Vào năm Trinh Quán thứ nhất, ở Toại Châu có một người chết nhưng trãi qua ba ngày thì sống lại. Khi vừa chết bị số ngưòi đồng bạn kéo đến Vua Diêm La, trong đó có một vị Tăng. Vua Diêm La thấy trưóc gọi sư đến hỏi trưóc đây đã tu công đức gì?

Sư đáp:

Chỉ tụng kinh Kim Cang Bát Nhã Ba La Mật

Vua Diêm La vừa nghe liền chấp tay khen ngợi:

Lành thay! Đã là thọ trì kinh Kim Cang Bát Nhã Ba La Mật thì đáng lẽ được lên trời,vì lỗi lầm gì mà phải đoạ vào đây. Diêm La nói chua dứt lời tức thì liền thấy y trời giáng xuống dẫn sư lên trời.

Vua Diêm La ngồi lại thừ tụ hỏi người Toại Châu các ngươi xưa kia đã làm phước báo gì?

Đáp:

Kinh điển đọc tụng một đời đến nay là ưa tập theo văn chương của Dữu Tín và các sách của chư tử. Gần đây học tụng kinh Kim Cang Bát Nhã mà vẫn chưa được.

Vua Diêm La hỏi:

Người có tội lón các ông biết không?

Đáp:

Mặc dù, đọc văn chưong của Dữu Tín nhưng thật sự không biết mặt mũi.

Vua Diêm La liền chỉ người khồ chính là con rùa lớn một mình hai đầu. Ngưòi cho đây là Dữu Tín. Rùa vừa đi khỏi Vua Diêm La nói người này học tụng kinh Kim Cang Bát Nhã lại khiến thả ra, đi đến thấy một người nói rằng:

Ta là Dữu Tín khi còn sống ở đời ưa dẫn các kinh dủng làm văn chưong hoặc sanh lòng chê bai,huỷ hoại kinh văn nay mắc phải tội báo rất lớn, trước đó thì bị đoạ làm thân rùa,do đó sống lại nói nhân duyên này.

Mọi người nghe cảm thấy bi thương, đề rõ đó là sự thực.

Đất đai của người Toại Châu phần nhiều là do người di dân sống nghề săn bắn giết hại mạng sống để làm thức ăn. Đương thời chúng tôi biết rõ sẽ bị cộng thức, để đoạn trừ nhân giết hại sinh linh,nên chúng tôi phát tâm cùng thọ trì kinh Kim Cang Bát Nhã tin nhận sự cung kính của người cúng dường.