lại ở mức tr­ường năng lượng, thậm chí cố định lại trong bộ nhiễm sắc thể, ảnh hưởng đến tế bào, di truyền qua thế hệ sau. Trong trường thông tin quả đất thường xuyên tích tụ một số lượng khổng lồ những “thông tin tiêu cực” như: Chiến tranh, khủng bố, căng thẳng bất công, hội chứng cô đơn… làm cho bệnh tâm thần ngày càng nhiều, tội ác trong thanh thiếu niên, bệnh nan y càng nhiều (GS.TSKH. Bác sĩ Đoàn Xuân Mượu. Báo KH & ĐS. 4/2005)

Xét theo quan điểm tâm linh, ô trược là biểu hiện của luật Nhân Quả đang vận hành từng giây từng phút trong cơ thể chúng ta. Chỉ một ý nghĩ xấu, một chút căng thẳng của tham sân si đã phát sinh ô trược chạy rần rần lên đầu làm nóng lên, chúng tích tụ và tiếp tục thúc đẩy hành động bức xúc, gây tai hoạ cho chúng ta. Bài luyện tập vô thức giúp bạn thấy rõ quy luật Nhân Quả đang vận hành ô trược ngay trong cơ thể mình, hậu quả do mình tạo ra! Bệnh tật do “nghiệp quả ” biểu hiện nên tự túc trả cho hết. Tự mình cải tạo số phận đến đâu hưởng tới đó. Ý nghĩa tốt lành của bệnh tật là cơ hội sửa sai và học hỏi mở mang trí tuệ, đem lại sự trưởng thành. Không nên sợ hãi bệnh tật, hoặc phó thác cho người khác, nên cố gắng cả hai phía.

Cơ thể các nhà ngoại cảm cũng chịu sự chi phối của trược khí, cũng bị ốm đau và mất dần khả năng ngoại cảm khi tích luỹ quá nhiều trược khí. Sau mỗi buổi làm việc, các nhà ngoại cảm đều được bảo trợ tâm linh xả trược (đánh gió, đánh trứng, luyện phép…) mới đảm bảo sức khoẻ tiếp tục công việc. Các nhà ngoại cảm đã phải gánh vác công việc rất khó khăn, phải hy sinh cực khổ chứ không đơn giản như mọi người tưởng.

Trược khí là hậu quả nghiệp báo của mình, là một lực mạnh đã chi phối ta từ nhiều kiếp sống, phải cương quyết giải trược mới mong có thân tâm an lạc và bản thể thanh tịnh. Khi nào thì tròn quả tu? Đó là giải hết trược khí. Khi đó năng lượng thanh tịnh của bạn tăng lên rất mạnh, hào quang từ bạn toả ra có ảnh hưởng tốt trong nhà ở và đóng góp năng lượng thiện ích bảo vệ trái đất. Đây là công đức vô lượng góp phần cứu cánh cho thế hệ con cháu chúng ta. Mỗi bước chân đi bộ khoan thai và năng lượng từ bi của bạn đóng góp vào chiến thắng năng lượng tiêu cực, bảo vệ trái đất bình an. Đó là ý nghĩa lớn laocủa người luyện tập Chiến thắng Vinh quang nhất là chiến thắng bản thân. Người giác ngộ được bài học này đã đạt quả vị Bồ tát, thấy được Niết Bàn và không còn sa ngã vào nẻo đường ma cảnh trước đây đã từng hấp dẫn họ.

TRẢ NGHIỆP

Vào triều Bắc Tống, ở một làng nọ có một cậu bé tàn tật chừng mười tuổi, gãy chân, sống một cuộc sống ăn xin nghèo khổ. Trước làng là một con suối lớn. Vì không có cầu, nên dân làng muốn qua suối là phải lội, rất bất tiện, nhất là đối với những người già vào mùa nước lũ. Nhiều năm đã qua đi như vậy, cho đến một hôm người ta thấy cậu bé ăn xin què quặt gom những tảng đá lớn về bên suối. “Cháu muốn xây cầu để mọi người đi lại thuận tiện”, cậu giải thích. Người làng cho đó là chuyện khôi hài của một cậu bé khùng nên không để ý đến.

Nhưng đống đá dần dần lớn lên qua tháng năm trở thành một cái gò, và dân làng bắt đầu hiểu ra. Nhiều người cũng góp thêm sức vào, chẳng mấy chốc đã đủ đá xây cầu. Rồi người ta thuê thợ xây dựng đến làm. Trong quá trình cùng làm, cậu bé bị mảnh đá bắn vào mắt và mù cả hai mắt. Người dân lấy làm thương cảm lắm. Nhưng cậu bé, mặc dù dã què lại thêm mù, vẫn không một lời ca thán và cố gắng trong khả năng của mình cùng góp sức xây cầu với dân làng.

Cuối cùng, sau những tháng ngày nhọc nhằn vất vả, cây cầu đã được xây xong. Dẫu không nhìn thấy gì, nhưng trên khuôn mặt của cậu hiện một nụ cười rạng rỡ.

Đột nhiên một tiếng sấm nổ vang dù trời quang mây tạnh. Và người ta thấy rằng cậu bé ăn mày đáng thương đã bị sét đánh chết ngay trên chiếc cầu mới xây.

Bấy giờ đúng lúc Bao Công đi thị sát qua làng. Dân làng kéo ra kêu oan với Bao Công, rằng tại sao trời xanh lại hại người tốt. Trước câu chuyện quá thương tâm, và cảm thấy quá bất công, Bao Thanh Thiên chẳng cầm nổi lòng mình, bèn viết “thà làm điều ác còn hơn làm điều thiện”.

Trở về Kinh thành sau chuyến công du, Bao Công cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhất là về những gì ông đã viết trong lúc không dằn được lòng mình. Trong bản tấu trình, ông đã không tâu lên Hoàng thượng về sự kiện hy hữu đó.

Hoàng thượng hôm ấy mời Bao Công đến chơi và dẫn Bao Công đến gặp hoàng tử mới ra đời trong lúc Bao Công đi thị sát ngoại tỉnh. Hoàng tử trông khôi ngô nhưng mắc tật khóc suốt ngày. Hoàng thượng cũng muốn hỏi Bao Công xem có cách nào cho hoàng tử hết khóc. Bao Công thấy hoàng tử da dẻ trắng trẻo mịn màng, và trong lòng bàn tay dường như có một hàng chữ. Ghé mắt vào nhìn kỹ thì chính là “thà làm điều ác còn hơn làm điều thiện”! Quá bất ngờ và xấu hổ, Bao Công lấy tay để xoá, và kỳ lạ thay, ông vừa vuốt qua thì dòng chữ biến mất. Hoàng tử nín khóc tức thì.

Hoàng thượng rất đỗi ngạc nhiên, hỏi tại sao lại như thế. Bao Công sợ hãi quỳ xuống kể lại hết đầu đuôi câu chuyện, và xin Hoàng thượng xá tội vì đã không báo cáo về chuyện này trong bản tâu trình. Hoàng thượng bèn ra lệnh Bao Công phải điều tra cho rõ vụ việc.

Đêm ấy Bao Công ngả đầu lên chiếc gối “âm dương địa phủ” và lập tức trong mộng đi đến cõi âm gian. Diêm Vương kể cho ông rằng hoàng tử đó vào mấy đời trước từng làm việc đại gian ác, nên Thần đã an bài phải trả nghiệp ác ấy trong ba đời: đời thứ nhất què cụt, đời thứ hai mù lòa, và đời thứ ba bị sét đánh chết. Nhưng khi què quặt xin ăn, cậu bé đã luôn vì người làm việt tốt, nên Thần đã rút lại thời gian trả nghiệp và khiến cậu bé ăn xin bị mù. Sau khi mù, cậu bé đã không những không oán thán ai hết mà vẫn luôn vì người làm điều thiện. Vì lý do ấy mà Thần đã an bài lại một lần nữa để cậu bé trả hết nghiệp trong một đời. Diêm Vương nói với Bao Công: “Một đời trả hết nghiệp thay cho ba đời, lại còn được chuyển sinh làm đương kim Thái tử, hưởng thụ phúc phận của Thiên tử.”

Tác giả: Thiện Dung