tiếp theo
Hai hình ảnh đối lập giữa người và vật được đưa ra so sánh biểu trưng, mức độ cách xa đó cho thấy thân người quý trọng đến dường nào ? Ấy vậy mà xưa kia có thi nhân đã thốt lên :
Kiếp sau xin chớ làm người,
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo
Vì sao thi nhân lại nói thế ? Có phải chăng cuộc sống của kiếp người có nhiều trái ngang bất hạnh, đời giả trá bạc đen, tình đồng loại cơ hồ mai một, người thì sang cả lắm của nhiều tiền, kẻ thì cơ hàn áo cơm chẳng đủ ? Song, dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng không có quyền chối bỏ, quay lưng “xin chớ làm người”, mà chúng ta hãy thật lòng đón nhận kiếp sống của một con người trong từng bối cảnh, có thế chúng ta mới thấy được niềm vui sống, thấy được cuộc đời vẫn còn nhiều số phận đáng thương đang đợi chờ ta nâng đỡ. Ngày xưa, khi gặp cảnh trái ngang, chính tôi cũng đã nói như thế, nhưng giờ đây gẫm lại mới thấy mình ngu dại vô cùng. Cuộc đời đâu có chối bỏ ta, cớ sao ta nỡ lòng quay lưng ngoảnh mặt ? Trong một xã hội văn minh, chúng ta cần phải thức thời dung hòa cuộc sống, không thể nào giữ mãi định kiến:
Mọi người đục cả, mình ta trong
Mọi người say cả, mình ta tỉnh
(Khuất Nguyên)
Tuy chúng ta chưa đầy đủ khả năng đạt đến trình độ ung dung, “thỏng tay vào chợ”, nhưng chúng ta có thể tùy duyên mà chọn lọc những cái hay, nét đẹp tích lũy cho mình, để giúp cho đời sống tâm linh của chúng ta ngày càng phong phú hơn. Chúng ta may mắn được làm người là do duyên nghiệp xưa kia của ta gieo tạo, vậy thì hôm nay ta phải biết nâng cao giá trị làm người, giá trị cao quý của con người là phải biết cảm thông, xẻ chia vun đắp, biết tùy thời để sống, đem lại lợi ích cho tha nhân, phải thiết tha xem đó là trách nhiệm và bổn phận. Như lời của một nhà thơ :
Đã là con chim và chiếc lá
Thì chim phải hót và lá phải xanh
Đã là người có vay thì phải trả
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình
Ôi ! Một sinh vật hữu tình bé nhỏ, một chiếc lá thầm lặng bên thềm mà còn nhận ra được trách nhiệm bản thân để hiến dâng cho cuộc sống này thêm sắc màu tươi đẹp. Huống chi làm một con người ? Dù cư sĩ hay tu sĩ, trên vai đều oằn nặng bốn ân : Ân cha mẹ sanh thành dưỡng dục, ân Sư trưởng nặng lòng giáo hóa, ân quốc vương khiến đất nước bình yên, ân bạn lành tận tình giúp đỡ. Tất cả chẳng ai đòi, nhưng bản thân làm người chúng ta không thể nào mặc nhiên thọ hưởng, bởi quy luật tuần hoàn : “Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”.
Sống mà được cho người những gì mình có, cũng là một điều hạnh phúc. Nếu ta không có vật chất để cho người thì hãy cho nụ cười nhân ái, lời nói dịu dàng đầy tình thương chân thật của chúng ta. Đức Phật khi xưa xuất gia từ bỏ cung vàng điện ngọc, Ngài đâu có bạc tiền để cho thiên hạ. Nhưng với tấm lòng từ mẫn, với trí tuệ siêu phàm, Ngài đã cho nhân loại một con đường an lạc, giải thoát ngay cõi Ta bà. Lời tuyên ngôn “Không có giai cấp trong dòng máu cùng đỏ, không có hận thù trong giọt nước mắt cùng mặn” của Ngài đã mở đầu cho kỷ nguyên mới đậm chất tình người, thể hiện tinh thần bình đẳng, vô ngã, vị tha. Ngài không những mở đường chỉ lối, đưa chúng sanh ra khỏi vòng kiềm tỏa, uy quyền của giai cấp, mà còn cho chúng sanh thấy rằng số phận con người được hình thành do bởi Nghiệp báo, Nhân quả, Duyên sinh của chính mình...
![[THẾ GIỚI VÔ HÌNH] - Mã nguồn vBulletin](images/misc/vbulletin4_logo.png)

Trả lời ngay kèm theo trích dẫn này

Bookmarks