Trích dẫn Nguyên văn bởi HoaTuLien Xem Bài Gởi
hoathaomoc un,kiến tánh và thành Phật là khác nhau đó raaz,,, người kiến tánh là thấy tánh , thể nhập tánh , nhưng vẫn chư hết được sự biến dịch vi tế sinh tữ,,,, thấy tánh là biết Tánh Phật , sống với tánh ,nhưng vô minh trụ địa chưa dứt hoàn toàn ,,, bạn ko nghe QUÁN Âm dạy sao , TRÍ và cành ah8ng đoi nahu là chỗ kiên tánh đo raazz,,,,
Tu Thiền tuy nói trực chì minh tâm kiến tánh,, nhưng thành PHẬt thì chưa đâu,NHƯNG HÀON TOÀN BIẾT rõ̉ sinh tử tự tại ko troi' buộc
.. cho nên haothaomoc ko hiểu rõ KIẾN TÁNH đến thành Phật là rất lầu dài,,, khi xua chư tổ sư là 2 đại Bồ Tát và những bậc tu Thiền là những hàng thượng căn,, còn ngày nay bạn nghiệp quá sâu dày nhứt định phải nương oai lực Phật mà đi,, tuy nói là nhờ PHẬt lực, nhưng nếu bạn ko kiên trì tu học Niệm PHẬt thì làm gì mà về Tịnh Độ Tây Phương ,, Cho nên haothao moc đừng hỉu sai lầm,,, bye raaaz
Tu Thiền mong Kiến Tánh, lấy Trí Tuệ Giác Ngộ, cho nên trong một Nhất Thiết Kiếp sẽ đạt quả Bất Thoái Chuyển, nên chẳng cầu sanh về bất cứ đâu cả, cũng như các vị Bồ Tát chẳng ngại đến cõi Thanh Tịnh hay cõi Ô Trược, trong lòng bậc Kiến Tánh tất thảy đều như nhau, cho nên nói trừ khi không Kiến Tánh mới còn sợ Mê Ấm ^^

Cứ tưởng HoaTuLiên rõ điều này hơn mình chứ, hay muốn thử nhau đây?


Trích dẫn Nguyên văn bởi Thiện Tịnh Xem Bài Gởi
Từ Kiến Tánh đến thành Phật là một đoạn đường rất xa, xa lắm. Tín, giải, hành, chứng. Người thượng căn thượng trí ngộ đạo ngày nay đã hiếm hoi rồi nói chi đến người chứng đạo, chưa chứng đạo thì vẫn còn sanh tử luân hồi, bị mê khi cách ấm.

Xin được trích 1 đoạn trong Thiền Luận của Suzuki, quyển 1, Luận 7, trang 562-563, bản in năm 1970:

"Muốn được là một chân sư xứng đáng, ngộ Thiền !ý thôi cũng chưa đủ. Còn phải trải qua một thời kỳ gọi là nuôi lớn thánh thai. Thành ngữ này vốn là của Lão giáo, nhưng trong Thiền ngày nay người ta hiểu theo nghĩa rộng là sống một cuộc đời (hành) ứng hợp với cái thấy biết của mình (giải).

Dưới sự hướng dẫn của thầy, người học đạo có thể trước sau gì cũng thâm ngộ được diệu lý Thiền, nhưng ít nhiều gì cái ngộ ấy cũng vướng hình thức, dầu quá vi tế, khó nhận ra. Sanh hoạt của hành giả, trong cũng như ngoài, phải khế hợp với cái ngộ ấy. Thế nên phải tiếp tục tu hành, vì những gì ông ta chứng được ở Thiền Đường xét ra chỉ mới là ngón tay chỉ chiều hướng cần tích cực nổ lực thêm. Nhưng từ đây, không cần thiết phải trụ ở Thiền đường. Giờ đây, cái sở chứng trí thức ấy phải được trui qua nhưng thử thách mới trong cuộc trộn lẫn với thế gian.

Không có quy tắc nào định được sự “nuôi lớn” ấy. Mỗi người tùy hoàn cảnh mà ứng dụng khác nhau, kín đáo, âm thầm. Họ có thể lên núi cao, sống ẩn dật đìu hiu, hoặc “thõng tay vào chợ”[19],dự vào tất cả hoạt động của thiên hạ.

Lục Tổ ẩn nhẩn sống trong rừng suốt mười lăm năm với đoàn thợ săn sau khi ngài tự giã Ngũ Tổ. Ngài sống tối tăm, không ai biết, cho đến ngày Ngài đến nghe pháp sư Ấn Tông giảng kinh.

Quốc Sư Nam Dương Huệ Trung bỏ trốn mười năm không rời khỏi am. Tiếng đồn khắp chốn đến tai nhà vua, vua cho sứ khẩn khoản triệu thỉnh ngài mới chịu hạ sơn.

Quy Sơn sống nhiều năm ở miền hoang dã hẻo lánh với khỉ nai, ăn toàn hột dẻ. Nhưng rồi tiếng đồn ra, người ta tìm đến, và những tòng lâm tự viện đồ sộ mọc lên quanh bước chân ngài, và ngài trở thành vị cao tăng cầm đầu một số tăng chúng 1.500 người.

Ở Nhật, Thiền sư Quan Sơn, pháp từ của quốc sư Đại Đăng, và cũng là tổ khai sơn chùa Diệu Tâm ở Kyôtô, sống tối tăm trong tỉnh Minô, làm nghề cày ruộng mướn cho dân làng. Không ai biết Sư là ai cho đến ngày kia, nhân một tai biến, tung tích của Sư bị lộ, và Sư được nhà vua khẩn cầu đứng ra xây một tự viện mới ở đế đô.

Bạch Ẩn Huệ Hạc làm ông từ giữ chùa, một ngôi chùa hoang ở Suruga - và đó là tất cả sự sản của Sư trong thế gian này. Ta thử đọc đoạn văn sau đây để có thể hình dung cảnh hoang phế điêu tàn của ngôi chùa ấy: “Chùa không có nóc, trông thấy trời, và sao lấp lánh thâu đêm. Mà cũng không có sàn. Làm lễ ở chánh điện gặp hồi mưa phải đội nón và mang ủng cao. Tất cả sự sản của chùa đều rơi vào tay chủ nợ, còn vật dụng sở hữu của sư cũng bị cầm cố cho bạn hàng”- Đó là màn đầu đạo nghiệp của Bạch Ẩn.

Còn có nhiều trường hợp thuộc loại trên, cuốn sử Thiền dẫy đầy những thí dụ như vậy. Tuy nhiên, chú ý không phải là hành xác, mà chính là nuôi lớn[20], đúng như tên gọi, căn tánh của con người. Biết bao rắn rít hờm sẵn trước cửa, nếu không chà nát được chúng thì chúng lại nhô đầu lên, và toàn thể cơ sở văn hóa đao đức xây dựng lên trên kiến giải sẽ sụp đổ ngay trong ngày. Kiến giải mâu thuẩn luận[21] cũng là một cạm bẫy gài sẵn cho người tu Thiền, cần luôn luôn cảnh giác. Thế nên phải nuôi lớn - trưởng dưỡng - là vậy."


Nếu mới Ngộ chưa chứng, chưa đoạn sạch vô minh phiền não là còn trôi lăn luân hồi sanh tử, cái Ngộ đó chỉ là duyên tiến đạo cho đời sau, mà cõi ta bà này duyên tiến đạo thì ít, duyên thối đạo thì nhiều, thọ mạng ngắn ngủi, thôi Niệm Nam Mô A Di Đà Phật cho chắc ạ

Nam Mô A Di Đà Phật
Kiến Tánh thật sự còn Sanh Tử,
Thấy rõ Duyên ấy chẳng hề sai,
Chẳng cầu, chẳng ưa, không ghét bỏ,
Ai trong các cõi đều như ai!

Không phải Tu Thiền đến Kiến Tánh thì không cần Cầu Sanh Cực Lạc, mà nếu còn Mong Cầu tuyệt nhiên chẳng phải bậc Kiến Tánh, nếu Niệm Phật là do thấu rõ Pháp Tánh ấy, vì Lợi Lạc cho mình và cho tất cả mà Niệm, vì Nhân ấy mà Quả Sanh Cực Lạc, chẳng có Cầu, đây mới thật là Duy Tâm Tịnh Độ, Nhất Niệm Thành Phật!

Nếu người tu hành còn Cho Rằng các Tổ Sư Thiền còn Cầu Sanh, tức là còn Mong Cầu, lại vì thế Cho Rằng cái Mong Cầu ấy là Chân Chánh thì đã là Vọng Ngữ rồi!

Mong Cầu Chính Đáng vẫn có thể sanh về Cực Lạc, nhưng Chẳng Cầu Mà Sanh mới là nơi hướng tới, là điều các Tổ muốn gửi gắm cho chúng sinh!

Ta chẳng nói các vị Sai, mà vì Hiểu Chưa Tới, nên lời nói ra đều vì lợi ích của các vị mà nói vậy, nếu nhờ đây mà hiểu, dẫn dắt bạn đồng tu đúng đường, khuyến tu đúng cách, cũng là lợi cho chúng sanh!


Trích dẫn Nguyên văn bởi pucaquynhnga Xem Bài Gởi
Mộc à, QN dĩ nhiên chẳng quên quán xét đoạn đó, thậm chí lại thấy đoạn đó ý nghĩa thâm sâu lại rất hay và hợp lí nữa là đằng khác.

Bạn nghe Đạo Hữu HoaTuLien và Thiện Tịnh nói rất hợp lý đấy!

Thực ra, Minh Tâm Kiến Tánh thành Phật, đây là thành Phật trên Lý mà nói, chứ về sự còn tu tập dài dài mới thành Phật cả lý và sự bạn ạ.

Ví dụ: Minh Tâm Kiến Tánh thì có thể thấy được Phật Tánh, nhận rõ được bản lai diện mục. Nhưng người Minh Tâm Kiến Tánh thì chẳng có Tam Thân (pháp thân, hóa thân, báo thân) như một vị Phật, đó là nói khía cạnh nhỏ thôi nha, phân tích ra còn nhiều điểm nữa!

Nếu nói Minh Tâm Kiến Tánh là thành Phật, đó chỉ là về lý, về sự còn tu lâu mới đạt được Phật quả viên mãn (cả lý và sự).

Hành giả Mật Tông đạt Tam Mật Tương Ưng mới chứng Phật quả về sự.

Các thiền sư đạt minh tâm kiến tánh cầu về Cực Lạc chẳng phải đơn giản để thoát khỏi luân hồi, mà là để nhanh chứng Phật Quả (về cả lý lẫn sự) và làm gương cho chúng sanh về sau. Nếu đạt minh tâm kiến tánh thì phẩm vị rất cao, nhanh chứng Phật quả. Cũng như hành giả Tịnh Độ mà đạt Nhất Tâm Bất Loạn thì phẩm vị rất cao, rất nhanh chứng quả.
Người thật nhanh hiểu, thiết nghĩ đã không còn gì để nói thêm, chúc bạn càng thêm tinh tấn, sớm thành Chánh Quả! A Di Đà Phật!