1- Với những người bệnh sắp chết chúng ta phải khai thị như thế nào?

Đầu tiên là chúng ta phải tôn trọng người vãng sanh mà chúng ta quan tâm đây, nên hỏi thử người thân trong gia đình họ: Thường ngày họ nghĩ những gì? Họ muốn điều gì? Những thói quen trong đời sống thường ngày là gì? Ta phải hiểu hết những điều đó, để có thái độ thế nào nơi phòng bệnh của họ, mình phải nói những lời gì? Làm những gì? Và làm cho thật khéo léo, thật đúng pháp, để cho mọi người tôn kính. Không được làm theo ý của mình, bạn thấy là vừa ý nhưng những bà con thân nhất bên cạnh cho là bạn ác ý. Đó có phải là làm ơn mắc oán hay sao? Thật không dễ đâu. Nhất là đối với những đứa con của họ, có một vài người tin Phật, còn bản thân người bệnh không tin Phật, cả nhà đều không tin Phật. Trường hợp này khó độ nhất. Phải dùng chân trí tuệ, phương tiện thiện xảo thật sự. Phải hiểu người này lúc sanh tiền thích cái gì? Mong muốn cái gì? Tùy theo sự thích, sự mong muốn của họ mà khai thị. Lời khai thị phải đơn giản, rõ ràng, ngôn ngữ càng ngắn càng tốt, không được giảng bất cứ lý luện gì, lúc này nói lý luận không kịp đâu. Tùy theo sở thích họ mà hướng dẫn : “Những gì mà bạn thích, bạn mong cầu, khi đã gặp Đức A Di Đà rồi thì xin sẽ được toại nguyện, Đức Phật sẽ giúp bạn”; nếu họ là người không biết Phật Pháp bạn nói gia trì thì họ không hiểu, đừng nên có sự giải thích, cứ nói là Phật sẽ giúp bạn, nếu bạn có lòng thành cầu xin thì sẽ có ứng nghiệm, những lời này họ nghe sẽ hiểu được. Họ sẽ vui mừng, Sự an ủi. Tiền đồ của mình rất có hy vọng. Ở thế giới Cực Lạc đời đời kiếp kiếp bạn sẽ gặp được những người tốt, thân bằng quyến thuộc. Đức Phật sẽ giúp bạn. Trong đây cũng có không ít, nếu có khả năng họ đã sang thế giới Cực Lạc an cư lạc nghiệp rồi. Phải dẫn dắt họ bằng những lời này. Còn bản thân họ tin Phật, cả nhà tin Phật thì dễ làm rồi, cứ theo “Sức chung tu trì” ai cũng phối hợp dễ làm. Khó làm nhất là cả gia đình không hiểu không tin Phật Pháp, rất khó hợp tác với bạn. lúc này phải thể hiện trí tuệ thật sự của bạn, thể hiện phương tiện thiện xảo của bạn.

2- Lâm chung khi nào chúng ta mới khai thị được? Phải khai thị như thế nào?

Lúc con người sắp chết, tất cả nghiệp thiện ác mà họ đã tạo trong đời lúc này đều hiện ra cả , cho nên chúng ta thấy có nhiều người bệnh trong trạng thái sắp chết hoặc trước khi lâm chung bốn hay năm ngày hoặc một tuần, lúc đó họ có hiện tượng nhìn thấy có nhiều người thân, quyến thuộc đến ở ngoài cửa. Những người họ thấy là người thân quyến thuộc đã qua đời rồi. trong kinh Địa Tạng nói rất rõ ràng: Đó Là cảnh âm hiện ra, cảnh giới này rất xấu, vậy có phải là người thân quyến thuộc của họ không? Không phải, đó là oán thân trái chủ của họ biến thành người thân quyến thuộc đến để dụ dỗ họ, dắt họ đi. Sau khi dắt đi rồi họ sẽ báo thù. Những sự kiện này có nói trong kinh Địa Tạng. Nếu họ gặp cảnh tượng này bạn liền cảnh tỉnh họ: Đừng để ý đến, bất kể là ai, cứ yên tâm niệm Phật, họ vừa chuyền ý niệm thì cảnh giới đó biến mất. Khai khai thị khi lâm chung chính là câu như trước này. Lúc bấy giờ không được tụng kinh, lời kinh quá dài, mình càng tụng đầu óc họ càng rối loạn, vậy là được yên rồi, đừng nói thêm một lời nào khác. Cứ một câu chuyên họ vững tâm niệm Phật, cầu sanh Tịnh Độ thấy cái gì cũng đừng quan tâm đến. Nếu thấy Phật A Di Đà đến thì theo ngài đi, nếu không phải Phật A Di Đà thì cho dù chữ Phật, Bồ Tát nào cũng đừng để ý đến. Khi lâm chung khai thị chỉ mấy câu như vậy. Canh người bệnh phải canh mấy ngày chỉ nói một câu này ngày đêm đừng gián đoạn lúc nào cũng phải cảnh tỉnh họ giữ gìn chánh niệm cho họ cho nên người được vậy là có phước báu, có đc thiện tri thức bên cạnh nhắc nhở, đánh tan vọng niệm của họ, đánh dẹp lời dụ dỗ của oán thân trái chủ, giúp cho họ đề khởi chánh niệm, cùng niệm Phật theo mọi người. Lúc họ không niệm đc, lúc cơ thể suy yếu họ có thể nghe đc hoặc thấy môi họ còn mấp máy, điều này rất quan trọng khi lâm chung có khai thì là câu này, phải coi họ chánh niệm cho rõ ràng . Chánh niệm là gì? Là nhất tâm niệm Phật A Di Đà, đừng để cảnh giới cõi âm hiện ra làm rối loạn. Công đức vô lượng. Bà Hàn Quán Trưởng vãng sanh rất ít thấy cảnh giới này nhưng vẫn có hai lần, đây là số lần ít nhất mà tôi từng chứng kiến. Bà ấy có hai lần, hễ Bà vừa nói là tôi lập tức đánh tan ngay “ đừng để ý đến chúng” Bà ấy nói “Dạ” và niệm Phật theo chúng tôi “Dạ” :dù họ là người thiện hay người ác, là oan gia hay thân thuộc tất cả đều mặc kệ.Nếu họ không có nói nhưng cảnh giới này một câu niệm Phật niệm đến cùng không cần phải khai thị thêm nữa .



Pháp Sư Tịnh Không