kết quả từ 1 tới 3 trên 3

Ðề tài: Phẩm hạnh của lòng vị kỉ

  1. #1

    Mặc định Phẩm hạnh của lòng vị kỉ

    http://khoahocngoaicam.de/nh%E1%BB%A...%BA%BFt-hay-1/

    Nếu bạn không vị kỷ, bạn sẽ không thể vị tha được, hãy nhớ rõ như vậy. Nếu bạn không vị kỷ, bạn cũng không thể không ích kỷ, có nghĩa là ích kỷ, hãy nhớ rõ như vậy. Chỉ có người nào rất là vị kỷ mới có thể không ích kỷ. Nhưng điều đó cần phải hiểu rõ ràng rành mạch bởi vì nó giống như là một nghịch lý.
    Vị kỷ có nghĩa là gì? Định nghĩa cơ bản thứ nhất của vị kỷ là “tự kỷ trung tâm” (tự cho mình là trung tâm). Định nghĩa cơ bản thứ hai là luôn luôn đi tìm hạnh phúc cho chính mình.
    Nếu bạn là người tự kỷ trung tâm, bạn sẽ ích kỷ đối với bất cứ việc gì bạn làm. Ngay cả vấn đề phục vụ mọi người, bạn vui vẻ làm vì chính bạn thích làm như vậy, bạn cảm thấy sung sướng khi làm công việc đó. Bạn không phải hành động vì bổn phận trách nhiệm, bạn không phải và cũng không có bổn phận phải phục vụ nhân lọai. Bạn không phải là một kẻ tử vi đạo, một nghĩa sĩ nổi danh nào cả; bạn không hy sinh một cái gì cả. Những danh từ “tử vi đạo, nghĩa sĩ, hy sinh…” đều rỗng tuếch, vô nghĩa, dỏm. Bạn làm mọi công việc, bạn hành xử với mọi người chung quanh bạn thật dễ thương, thật tự nhiên, không gò bó, không bắt buộc, bạn đơn giản làm và sung sướng làm theo khuynh hướng của bạn, cá tánh của bạn, bản chất tự nhiên của bạn - và điều đơn giản đó khiến bạn vui vẻ, hài lòng, sung sướng. Bạn đi đến nhà thương, phục vụ giúp đỡ những bệnh nhân hay bạn đi đến những người nghèo và giúp đỡ họ, bạn làm với tình thương chân thật trong bạn, phát xuất thật tự nhiên và bạn yêu thích những công việc đó. Đúng, chính những hành xử phóng khoáng đó nuôi dưỡng bạn lớn lên, trưởng thành. Tận cùng đáy tâm khảm, thật sâu kín tận đáy lòng, bạn cảm thấy được ân sủng và yên lặng, hạnh phúc với chính bạn, về chính bạn.
    Con người tự kỷ trung tâm luôn luôn đi tìm hạnh phúc cho chính hắn. Và đó chính là cái Đẹp, cái Chân Thiện Mỹ của nhân loại, vì càng đi tìm hạnh phúc cho chính mình bao nhiêu thì bạn sẽ giúp mọi người được sung sướng bấy nhiêu, bởi vì đó là phương cách độc nhất, con đường độc nhất để sống hạnh phúc ở cuộc đời này. Nếu mọi người chung quanh bạn không hạnh phúc, bạn sẽ không cảm thấy hạnh phúc đâu, bởi vì con người không phải là một hải đảo hoang vu. Con người là một phần thể của đại dương mênh mông kia. Nếu bạn muốn sung sướng hạnh phúc, bạn sẽ và cần phải giúp người khác chung quanh bạn được hạnh phúc. Và rồi - chỉ khi đó, bạn mới có hạnh phúc.
    Bạn cần phải gây tạo ra một bầu không khí vui tươi, sinh động chung quanh bạn. Nếu mọi người đều đau khổ, làm sao bạn có thể vui vẻ một mình được? Bạn sẽ bị ảnh hưởng đó. Bạn không phải là hòn đá hay cây cỏ vô tri kia, bạn là một con người hữu tình, rất nhậy cảm. Nếu mọi người chung quanh bạn đều đau khổ, sự đau khổ đó của họ sẽ lây lan và ảnh hưởng tới bạn. Sự đau khổ dễ ảnh hưởng đến chúng ta còn hơn bất cứ một bệnh dịch truyền nhiễm nào nữa. Và ân sủng thiêng liêng cũng vậy, cũng dễ ảnh hưởng đến chúng ta hơn bất cứ một căn bệnh nào. Nếu bạn giúp người khác vui vẻ sung sướng, có nghĩa là rốt cuộc bạn đang giúp cho chính bạn sống an lạc vui vẻ đấy. Người nào thực sự quan tâm, quan tâm thật sâu xa đến niềm hạnh phúc tâm linh của chính hắn ta thì sẽ luôn luôn quan tâm đến hạnh phúc của người khác - nhưng không phải “cho” người khác đâu - hắn ta thực sự chỉ chú tâm đến hạnh phúc của chính hắn, vì thế hắn đã giúp người khác sống hạnh phúc để hắn được hạnh phúc. Nếu trên cuộc đời này, ai ai cũng được chỉ bảo là hãy sống vị kỷ trước, vì mình trước đi, thì cả thế giới này đã an vui rồi. Sẽ không còn chỗ cho đau khổ gì nữa. Hãy chỉ bảo mọi người sống vị kỷ trước đi - lòng vị tha sẽ từ từ đơm hoa từ vị kỷ. Vị tha, không ích kỷ chính là vị kỷ - có thể lúc ban đầu, chúng ta thấy chưa quen, nhưng từ từ rốt cuộc, niềm vui sống cho người, vì người sẽ dâng tràn tâm hồn chúng ta, và hạnh phúc đó sẽ nhân lên gấp ba, bốn lần. Càng nhiều người vui vẻ sống chung quanh bạn, niềm hạnh phúc đó sẽ tiếp tục phát triển mạnh và rơi phủ xuống tâm hồn bạn. Bạn sẽ vô cùng an lạc, nhẹ nhàng.
    Và một người, khi đã rất an lạc, hoan hỷ rồi, hắn ta lại muốn được ở một mình để tận hưởng niềm vui tự tâm đó. Hắn muốn thế giới riêng tư của hắn phải được trân trọng gìn giữ. Hắn muốn sống với hoa lá, cỏ cây, với nhạc, với thơ… Tại sao phải nhọc công gây tạo ra sóng gió, chiến tranh, đi giết người khác và sẽ bị giết? Tại sao hắn phải đi tìm sự hủy diệt hay tự tử? Chỉ có những người ra vẻ “vị tha, sống cho người” mới làm như vậy, bởi vì họ không bao giờ biết đến ân sủng thiêng liêng có thể đến với họ. Họ không có một kinh nghiệm tâm linh nào để chào mừng, đón nhận. Họ không bao giờ nhẩy múa hát ca, họ chưa bao giờ hít thở sự sống, cảm nhận dòng sống. Họ chưa bao giờ biết được bất cứ một cái nhìn thánh thiện nào, tất cả những cái nhìn thánh thiện chỉ phát xuất từ nỗi hoan hỷ trào dâng của con tim, từ sự chán chường kinh khiếp nhất dục lạc thế gian, từ niềm an lạc sâu thẳm nhất của vùng nội tại tââm linh.
    Một con người không có ích kỷ thì bị bật gốc rễ, không có trung tâm gì cả. Mọi người có thể bình phẩm là kẻ đó đang ở sâu trong trạng thái không bình thường, bởi vì kẻ đó đang chống đối lại thiên nhiên, hắn không thể mạnh khỏe minh mẫn được. Hắn ta đang chống đối lại dòng sống, chống đối lại nhân lọai, chống đối lại hiện hữu - hắn ta đang cố gắng tạo ra cho mình thái độ và phong cách vị tha. Không, hắn ta không thể là người vị tha được - bởi vì chỉ có người nào sống vị kỷ thực sự mới có thể hành xử vị tha, mới dám sống cho người khác được.
    Khi bạn thực sự có hạnh phúc, bạn mới có thể chia sẻ niềm vui đó với người khác chứ, nếu không có thì bạn lấy gì để chia sẻ với người? Để chia sẻ cái gì đó cho nhau, cùng nhau, điều trước tiên, người ta cần có cái để chia sẻ. Một con người không vị kỷ luôn luôn có dáng vẻ nghiêm nghị, cứng rắn, khô khốc, lạnh lùng, nhưng sâu tận cùng bên trong hắn ta thực mang tâm bệnh, lo âu và phiền não. Hắn đã đánh mất chính cuộc đời hắn. Và hãy nhớ kỹ là, một khi bạn đánh mất cuộc đời bạn, bạn sẽ dễ biến thành kẻ sát nhân hay bạn sẽ dễ dàng mưu toan tự tử. Khi một con người sống trong đau khổ, hắn sẽ luôn có khuynh hướng tự hủy diệt chính mình.
    Nghèo khốn, đau khổ là sự phá họai, hủy diệt; hạnh phúc là sự sáng tạo. Chỉ có một sự sáng tạo và sự sáng tạo đó là sự sáng tạo của ân sủng, của hoan hỷ, của vui mừng, của cảm thán. Khi bạn hoan hỷ vui mừng, bạn luôn cảm thấy trong mình có một sức phấn chấn mãnh liệt, một động lực mạnh mẽ khiến bạn ham thích sáng tạo ra một cái gì mới - có thể là một món đồ chơi cho trẻ con, có thể là một bài thơ, có thể là một bức họa, hay một cái gì đó. Khi bạn quá phấn chấn với cuộc đời, bạn sẽ làm gì để biểu lộ niềm vui đó? Bạn sẽ sáng tạo cái gì đó - cái này hay cái kia, bạn sẽ làm một cái gì đó. Nhưng khi bạn đau phiền, bạn muốn dẹp bỏ hết, vứt bỏ hết, và hủy diệt hết, hủy diệt tất cả những gì bạn cho là chướng ngại trên con đường đau khổ của bạn. Và với tâm trạng trầm uất bệnh họan đó, bạn sẽ muốn trở thành một chính trị gia, bạn muốn trở thành một chiến sĩ ra trận chiến đấu - bạn muốn cấu tạo ra một tình huống trong đó bạn sẽ tha hồ bùng nổ những uất ức đè nén của bạn và hủy diệt chính mình và kẻ khác.
    Đó là lý do vì sao đó đây, khắp nơi trên thế giới, chiến tranh đã xẩy ra liên tiếp, lây lan rộng ra, liên tục diễn ra cho mọi dân tộc, mọi quốc gia với đủ danh xưng, nhãn hiệu. Thật là một căn bệnh dịch chiến tranh tàn khốc và ghê tởm! Và tất cả những chính trị gia trên khắp năm châu đều to tiếng rêu rao tranh đấu cho hòa bình - họ sửa sọan, chuẩn bị chiến tranh và đàm phán hòa bình. Thực ra, họ đều nói (cùng một loại câu) “Chúng ta chuẩn bị chiến tranh để bảo vệ hòa bình!” Thật phi lý và buồn cười hết sức! Nếu bạn chuẩn bị sửa sọan chiến tranh, làm sao bạn có thể bảo vệ hòa bình được chứ? Muốn bảo vệ hòa bình, người ta cần và nên củng cố duy trì, bảo vệ, và phát triển hòa bình nhân ái thực sự. Đó cũng là lý do vì sao thế hệ mới, thế hệ trẻ tuổi ngày nay trên khắp thế giới là một nguy cơ lớn cho cơ cấu tổ chức quốc gia. Tuổi trẻ chỉ quan tâm thực sự đến hạnh phúc, sống hạnh phúc. Họ quan tâm đến tình yêu, đến thiền định, âm nhạc, múa hát … những chính trị gia rất đề phòng cảnh giác tuổi trẻ, nhưng thế hệ trẻ không thèm chú ý gì cả đến chính trị - khuynh tả hay khuynh hữu gì ráo. Không, họ không thèm để ý những thứ vặt vãnh này. Họ không là cộng sản, họ không thuộc về bất cứ một tôn giáo, một đảng phái nào, một học thuyết nào cả. Đồ dỏm hết!
    Người hạnh phúc thực sự chỉ thuộc về mình hắn. Tại sao hắn phải lệ thuộc vào bất cứ một tổ chức nào? Sự lệ thuộc là cách thức, là con đường của kẻ không hạnh phúc: lệ thuộc vào một hệ thống học thuyết này, một tổ chức này, một tôn giáo nọ, một triết thuyết kia, lệ thuộc vào một tầng lớp đám đông nào đó. Bởi vì một kẻ sống lệ thuộc không có mầm mống gốc rễ bên trong nội tại con người hắn, hắn cho rằng hắn phải thuộc về một cái gì bên ngòai - và sự kiện nếu hắn không thuộc về bất cứ một cái gì đó khiến hắn bối rối, lo âu, sợ hãi, sống không hạnh phúc. Hắn phải thuộc về một cái gì. Hắn phải tạo ra một sự lệ thuộc vay mượn, giả tạm, thay thế. Và thế là hắn phải đi tìm và biến mình thành một phần tử của một đòan thể, một đảng phái chính trị, một tập đòan cách mạng hay một cái gì đó, chẳng hạn - một tôn giáo. Bây giờ hắn cảm thấy là hắn đã thuộc về một cái gì rồi. Đám đông ở đó, ở cái nơi mà hắn đang trồng cội rễ lệ thuộc, nô lệ vào.
    Ngừơi ta cần nên trồng sâu gốc rễ vào chính mình bởi vì con đường của chính mình lưu chuyển sâu vào hiện hữu thực tại nhiệm mầu. Nếu bạn thuộc về một đám đông, bạn đã nô lệ vào sự bế tắc, một đường cống tắt nghẽn ứ đọng không thoát nước, và không có một sự phát triển nào, một mầm sống tương lai nào có thể sanh sôi nẩy nở ra được. Sự nô lệ đó, dù nô lệ tư tưởng, cũng là con đường cùng, con đường bế tắc, một ngõ cutï. Vì thế, tôi không khuyên bảo bạn hãy sống không vị kỷ bởi vì tôi biết nếu bạn vị kỷ tất nhiên bạn sẽ tự động vị tha, vì hạnh phúc của người khác một cách tự nhiên, không kiểu cách, không giả tạo. Nếu bạn không vị kỷ, bạn đã đánh mất chính mình, bấy giờ bạn không thể tương quan giao lưu với một ai khác - vì cái nền tảng cơ bản tương quan giữa người và người, giữa mình và người đã đánh mất hướng rồi. Bước đầu tiên đã hụt mất rồi.
    Hãy quên đi, hãy quăng dẹp qua một bên cái thế giới này, cái xã hội này, và những điều hoang tưởng, và Karl Marx. Hãy quên sạch hết những thứ vớ vẩn đó đi. Bạn chỉ có vài năm sống trên đời này mà thôi. Bạn chỉ có một khỏang thời gian vài chục năm góp mặt vào dòng đời luân chuyển này mà thôi. Hãy tận hưởng niềm vui, hãy sống thật với bạn, hãy hát ca, hãy nhảy múa, hãy yêu thương; và từ trong nguồn nội lực sung mãn tràn đầy khả tánh thương yêu kia, bạn sẽ dễ dàng chia sẻ niềm hạnh phúc an lạc tâm linh vô biên kia với người, cho người, cùng người. Bạn và người là một, tuy hai mà một, tuy một mà hai.
    Tình yêu, tôi nói rất quả quyết, là một trong những điều vị kỷ nhất. Vị kỷ để rồi vị tha thực sự!

  2. #2

    Mặc định

    Osho thân mến,
    Tôi chỉ tò mò hỏi vậy thôi, không có ý gì khác, là ông đã đọc quyển "Zorba The Greek" (Zorba người Hy Lạp) của Kazantzakis chưa? Tôi rất thích quyển sách đó. Có phải ông muốn chúng tôi cũng giống như Zorba không? Ít nhất ra, tôi hiểu những gì ông nói là như vậy."
    Tôi đã là "Zorba The Greek" từ bao đời bao kiếp đến nay. Tôi không cần phải đọc quyển sách đó; đó là tiểu sử của tôi. Và cũng đúng là những gì tôi muốn các anh phải như vậy.
    Anh phải sống vui vẻ lên, anh phải thoải mái, an lạc, thư thái sống hồn nhiên đi, anh đừng tạo ra những rắc rối không cần thiết. Chín mươi phần trăm những vấn đề rắc rối do anh gây tạo ra bởi vì anh nhìn đời quan trọng quá, anh nhìn đời nghiêm trọng quá. Sự nghiêm trọng đó chính là nguyên cớ chính của mọi rắc rối trên đời này. Hãy hồn nhiên đùa giỡn với cuộc đời, và anh sẽ không vuột mất một cái gì - bởi vì cuộc đời chính là Chúa, chính là Thượng Ðế. Song anh hãy quên Chúa đi và hãy sống, sống thực thụ, sống chan hòa, sống tràn trề sinh lực. Anh hãy sống trọn vẹn từng phút giây một y như đây là phút giây cuối cùng của đời anh. Anh hãy tập trung tất cả năng lực, tất cả sinh lực của anh để sống; anh hãy để ngọn đuốc tâm linh của anh bùng cháy, cháy thật mạnh. Dù nó bốc cháy lên chỉ trong giây lát, cũng đủ rồi. (Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.) Chỉ cần một chốc lát, một khoảnh khắc sinh động sung mãn toàn lực cũng đã đủ cho anh nếm mùi vị của Chúa, của thượng đế rồi. Anh có thể sống một cách thờ ơ, lãnh đạm, nhạt nhẽo, anh có thể sống một cách trưởng giả hay một lối sống trung lưu. Anh cứ tiếp tục sống như vậy đi, anh cứ lê lết con người anh như thế cả triệu năm - nhưng anh chỉ tích chứa được cát bụi mà thôi, không có gì khác. Tuy nhiên, chỉ cần một khoảnh khắc trong sáng, một khoảnh khắc tự phát, một khoảnh khắc tổng hợp trọn vẹn, anh sẽ bùng cháy lên như ngọn đuốc. Chỉ cần một chút khoảnh khắc thôi là quá đủ rồi! Một khoảnh khắc thôi sẽ làm anh trở nên bất tử vĩnh hằng, và từ khoảnh khắc được sống trọn vẹn tuyệt vời mầu nhiệm đo,� anh đi vào cõi viên mãn đời đời. Ðó là toàn bộ thông điệp của tôi cho các môn đệ ẩn tu của tôi: "Hãy biết sống và sống như thế nào để anh không bao giờ nuối tiếc, hối hận là đã sống uổng phí một kiếp người - Không bao giờ!
    Một người bạn của tôi đã gởi cho tôi một cái rọc giấy.
    Một ký giả đã hỏi một bà lão 85 tuổi một câu hỏi là: "Nếu bà đươc sống trở lại sau khi chết, bà sẽ sống như thế nào?"
    Bà lão đã trả lời - và câu trả lời thật sâu sắc thâm thúy vô cùng, đó là một câu trả lời có chiều sâu nội tại thật tuyệt diệu mà chúng ta cần phải ghi nhớ - cần phải nhớ:
    -"Nếu tôi được sống lại cuộc đời tôi một lần nữa, tôi dám gây ra nhiều lỗi lầm hơn. Tôi sẽ sống thư thái hơn, tôi sẽ khởi sắc linh động hơn, tôi sẽ dám sống cho tôi hơn. Tôi sẽ sống ngây ngô khờ khạo hơn kiếp sống này. Tôi sẽ không quan trọng hóa quá cuộc đời. Tôi sẽ thử thời vận nhiều hơn. Tôi sẽ du lịch nhiều hơn. Tôi sẽ leo lên núi nhiều hơn và bơi lội tung tăng trong nhiều dòng suối hơn. Tôi sẽ ăn kem nhiều hơn và ít đậu hơn. Có lẽ tôi sẽ có nhiều rắc rối thực tế hơn, nhưng tôi sẽ ít tưởng tượng hơn. Như ông đã biết đó, tôi là một trong những người sống rất tỉnh táo và nhậy cảm giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác. Ồ, tôi đã có nhiều khoảng khắc để sống, và nếu tôi có thể làm lại được, tôi mong sẽ cónhiều khoảnh khắc thời gian hơn để sống. Thực ra, tốt hơn hết là tôi nên không cần gì hết - chỉ cần những khoảnh khắc mà thôi - và sống trọn vẹn từng khoảnh khắc thời gian một hơn là kéo lê kiếp sống này bao nhiêu năm qua. Tôi là một trong những người mà đi đâu cũng kè kè mang theo một cái bình thủy, một cái đo nhiệt kế, một cái áo mưa và một cái dù. Nếu tôi được sống trở lại, nếu tôi được đi du lịch trở lại, tôi sẽ mang đồ ít thôi, nhẹ thôi. Nếu tôi được sống trở lại, tôi sẽ ngâm đôi chân trần trong dòng suối mát và sẽ đứng như vậy dưới dòng thác đổ. Tôi sẽ khiêu vũ nhiều hơn. Tôi sẽ leo lên lái những vòng đu quay nhiều hơn. Tôisẽ hái nhiều hoa cúc dại hơn . . ."
    Và đó cũng là cách nhìn của tôi (Osho) về một ẩn sĩ. Hãy sống phút giây hiện tại thật trọn vẹn, cành nhiều càng tốt. Anh đừng tỉnh táo quá, bởi vì tỉnh táo quá sẽ dẫn anh đến mất trí đấy! Anh hãy để một chút gàn dở, một chút khùng điên hiện hữu trong anh. Cái chất gàn dở, điên điên đó sẽ làm đời anh thành mật ngọt, sẽ làm anh hưng phấn tột đỉnh. Cái chất gàn dở điên điên đó sẽ giúp anh dám vui đùa, dám đùa cợt cuộc sống, và anh thực sự thỏa thích vui thú trong cuộc sống, nó sẽ giúp anh thư giản tâm trí.
    Một người quá tỉnh táo thì hoàn toàn đeo cứng vào cái đầu chất ứ tri kiến, quan niệm, thành kiến, hắn ta không thể tụt xuống được. Hắn sống ở thượng tầng lơ lửng đó. Nhưng anh, anh hãy nên sống ở khắp mọi nơi, đó là nhà anh! Sống ở trên lầu, tốt; sống ở tầng trệt hả, cũng tốt - và ngay cả sống ở dưới tầng hầm thì cũng tốt. Hãy sống khắp nơi, mọi chỗ, vì đó là nhà anh. Và đừng chờ đến lần tới, đến ngày mai, đến kiếp sau, tôi rất muốn nói cho bà lão đó hiểu rằng như thế, vì lần sau sẽ không bao giờ tới, ngày mai sẽ không bao giờ tới.
    Không phải là anh không tái sanh trở lại, anh sẽ tái sanh đi, tái sanh lại hoài, nhưng cứ mỗi lần tái sanh, anh đã quên sạch đi quá khứ. Và rồi anh sẽ bắt đầu làm lại từ đầu, bắt đầu từ ABC. Bà lão đó đã có mặt ở đây trước kia. Bà lão đã có mặt hàng triệu lần trước đây. Và tôi có thể nói với anh là cứ mỗi lần, gần đến tuổi 85, bà lão lại sẽ chập chờn quyết định sống cũng như thế: "Lần sau, tôi sẽ làm khác đi, tôi sẽ sống khác đi." Nếu tôi được sống trở lại, tôi sẽ hành động khác hơn những gì tôi đã làm."
    Tuy nhiên, đời sau, anh đã quên tuốt luốt, anh đâu còn nhớ gì - đó, vấn đề là ở chỗ đó. Anh đã đánh mất sạch trí nhớ về đời quá khứ. Và rồi anh bắt đầu làm lại từ ABC và màn cũ lại tái diễn y hệt như vậy.
    Vì thế tôi nói anh, anh đừng đợi đến đời sau, anh đừng chờ đến lần sau, đến kiếp sau. Hãy nắm ngay lấy giây phút hiện tại! Chỉ có một lần duy nhất này mà thôi, không có lần nào khác. Ngay cả khi anh 85 tuổi, anh cũng có thể bắt đầu sống đúng trở lại. Và có gì mất mát đâu khi anh 85 tuổi? Nếu anh đi đôi chân trần trên bãi biển vào mùa xuân, nếu anh hái những bông hoa cúc dại - ngay cả nếu anh chết như vậy, cũng không có gì mất mát cả. Chết với đôi chân trần trụi trên bãi biển là một cái chết đẹp. Chết với những cành hoa cúc dại trên tay là một cái chết đẹp. Anh 85 tuổi hay anh 15 tuổi, chẳng có gì quan trọng cả. Hãy nắm chắc lấy phút giây này, chính cái giây phút hiện tại này! Anh hãy là Zorba! Hãy là Zorba!
    Anh nói với tôi: "Tôi chỉ tò mò hỏi thôi là ông đã đọc Zorba The Greek chưa? Tôi yêu thích quyển sách đó vô cùng."
    Chỉ yêu thích thôi, chưa đủ đâu, anh bạn ạ. Anh hãy là nó, anh hãy chính là những gì sách đề cập tới. Có đôi lúc anh yêu cả sự trái ngược lại anh. Anh hứng thú với cái đối nghịch lại anh - bởi vì nó giải thoát những ảo tưởng trong anh. Nó cho anh cái nhìn thực sự là anh muốn cái gì, anh muốn là gì; đó là sự hấp dẫn của Zorba, đó là lời kêu gọi thống thiết của Zorba. Hãy là chính mình! Hãy sống ngay bây giờ!

  3. #3

    Mặc định

    Cái quan trọng khi mình rãi tấm lòng mà người nhận phải là đang cần nó ,giống như một cơn mưa xuống ,nơi nào đất khô cạn đang cần những giọt nước đó thì hạt mưa đó mới có ý nghĩa ,lấy tâm từ rãi mà nơi đó quá đầy đủ thì sự giúp đỡ không ý nghĩa ,lấy sự giúp đỡ bao dung làm niềm vui thì đây cũng không phải là biện pháp của người tu ,mặc dù đây vẫn có ,nhưng ko cố chấp nó mà thôi .
    Khi rãi một tấm lòng thì chớ vì bản thân ,nếu vì bản thân mình thì việc giúp người hay rãi tấm lòng chỉ là sự có tính toán mà thôi .
    rose4rose4 Chúc mọi người vạn sự bình an

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. MỘT SỐ TRẬN QUYẾT CHIẾN CHIẾN LƯỢC TRONG LỊCH SỨ DÂN TỘC
    By Bin571 in forum Truyền thuyết - Giai thoại - Lịch sử VIỆT NAM
    Trả lời: 14
    Bài mới gởi: 19-05-2013, 08:11 AM
  2. Trả lời: 22
    Bài mới gởi: 01-06-2012, 11:51 AM
  3. Năng lực trí tuệ - chương 6
    By phúc minh in forum Mật Tông
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 31-05-2012, 04:36 PM
  4. Thiền học
    By The_Sun in forum Thiền Tông
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 03-09-2011, 08:52 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •