
Nguyên văn bởi
vo minh cau dao
Khi hành thiền đến một điểm nào đó thì bạn sẽ cảm nhận được một luồng từ trường , điển quang, hay hào quang .....bạn muốn gọi là gì củng được , nó bao trùm thân bạn . Bạn cảm nhận được một luồng , một sự thương yêu vô bờ bến ....đến với bạn , và trong sát na đó bạn cảm nhận được sự tăm tối , sái quấy , hư hèn của chính mình bấy lâu nay . Và giận cho chính bản thân mình sao tăm tối , ù lỳ , bê trể trong việc tu hành .
Luồng từ trường đó soi sáng tâm thức làm cho hành giả thấy được sự ư hèn của mình và cảm động , rồi rơi lệ .
Từ nhỏ tới giờ mình không bao giờ khóc , cho dù trong g/đ có người mất . Mình quan niệm là nam nhi đổ máu chứ không rơi lệ . Vậy mà mình đả khóc , nói ra quê thiệt . :tongue: Chỉ có hành mới hiểu khó diển tả
Còn một lý do nửa nhưng mỏi tay quá rồi he he
Bookmarks