Trang 1 trong 8 1234567 ... Cuối cùngCuối cùng
kết quả từ 1 tới 20 trên 145

Ðề tài: Tôi kể chuyện...ma!

  1. #1

    Mặc định Tôi kể chuyện...ma!

    Kính thưa Ban Quản Trị cùng toàn thể diễn đàn!Xin vui lòng cho tôi được lập chủ đề này với lòng mong mõi được đóng góp một chút gì đó giúp vui vui cho diễn đàn.

    Rất mong.Thanh Hoài.

    Câu chuyện HỒN MA MẸ-CON BÀ MỌI.

    Hồi mới giải phóng,xóm tôi còn nghèo nàn lắm,cả xóm chừng vài chục nóc nhà,đa phần là nhà tranh lụp xụp,xung quanh nhà bà con hay trồng cây keo,cây dẹp,cây nổ làm hàng rào.Chỉ vài nhà có điện thôi.Tối đến cả xóm tối thui,ít ai ra đường ngoại trừ có công việc.Ban đêm ra đường đi giữa hai hàng cây keo ,cây dẹp um tùm phủ ra hai bên đường,khi có cơn gió nhẹ thoảng qua làm các nhánh cây rung động,dưới ánh sao trời tưởng tượng như những hình thù kỳ dị ma quái ẩn hiện trước mặt làm cho ai yếu bóng vía phải rợn tóc gáy.

    Nhà tôi ở cuối con hẻm cụt,dọc con hẻm,mỗi bên chừng chục nóc nhà.Cách nhà tôi hai nhà là nhà bà Ba.Như vậy mỗi lần về nhà tôi là phải đi ngang nhà bà Ba.Bà Ba già rồi,bà sống với hai đứa cháu ngoại còn nhỏ là con Tuất(vì nó sinh năm Canh Tuất-70)và con Tân(vì nó sinh năm Tân Hợi-71).Ba bà cháu sống heo hút với nhau trong cảnh khổ cực,thiếu thốn.Phong cảnh nhà bà thấy âm u,quạnh quẽ lắm,tối ai có việc đi ngang qua cũng có cảm giác rờn rợn,lạnh lạnh sao sao ấy.

    Bà khó tính,nên hàng xóm ít quan hệ với bà.Ban ngày bà đi mót lúa,hay mò cua bắt ốc gì đó,tối về bà cháu hủ hỷ với nhau dưới ánh đèn dầu một chút rồi đi ngủ;chứ bà ít tới nhà ai,có chăng chỉ tới nhà tôi chơi một chập lát rồi về mà thôi.Sở dĩ bà thân với nhà tôi hơn vì ba tôi hay giúp bà làm cái này,cái kia...Đáp lại cũng chỉ có anh em tôi mới dám đến nhà bà chơi với tụi con Tuất,con Tân mà thôi.Như vậy nhà bà vốn dĩ quạnh quẽ thì lại càng quạnh quẽ hơn.

    Mấy hôm nay bà con trong xóm xì xầm bàn tán với nhau là nhà bà Ba-ngoại con Tuất có ma:Cứ khoảng 12 giờ khuya trở đi thì nghe văng vẳng tiếng đàn bà khóc than ai oán,giọng khóc kể giống như người ta hay khóc khi có người thân vừa mới chết vậy,có điều là tiếng khóc nghe có vẽ ma quái lắm-tiếng khóc nghe như lúc gần,lúc như từ hư không xa thẳm vọng lại.Dù người có bạo gan cách mấy cũng không tránh khỏi cái cảm giác lạnh sống lưng khi nghe tiếng khóc.

    Từ khi có tin đồn có tiếng khóc than ở nhà bà Ba,tối đến người ta càng ít dám ra đường hơn,cơm nước xong nhà nào nhà nấy đóng cửa ở trong nhà,làm cho khu xóm nghèo vốn vắng vẻ,lại càng thêm vắng vẻ!

    Mặc dù người ta biết chắc tiếng khóc ma quái phát ra đầu hè nhà bà Ba nhưng không ai dám đem chuyện ấy kể cho bà nghe vì sợ bà chưởi,bảo là trù ẻo nhà bà.Không biết là ngoại cháu bà có nghe tiếng khóc không?!

    Lúc đầu hầu như đêm nào cũng nghe.Về sau thì thưa dần,một tháng chừng vài ba đêm,rồi hai ba tháng một lần,nhất là những đêm mưa dầm gió bất,mưa dãi,gió mây...

    Có người kể là nhiều lúc người ta còn thấy cục lửa xanh ẻo bằng cái chén bay lờ lờ từ đầu con hẻm đến trước cửa ngỏ nhà bà Ba,cục lửa bay đảo qua đảo lại trước cửa hai ba vòng rồi bây vào nhà.Khi vào nhà cục lửa bay tới trước cửa cái dừng một tí rồi bay xuống cửa nhà bếp,rồi bay tiếp lên đầu hè trên rồi mất biệt.Chừng một lúc hơi lâu thì thấy cục lửa bay lại trở ra ngoài rồi theo đường cũ rồi bay đi.Có một đêm bà Nhơn-nhà đối diện nhà bà Ba ra ngoài đi tiểu,dưới ánh trăng mờ hạ huyền,nhìn qua đầu hè nhà bà Ba,bà thấy dáng một người đàn bà tóc xoã dài đến mông nắm tay thằng nhỏ đứng nhìn ánh trăng nhưng bà không thấy rõ mặt.Có chồng bà cũng thấy nữa.

    Người ta nói đó là hồn ma mẹ con bà Mọi vì chết tức tưởi quá nên không siêu thoát được,nhớ nhà dẫn con về thăm nhà,thấy lại cảnh cũ,thương hai đứa con ở lại côi cút,khổ sở,nên khóc than buồn cho số phần ngắn ngủi.

    Đó là chuyện lúc nhỏ,tôi nghe lõm được khi những người hàng xóm kể cho Ba-Má tôi nghe.Không biết thực hư thế nào.Chỉ nhớ thằng Tèo.Tội nghiệp,nó chết thảm quá,ruột lòi ra cả đùm!Ngoài hàng rào,mấy cây mồng tơi là kỷ niệm của thằng Tèo,nó nhổ ở nhà nó đem tới nhà tôi,hai đứa hì hục trồng cả buổi chiều,nó nói trồng để Má tôi hái nấu canh ăn.Dậu mồng tơi không nhớ đã qua bao độ úa tàn,bao nhiêu lần rụng hạt,chờ mỗi mùa xuân tới lại mọc lên,nay lại xanh mơn mởn,phủ kín một gốc rào.Nhìn dậu mồng tơi lòng tôi thấy buồn vời vợi.

    Ở đời chuyện gì mới lạ thì người ta bàn tán xôn xao một lúc nào đó thôi,rồi cũng quên dần đi.Chuyện vụ án mạng thương tâm của Mẹ con Bà Mọi năm nào cũng làm xôn xao một lúc rồi cũng chìm vào quên lãng.Rồi gần đây lại chuyện mẹ con bà Mọi hiện hồn làm hâm nóng lại chuyện án mạng năm xưa,tới đâu cũng nghe bàn tán về hồn ma bà Mọi,một lúc rồi cũng lại chìm vào quên lãng.

    Tôi cũng vậy, chuyện bà Mọi bị giết cũng thoáng trôi nhanh qua đầu óc non nớt của mình.Hàng ngày sau buổi học,tôi vẫn thường chạy qua chơi với con Tân ,con Tuất,vì ngày nào bà Ba cũng đi mót chỉ có ai chị em nó ở nhà.Anh em tôi qua nhà nó bày ra đủ trò chơi tuổi thơ.

    Rồi ngày tháng cứ dần trôi,một ngày nọ bà Ba sức yếu,mắt kém không thể đi mót được nữa con Tuất lại tiếp tục công việc của bà.Nó còn nhỏ không tranh nổi với người lớn nên mót không được bao nhiêu.Tối về thấy có ít lúa,bà đánh đập chưởi bới nó thật tội nghiệp!Nhiều lúc bà chưởi luôn vong hồn đứa con gái bạc phước của bà sao ngu dại ưng trúng thằng chồng sát nhân để rồi bị hắn giết chết phải bỏ lại hai đứa con cho bà.Bà chưởi thế cũng tội nghiệp cho vong hồn bà Mọi,tội cho hai đứa con côi cút mất mẹ phải sống bữa đói bữa no.Nói cho cùng thì chẳng qua số phần của bà nó ngắn và số hai đứa nhỏ phải chịu khổ cực đói khát,chớ bà Mọi nào có muốn như thế đâu,chắc ở nơi âm cảnh lòng bà cũng quặn thắc đớn đau lắm chớ!Nhiều lúc như thế nghĩ lại thấy thấm thía câu hát mẹ ru:"Ầu ơi...,mồ côi cha ăn cơm với cá,mồ côi mẹ lót lá mà nằm!Tôi nghĩ chắc bà Mọi cũng đau khổ lắm vì không còn sống để chăm sóc hai đứa con còn thơ dại,nên vong hồn bà không thể siêu thoát được để hàng đêm lại về thăm con,thấy con khổ mà bất lực không thể giúp được gì nên tủi thân ngồi khóc than cho số phận.

    Hồi mới giải phóng cho đến năm tám mươi mấy,thực phẩm khan hiếm ghê lắm.Mười nhà thì tám chín nhà ăn độn thêm khoai lang,khoai mỳ.Tiếng là nông dân có ruộng nhưng có nhà vẫn đói như thường vì sản phẩm làm lên chỉ đủ đong cho HTX,thậm chí còn thiếu nợ nữa.Tội nghiệp có hộ làm mà không đủ đong cho HTX,đến lúc gặt HTX cho lực lượng du kích đến canh giữ.Khi gặt lên họ chở về kho hết(gọi là bao thu).Nhiều cảnh cay đắng thường xảy ra:những hộ bị bao thu đó chờ lúc du kích không để ý liền vác một bao,hay xúc một mủng bưng chạy,không bị phát hiện thì thôi;còn lỡ bị phát hiện là...Đùng,đùng,đùng...thì phải lật đật bỏ "hàng" lại mà chạy trối chết mà...thoát thân để...rồi còn có cơ hội...về nhà nhìn vợ con... nhịn đói!Bao công sức mồ hôi nước mắt của mình đổ xuống để làm ra hạt thóc để mà,giờ đây mình lại trở thành tên trộm ăn cắp lại tài sản của mình!

    Người nông dân thực thụ còn sống trông cảnh thiếu đói như thế,thì nhà con Tân,con Tuất làm sao tránh khỏi cảnh bà cháu phải nhịn đói thường xuyên?!Bà cháu nó có hôm trong nhà chỉ còn lưng chén gạo không đủ nấu cơm chỉ nấu đủ vài chén cháo húp đỡ.Có bữa được ăn cơm nhưng một phần cơm tới hai phần khoai mỳ,hoặc khoai lang ăn với đọt dẹp chấm nước muối ớt.Tới dịp cắt lúa,má tôi gọi con Tuất theo để sai vặt rồi chiều về cho nó mủng lúa.Hoặc thỉnh thoảng má tôi đem đến vài ký gạo.Cùng là bạn nghèo với nhau của ít lòng nhiều giúp nhau lúc ngặt.

    Vì bữa đói ,bữa no,lại phải vất vả cả ngày ngoài đồng để nhặt từng bông lúa rụng,nên một ngày kia con Tuất ngã bệnh toàn thân phù thủng-do bị suy dinh dưỡng và cảm nhiễm mưa nắng lâu ngày.Rồi lại không có tiền chữa bệnh nên con Tuất đã...phải bỏ lại bà ngoại và đứa em.

    Sau khi con Tuất chết chừng một tháng,bà Ba bán nhà cho người hàng xóm đối lưng với nhà bà về ở với con gái đầu-bà này cũng nghèo lắm.Con Tân thì được bà hàng xóm tốt bụng ở xóm trên đem về nuôi để sai chuyện lặt vặt,vì bà này không chồng con nên bà thương nó như con vậy.(Hiện giờ con Tân đang ở Sài Gòn)

    Căn nhà bà Ba người ta mua để chứa đồ chớ không để ở.Nên từ khi bà dọn đi thì căn nhà vốn đã u ám nay lại càng lạnh lẽo,u ám hơn,ai đi ngang qua đây đều có cảm giác rờn rợn đằng sau gáy!

    Mấy ngày nay người ta bắt đầu xôn xao lại chuyện hồn ma bà Mọi:nào là nghe bà Mọi ngồi khóc ở đầu hè;bà Mọi dắt con về;cục lửa bay vòng vòng...thôi thì đủ thứ, đủ kiểu hết!

    Hồi đó,nghe đoàn cải lương nào đến hát thì thanh niên,thanh nữ,bà già,con nít hầu như ai cũng thấy trong lòng vui như mở hội,trông mau tới tối để đi coi. Lúc đó có đoàn Sông Bé 3 đến lưu diễn,đêm đó hát tuồng Bạch Viên Tôn Cát,bà con ở xóm tôi đi xem thật đông,tôi cũng đi xem nữa.

    Khi về tới đầu hẽm,ai vào nhà nấy còn mình tôi lủi thủi,vì nhà tôi ở cuối con hẽm lận.Tôi còn nhớ đêm đó độ mùng chín,mùng mười,ánh trăng thượng tuần chênh chếch về Tây,ánh sáng mờ ảo soi qua tán cây ổi già của nhà bà Nhơn đối diện nhà bà Ba tạo thành những khoảng sáng tối có hình thù kỳ dị ma quái.Còn chừng độ hơn 10 mét thì tới cửa ngỏ nhà bà Ba,nhìn tới đó thì tôi thấy thấp thoáng một cái bóng mờ trắng trắng,tôi nghĩ là ánh trăng xuyên qua tán ổi chiếu xuống chỗ trụ cửa ngỏ.Tôi vẫn vô tư đi tới,khi tới gần tôi mới biết không phải là ánh trăng mà là... một người đàn bà mặc áo trắng,tay dắt đứa nhỏ. Thấy thế tự nhiên tôi cảm thấy như có một luồng hơi lạnh trong ruột từ bụng dưới chạy lên tận cổ,lúc đó tôi điếng hồn định co giò chạy,mà có chạy thì tôi cũng phải chạy ngang qua hai mẹ con bà này mới về nhà được,vì đến quá gần rồi,tiến thoái lưỡng nan,nên đành liều mạng mà thôi!Tôi bắt đầu co chân chạy thì khi ấy tôi cũng vừa thấy người đàn bà và thằng nhỏ quay lại nhìn tôi;Ôi,người đàn bà mặt mày và toàn thân trước đầy máu me;còn thằng nhỏ thì tôi không kịp thấy mặt chỉ thấy hình như nó mặc chiếc quần đùi và chiếc áo màu đỏ hay trắng mà dính máu gì đó không phủ hết mà để lộ một đùm...gì đó đỏ lòm trước bụng.Trời,chân tôi như xụm xuống,dường như không thể nào bước nổi nữa,song cũng rán hết sức vì còn chừng 20 mét nữa là tới nhà.Tôi tung cửa ngỏ,cửa cái chạy thẳng vào giường trùm mền kín đầu đuôi.Ba Má tôi thấy lạ mới chạy tới hỏi,phải một lúc lâu tôi mới trả lời được,vừa trả lời,vừa run.(sở dĩ tôi tung cửa vào được là vì Ba Má tôi không cài chốt để chờ tôi về)

    Kể tới đây, quý vị có thể cho rằng vì tôi ám ảnh chuyện người ta đang đồn về hồn ma mẹ con bà Mọi nên trông gà hoá cuốc.Sao cũng được,nhưng đối với chính tôi cho tới bây giờ tôi vẫn tin rằng tôi đã thấy rõ ràng như vậy.Còn chuyện tôi sợ đến bủn rủn tay chân,tôi nghĩ rằng dù ai có dạn cách mấy cũng không tránh khỏi nỗi sợ hãi này:vì bất ngờ nhìn thấy đâu kịp phản ứng gì,với lại rất gần con ma ấy nữa;thấy con ma bình thường đã mất hồn rồi đằng này còn thấy thêm ruột gan, máu me nữa chớ!Ban ngày mà thấy cảnh đầy máu me ruột gan như thế đã điếng hồn rồi!!!

    Tôi tin chắc rằng đó là hồn ma mẹ con bà Mọi,do nhớ hai đứa con của mình nên mới về thăm,thấy ngôi nhà xưa còn đó mà con đâu rồi.Đứng ngoài nhìn cảnh cũ rồi nhớ đến cái chết tức tưởi của mình và đứa con nên hiện hình ảnh của mình và đứa con lúc vừa bị giết,có lẽ để tiếc nuối giây phút cuối cùng mình còn sống trong đêm định mệnh ấy.Vì có thể bà rất muốn được sống lại để được chăm sóc cho hai đứa con côi cút bơ vơ nơi dương thế.

    Dậu mồng tơi mơn mởn đang bỏ ngọn phủ kín hàng rào trước sân là kỷ vật duy nhất thằng Tèo còn lưu lại cho tôi.Chiều hôm ấy nó nhổ mấy cây mồng tơi qua nhà tôi trồng;nó trồng,tôi múc nước tưới,hai đứa hì hục vui vẻ bên nhau suốt cả buổi chiều.Tôi,Nó nào có biết đâu đó là lần cuối hai đứa bên nhau để rồi đến khuya hôm đó nó xa tôi mãi mãi.

    Đêm hôm đó đang ngủ thì Má tôi nghe tiếng kêu:"Bớ làng xóm ơi có ai tới cứu mẹ con tôi.Thằng T nó giết con Mọi chết rồi".Má tôi tỉnh ngủ hẳn,gọi ba tôi dậy:"Ông ơi thằng T nó giết con Mọi rồi".Ba tôi thức dậy nhìn đồng hồ thấy chừng một giờ rưởi.Lúc này hàng xóm náo động cả.Mấy người xung quanh chạy tới đứng ngoài ngỏ chớ không dám vô vì họ sợ ông T chồng bà Mọi còn trong đó chờ họ vô là giết luôn.Ba Má tôi chạy qua ,lúc này bà Ba không còn la nổi nữa mà chỉ rên lên từng hồi thôi.Ba Má tôi xô cửa chạy vào,dưới ánh đèn leo lét thì thấy cảnh tượng hãi hùng:Trên giường xốc xếch,bà Mọi máu me lênh láng.Con Tuất,con Tân hai đứa ôm nhau ngồi co rúm run cầm cập ở góc giường gần chân má nó.Bà Ba nằm trên vũng máu dưới nền nhà,vừa rên ư ử vừa lầm bầm nguyền rủa.Chiếc lưởi lê M16 dính đầy máu vứt lăn lóc cạnh đó.

    Rồi mấy người hàng xóm chạy vào xem.Ba tôi chạy ra nhà ông Đích ở xóm ngoài,kêu ông đánh xe lam tới chở nạn nhân đi nhà thương.

    Khi Ba Má tôi đến bà Mọi nằm yên bất động,mặc dù còn thoi thóp thở, không nói lời nào.Hình như bây giờ cảm giác được Má tôi đang ngồi bên cạnh thì bà cố gom chút tàn hơi,hả miệng cố lấy một hơi lên thều thào nói với Má tôi:"Nhờ chị trông giùm mấy đứa con em.",rồi bà nấc lên mấy tiếng,thở ra một hơi dài rồi xuôi tay.Còn bà Ba lúc thì yên lặng,lúc thì lẩm nhẩm nguyền rủa thằng con rể.

    Xe lam đến mọi người giúp một tay khiêng bà Ba và xác bà mọi lên xe.Má tôi cũng theo xe đến nhà thương.Ở nhà,lúc này,Ba tôi mới trực nhớ tới thằng Tèo,nãy giờ bối rối công chuyện mà quên bẵng nó,hỏi ai cũng không thấy.

    Bây giờ mới rọi đèn nháo nhác kiếm thằng Tèo thì thấy nó ngồi co rúm lại chỗ hốc tủ với bộ đang sợ hãi lắm.Nghe có tiếng người,nó cố ngước lên nhìn mọi người như cầu cứu với đôi mắt lạc thần,nó lấy hơi ức ức lên hai tiếng,xong thở ra một hơi dài,ngã tựa vào góc tủ ngoẹo đầu về một bên rồi... xuôi tay!Ai đó bế thằng Tèo đặt lên giường rồi người ta kiểm tra sao thằng Tèo lại chết,không lẽ ba nó giết luôn nó?Khi vén cái áo thun đỏ ướt đẫm của nó lên,thấy một đùm ruột to bằng cái bát trên bụng nó.Ôi, như vậy thằng Tèo cũng bị ba nó đâm rồi,tội nghiệp thằng nhỏ nó có biết gì,tiếng ai đó nấc nghẹn!Ba tôi rọi đèn xem kỹ thì thấy ruột thằng Tèo không bị đâm lủng,chỉ lủng bụng,mà máu ra cũng không nhiều lắm chỉ ướt chỗ bụng mà thôi.Vây sao thằng Tèo lại chết?Hay là nó sợ quá?Ba tôi cho rằng thằng Tèo bị lòi ruột mà không phát hiện kịp thời để cấp cứu nên ruột nằm lâu bên ngoài bị khô;hễ ruột bị khô là chết.Ai nấy nhìn thằng nhỏ cũng thở dài tiếc nuối mà nói rằng:Phải chi lúc xe lam tới mà phát hiện mất thằng Tèo thì chắc nó sẽ không chết tức tưởi,tội nghiệp như vầy!

    Độ 5 giờ sáng,Má tôi về cho biết:Bà Ba bị một vết thương chéo ngang hông dài chừng 25 phân,sâu lối 1 phân đến một phân rưỡi,bị mất máu.Bà Mọi bị 6 nhát đâm khoảng 3-4 phân trong đó có một nhát trúng chỗ hiểm.Bác sỹ còn cho biết bà Mọi đang mang thai.Khi đưa bà Mọi vào nhà xác,Má tôi có thấy qua lớp áo bụng bà Mọi một khối gò lên gò xuống một lúc lâu mới yên.Bệnh viện không cho chở xác nạn nhân về ngay mà phải nhập nhà xác để làm thủ tục xong mới được chở về.

    Như vậy vụ án mạng có một người bị thương,2 người và một thai nhi chết.

    Chiều hôm đó những người trong xóm tôi khiêng hai quan tài mẹ con bà Mọi đi chôn.Theo sau hai chiếc quan tài-một lớn,một nhỏ là hai đứa trẻ thơ độ bốn-năm tuổi,đầu đội khăn tang,buồn hiu nắm lấy tay nhau-đó là con Tuất và con Tân đưa tiễn mẹ và anh về nơi an nghỉ.Đám tang đi trong lặng lẽ không một tiếng trống,tiếng chiêng!Hai mẹ con được nằm cạnh nhau ,bên cạnh mộ bà mẹ người ta trồng một cây chuối sứ.Người ta nói khi nào cây chuối trổ bông là lúc người dưới mộ sinh con.

    Qua lời bà Ba và Ông T(chồng bà Mọi)trước phiên toà(phiên toà án binh mở ở Nha trang vì ông T là lính.Toà có mời Má tôi với tư cách là nhân chứng)thì diễn biến vụ án mạng như sau:Hôm đó ông T chồng bà Mọi từ đơn vị về nhà.Cơm nước xong ,cả nhà nghỉ ngơi một chút rồi đi ngủ.Bà Ba ngủ nhà dưới.Vợ chồng bà Mọi và ba đứa con nằm chung cái giường lớn ở nhà trên.Hình như bà Mọi ghen tương gì đó nên kiếm chuyện gây với ông T. Lời qua tiếng lại sao đó,ông T không kiềm chế được nên mới tát tai bà Mọi một cái.Có thể vừa tức bởi cơn ghen,vừa bị đau bởi cái tát tai nảy lửa,nên bà Mọi ngồi dậy lấy lưỡi lê M16 để sẵn dưới gối(lưỡi lê này bà Mọi để dưới gối lâu rồi,để cho con cái ngủ khỏi giật mình)giá lên đâm ông T.Nhanh tay, ông T chụp được cái lưỡi con dao,hai người dằn co dữ dội,cuối cùng bà Mọi cũng rút lại được con dao,hai bàn tay ông T bị lưỡi dao cắt hai đường.Bà Mọi giành lại được con dao,giá lên đâm tiếp thì ông T chụp được tay bà Mọi,hai người vật nhau rầm rầm trên giường. Ông T giật lại được con dao trở lại đâm bà Mọi.Nằm ở nhà bếp bà Ba nghe vật lộn rầm rầm,tiếng bà Mọi rên la khi bị đâm,bà vội chạy lên xem sao.Thấy ông T đang ngồi trên bụng bà Mọi mà giá dao đâm xuống,bà liều mình chạy đến ôm ông T lại,ông T vung tay hất bà ra,bà té nằm xuống đất.Ông T đâm bà Mọi thêm mấy nhát nữa thì bà Mọi nằm yên bất động.Nghĩ rằng bà Mọi đã chết,ông T vứt con dao lại đó rồi đến cảnh sát đầu thú.

    Còn về vết thương ngang hông của bà Ba và vết thương ở bụng của thằng Tèo,ông nói ông không hề đâm con ông và không hề biết con ông bị thương,có thể lúc ông và vợ ông vật lộn để giành con dao,vô tình lưỡi dao đã trúng vào bụng con ông;còn khi ông vung tay hất mẹ vợ ông có thể lưỡi dao đã trúng bà.

    Như vậy người ta mới lý giải rằng:Khi thằng Tèo bị thương đau quá nên sợ,nhân lúc ba-má nó đang vật lộn không để ý thì nó ôm bụng nén đau cố lén bò xuống giường rồi trốn ở hốc tủ.Tội nghiệp thằng nhỏ đau lắm mà không dám rên một tiếng vì có lẽ sợ rên ba nó nghe thấy tới đâm tiếp!

    Từ khi tôi thấy hồn ma mẹ con bà Mọi cho đến càng về sau này,người ta càng thấy bà hiện hồn nhiều hơn.Cách một hai đêm là có người thấy bà hiện hồn về.Không như mấy năm trước hai mẹ con bà chỉ âm thầm khóc lóc rồi ra đi;bây giờ bà hiện hồn về như để chứng tỏ mình hơn:Có nhiều đêm hai mẹ con bà hiện lừng lựng đi chung quanh nhà,làm đồ đạc chuyển động nghe loảng xoảng trong nhà,rồi ra đi.Người ta nói khi bà ra đi thì không thấy rõ bóng dáng của bà mà chỉ thấy một cục trắng lợp trắng lợp xẹt qua một cái,trong đêm tối,một dãi lụa trắng lợp kéo dài từ cửa ngỏ của bà ra đến tận đầu hẻm.

    Có anh bạn gặt (người cắt lúa mướn)tên Xuân,khoảng 2 giờ rưỡi-3 giờ sáng anh đi gặt,tới bụi bông giấy đầu hẻm thì bất chợt anh thấy bóng một người đàn bà mặc bộ bà ba trắng,tóc xoã khoanh tay đứng tựa bụi bông.Lúc này hồn vía anh như lên mây lên mưa,lỡ chừng,tiến lui cũng khó,đánh bạo anh cứ đi tới,chân đi,miệng niệm to thần chú"Án Ma Ni Bát Di Hồng"-câu thần chú mà hồi nhỏ anh nghe bà ngoại anh nói nó có công năng trừ các loại ma quỷ,hễ thấy ma mà niệm thần chú này thì ma sẽ sợ mà biến mất.Mặc dù biết thế mà chưa có dịp nào thử xem sự linh ứng của thần chú.Trong lúc này là cơ hội ngàn năm có một để kiểm nghiệm xem,nhưng sao anh cũng thấy sợ quá,anh vừa run cầm cập,vừa ấp a ấp úng niệm chú (Không biết lúc đó có từ nọ xọ từ kia không nữa!T-H).Vừa được một hai câu thì...trời ơi, bà ấy đứng chần ngần ngay trước anh cái mặt chầm vầm như cái mâm con,máu me lênh láng...Lúc này chữ "Án" của anh thành ra chữ Á!!!!!!!!,rồi cái rật,nằm yên bất động,tay chân lạnh ngắt.

    Đêm khuya thanh vắng nghe một tiếng lảnh lót trước nhà,giật mình tỉnh giấc bà chủ nhà cầm đèn chạy ra thì,trời ơi,...một cảnh tượng hãi hùng:một cái "xác"nằm yên bất động xung quanh nào là cơm cá nước non lăn lóc, lổn nga, lổn ngổn.Hoảng kinh hồn vía bà la oải oải báo động hàng xóm.Bà con túa ra thì ''ôi,trời ơi thằng Xuân ở xóm dưới bị trúng gió" ai đó la lên như thế.Người ta xúm nhau khiêng thằng"trúng gió"về nhà.Không biết vì sợ quá hay sao mà anh ta bệnh hơn nửa tháng mới hồi phục.Anh ta nghỉ gặt lúa luôn vì không dám đi ban đêm nữa.

    Những buổi chiều tối trời mưa lâm râm,người ta có chuyện đi ngang qua thổ mộ Cây Trôm,nơi chôn mẹ con bà Mọi,người ta thấy thấp thoáng nơi mộ mẹ con bà là bóng một người đàn bà ngồi khoanh tay bó gối cúi mặt,và một cục lửa nhỏ bay vòng vòng qua lại gần đó.Người ta nói đó là hồn bà Mọi ngồi buồn,cục lửa là đứa con hồn nhiên,vô tư, thơ thẩn dạo chơi quanh mẹ nó.

    Càng ngày những câu chuyện rùng rợn về hồn ma bà Mọi càng nhiều.Chuyện đồ đạc kêu loảng xoảng trong nhà bà Ba lúc đêm khuya làm ông chủ mua ngôi nhà này sợ quá phải dở bỏ chỉ còn lại nền nhà cho bồn bồn mọc.Thế mà cũng chẳng chịu yên.Những chuyện này đã ảnh hưởng không ít đến nề nếp sinh hoạt thường ngày của bà con.Thấy tình trạng mỗi lúc càng tệ hơn,những người lớn tuổi bàn tính vận động bà con đóng góp kẻ ít người nhiều để nhờ Thầy làm lễ siêu độ cho bà.Má tôi có đem chuyện này bàn với bà ''má'' nuôi con Tân,bà này đồng ý chịu hoàn toàn kinh phí cho chuyện này.

    Buổi cầu siêu diễn ra rất đơn giản trong không khí trang nghiêm và thầy đã đưa vong linh mẹ con bà về chùa để sớm hôm nghe kinh kệ.Từ đó đến nay không còn nghe ai nói bà Mọi hiện hồn nữa.
    *********
    Trở lại chuyện anh Xuân niệm chú mà ma không chịu biến đi mà còn quay lại nhát anh.Tới đây có thể có một vài trong quý vị thắc mắc về chuyện này.

    Theo tôi nghĩ,không phải chú không linh nghiệm đâu,mà lúc đọc chú tâm anh ta lại quá tán loạn(do sợ quá)thì làm sao chú phát huy tác dụng được,lại nữa,anh ta đọc là đọc như vậy thôi chứ chưa thực sự tin hẳn vào oai lực của thần chú;với lại trước giờ anh có trì tụng chú bao giờ đâu thì làm sao có sự cảm thông với chư Phật và Bồ tát?Mà không có cảm làm sao có ứng!Mặt khác anh thấy ma hồn vía anh lên mây lên mưa thì đó là điều kiện thuận lợi để con ma tác oai tác quái;còn giả sử mà khi ấy anh bình tỉnh với tâm niệm chỗ bà-bà đứng,đường tôi-tôi đi thì có thể bóng ma đó biến mất,hoặc đứng yên chứ không hù nhát anh ta đâu.Trường hợp của tôi ở trên cũng vậy,lúc đó tôi mà không" hồn bất phụ thể"chắc mọi chuyện cũng khác rồi.Đây là suy luận chủ quan thô thiển của tôi.

    Duy có một điều tới bây giờ tôi còn thắc mắc là "dải lụa trắng".Bà Mọi ra đi với một dải lụa trắng.Mà vào trung tuần năm 2004,thằng Sáu Sụt ngã gục ngay gốc rào nhà bà với một con dao Thái lan đâm lút tới cán,đứt động mạch cảnh, sau đó cũng hiện về đứng trên cây sung với dải lụa trắng phất phơ,mà tôi và mấy người khác thấy tận mắt.Chuyện "dải lụa" thằng Sáu Sụt thì tôi còn lý giải được theo quan điểm chủ quan của mình.Còn chuyện bà Mọi với "dải lụa" thì tôi cứ...thắc mắc hoài!Hồn ma có liên quan gì với "dải lụa"?Không phải vô lý khi cầu hồn,các thầy có dùng đến dải lụa?!Khi có dịp tôi sẽ kể hầu quý vị câu chuyện HỒN MA THẰNG SÁU SỤT.
    E.D

    THIỆN CĂN Ở TẠI LÒNG TA,
    CHỮ TÂM KIA MỚI BẰNG BA CHỮ TÀI.

  2. #2

    Mặc định

    thanks mong là thanh hoài sẽ kể tiếp chuyện khác vì bitis rất thích nghe truyện ma

  3. #3

  4. #4

    Mặc định

    Rất nhập tâm, đọc mà thấy ớn cả gáy, gặp thiệt chắc .....A Di Đà Phật! Cám ơn T-H nhiều lắm.....tiếp tục nữa nhé......
    NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT

  5. #5

    Mặc định

    Chuyện HỒN MA THẰNG SÁU SỤT

    Từ ngày thầy thỉnh vong mẹ con bà Mọi về chùa,xóm tôi đã trở lại sự bình yên vốn dĩ của nó.Bà con trong xóm yên ổn làm ăn.Nhất là sau khi nhà nước mở cửa,kinh tế gia đình của bà con được phần nào thông thả hơn trước.Nhà cửa được sửa sang xây mới;hàng ranh,hàng rào trước kia là cây nổ,cây dẹp,nay được xây tường rào,hoặc được rào lại bằng lưới B40,không còn nhà tranh vách đất nữa...Nhờ thế mà làng xóm trông sạch sẽ,quang đãng hơn trước,làm bớt đi phần nào cái vẻ âm u lành lạnh vào mỗi lúc đêm về của ngày xưa.

    Thấy mới đó mà nay đã hai mươi năm rồi!Các vị cao niên trưởng thượng trong làng ra đi gần hết,chỉ còn lại vài người và lớp trẻ đang tấn lên.Nhìn chung làng xóm đã thay đổi nhiều so với ngày xưa.Song cùng với sự thay đổi đó là sự xuất hiện các băng nhóm thanh thiếu niên hư hỏng,không lo học hành làm ăn,chỉ biết bê tha rượu chè,tập họp băng đảng đánh nhau quậy phá xóm làng,gây mất trật tự trị an.Phần lớn bọn chúng là con của những gia đình không quan tâm giáo dục con cái;cũng có những đứa là con " ông nọ,bà kia" cho nên chúng ỷ lại mà xem thường pháp luật.

    Vào một đêm nọ,các nhà trong hẻm xóm tôi bị đánh thức bởi những tiếng chân chạy thình thịch,tiếng la hét chưởi thề thành một thứ âm thanh hỗn độn.Ai nấy cũng bất ngờ không biết có chuyện gì,tôi cũng vậy.Chưa kịp mở cửa xem sao thì nghe tiếng la "Má ơi,chết con rồi!","Anh ơi,nó đâm em rồi".Tiếp theo là tiếng rên la trong đau đớn càng lúc càng nhỏ dần rồi êm bặt.Rồi có tiếng nói to:"Tiêu diệt được một con."Trong lúc bất ngờ mà nghe tiếng la bị đâm chém nên ai cũng trù trừ chưa dám mở cửa ra vội.Nhưng rồi mọi người cũng ra xem chuyện gì...Thì ôi thôi,một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt mọi người là một thi thể đầy máu me đang nằm co quắp nơi chân tường(trước đây là góc rào nhà bà Mọi).Cái xác cứ giật giật lên từng hồi.Nhìn kỹ mới biết đó là thằng Sáu Sụt con bà T ở xóm trên.Nó bị đâm một nhát trí mạng bằng con dao Thái Lan sâu hết lưỡi vào chỗ góc cổ và vai,máu bắn đầy một góc tường,chảy lênh láng sang tận cửa ngõ nhà bà Nhơn luôn.

    Sau đó người nhà đến cõng xác thằng Sáu Sụt đi.Nghe nói đi cấp cứu(!)Ai nấy đều xôn xao bàn táng với tâm trạng bàng hoàng.Một lúc sau có tin cho biết bác sĩ nói là thằng Sáu Sụt đã chết trước khi tới bệnh viện vì mất máu nhiều quá do đứt động mạch cảnh.

    Có người biết rõ sự tình kể lại thì ai nấy cũng không tránh khỏi xúc động,thở dài thương tiếc:"Tội nghiệp thằng nhỏ mới 17 tuổi đầu,hiền lành,biết lo làm ăn giúp đỡ mẹ cha!Ông Trời sao không công bằng,đứa hiền lành phải chết oan ức;còn đứa đáng chết thì còn sống nhăn răng,phải chi nó chết thì...hay biết mấy!"

    Nỗi ám vì chứng kiến cảnh chết khủng khiếp của thằng Sáu Sụt chưa phai thì những ngày liên tiếp sau đó,người ta phải sống trong nỗi ám ảnh triền miên bởi những cảnh tượng ma quái rùng rợn cứ diễn ra hàng đêm,hàng đêm.
    (Còn nữa)
    E.D

    THIỆN CĂN Ở TẠI LÒNG TA,
    CHỮ TÂM KIA MỚI BẰNG BA CHỮ TÀI.

  6. #6

    Mặc định

    (Tiếp theo 2)
    Có một đêm mùa hè trời oi bức khó chịu,mà lại bị cúp điện nữa,nên ai nấy cũng cảm thấy nực nội khó ngủ,cứ đi ra đi vào.Có người còn trải chiếu ngoài hiên ngủ cho mát, ngủ quạt quen rồi, không có ngủ không được;có điện quen rồi,không có thấy tù mù bực bội!Nhà tôi cũng vậy,vợ chồng con cái cũng trải chiếu ngoài hiên ngủ.Lâu lâu, có cơn gió nồm thổi tới phe phẩy cũng thấy dễ chịu phần nào.

    Đến khuya có âm can trời dịu dần,tôi đang thiu thiu thì nghe có tiếng chim cú trên cây sung nhà bà Nhơn kêu cú...cú...cú ba tiếng lảnh lót trong đêm thanh vắng.Tôi bấm đèn đồng hồ xem đã thấy hơn 12 giờ khuya rồi.Ngó qua cây sung tôi thấy bóng con chim đập cánh bay đi.

    Các cụ ngày trước kỵ con chim cú ,chim heo lắm,các cụ xem nó đồng nghĩa với ma quỷ,ở đâu có nó kêu là ở đó có ma!Nó mà kêu ở đâu chừng hai ba đêm thì thế nào xóm đó cũng có người chết,hay người ốm thập tử nhất sanh.Các cụ thường hay dặn con cháu không được phơi quần áo con nít ban đêm ngoài trời,sợ chim cú,chim heo bay ngang qua in bóng lên quần áo,đứa trẻ mặc vào sẽ bị bệnh.Cho nên đêm khuya thanh vắng mà nghe ba tiếng chim cú lảnh lót như vậy thấy rợn lắm!

    Linh cảm có điều gì bất an nên tôi ngồi dậy tính gọi vợ con vào nhà.Nhìn vợ con đang ngon giấc,tôi chưa nỡ gọi mà còn ngồi đó nhìn cảnh vật xung quanh như đang say ngủ dưới ánh trăng non mơ màng huyền ảo.Nhìn qua cây sung nhà bà Nhơn,cây me cổ thụ nhà ông Hồng,ban ngày đã thấy âm u lạnh lẽo rồi,bây giờ trong bóng đêm càng thấy lạnh lùng kỳ quái hơn!

    Đang suy nghĩ mông lung thì lại nghe cú...cú...cú lảnh lót nữa,nhưng lần này kêu ở chòm dưới.Tiếng kêu vừa dứt thì xa xa ở chòm trên văng vẳng tiếng chó sủa trăng,tiếng sủa nghe buồn bã,bâng quơ,sầu não trong đêm trường cô tịch. Hình như bị lây lang hay sao đó mà tiếng chó sủa càng lúc càng nhiều hơn, lang dần xuống, rồi tới mấy con chó của mấy nhà đầu hẻm cũng bắt đầu phụ hoạ theo với tiếng sủa lạnh lùng như thế.Sủa rồi lại tru,con nọ nối tiếp con kia, tiếng tru kéo thành một chuỗi dài âm thanh ma quái, rùng rợn,tưởng chừng như âm khí đang bao trùm cả không gian!

    Nghe tiếng chó tru,vợ tôi giật mình tỉnh giấc. Biết là sắp có chuyện chẳng lành rồi, tôi giục vợ bế con vào nhà ngay.Còn một mình cố ngồi lại xem chuyện gì.

    Tiếng chim cú ở xóm dưới cứ kêu cầm chừng,một lát kêu ba tiếng,ba tiếng.Bầu trời lúc này yên ắng không một chút gió,thế mà trên cây sung có tiếng xào...xào...như có gió đang thổi tới từng cơn,từng cơn.Mỗi lần nghe "xào" như vậy thì chó tru lại nhiều hơn.Một mình với cảnh tượng đó,tôi cảm giác như có một luồng điện chạy từ sống lưng lên tới ót, thấy ớn lạnh và nổi da gà cùng mình!

    Sau lần "Xào" cuối cùng thì tôi thấy có một cục sáng màu úa úa bầm bầm to bằng cái chén từ cây sung bay qua cây me cổ thụ nhà ông Hồng,tới cây me thì không còn thấy đâu nữa.Chừng một chút thì thấy trên cây me rơi xuống từng cục,từng cục chừng năm-bảy cục giống như vậy.Nhưng khi xuống đất thì tan đâu mất.Án độ chừng cũng bằng thời gian múc nước rửa xong cái mặt thì lại thấy mấy cục sáng đó lần lượt bay trở lên cây me.Rồi từ cây me một cục tiếp tục bay ra đường,men theo đường, bay xuống xóm dưới.
    (Còn nữa)
    E.D

    THIỆN CĂN Ở TẠI LÒNG TA,
    CHỮ TÂM KIA MỚI BẰNG BA CHỮ TÀI.

  7. #7
    Thành viên DANH DỰ - Đã đóng góp nhiều về Học thuật cho Diễn đàn
    Gia nhập
    Oct 2007
    Bài gởi
    1,577

    Mặc định

    Huynh TH Mến,
    Câu chuyện đọc hay quá. Vừa đọc câu chuyện của huynh lại vừa ôm cổ vì nghĩ đến con dao Thái bén nhọn. Ghê quá. Huynh kể chuyện cũng đâu có thua các huynh khác. Cám ơn huynh. Đang chờ tiếp.

    Thân
    NN
    To You With Love

  8. #8

    Mặc định

    (Tiếp theo 3)
    Tôi không biết nó dừng lại ở đâu nơi xóm dưới vì khi nó bay ra đường được một quãng thì bị khuất nhà nên không còn trông thấy nữa.Chẳng bao lâu thì chó xóm dưới bắt đầu tru lên rùng rợn.Lần này cùng cái âm thanh văng vẳng u ám của tiếng chó tru là những tràng cười lanh lảnh hình như là có nhiều người đang đùa giỡn ở một nơi xa xa nào đó vọng lại.Tiếng cười nghe mơ hồ,cổ quái sao...sao đó,khó tả lắm!Có lúc như là từ nơi xa nào vọng lại,lúc thì như đang lơ lửng trên đầu,lúc dường như xa vắng,nhỏ dần,nhỏ dần...rồi mất hút.Sau đó thì trở lại,cứ thế.Tiếng cười như là dư âm phiêu lãng trong không gian của một nguồn âm thanh nào đó vậy!

    Tiếng chó tru từ từ cũng thưa dần,thưa dần...Bỗng một luồng gió từ đâu ở chòm dưới thổi lên qua các ngọn cây nghe cái "rào!!!".Tiếp sau đó là cục lửa giống như ban nãy lờ lờ bay về lại cây sung(lúc này cục lửa bay thẳng chứ không bay theo đường vòng như ban nãy).Lũ chó ở đây bắt đầu tru trở lại,tiếng tru cứ lan mãi,lan mãi đến tận xóm trên, dai dẵng kéo dài.Có lẽ vì chó tru quá, bực mình nên có ai đó tằng hắng vài tiếng rồi la mấy con chó,nhưng lũ chó chẳng để tâm, vẫn thản nhiên sủa,cứ sủa một tràng bâng quơ rồi kết thúc bằng một hồi tru dài dằng dặc,thê lương...,rồi lại sủa...tru,cứ thế.Cả hơn nửa tiếng mà vẫn còn nghe tru ở xóm trên.

    Sáng dậy là nghe mấy nhà phía trên bàn tán về chuyện chó tru hồi hôm rồi!Giả vờ không hay biết chuyện gì,tôi thử hỏi mấy người,họ kể là lúc nghe chó sủa nhiều quá họ mở cửa ra xem có tên trộm nào rình hay sao,thì thấy có một cục lửa bay từ cây sung lên cây cây me ông chín Cường ở xóm trên.Tôi xuống xóm dưới,nhà ông Ba Sơn,chơi gợi lại chuyện nghe tiếng chim cú,tiếng chó sủa hồi hôm,thì ông ba Sơn cho biết hồi hôm vợ chồng ông có nghe tiếng cú kêu đằng sau nhà,trên cây me cổ thụ nhà bà X.Ông còn cho biết vợ ông ôm ông lại chặc cứng vì nghe tiếng cười ma quái trên cây me nữa.

    Thế là đúng rồi còn sai vào đâu được nữa,tai tôi nghe có tiếng cười hồi hôm đâu có nhầm đâu!Tôi tự nói với mình như thế.

    Còn tiếng cú kêu và cục lửa,ở đâu thì không biết chớ còn nói tới cây me cổ thụ nhà bà X và nhà ông chín Cường là khỏi chê rồi!Những chuyện xung quanh cây me mọc trên vùng đất nhà ông chín Cường, trước đây là khu thổ mộ này rùng rợn lắm!Còn chuyện cây me nhà bà X thì cũng chẳng kém gì!Người ta đang nói về bà già chín mươi tuổi hàng đêm cứ ra cây me nói chuyện thầm thì với ai đó.
    (Còn nữa.)
    E.D

    THIỆN CĂN Ở TẠI LÒNG TA,
    CHỮ TÂM KIA MỚI BẰNG BA CHỮ TÀI.

  9. #9

    Mặc định

    -do.c truye.n cua huynh...ru`ng ro*.n ho*n truye.n cua b'ac nga.n ....cho*` tiep phan 4 cua huynh .

  10. #10

    Mặc định

    (tiếp theo 4)
    Nói tới cây me nhà ông chín Cường,làm nhớ lại trước đây chừng hơn một năm,có một ông thầy ở Phan Rí Cửa được ông Minh ở phía dưới nhà tôi mời về để làm phép trấn cây đòn dông và hoá giải những đạo bùa được yểm trước đây.

    Tôi có tới chơi, được ông Minh cho biết vị thầy cao đạo lắm, ông ta có khả năng dùng tư tưởng để di chuyển ngọn đèn từ trên trang thờ ở tuốt trên cao xuống cái bàn bên dưới.Chuyện này thì tôi chỉ nghe ông Minh nói, chứ chưa tận mắt thấy.Còn chuyện ông làm phép cây đòn dông thì tôi có chứng kiến.

    Số là cây đòn dông nhà ông Minh,ban ngày thì thôi,mà hễ đến tối là kêu răn rắc,răn rắc,tưởng như là nó đang vặn mình,hay là có con gì đang đục thân thể để ăn vậy.Có lần ông Minh cho dỡ ngói nóc ra đề kiểm tra thì chẳng thấy cây bị răn nứt,hay bị con gì ăn cả.Có nhiều đêm chợt tỉnh giấc nửa khuya, ông nghe loáng thoáng trong tiếng răn rắc là tiếng rên rỉ như của ai đó là đang oằn oại đau đớn lắm.Mỗi lần nghe như thế , ông thấy lạnh cả châu thân,trùm mền lại kín mít mà run lên từng hồi!

    Chuyện kỳ lạ nhà ông Minh không phải chỉ có như vậy thôi đâu, mà còn nhiều hiện tượng dị kỳ rung rợn hơn nữa!Như có những đêm ông Minh đi chơi về khuya,nhất là những đêm mà buổi chiều có mưa dông, ông thường thấy có bốn bóng người hình thù kỳ quái đứng ở bốn góc nhà ông,khi tới gần thì không thấy nữa .Cái trang thờ trước hiên nhà ông do trước đây Ba-Má ông lập nên theo lời dặn của một vị Pháp sư.Nhiều người đi về khuya ngang qua nhà ông,họ nói là thấy như có ai đó đang ngồi trên trang thòng cái chân xuống đưa qua, đưa lại ,từ đầu gối trở xuống như có quấn vải đỏ,còn bàn chân thì mang chiếc hia giống như đồ của mấy người hàng mả làm để thờ vậy.(Thực ra trên cái trang nhà ông Minh có thờ con ngựa và đôi hia ám khói nhang,thấy ê lắm!).Cúng với những hiện tượng quái dị đó,gia đình còn xảy ra lắm chuyện không may:làm ăn ngày càng sa sút thấy rõ,rồi người anh trai hy sinh ở chiến trường Campuchia.Nỗi buồn mất anh chưa nguôi thì lại chồng chất niềm đau ghê gớm khi ba má ông lần lượt qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo!Người ta thường nói:”Thời suy quỷ lộng, đất động chó tru”.Con chó nhà ông tự nhiên cứ tru lên từng hồi dễ sợ ngay cả ban ngày.Rồi cắn người ta,phải đền tiền thuốc. Ôi, đủ thứ,hết phiền phức này chưa hết lại nối tiếp đến phiền luỵ khác!

    Cho nên ông Minh mới mời vị thầy này về để hoá giải .

    Đọc tới đây có thể quý vị thắc mắc là tôi kể chuyện hồn ma thằng Sáu Sụt lại nhảy sang nói chuyện nhà ông Minh.Các bạn thân mến,vì theo vị pháp sư mà Ba-Má ông Minh mời trước đây,cũng như ông thầy mà ông Minh mời sau này thì chuyện nhà ông Minh có liên quan ít nhiều tới con quỷ ở cây me nhà ông Chín Cường;mà con quỷ này chính là nguyên nhân gây xáo trộn trong xóm làng,nó khiến thằng Sáu Sụt phải chết để làm… “chồng” nó.

    Trước mặt nhà ông Minh có một cây khế cổ thụ to lớn của nhà bà hàng xóm,tính đến nay có ngót trăm năm rồi.Cây khế tán rộng rậm rạp che phủ cả ngôi nhà lụp xụp bên dưới tạo nên khung cảnh lạnh lung âm u kỳ quái lắm!Người yếu bóng vía có đi qua vào ban ngày cũng thấy ớn lạnh nữa,chớ nói chi tới ban đêm!Người ta đồn cây khế này có một con quỷ.Giửa trưa tròn bóng họ thấy có một cái mặt mâm to tổ bố ở trên cây khế nhìn xuống;còn người nói thì nghe như có tiếng kẽo kẹt trên cây khế…Chuyện thực hư thế nào không rõ!Nhưng có một sự kỳ lạ mà ai cũng biết,hễ con nít mà ẳm đi ngang qua đây là thét lên,có đứa về nhà nóng mình nóng mẩy,phải vái mới khỏi. Có một đêm cả chòm bị đánh thức vì tiếng la làng xóm của lão Ba Trui-nhà gần đó.Là vì,khoảng một giờ khuya,nghe chó sủa quá, lão mới ra ngoài xem có chuyện gì.Vừa mở cửa,dưới ánh đèn ngủ trong nhà hắt ra, nhìn ba chớp-ba nháng, lão giật mình thấy một cái xác bất động nằm chình ình ngay cửa ngõ.Hoảng hồn lão la bài hãi . Đêm hôm khuya khoắt ,tiếng la của lão vang động từ xóm trên xuống xóm dưới.Nghe lão la, ai nấy đều giật mình tỉnh giấc,tưởng có băng nhóm xã hội đen nào tới “thanh toán” lão,nên bà con chạy lại để “giải cứu” ,Khi mọi người chạy lại thấy lão đang lẩy bẩy chỉ ra cửa ngõ;nhìn lại thì thấy bà Tám Chị nằm ỳ một đống, quần áo ướt mem,mùi xú uế nồng nặc khó chịu.Người ta nói chắc do bà mê đánh xóc dĩa quá đến nổi quên ăn ,nên bây giờ đói quá mới trúng gió giữa đường.Rồi có người cho biết, bà trúng gió nặng quá, “Hạn” đã xuất ra rồi ,khó cứu lắm.(Vì họ thấy bà vãi ra đầy quần mà!).Mặc dù nói thế, nhưng bà con vẫn cố gắng làm hết những gì có thể để cấp cứu.Cuối cùng thì bà Tám Chị cũng tỉnh lại và được đưa về nhà.

    Sau này bà Tám Chị mới kể lại là hôm đó bà đi đánh xóc dĩa về ,tới khúc cua nhà lão Ba Trui thì thấy một cục lửa từ trên cây khế rớt xuống đất.Bà thấy lạnh run cả người,không dám đi nữa,bà mới vịn một tay vào cửa ngõ nhà lão Ba Trui.Ngay lúc đó bà lại thấy từ dưới đất chỗ cục lửa rớt xuống lại hiện lên một cái bóng trăng trắng, rồi cứ to dần ,cao dần,thoáng một cái, cao lêu nghêu như lá triệu,trắng lợp.Lúc này hồn gần như bất phụ thể,nhưng bà cũng còn kịp thấy là bóng của người đàn bà tóc xoã, đứng quay mặt vào cây khế…Rồi sau đó bà không cón biết gì nữa!
    (Còn nữa)
    Last edited by THANH HOÀI; 18-04-2009 at 11:07 AM.
    E.D

    THIỆN CĂN Ở TẠI LÒNG TA,
    CHỮ TÂM KIA MỚI BẰNG BA CHỮ TÀI.

  11. #11

    Mặc định

    (tiếp theo 5)
    Chuyện con quỷ trên cây khế đối với người ta thì có kẻ tin người không tin.Còn đối với gia đình ông Minh,con quỷ hiện hữu trên cây khế là một thực tế không phải bàn cãi.Cả gia đình ông vẫn tin rằng con quỷ đã gây ra cái chết ức oan cho người anh hai ông Minh.

    Chuyện là thế này,trước đó lâu rồi ,một hôm người anh của ông Minh thả bò ăn cỏ ở vùng láng Tháp (láng Tháp ngày xưa là vùng rừng chồi ,hoang vắng lắm,không phải đầy nhà cửa như bây giờ.). Để bò ăn,ông cùng mấy đứa bạn chăn bò rủ nhau lên Tháp chơi.Tới cửa Tháp,thấy có con bò đá , ông leo lên ngồi trên lưng bò, dùng roi quất vào mông nó,bảo nó đứng dậy đi.Ngay sau đó, ông cảm thấy trong người hơi khó chịu, bắt đầu hâm hấp sốt,bụng đau lâm râm. Ông lùa bò về,vừa tới nhà thì tự nhiên máu trong họng ông trào ra ồng ộc rồi ngã lăn ra chết tươi không kịp trăn trối một lời,lúc ấy ông vừa tròn 17 tuổi.

    Ấm ức về cái chết của đứa con,Ba-Má ông Minh đi coi thầy,thầy nói ông này chết là do sất sượt với bò thần,nên bị thần linh trên Tháp vật chết .Nhưng mà nguyên nhân sâu xa là do con quỷ trên cây khế nó khiến ra.Con quỷ này nguyên là oan hồn của một cô gái bị bọn Pháp hãm hiếp đến chết.Vì chết trúng giờ linh, không siêu thoát được mà thành quỷ.Cũng vì luyến tiếc thân xác của mình nên cứ lẩn quẩn quanh đó ,trú ở mấy cây tàng cao bóng cả trong xóm, chớ không đi xa.Do đã lâu không được ai hương khói,giỗ quảy,con quỷ cảm thấy cô đơn nên mới cần một trai tơ để làm bạn.Và cuối cùng,con quỷ đã chọn được người này hạp với nó ,nên nó mới khiến ra như vậy.Thầy còn cho biết thêm,cây khế cũng là nơi con quỷ thường trú ngụ,nó dòm vào nhà ai thì nhà đó coi như mạt vận,trong nhà xảy ra lắm đều xui rủi ,bệnh hoạn , đau ốm triền miên .Thầy bảo ba-má ông Minh về thương lượng với chủ nhà mua cây khế rồi chặt đi.

    Ba-Má ông Minh có thương lượng với chủ cây khế,nhưng bà chủ không bán.Nên Ba-Má ông mới rước Pháp sư về làm phép trấn con quỷ.

    Theo lời Ba-Má ông Minh có kể lại cho tôi nghe,là khi mới đến vị Pháp sư có nói giống như vị thầy bói. Ông còn nói con quỷ này chưa chịu để xóm làng yên ổn đâu,nó còn gây nhiều chuyện lộn xộn trong làng,trong xóm nữa.

    Nói xong vị Pháp sư bắt đầu công việc trấn yểm. Ông bảo gia chủ mua năm cái chậu đất mới. Ông cắt bốn hình nhân, sên bùa vào,rồi để vào chậu, ông còn bí mật cho thêm gói gì vào nữa.Sau đó bảo gia chủ đem chôn ở bốn góc nhà. Ở giữa nhà, ông cho đào lên chôn cái chậu thứ năm.Trong chậu ông để một bùa bát quái được hoạ trên tấm vải vàng,một chỉ vàng y,một gói thất bảo và một gói thuốc bí mật nữa.Trước cửa nhà ông dán một đạo bùa Tề Thiên trấn trạch.Phía hiên dưới (đứng trong nhà nhìn ra về phía tay trái) ông cho thượng một cái trang,bên trong dán toàn bùa,có cặp ngựa bằng sứ,và một đôi hia.

    Xong việc, ông còn dặn thêm,hễ khi nào trong nhà có thấy hiện tượng lạ thì gọi ông.

    Từ đó gia đình ông Minh tương đối yên ổn. Cho đến khi thấy có hiện tượng lạ như đã kể, ông Minh có trở lại tìm vị Pháp sư năm xưa,nhưng ông đã mất từ lâu rồi!Cho nên ông Minh thỉnh vị thầy ở Phan Rí cửa này.

    Công việc đầu tiên của ông thầy này là trấn cây đòn dông. Ông ngồi tịnh ở dưới sàn nhà, bổng ông vận công lực nhảy tót lên cây trính ở tuốt trên cao một cách gọn gàn , đẹp mắt.Ngồi trên đó ông trì chú rồi dùng vôi ăn trầu vẽ chữ bùa gì đó lên cây đòn dông, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.

    Ông bảo gia đình chuẩn bị một nồi nước ngũ vị hương để khuya ông làm phép giải trấn hết hạn của vị Pháp sư già trước kia.


    Ông còn nói với ông Minh,người anh trai chết hồi đó nay đã đầu thai rồi,không còn ở với con quỷ nữa.Rồi đây con quỷ sẽ tiếp tục gây xào xáo trong xóm làng, để tìm một người nữa thế vào chỗ anh trai ông Minh.Nếu có yêu cầu, ông sẽ làm phép bắt con quỷ này,tuy nhiên sẽ hơi tốn kém về tiền bạc.

    Ông Minh không có yêu cầu vì không có đủ tiền.

    Từ đó cho tới bây giờ cây đòn dông nhà ông Minh không còn kêu răn rắc nữa và bốn góc nhà không còn thấy bóng người đứng đó nữa.

    Theo lời vị thầy bói nói là con quỷ là oan hồn do bọn Pháp hãm hiếp ,nếu đúng vậy,thì ta phải quay ngược lại thời gian khoảng năm bốn mươi-bốn mươi mấy theo lời kể của các vị cao niên đã sống lâu năm tại đây.

    (Còn nữa)
    Last edited by THANH HOÀI; 20-04-2009 at 03:32 PM.
    E.D

    THIỆN CĂN Ở TẠI LÒNG TA,
    CHỮ TÂM KIA MỚI BẰNG BA CHỮ TÀI.

  12. #12

    Mặc định

    truyện nào cũng hay thanks thanh hoai nhiều mong sẽ nghe tiếp

  13. #13

    Mặc định

    A Di Đà Phật Truyện huynh quá hay nhất là truyện HỒN MA THẰNG SÁU SỤT. Mong là sẽ đọc được thêm nhiều truyện của Huynh. Chúc huynh an lạc
    Gia Đình Vô Hình

  14. #14

    Mặc định

    Chân Thành cảm ơn quý vị và các bạn đã quan tâm đến bài viết của THANH HOÀI.Thực ra Thanh Hoài không có năng khiếu kể chuyện.Song với lòng mong mỏi được đóng góp một chút gì đó cho diễn đàn nên Thanh Hoài cố gắng viết những cái gì mình biết lên đây để giúp vui cho diễn đàn.Thanh Hoài cố gắng kể lại những gì mình chính mắt thấy hay nghe được từ người khác,để cho câu chuyện được kể lại một cách chân thật nên Thanh Hoài không thêm không bớt hay hư cấu thêm một chi tiết nào.Chính vì thế mà câu chuyện có phần cục mịch vụng về.Mong quý vị thông cảm!

    Những lời cảm ơn,những nhận xét chân tình của quý vị và các bạn là niềm động viên khích lệ tinh thần cho Thanh Hoài có thêm nguồn cảm hứng để viết tiếp câu chuyện hầu quý vị và các bạn.

    .Kính chúc quý vị và các bạn cùng toàn gia quyến khoẻ.
    THANH HOÀI
    E.D

    THIỆN CĂN Ở TẠI LÒNG TA,
    CHỮ TÂM KIA MỚI BẰNG BA CHỮ TÀI.

  15. #15
    Thành viên DANH DỰ - Đã đóng góp nhiều về Học thuật cho Diễn đàn
    Gia nhập
    Oct 2007
    Bài gởi
    241

    Mặc định

    Câu chuyện tự nhiên, chân thật. Đọng lại phía sau là những nỗi đau đời. Cảm ơn bạn vì những câu chuyện hay.
    Thân ái!

  16. #16

    Mặc định

    Cảm ơn bạn Thanh Hoài, đọc vừa sợ vừa cảm thương những oan hồn không được siêu thoát.
    Thân

  17. #17

    Mặc định

    Quá nhiều lời khen rồi nên DPT k biết nói thêm gì thôi thì mong T-H sớm có hoàn tất chuyện đang dở dang và viết thêm nhiều chuyện khác nữa! Chúc T-H sức khỏe, an lành. Thân ái!
    NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT

  18. #18

    Mặc định

    bác đi đâu rồi...viết tiếp phần 6 đi bác....

  19. #19

    Mặc định

    (tiếp theo 6)
    Theo lời kể của các vị cao niên cũng như Ba tôi trong khoảng thời gian của thập niên bốn mươi trở về trước nữa, vùng đất Tháp Chàm ngày đó còn hoang vắng lắm, toàn là rừng ,bụi lác đác chừng trên hai trăm cái nóc nhà nóc nhà rải rác đó đây.Người dân chủ yếu là vùng ngoài vào lập nghiệp.Họ làm thợ hay làm cu ly cho depô Tháp Chàm,cho nhà máy đèn;làm thuê cho nhà máy xay lúa Nam Thuận của bà Đội Tám ;làm tá điền cho ông Đi Vanh, ông Pha Rết (EMILE FAREZ) Phần đông họ sống trong các ngôi nhà tranh vách đất tạm bợ.Ban đêm muốn đi đâu phải có hai ba người mới dám đi. Đi phải nói chuyện lớn và xách theo đèn.Còn âm thầm đi một mình thì bọn Pháp mà thấy được là chúng bắn liền.Hoặc có thể bị cọp ăn thịt;hay là bị ma quỷ chận đường hù nhát ,giấu cho ăn miểng sành,cứt bò.

    Hồi trước chưa có máy gạo bà Đội Tám,vùng giáp đầu cầu Móng ở phía bắc toàn là rừng chồi lúp xúp.Cách đầu cầu chừng trăm mét là khu thổ mộ có từ lâu đời.Phía Tây khu thổ mộ giáp với đường lên cầu,phía trên đường cái là đường rày xe lửa.Trong khu thổ mộ, đa số là mộ đấp đất ẩn hiện dưới những bụi rậm,thỉnh thoảng cũng có vài ngôi mộ xây bằng vôi- cát-bời lời.Ban đêm có một con cọp ba chân không biết từ đâu tới ẩn trong khu thổ mộ chờ có ai đi qua lại trên đường là nhảy ra chụp liền.

    Nhận được tin số nạn nhân bị cọp hại ngày càng đông,chính quyền bảo hộ mới cho lính đem súng ống tới phục kích để giết con cọp.Nhưng con cọp quá tinh khôn,không xuất hiện khi có phục kích.Phục kích cả tháng trời mà không giết được cọp.Có người đã nghĩ ra một kế dùng ngựa để nhử cọp.Họ buột con ngựa già ở một gốc cây,và phục kích trong hai ba đêm liền,cuối cùng con cọp cũng xuất hiện (có lẽ vì đói quá),nhảy ra vật chết con vật hy sinh,lúc đó lính cũng kịp hạ gục con cọp bằng mấy phát đạn.

    Giết xong con cọp,có lẽ con ngựa được dùng làm vật hi sinh đã chết một cách tức tưởi quá nên không siêu thoát được để đầu thai kiếp khác. Để rồi kể từ đó, cứ hàng đêm nó lại hiện hình chạy xộc xộc theo con đường cái quan (đường Nguyễn Du bây giờ),vừa chạy vừa hí vang như để thoả lòng căm hận.

    Vừa sợ,vừa thương con ngựa nên người ta mới lập một cái miếu nhỏ để thờ .Từ khi lập ngôi miếu lên thì ít khi thấy con ngựa chạy, hí nữa, ít thấy chớ không phải không còn thấy nữa, vì thỉnh thoảng người ta vẫn còn nghe tiếng ngựa chạy,nhưng nhìn ra thì không thấy gì.Tới thời Ngô Đình Diệm ngôi miếu nhỏ thờ ngựa vẫn còn,sau đó người ta mới dỡ đi cất nhà lên.Sau này tôi có biết ngôi nhà đó khó ở lắm,cứ nửa đêm nghe ngựa hí trong nhà rất rùng rợn .(Vì lý do tế nhị nên tôi không nói địa chỉ căn nhà đó.)

    Khi bà Đội Tám tới đây,bà mua đất của làng khoảng hơn một mẫu (10000 m2) để làm nhà ở và xây dựng nhà máy gạo Nam Thuận.Khu đất bà Đội Tám chỉ cách khu thổ mộ một con hẻm,xung quanh bà cho xây tường thành dày 20phân cao quá đầu người.

    Bây giờ người dân tập trung cất nhà bên dưới nhà bà hơi đông đảo hơn trước.Vì họ tập trung gần để đi làm thuê nhà máy của bà cho dễ.

    Khi giặc Pháp tái chiếm đông dương, chúng chiếm một nhà kho của nhà máy bà Đội Tám làm đồn và đập phá gần hết bờ thành.Chúng còn cho đốt phá các nhà dân bên dưới, đuổi người ta đi.Buộc người dân phải lùi xa về phía dưới mà cất nhà để tránh xa đồn của chúng một khoảng cách do chúng quy định. Đã thế,mà bà con vẩn không có được sống yên ổn.Nghe bọn Việt gian nói ở đâu có Việt Minh là chúng đi bố ráp ngay.Muốn bắt ai thì bắt, gặp đàn ông thì nói là Việt Minh thì bắn chết,gặp đàn bà con gái thì hãm hiếp,còn không gặp ai thì đốt nhà.Bọn Việt gian thừa cơ hội đó huơ của bỏ lên xe bò chở về nhà!

    Một bữa nọ nghe bọn Việt gian nói có Việt Minh về hoạt động ở chòm dưới nhà máy,tức là sau lưng đồn của chúng.Chúng lập tức mở một cuộc bố ráp xuống chòm nhà dưới đó vào lúc chập choạng tối.Vì bất ngờ nên không mấy người trốn kịp,chỉ núp lẩn quẩn ở hàng tre ngoài sông,hoặc chui đại xuống gầm giường khi nghe tiếng la “Tây đi bố”.Nhà ai còn may thì bọn chúng không vào;nhà nào bạc phước thì được bọn chúng viếng,coi như xong!Có hai mẹ con nhà kia,một mẹ già sống với người con gái chừng 15-16 tuổi,khi nghe Tây bố không kịp chạy trốn,hai mẹ con chỉ kịp chui xuống giường.Theo chỉ điểm của mấy tên Việt gian,bọn chúng ập vào nhà,thấy hai mẹ con đang ôm nhau dưới giường mà run cầm cập. Thấy đứa con gái,dục tính thú vật của bọn chúng bốc cao ngất đầu , chúng chui vào lôi người con gái tội nghiệp ra ngoài sân lột hết quần áo, mặc cho cô gái kêu gào, lạy lục, van xin nhưng bọn lòng lang dạ thú chẳng một chút nào động lòng trắc ẩn.Chúng đè cô gái xuống thay phiên nhau hãm hiếp,hành hạ cô gái rất tàn nhẩn,man rợ .Chúng không từ bỏ bất kỳ hành động dã man nhơ nhuốt nào để thoả mãn thú tính của một bọn mắc bệnh cuồng dâm.Chúng thi nhau vồ vập thân xác người con gái như một bày dã thú đói mồi từ lâu,nay gặp được một con mồi béo bở!Cô gái rên la trong đớn đau tuyệt vọng,máu me tràn đầy –vì tất cả những gì của thân xác bọn chúng đều quá “khổng lồ” đối với một người con gái Việt Nam nhỏ nhắn,chân yếu tay mềm,mới lớn.Dầu vậy,chúng vẫn không một chút động lòng trắc ẩn mà nương nhẹ cô gái phần nào,mà trái lại,cô gái càng kêu la,máu me càng chảy nhiều chúng càng tỏ ra thích thú.Bởi dục tính điên cuồng đang bốc lên cao ngất ,tràn đầy như muốn nổ tung đầu bọn chúng rồi,thì đâu còn chỗ cho lương tâm ,lý trí,con người nữa!

    Làm sao chịu nổi khi thấy thân xác “ bồ- tượng” đang đè bẹp, như nghiền nát đứa con,bà mẹ liều thân già bò tới ôm một chân của tên vô lại van xin tha cho con.Thì lập tức bà được đáp lại bằng một cú tống bất ngờ từ cái chân đó vào nơi chấn thuỷ làm bà bật ngửa ra sau, đầu dập mạnh xuống sân nhà.Một phát súng chát chúa nổ lên,bà mẹ gục xuống trên vũng máu!

    Một cô gái tay mềm chân yếu thì làm sao chịu đựng nổi với hơn mười con thú đội lốt người,vì mệt quá,lại mất nhiều máu do tổn thương ở cửa mình,nên cô gái cũng đã trút đi chút tàn hơi còn sót lại để kịp theo mẹ mình khi vẫn còn mấy tên đang nhấp nhỏm chờ tới lượt .

    Biết người ta đã chết rồi mà bọn chúng cũng chưa chịu buông tha, vẫn tranh nhau vồ vập,không từ nan bất kỳ một hành động kinh tởm trên xác chết.Những hành động gớm ghê của chúng,thiết tưởng, chỉ có loài quỷ dữ mới có thể làm được!Chúng cố kiếm tìm cảm giác khoái lạc một cách điên cuồng cho đến khi chúng có thể tuôn ra xối xả những thứ dục tình nhầy nhụa,nhớp nháp,bẩn thiủ lên cái xác chết tội nghiệp kia rồi mới chịu thôi!

    Khi bọn chúng kéo đi,bà con mới dám trở ra từ nơi ẩn nấp.Họ tập trung đến bên hai thi thể tội nghiệp kia mong có thể tìm thấy chút nào sự sống còn sót lại.Nhưng thực tế đã không cho họ còn một chút hi vọng nào nữa . Hai mẹ con họ đã chết thật rồi!Ai nấy đều không kìm nén được lòng xót thương và sự uất hận vì cái chết của hai mẹ con bởi đó là niềm đắng cay,là sự cô thế,là nỗi nhục nhã của một dân tộc mất nước phải chịu đựng!

    Hai xác người được gói ghém đơn sơ trong hai chiếc chiếu,bên ngoài có buộc thêm mấy tép tre để khỏi bị cong lại khi khiêng đi.Họ được bà con âm thầm chôn ngay trong đêm đó,vì họ không có ai là bà con thân thích .Hai nắm mộ một lớn,một nhỏ nằm dưới một tàn me mát mẽ,dưới chân mộ được làm dấu bằng hai cục đá xanh.

    Khuya hôm đó người ta nghe tiếng khóc não lòng từ ngôi mộ,có người lén tới xem thử thì nghe đó là tiếng khóc của đàn ông,tới gần xem ra đó là anh Tâm ở xóm ngoài đang vật vã khóc than bên mộ người yêu của mình.Những ngày hôm sau không ai còn thấy anh Tâm đâu nữa,có người nói anh đã đi theo kháng chiến rồi.

    Khi hai mẹ con chết rồi,ngôi nhà trở thành vô chủ.Nhìn ngôi nhà vắng lặng không một bóng người,chỉ có con chó trung thành nằm khoanh trước cửa buồn thiu đợi chủ về.Người ta không nỡ dỡ bỏ căn nhà,vì họ vừa ra đi, còn mới quá.Từ khi họ ra đi đến nay,con chó trông buồn thiu cứ nằm khoanh trước cửa như ngóng đợi chủ về trong vô định.Những người hàng xóm ở gần có đem cơm cho nó ăn mà nó không ăn.Khát nước ,nó lủi thủi đi ra lu nước trước sân ,là nơi chủ nó thường rửa mặt, uống vài hớp rồi trở lại nằm khoanh chỗ cũ.

    Cách đó ba hôm,bổng nữa đêm,người ta ở những nhà gần đó nghe tiếng con chó kêu cử cử, âm thanh nghe như nó đang tỏ thái độ mừng rỡ khi thấy chủ về vậy.Có người hé cửa sổ nhìn sang thì không thấy một bóng ai,chỉ thấy con chó đang ngoẫy đuôi đi qua lại trước cửa nhà. Nghĩ là con chó đang giỡn với chó hàng xóm.Khép cửa lại,mới vừa đặt lưng xuống thì nghe văng vẳng tiếng khóc phát ra từ trong ngôi nhà đó.Tiếng khóc nghe buồn thảm não nề ai oán lắm.Trong đêm trường tĩnh lặng nghe tiếng khóc than như vậy khó có ai tránh khỏi cảm giác lạnh lùng ,rờn rợn,rồi chen lẫn niềm xót thương cho số phận của hai mẹ con bạc phước mà đó cũng là hiện thân số phận của dân tộc Việt Nam đang bị chà đạp dưới gót giày của bọn thực dân.

    Sáng hôm sau người ta không còn thấy con chó nằm khoanh trước cửa nữa,nó bỏ đi đâu rồi!Hai ba hôm sau người ta thấy con chó nằm chết cạnh mộ hai mẹ con.Cảm thương con chó trung thành,người ta chôn con chó trong nắm mộ nhỏ xinh bên cạnh chủ nó.
    E.D

    THIỆN CĂN Ở TẠI LÒNG TA,
    CHỮ TÂM KIA MỚI BẰNG BA CHỮ TÀI.

  20. #20

    Mặc định

    (tiếp theo 7)
    Từ đêm hôm đó trở về sau,cứ cách vài đêm là họ nghe có tiếng khóc than trong nhà.Có lúc nghe tiếng con gái la khóc vùng vẫy như thể đang cố thoát ra từ một áp lực kinh hoàng nào đó.Người ta nói đó là âm thanh của hồn ma người con gái.Vì cô ta chết trong nỗi kinh hoàng và uất ức đến tột độ, những hình ảnh của cái chết lại khắc sâu vào tiềm thức,bây giờ trở về nhà thấy lại cảnh cũ mà nhớ lại cái chết của mình,những hình ảnh hãi hùng lúc sắp chết đó cứ lần lượt hiện về rõ mồn một như thể sự thực đang diễn ra vậy nên hồn ma cô gái thấy kinh hãi quá mà la khóc.Giống như người sống thấy chiêm bao vậy!( Đó là cách lý giải của các cụ.)

    Có lúc vào cả ban ngày,người ta thấy thấp thoáng có bóng người như từ trong nhà đi ra đầu hè rồi ra đằng sau nhà bếp thì không thấy nữa.Người ta chạy qua xem thử thì thấy trong nhà vắng lặng không có ai.Còn ban đêm người ta nghe tiếng xối nước quen thuộc từ cái lu nước trước nhà như lúc còn sống hai mẹ con thường rửa mặt ,rửa tay.Nhưng nhìn sang thì chẳng thấy ai cả!Những chuyện kỳ dị lạ lùng như thế cứ liên tiếp xảy ra làm cho mọi người sợ hãi đến nỗi không dám đi ngang và nhìn vô nhà!

    Có một buổi chiều nọ,người ta thấy một con quạ đen từ đâu bay lại đậu trên nóc nhà kêu lên ba tiếng nghe ai oán não nùng,rồi vỗ cánh bay đi. Đến khuya hôm đó thì ngôi nhà tự nhiên bốc hoả,bà con chạy lại khống chế ngọn lửa cho ngọn lửa khỏi lan sang mấy nhà bên cạnh chứ người ta không muốn dập tắt ngọn lửa đang cháy ngôi nhà.Có lẽ người ta cũng muốn ngôi nhà cháy đi vì họ sợ những chuyện kỳ dị kia lắm rồi.Ngôi nhà cứ tiếp tục bén lửa,ngọn lửa mỗi lúc một cao lên, cùng với một ngọn gió mạnh thổi tới,ngọn lửa như được giúp sức bốc lên cao ngất làm ai nấy đều kinh hồn.Khi đó, trong tiếng rào rào của ngọn lửa, người ta nghe được tiếng cười khanh khách,lanh lảnh phát ra từ trong đó.Tiếng cười lộ rõ sự khoái chí nhưng chứa đầy uất hận. Đó là đêm thứ hai mươi mốt kể từ ngày chết của hai mẹ con.Sau này người ta cho rằng cái đêm hôm đó là cái đêm đánh dấu oan hồn của cô gái thành quỷ để quậy phá,trả thù bọn Tây,vì không muốn còn lại cái gì của mình nơi trần thế nên cô gái đã phóng hoả đốt nhà!


    Kể từ cái đêm hôm đó trở về sau là những đêm kinh hoàng ở đồn Tây. Đêm đó người ta nghe chó nhà bà Đội Tám cứ tru cả đêm.Sáng lại nghe nói có hai thằng Tây đã chết một cách bí ẩn.Một tên nằm chết cứng trong nhà vệ sinh,tên kia nằm chết trong đám bồn bồn đằng sau đồn.Có một điều rất giống nhau về cái chết của hai tên này là cả hai tên đều chết trần truồng,trên mình đầy vết thâm tím và trầy sướt do móng tay dài cào cấu,tinh khí xuất đầy,hai mắt đầy tròng trắng.Người ta nghi rằng hai tên này bị hồn cô gái hoá quỷ giết chết bằng cách hiện thành một người con gái đẹp dụ hai tên dâm tặc giao hoan để tinh khí thoát hết mà chết.Hai tên đó được chôn ở thổ mộ,nghe đâu cũng gần gần chỗ chôn hai mẹ con cô gái.

    Tiếp những đêm sau đó,cứ nửa đêm là bọn Tây hoảng loạn,la lối om xòm,bỏ chổ ngủ chạy ra ngoài.Trong khi đang ngủ thì chúng thấy một người đàn bà tóc tai rũ rượi,trong bộ đồ trắng dính đầy máu me,tới đè từng tên rồi bóp cổ cho đến khi gần đứt hơi, mới cố sức vùng dậy được mà chạy ra ngoài. Đêm nào cũng thế.Bọn chúng sợ quá mới nhờ ông cố đạo đến làm phép Thánh để trừ ma, nhưng tình hình vẫn không được cải thiện!Chúng không dám ở nữa phải xin một tiểu đội khác thay thế.Rồi cũng vậy,người đàn bà ma kia cũng không tha cho tiểu đội mới này.Mấy đêm kinh hoàng,thừa sống thiếu chết,chúng phải cuốn gói mà chạy,không dám ở nữa!Thế là đồn Tây đã bị hồn ma nữ bứng đi.Người ta ai cũng vui mừng.

    Khi bọn Tây đi rồi ,người ta lại trở về cất nhà xúm xít với nhau ở chỗ mà bọn chúng đốt phá trước đây để tiện việc đi làm nhà máy gạo.Thấy ở gần khu thổ mộ quá nên người ta mới không chôn ở đây nữa mà chôn thổ mộ mới xa dân cư hơn.

    Sau này số người ở vùng ngoài vào lập nghiệp càng đông,thấy khu thổ mộ bỏ hoang cây cối um tùm, nhiều mồ vô chủ nên họ mới chiếm lần,chiếm lần.Ban đầu khoanh vùng trồng trỉa bậy bạ…rồi sau cất nhà.Nhà này cất được thì nhà khác cũng cất.Dần dần khu thổ mộ được cất nhà hết.Người ta cứ bang mộ ra rồi cất nhà lên.Cho nên bây giờ hễ gia đình nào có đào đất lên để làm gì đó đều trúng phải xương người.Mới vừa đây (năm 2007) có một nhà đào đất làm cầu tiêu,khi đào gặp phải xương người.Họ cho đem chôn nơi khác.Còn đất đào lên được ông Ba Thành làm nghề liệm người chết cũng ở gần đó xin đổ vào nhà cho cao.Mặc dù có người khuyên can ông đừng xin loại đất đó,nhưng ông không nghe, vì ông cho rằng ông là thợ liệm nên nên chẳng có ma quỷ nào dám làm gì ông...Không hiểu như thế nào,sau khi đổ đất hai ba ngày, mắt ông tự nhiên mờ dần,mờ dần,rồi không còn nhìn thấy nữa!(Hiện nay ông vẫn còn… mù!)

    Nghe câu chuyện các cụ kể,tôi thấy tội nghiệp hai mẹ con người con gái đó quá,nên tôi hỏi lại các cụ vị trí của hai ngôi mộ.Các cụ nói mộ của hai mẹ con cô gái nằm ở gốc me bây giờ thuộc đất nhà ông chín Cường có thể ngôi hai ngôi mộ cũng còn trong đất ấy,hay ông ta đã ban bằng mà cất nhà lên rồi.Còn mộ hai ông Tây thì thuộc nhà ông Y phía bên trên đã bị cất nhà lên rồi. Tôi mới lân la đến các nhà gần cây me đó để tìm hiểu và xác định ba ngôi mộ có cục đá xanh gần cây me,nhưng tôi không còn thấy một mộ nào trong nhà ông chín Cường cả,có thể ông đã bang bằng hết rồi.Cách cây me cổ thụ đó chừng năm mươi mét còn ba ngôi mộ một được xây bằng gạch;một đựơc đổ bằng phẳng như một nền nhà bên trên có đúc nổi hình cây thập giá,trên bia đá ở chân mộ có khắc mấy chữ EMILE FAREZ;bên cạnh đó là một ngôi mộ được xây bằng hợp chất vôi cát, đường mật,nhớt bời lời-một hợp chất mà ngày trước người ta hay dùng khi chưa có xi măng,ngôi mộ nhỏ xinh xắn có đấp nỗi những hoa văn trông rất đẹp,dưới chân có bia đá được khắc chữ Nho đối diện với bia đá có một cái khám nhỏ xây bằng xi măng,bên trong cũng có viết chữ Nho (lúc đó tôi chưa đọc được).Nhưng những ngôi mộ này đều nằm trong phần đất nhà bà cảnh sát Hoa.

    Tôi về nhà hỏi các cụ về ba ngôi mộ này thì lại được các cụ kể thêm những câu chuyện ly kỳ ,rùng rợn về hồn ma của người đàn bà trẻ được chôn trong ngôi mộ nhỏ này.Người đàn bà này là vợ của con trai ông Tây Farez đang nằm bên cạnh đó.

    Khi viết câu chuyện này,tôi có tới đây để “thực tế”một lần nữa.Lần này,tôi không còn thấy cái khám thờ người đàn bà dưới mộ nữa.Chỗ cái khám bị người ta xây nhà lên rồi.Còn ngôi mộ bị nhà bên cạnh đổ nước dơ hôi thúi,chữ trên bia mờ nhiều khó đọc;chỉ có mộ ông Farez thì còn tương đối nguyên vẹn.Tôi lại được bà Hoa Cảnh sát kể thêm những chuyện rùng rợn xảy ra trong ngôi nhà của người đã phá cái khám thờ đó.
    Last edited by THANH HOÀI; 27-04-2009 at 09:27 PM.
    E.D

    THIỆN CĂN Ở TẠI LÒNG TA,
    CHỮ TÂM KIA MỚI BẰNG BA CHỮ TÀI.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •