Trích dẫn Nguyên văn bởi vo minh cau dao Xem Bài Gởi
Khi hành thiền đến một điểm nào đó thì bạn sẽ cảm nhận được một luồng từ trường , điển quang, hay hào quang .....bạn muốn gọi là gì củng được , nó bao trùm thân bạn . Bạn cảm nhận được một luồng , một sự thương yêu vô bờ bến ....đến với bạn , và trong sát na đó bạn cảm nhận được sự tăm tối , sái quấy , hư hèn của chính mình bấy lâu nay . Và giận cho chính bản thân mình sao tăm tối , ù lỳ , bê trể trong việc tu hành .

Luồng từ trường đó soi sáng tâm thức làm cho hành giả thấy được sự ư hèn của mình và cảm động , rồi rơi lệ .

Từ nhỏ tới giờ mình không bao giờ khóc , cho dù trong g/đ có người mất . Mình quan niệm là nam nhi đổ máu chứ không rơi lệ . Vậy mà mình đả khóc , nói ra quê thiệt . :tongue: Chỉ có hành mới hiểu khó diển tả

Còn một lý do nửa nhưng mỏi tay quá rồi he he
Trích dẫn Nguyên văn bởi fengtumz Xem Bài Gởi
mình cũng chẳng hiểu, hình như cảm xúc nhạy cảm hơn thì phải
hôm qua vừa tập thiền xong, xem phim hoạt hình Doraemon, khóc ngon lành, lạ thât, xem phim hoạt hình trẻ con mà cũng khóc, khóc ngon lành và càng khóc ra thì trong lòng càng dễ chịu và bình yên lạ lùng.

hihi, cả 2 bạn đều đúng. nhưng trango chỉ đang muốn nhắc đến chủ đề của topic "nhìn thẳng vào tâm mình"

có sự cảm ứng, có sự nhạy cảm, những việc này xảy ra không chỉ trong lúc ngồi, nhưng như chủ đề của topic thì trango nghĩ là do con người vốn từ lâu đã rất giỏi lừa chính mình, tự tìm những thú vui bên ngoài để che lấp đi. khi ngồi thiền, buộc phải đối diện với cái tâm mình. những tổn thương, khiếm khuyết hay thậm chí méo mó trong tâm dần hiển lộ. buộc phải đối mặt

hi, những giọt nước mắt ấy đúng là rất khó tả, khó để tìm ra lý do giải thích. đến như chẳng có bắt đầu, đi như chưa từng đến. nhưng chắc chắn k phải là nước mắt cá sấu :D