kết quả từ 1 tới 7 trên 7

Ðề tài: Tự Khánh

  1. #1
    Vô Pháp
    Guest

    Mặc định Tự Khánh

    Tự Khánh

    Cái thời kỳ Trung Quốc cách đây 1200 năm, xã hội rối ren và tăm tối đó, con người ví như 1 loại nhỏ bé, càng độc ác thì càng sung sướng, kẻ hiền lương thì phải chịu cảnh cơ hàng, sống thì địa chủ cưỡng bức, chết thì bị quỹ mỵ bốc lột, khổ vô cùng cực. Người và Quỹ Mị sống xen kẻ với nhau, chẳng thể nào phân biệt đâu là người đâu là Yêu tinh, có thể bạn đang quen 1 cô gái xinh đẹp, nết na, nhưng về đêm cô gái ấy lại hiện nguyên hình là 1 con Yêu tinh. Xương người chất thành đóng, trắng phếu, cao như núi cả trời yêu khí bóc lên ngùn ngụt, hởi ơi thân phận con người quá mong manh dưới móng vút của yêu tinh, quỹ mị.

    “Khánh Nhi, đừng nghịch nữa con” - Người phụ nữ la con của mình. Đứa trẻ tướng tá nhỏ con nhưng lanh lợi, sinh ra trong gia đình nhà nông, cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm. Tuy thế Khánh nhi vẫn lanh lợi, biết phụ cha me những công việc nhỏ nhặt và thông minh, song thân của chú bé là 1 gia đình thuần nông, là người rất chăm chỉ, tuy nhiên với thân phận một người làm thuê trên đất Địa chủ thì cho dù họ có bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làm sáng đêm thì gạo vẫn phải chạy vạy từng bữa. Được cái phần an ủi là Khánh Nhi rất thông minh, học 1 biết mười, mới đó mà biết đọc, biết viết, 2 vợ chồng rất vui mừng vì đứa con thông minh của mình. Một ngày nọ sau khi cha mẹ của Khánh Nhi ra đồng thì có 1 vị sư đi ngang qua nhìn Khánh Nhi và bảo:
    - Cha mẹ con đâu?
    Khánh Nhi đáp:
    - Dạ , cha mẹ con đi ra đồng rồi ạ.
    - Ta khát nước con có thể cho ta xin bát nước không?
    - Da được.
    Khánh Nhi lon ton chạy vô nhà, mang ra 1 bát nước mưa, mát lạnh, 2 tay cung kính mời vị sư:
    - Nhà con chỉ có nước mưa thôi, thưa Thầy.
    Nhà sư sau khi uống xong bát nước, liền cúi xuống, nắm lấy tay Khánh Nhi và nói:
    - Ta không có gì để cho con, ta chỉ có 1 cuốn kinh Phật, con hãy giữ lấy mà học nhé.
    Sau khi vị Sư ra đi, Khánh Nhi đọc ngấu nghiến cuốn sách đó.

    Thế rồi bất hạnh lại thêm bất hạnh người cha vì lao tâm khổ tứ quá nhiều đã nhuốm bệnh mà mất bỏ lại trên đời đầy đau khổ đó người vợ trẻ và đứa con thơ ngây, còm nhom. An tán cho người chồng xong thì, người vợ đó vì 1 phần quá đâu buồn, 1 phần không đủ ăn, tiều tuỵ , lay lắc, biết mình sắp mất, người đàn bà bất hạnh đó dồn hơi sức cuối cùng dẫn đứa con trai bé bỏng của mình vào ngôi chùa gần đó nhờ vị sư nuôi giùm đứa con trai của mình, rồi thổ huyết mà chết.

    Cuối cùng thì con người bất hạnh đó chỉ còn lại 1 mình trên đời này sau khi 2 người thân nhất của mình qua đời. Thấu hiểu nổi khổ của đứa trẻ, vị sư đùm bọc và yêu thướng nó như con ruột của mình. Trong chùa chỉ có 2 người Vị Sư và Khanh Nhi nên mọi việc trogn chùa điều do thằng bé làm hết, từ việc lau nhà, quét lá, đến nấu nước nó điều làm tuy vậy nó không than vãn lấy một điều nào. Vị Sư cũng vậy, yêu thương nó và dạy dỗ nó cho nó lên người, ngày ngày dạy võ, dạy kinh kệ.

    (còn tiếp)
    Last edited by Vô Pháp; 10-06-2012 at 02:32 PM.

  2. #2

    Mặc định

    tiếp đi chủ thớt ơi...........

  3. #3
    Vô Pháp
    Guest

    Mặc định

    Khánh Nhi tuy còn nhỏ nhưng rất lanh lợi, thấm thoát đó mà đã gần 1 năm từ ngày nó được mẹ cho vô chùa nuôi, tới ngày trọng đại của đời nó, nó đượ Sư ông cho làm chú tiểu. Trong lẽ xuống tóc đó Sư ông đặt cho Khánh Nhi pháp danh là Pháp Minh, từ ngày có được pháp danh mới, Khánh nhi rất tinh tấn trong việc học, hằng ngày Sư ông dạy võ, tối lại dạy văn. Những thế võ mà Pháp Minh học được từ sư phụ của mình cũng khác người, những thế võ đó tuy không đưa người ta vào chổ hiểm nhưng biến hoá khôn lường, những phù chú cũng vậy chỉ độc nhất vô nhị, những phú chú ấy như đã thất turyền từ hàng trăm năm. Pháp Minh rất sáng suốt, học đâu nhớ đó.

    Thấm thoát ấy vậy mà 10 năm trôi qua, 10 năm với những nhọc nhằn của 1 cậu bé mới lớn mất đi tỉnh mẫu tử. Sư ông ngày một già, lưng còn vai mõi, bệnh tật của tuổi già làm cho sư ông phải nằm 1 chổ mấy tháng. Biết mình sắp về với Phật sư ông mới gọi Pháp Minh lại và thì thầm nói với đồ tôn của mình:
    - Pháp Minh con..ụ ụ., tuy con rất thông minh, sáng dạ nhưng những pháp con học mới chỉ là cơ bản mà thôi..ư ư.
    Quá mệt nhọc, sư ông lại thở hắn hơi ra, lấy chút sức tàn còn lại sư ông lôi ra 1 cuốn vở nhầu rồi nói với Pháp Minh:
    - Con cầm lấy... ự ự, đây là toàn bộ tuyệt kỹ của sư phụ tích luỹ cả đời, con lại đây.
    Sư ông giơ bàn tay mõi mệt, xương xẩu đặt lên đầu Pháp Minh và nói:
    - Sư phụ truyển Tâm Ấn cho con, từ nay về sau con là trưởng môn duy nhất của môn Phái ụ ụ..
    Pháp minh chưa kiệp hiểu chuyện gì thì thấy cánh tay của sư phụ mình rớt cái bịch xụi lơ, quay qua thì thấy sư phụ mình chút hơi thở cuối cùng rồi.
    Quá đau đớn với cái chết của sư phụ mình, Pháp Minh như người mất hồn vì không còn nước mất để mà khóc, thất thểu như 1 cái xác khồng hồn. Sau khi lo an tán cho sư phụ mình, Pháp minh tự nhốt mình trong phòng đóng kín cửa không tiếp xúc với ai. Thấm thoát đã 1 thất sau cái ngày sư phụ mình mất.
    Vừa bước ra khỏi cửa phòng mình thì Pháp Minh chợt thấy sư phụ mình đứng ngay trước mặt, không còn gì mừng rở hơn, vội chạy nhanh lạy ôm lấy chân sư phụ mà khóc nức nở:
    - Sư phụ, con nhớ sư phụ quá hu..hu..hu
    - Nín đi con, người xuất gia đừng quá bi ai như thế, người ta cười cho đó - Pháp Hiển nói.
    Pháp Minh tiếp:
    - Sư phụ đừng bỏ con mà..hu.hu..hu
    Pháp Hiển tiếp lời:
    - Pháp Minh, con nghe sư phụ dặn nè, Tâm Ấn sư phụ trao cho con nó biết hoá vô cùng tận, một chữ đó một khi con hiểu ra được thì nó sẽ giúp con hàng phục yêu ma quỹ mị sau này, con nhớ đó và hãy nhớ lấy Tâm Ấn đó …Pháp...Minh...
    - Sư phụ...sư phụ...
    Pháp Minh la thất thanh và giực mình tỉnh giấc.
    Ngày hôm sau Pháp Minh tỉnh ngộ ra, sứ mạng của mình. Ngày đêm suy tư, tầm cứu, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác. Đến một ngày Pháp Minh đột nhhiên hốt ngộ.

    (còn tiếp)

    P/s chuyện này hơi dài, nói về cuộc đời của PM cho nên khi nào nhớ thì viết mong các bạn thông cảm. :D
    Last edited by Vô Pháp; 19-06-2012 at 10:50 AM.

  4. #4
    Tứ Đẳng Avatar của vuhanp
    Gia nhập
    May 2008
    Nơi cư ngụ
    Garden Grove.CA.92843.USA
    Bài gởi
    4,267

    Mặc định

    Ố ồ !!! kể chuyện tiền kiếp nha...chúc mừng lảo huynh đệ...

  5. #5
    Vô Pháp
    Guest

    Mặc định

    Sau khi Pháp Minh hiểu ra 1 chữ Tâm Ấn đó rồi thì như cả ngàn mặt trời cùng chiếu, như ánh sáng chiếu xuống sau cơn mưa rào, thật là vi diệu khó tả. Ngay ngày ấy Pháp Minh ra tảo mộ của sư phụ mình:
    - Sư phụ, hôm nay con mới ra thăm mộ sư phụ, thật là có lỗi với sư phụ.
    Thời đó yêu tinh, quỹ mị lộng hành, chúng biến hình thành người sau khi trải qua mấy trăm năm tu hành, để tăng cường pháp thuật của chúng, chúng di hại nhân dân, hút tinh lực của thanh niên tăng cường đạo hạnh của chúng, thật ra chúng chẳng biết như vậy là đúng hay sai bởi vì Thú Tánh trong người chúng chưa bỏ cứ nghĩ như vậy là đúng, là đi theo lẻ của tự nhiên.
    Tự Khánh Tự là một ngôi chùa cổ, sau khi Pháp Hiển quy tiên, Pháp Minh lên làm trụ trì mọi việc điều tốt đẹp, cách tự Khánh Tự khoảng 30 phút đi bộ có một làng nhân dân sống đông đảo trù phú và rất náo nhiệt. Người dân trong làng, điều biết Pháp Hiển là một người tu hành mộ đạo có nhiều pháp thuật cho nên có việc gì mọi người điều đến đó nhờ Pháp Hiển Đại Sư cứu giúp.
    - Pháp Minh sư phụ ơi, cứu mạng, cứu mạng.
    Nghe tiếng la thất thanh Pháp Minh vội mở cửa thì thấy nhóm người khiên 1 cái cáng trên đó một người đang bệnh nặng:
    - Thí chủ này bị gì mà người xanh xao, gầy gọc thế này?
    - Không biết thưa thầy, mấy ngày nay tự nhiên thấy nó càng ngày càng sanh xao, sau khi vào rừng săn bắn về.
    Pháp Minh trầm ngâm 1 chút rồi nói:
    - Có lẻ thí chủ này bị áp chướng, ma khí gì đây cứ để lại đây xem tình hình thế nào đã.
    Mọi người liền khiên bệnh nhân vào trong, Pháp minh liền bắt mạch, một hồi rồi nói:
    - Có lẻ người này bị ai đó rút hết sinh khí cho nên người gầy gò xanh xao nhu vậy, chắc người này khó qua khhỏi đêm nay.
    Mọi người điều khóc róng lên, thật thàm nảo:
    - Cầu xin đại sư cứu mạng con tôi, hu..hu...hu
    - Mọi người đừng quá bi ai quá thể như thế, Bần đạo sẽ cố gắng hết sức. - Pháp Minh đáp
    Pháp Minh lập tức truyền nguyên khí cho bệnh nhân để giữ mạng, rồi sai học trò thang thuốt tẩm bổ:
    - HIện tại thí chủ này đã qua thời kỳ nguy hiểm nhưng đừng quá huy vọng.
    - Đa tạ đại sư, trăm sự nhờ đại sư, tôi chỉ có mình nó.
    - Tôi sẽ cố gằng hết sức trong khả năng của mình.
    Đêm đó Tự Khánh đông người qua lại, kẻ chế thuốt, kẻ nấu thuốt, cố gằng cứu chữa cho người bệnh đó. Mới đó trời đã khuya, gió lạnh thổi rào rạc, bầu trơi thanh tĩnh yên lặng khó tả, trả lại cho Tự Khánh cái vắng lặng và yên ả mọi ngày. Chợt Pháp Minh thấy 1 bóng người lướt qua, Pháp Minh la to:
    - Ai đó.
    Rượt theo bóng người lướt quá, tới phong của bệnh nhân, Pháp Minh đạp cửa bướt vào, thì thấy 1 người con gái xinh đẹp đang ngồi trên đầu giường rồi hút lấy hút để nguyên khí của bệnh nhân:
    - Yêu quái, không được làm càng.
    Pháp Minh la lớn,liền đó quăng chiếc áo cà sa trùm lấy người bệnh nhân ngăn không cho nó hút nửa, giật mình con yêu tinh nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
    - Yêu tinh chạy đâu
    Pháp minh vừa la lớn vừa cầm cái bát gõ 1 tiếng bonnnnnnn, yêu tinh nghe thấy tiếng bon đó như trăm nhìn cái chuông cùng gõ 1 lượt làm điếc tai, yêu tinh ôm tai ré lên mấy tiếng rồi lăng ra đất, Pháp Minh vừa chạy tới thì con yêu tinh đó dùng chân xẹt 1 cái cát đất bay tung té lên mặt lên mũi của Pháp Minh, quá bất ngờ Pháp Minh dùng tay che mắt thừa cơ hội đó con yêu tinh nhảy qua tường chạy biến vào rừng. Nghe tiếng động và tiếng chuông gỏ mọi người điều chạy ra thì thấy Pháp Minh đang phủi bụi liền hỏi:
    - Đại sư có chuyện gì vậy?
    - Chắc là yêu tinh - Pháp Minh trả lời.
    Mọi người hốt hoảng chạy vào trong phòng xem bệnh nhân thế nào thì thấy người bệnh đã chết từ bao giờ.

    (Còn tiếp)
    Last edited by Vô Pháp; 01-07-2012 at 06:47 PM.

  6. #6
    Vô Pháp
    Guest

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi vuhanp Xem Bài Gởi
    Ố ồ !!! kể chuyện tiền kiếp nha...chúc mừng lảo huynh đệ...
    :at_wits_end::at_wits_end: Khùng quá ông ơi, tôi kể chuyện sáng tác thôi chứ tiến với hậu kiếp gì cha. Mấy bữa nay do tập chung tu cho nên hem viết tiếp thẹt là có lỗi he he:big_grin:

  7. #7
    Vô Pháp
    Guest

    Mặc định

    Quá đau lòng trước cái chết của người con trai duy nhất của mình, cả nhà khóc lóc thảm thương, Pháp Minh cũng không cầm được nước mắt, cũng rơi lệ. Pháp Minh cùng gia quyến lo an tán người xấu số vừa xong thì trong làng xảy ra liên tiếp nhiều thanh niên khoẻ mạnh tự nhiên lăng dùng ra chết, xác thì gầy gò xanh xao y như nạn nhân đầu tiên vậy. Quá đau lòng thấy cảnh tan thương như thế Pháp Minh liền quyết tâm diệt con yêu này. Pháp Minh liền lần theo dấu vết của con yêu tinh đi sâu vào trong rừng, càng đi sâu vào trong rừng thì mùi hôi thối càng mạnh, xông lên nồng nạc, độ nhiên thấy 1 tảng đá to lớn chấn trước mặt ngước lên thì thấy 1 người con gái khá xinh đẹp, da trắng hồng, mái tóc dài và đen, nhất là đôi mắt của cô gái đó vừa ước vừa đẩm lệ như hút hồn người đối diện. Ngồ trổng treo trên tản đá, thòng đôi chân trắng ngần xuống, nàng đưa tau vút tóc và liếc nhìn Pháp Minh rồi nói:
    - Đại Sư, chàng khí khái và phong độ thề này sao vào rừng một mình như vậy.
    Pháp Minh liền nói:
    - Thiện tai, thiện tai, phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật, thí chủ nên dừng tay.
    - Đại sư, chàng nói gì thiếp không hiểu, chàng đến tìm thiếp vì thiếp xinh đẹp phải không nè.
    Nói rồi, người con gái đó liền tụt xuống khỏi tản đá, đi tới bên Pháp Minh, liền cởi áo khoát bên ngoài ra để lộ cơ thể ngọc ngà, trắng noản của mình, rồi lấy tay vút lên má Pháp minh và nói:
    - Chàng xem giùm thiếp xem thử coi thiếp có xinh đẹp không.
    Pháp Minh đáp:
    - Thiện tai, thiên tai.
    Pháp Minh liền ngồi xuống theo thế toạ thiền 2 tay chấp lại, miệng lẩm bẩm gì đo, thấy không ăn thua, người con gái đó liền cởi cái áo trên người ra để lộ toàn bộ cơ thể trắng noản của mình rồi xà vào lòng của Pháp Minh quyết tâm quyến rủ cho bằng được, thấy không lay động được lòng của Pháp Minh, nó liền hét lớn:
    - Ngươi thật không biết điều
    Nói xong thì nóng tay của nó liền dài ra, sắc bén như dao cạo nhắm hướng Pháp Minh mà vồ tới, thấy vậy Pháp Minh lùi lại vài bước, giơ cái bát lên dùng chày gỏ mấy tiếng bonnnnnnn bonnnnnnn, nó liền ôm tai lùi lại mấy bước lăng lộn trên đất, liền đó Pháp Minh giơ cánh tay lên phóng ra 1 chữ bằng vàng hào quang sáng loé một vùng, hào quang vừa phóng xuống thì như có 1 lực rất mạnh áp xuống người con gái đó, nó chiệu không nổi liền nói:
    - Đại sư tha mạng.
    Pháp Minh liền nói:
    - Còn chưa hiện nguyên hình.
    Đột nhiên người con gái đó từ từ chuyển mình thành 1 con heo rừng.
    - Thì ra chỉ là 1 con heo thành tinh.
    Nói liền Pháp Minh quăn cái bát lên trời, thật lạ nó liên đưng trên đó xoay xoay mấy vòng rồi nghiên miệng bát xuống người con heo, liền đó thấy 1 lực hút lấy con heo vào trong cái bát, sau đó thì cái bát đó rớt xuống tay Pháp Minh.
    (còn tiếp)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 04-01-2012, 06:42 PM
  2. Như Thế nào là Bất Niệm Tự Niệm!
    By pucaquynhnga in forum Tịnh Độ Tông
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 25-12-2011, 01:37 PM
  3. (Sách) Nhân bản theo Kitô giáo
    By VN_Christian in forum Đạo Thiên Chúa
    Trả lời: 8
    Bài mới gởi: 25-11-2011, 12:14 AM
  4. Nỗi ám ảnh mang tên Khánh “trắng”
    By dang552003 in forum Những vụ án nổi tiếng 1 thời
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 14-03-2011, 01:01 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •