Trích dẫn Nguyên văn bởi sgtudu Xem Bài Gởi
Xem đến đoạn Anan và Ca Diếp " đòi hối hộ" cái bình bát vàng của đường Tăng, chắc hẳn nhiều bạn Phật tử các bực bội với tác giả Ngô Thừa Ân tại sao lại " bôi bác " Phật giáo như thế?.
Đoạn này phải cúi đầu ( riêng tôi thôi) thán phục sự tài tình và thâm thúy về giáo lý Phật giáo của tác giả truyện Tây du bởi lẽ :
về ý nghĩa của bình bát vàng:
- Đây làm bằng vàng ròng và chạm trổ đẹp, quý và là vật thiết thân theo đường Tăng suốt hành trinh thỉnh kinh : tượng trưng cho Sắc và Tài ( hiện kim)
-Bình này lại là vật vua ban, thấy bình là thấy vua ( Đường tăng là Ngự Đệ): tượng trưng cho Danh
-Bình cũng là vật thọ thực hàng ngày nên không khi nào Đường Tam tạng rời khi ăn, cũng như khi ngủ ( có thể làm vật gối đầu không chừng) : tuợng trưng cho Thực - Thùy.
Cho nên qua hình tượng gợi ý trao đổi kinh với bình bát của Ngài Anan và Ca Diếp với Tam Tạng, ta thấy đây là một " bài tập thử thách" của Đường Tăng trước khi thành chánh quả,. Đường Tăng có đưa bình bát cho 2 vị đệ tử của Phật hay không ? tức có lìa được " ngũ dục" : sắc-tài- danh- thực-thùy " hay không? lìa bỏ được sự luyến ái hay không?( vật theo mình suốt chặng đường)( Phật có giới luật cấm ngồi tại một cội Bồ Đề quá 3 ngày để tránh sanh ra luyến ái ) " may thay" Đường Tăng đã vượt qua bài thi này,. Tác giả truyện Tây Du nhắn gửi đến đọc giả qua ẩn ý trên thật là tuyệt.
Đôi lời về Anan và CA Diếp:
Đây là 2 vị đại đệ tử của Phật đã thực sự chứng đắc thì các vị này đã lìa các lậu hoặc thì thử hỏi họ có còn tham luyến một chút tiền tài ( mà không biết ở cõi Phật có xài hay không nữa ) hay không ? mà chúng ta vội kết luận họ tham? họ đã là " là vàng rồi" không thể trở lại làm khoáng vật được
ví như chúng ta đã tốt nghiệp cấp I tức là đã biết đọc và biết viết không phải mua bằng cấp hay ngồi nhầm lớp à nha, thì thử hỏi bảo chúng ta bỏ cái "biết đọc" biết viết ra khỏi đầu chúng ta được không?
-Còn về "kinh vô tự": Phật giáo càng học thì càng bặt ngôn từ (sẽ có bài viết về sự so sánh Phật giáo với triết học thế giới ) nên mới có điển tích " niêm hoa vi tiếu" , nhưng vì chúng sanh còn vô minh và tùy căn cơ nên phải nhờ đến hình tướng nên mới cần có kinh " có tự " có hình tướng nương theo đó mà tu.
vài hàng xin trao đổi cùng quý đạo hữu.
(nói kinh vô tự nói lời vô ngôn)
:rose::rose::rose::rose::rose::rose::rose::rose::r ose::rose:
Phật là vô lậu, còn hữu lậu chưa thành Phật; Đường Tăng còn tiếc bát vàng tức là còn tâm về tiền tài, còn giữ bát vàng là giữ "tình" giữa Ngài và vua Đường. Thành Phật rồi đâu chẳng là vàng kim, chỗ nào chẳng vàng kim, lưu giữ chi bát vàng? Vị Phật nhảy thoát luôn hồi đâu còn bị "tình" thế gian kéo lại?

Phật Tổ trong truyện biết Đường Tăng thiếu một nạn, tức là còn thiếu nợ nghiệp chưa trả, mà nợ đó được tính cho Đường Tăng. Bằng cách nào khiến Đường Tăng trả nghiệp nợ và vứt bỏ tâm lưu tiếc bát vàng? Khổ nạn giải quyết song hành 2 nhiệm vụ: giúp Đường Tăng trả nợ còn thiếu và giúp ông vứt bỏ tâm bám giữ bát vàng (tâm về tiền tài, của cải và "tình" với vua Đường).

Không phải vô duyên vô cớ Phật Tổ trong câu chuyện lại tạo ra khổ nạn cho Đường Tam Tạng, ấy chính là để Huyền Trang trả nợ nghiệp cuối cùng và vứt bỏ tâm cuối cùng liên quan đến bát vàng (bám giữ vật chất và "tình"). Khổ nạn để hoàn nghiệp và bỏ đi tâm bám chấp cuối cùng là cách mà Phật Tổ giúp Ngài Đường Tăng đạt vô lậu, công thành viên mãn đắc chính quả vị Phật.

Thành Kính!