Phải nói là :
"Thật tình cờ ,khi tôi vừa viết bài gởi cho "namotasa",rồi lang thang trên mạng ,ai ngờ gặp được bài này ,hay tuyệt vời dành cho các bạn đang tu tập PLVVKHHBPP,chính tôi phải thốt lên : Thật Không ngờ ! "

( Tôi hay gặp vấn đề này ,khi có được một ý tưởng nào mới ,thì sau đó lại được gặp một bài báo ,hay cuốn sách trong đó có nói đến vấn đề mà tôi đã suy nghĩ ,như bây giờ lại gặp được bài này ,thật là "Đồng Thanh Tương Ứng !",thật là lý thú )

Do vậy liền "copy" chuyễn đến cho các bạn cùng tu tập PLVVKHHBPP cùng xem để nhận thấy mình may mắn có được cái Pháp rất Khoa Học !

Mời các bạn xem.( Chuyện mới được kể lại cách vài tháng)

"Chủ nhật, 06 Tháng 1 2013 02:23

"...Các em và người thân trong gia đình tôi, có cả những Người già và một số khá đông thân hữu, nếu có tập, đều có kết quả như tôi hoặc vượt tôi.
Qua đó tôi xác minh được: Pháp lý Vô Vi là môn khoa học, mang tính nhân văn, nhân đạo & nhân bản.

Năm 1985 em tôi dạy học tại Chơn Thành. Em tôi (Giả Vô Hạnh) ngày trước đã bị sốt rét ác tính, tưởng đã phải bỏ mình trước sự tuyệt vọng của Mẹ tôi và người thân.
Tôi đã toàn tâm, toàn ý hướng dẫn và dìu dắt em đi qua chặng đường nguy khốn đó để hưởng trọn sự hạnh phúc thật sự của một người lấy lại được sự sống từ bàn tay nhám nhúa và công bằng của tử thần.
Sau em có viết lại kinh nghiệm dùng hơi thở vô cùng tận để chữa bệnh hiểm nghèo (bài số 15) trong cuốn Pháp Luân Thường Chuyển.

Năm 2001, em tôi về dạy học tại Sài gòn. Em gặp tai nạn xe cộ bị vỡ xương trán. Ở bệnh viện Chợ Rẫy, may mắn gặp được vị bác sĩ lại là học trò cũ của em.
Bác sĩ H. ngỏ ý, sẽ đích thân mời thầy dạy cho anh giỏi môn giải phẫu, đứng ra mổ giúp cho thầy giáo cũ là em tôi.
Hội đồng bác sĩ qui tụ lại chừng 15 người, cùng hội chẩn và căn cứ vào kết quả chụp ‘ Citi ’ và X – quang, Bác Sĩ Trưởng Khoa quyết định mổ gấp để tránh việc máu đông tụ lại trong các nẻo hóc, thần kinh, dắt đến việc mù mắt và nếu còn may mà sống được cũng sẽ trở thành người thực vật: chỉ biết nuốt và bài tiết mà sẽ không cảm giác nhận biết người thân.

Tôi hỏi:

"Thưa bác sĩ tại sao phải mổ ?"

Họ trả lời như cách tôi hiểu được qua bác sĩ H. bên trên.

Tôi nói:

"Nếu em tôi có thể đẩy máu bầm do vết thương vỡ xương trán và gây ra, thì có cần phải mổ không?"

Họ nói:

"Làm sao có việc đó được ! Từ khi làm bác sĩ đến nay, ông chưa bao giờ thấy có trường hợp như vậy."

Tôi nói trong sự tự tin:

"Xin cho chúng tôi thử."

Trước sự can thiệp của bác sĩ H., Bác sĩ trưởng khoa Giải phẫu chấn thương sọ não bệnh viện Chợ Rẫy đồng ý.

Tôi cầm 1 nắm bông gòn lớn đặt dưới mũi em, yêu cầu em:

Tập trung t. thần niệm Phật để vòng Nhâm Đốc mạch chạy.
(Khi mới tập thở, hơi còn yếu, muốn cho vòng Nhâm Đốc chạy hành giả phải thở một hồi (một thời gian mang tính kích hoạt, làm nóng bản thể) cho vòng Nhâm đốc khởi động, họat động.

Sau khi kích họat thì vòng nhâm đốc mới chuyển chạy tròn.
Còn khi đã đi qua ranh giới giới hạn của hơi thở, không còn lệ thuộc vào riêng cái hơi thở PLTC nữa, và bản thể đã có sợi dây từ khí, dòng nguyên điển ánh sáng của nguyên lý nam mô a di đà phật móc xích vào dây chuyền pháp lý rồi thì muốn khởi động vòng nhâm đốc hay bất cứ một việc nào chỉ cần máy động ý vào Nguyên ý Nam Mô A Di Đà Phật thì vòng nhâm đốc sẽ chạy..)

Khi vòng nhâm đốc chạy, tôi bảo em:

Hãy thở ra, chờ khi luồng điển chạy đến đỉnh đầu, rồi xuống trán, thì thay vì em cho luồng điển đi theo trật tự tự nhiên, thì em hướng dẫn luồng điển đem theo máu cho (di chuyển) chảy ra mũi, và cứ thế dòng máu bầm từ trán, chỗ xương vỡ, theo hơi thở chảy tràn, giọt xuống ướt đẫm nắm bông gòn.
Máu tiếp tục chảy, từng giọt lớn, liền liền, rồi từng giọt nhỏ, thưa thưa, khi hết máu bầm nơi vết thương thì chảy ra huyết thanh ( máu trắng).. rồi ngưng chảy.
( chỗ này vượt lên trên tự nhiên bằng chủ ý của mình)

Chắc bạn đang nghĩ : anh chàng này lại đi .. sai nữa rồi, phải không bạn, Tôi đang dẫn điển đấy ! thế mà tôi lại kể ra cho bạn nghe cái chỗ tôi đang thực hiện cái sai. Cái điều mà thiên hạ, nếu đã lỡ vi phạm phải lo dấu cho kỹ, dấu như mèo dấu c.. ấy chứ ! lỡ bạn đạo khác mà biết thì khó mà yên thân trong thời gian còn lại, còn ở lại trong pháp môn này.

Vậy vì sao mà tôi lại không ngại ?! bạn cũng đang nghĩ như vậy, chứ ?! _ Thực ra khi ở vào giới hạn này (thấp thôi), tùy theo trường hợp, có thể dẫn điển.

Vì sao ư ?
_ Khi mà tất cả các luân xa có thể cùng lúc xoay, xoay luân xa được cả 2 chiều: xuôi và ngược. Xuôi là xuôi thuận theo chiều kim đồng hồ và ngược là ngược chiều kim đồng hồ.

Hoặc muốn cho luân xa này quay, luân xa kia ngừng.. (mới tu thì không được dẫn điển, sau khi đã mở nhâm đốc và các mạch khác, thì tùy thời, khi cần có thể dẫn điển).

Luân xa có thể xoay cả 2 chiều, ánh sáng hào quang xuất hiện ra trên 84000 lỗ chân lông rồi, mở ra từ trường ảnh hưởng chung quanh.

Sống theo nguyên lý Nam Mô A Di Đà Phật, biết mình đang trả nghiệp, vui vẻ để giải tỏa nghiệp chướng, để hòan tất nợ nần, để đi lên, để giải thóat.

Tôi không hề có xen vào một chút nào lòng kiêu hãnh nơi đây, mà thuần túy chỉ là trình bày một khía cạnh về chân lý mà thôi ..}

Bác sĩ trưởng khoa GP. bệnh viện Chợ Rẫy nói :

“ Hay quá ! Chưa từng thấy, đem nẹp lại đây . . ”

Rồi đích thân ông băng lại vết thương trán của em tôi với cái nẹp gỗ.
Ông nói :

“ Truyền dịch, tăng Calci, bồi dưỡng để phát triển xương. Khỏi cần mổ ! ”.

Sau ông hỏi:

“ Anh làm cách gì mà hay vậy ? ! ”.

Tôi trả lời thế cho em tôi:

“ Chúng tôi rèn luyện hơi thở của một pháp thiền cho khai thông Nhâm Đốc nên làm được ”.

Ông nói:

“ Sau này anh có thể chỉ lại cho tôi biết với, có được không ? ”

Tôi nói:

“ Rất sẵn lòng ! Tôi sẽ quay lại ”.

Và trải thời gian ....

Sau 4 năm, nay ông đã trở thành bạn tu rốt ráo của chúng tôi ’."

Tâm Quảng