Trang 1 trong 2 12 Cuối cùngCuối cùng
kết quả từ 1 tới 20 trên 26

Ðề tài: Sức bố thí hay thành chánh giác

  1. #1

    Mặc định Sức bố thí hay thành chánh giác

    Sức bố thí hay thành chánh giác
    Ngộ sức bố thí nhân sư tử
    sức bố thí nhìu người bít đến
    Đức từ bi lần lần thâm nhập
    Đây là lời dạy của đức phật, tôi cũng thường được nghe rằng " Bố thí đồ ăn thức uống " sẽ nhận được sức mạnh, lúc chưa đến với thần chú nhà phật tôi đã ham bố thí rùi, và cũng trãi nghiệm nhìu về bố thí
    Tôi là một người có thể nói là cuồng tín, như lúc nhỏ có lần bị bệnh, không thèm mẹ cho tiền mua thuốc uống, ko thèm mua mà lấy cho cái ông ăn mày đầu ngõ, những lần đó tuy chưa thấy khỏe mạnh gì cả, nhưng tôi cứ lỳ lỳ mà theo
    Thấm thoát trôi qua, mãi đến khi trưởng thành tôi vẫn giữ thói quen ấy, ngày ngày ăn xài tiết kiệm, đến chai nước uóng tôi còn ko mua, nên ví tôi lúc nào cũng rủng rỉnh tiền, trong khi bọn bạn thì quan điểm " Tuổi trẻ ko ăn chơi , tới già hối hận" , tụi nó dám vạy cả bạc nóng lãi suất 10 phần trăm/ tháng để ăn chơi, rồi khi hết tiền đến hẹn ko có tiền nộp cho tụi đầu gấu thì chúng nó lại chạy sang phòng tui năn nỉ vay mượn, vẫn bít chúng nó trả mới ghê nhưng tôi vẫn cứ cho mượn, và đi ra ngoài có gì ngon thì cũng mua về cho cả bọn chúng nó ăn, nên chúng nó nể tui lắm, chơi trong nhóm rủ đi chỗ này chỗ kia thằng nào ko đi cùng là bị chúng tẩy chay hay kiếm cớ gây sự ngay, còn tôi thì yên ổn ko bị làm phiền, kệ thà tốn ít đỡ hơn tôn nhìu hi hi , chúng nó mà nổi cơn hạch sách thì có mà mất khối tiền, toàn là giang hồ cả,
    Rồi từ khi bít đến thần chú tôi lại càng bố thí nhìu hơn nữa, hết bố thí bạc tiền rùi tui lại bố thí phước đức, mỗi lần trì chú xong thấy người nào nghèo khổ tôi đều hồi hướng công đức cho họ vô điều kiện, mỡi lần như vậy thấy khoan khoái hết cả người, cũng có những người dân làm ăn buôn bán , gặp chuyện khó khăn trong kinh doanh, tui thấy họ cứ đốt phong long suốt , tôi tự nghĩ " đốt kiểu này bít chừng nào hết xui đây "
    Vậy là về nhà tự giác tụng 108 biến lục tự đại minh hồi hướng cho họ, hên xui sau đó chuyện làm ăn của họ khá lên, từ từ họ cũng để ý đến tôi , thấy tôi tối ngày cứ ru rú trong nhà ko đi đâu chơi như người khác, mỗi lần sang nhà tôi chơi lại thấy tôi lẩm nhẩm niệm kinh niệm chú gì đấy, họ đâm nghi " Có khi nào nó giúp mình hông ta", rồi mỗi lần trúng mánh hay buôn bán được họ đều đem quà sang biếu tôi, khi thì ký chôm chôm, khi thì cái sợi dây nịch.....
    nói chung đủ cả, vật của ai đem tặng tôi đều ko dùng, chỉ chú vào mỗi vật 108 biến chú lục tự đại minh và đem cho người nghèo trong xóm và hồi hướng công đức cho họ,
    Vậy là điệp khúc, trúng mánh cho đồ cứ lặp đi lặp lại, lần sau bộn hơn lần trước, tôi cũng thế chỉ chú vào 108 biến lục tự đại minh và đem cho lại người khác, tôi giống như cái trạm trung chuyển vậy,
    Có thể oai lực thần chú của tôi chưa mạnh nhưng cái sự bố thí kia chắc chắn sinh được công đức, những người xung quanh cứ tưởng tôi tài lắm, nhưng nếu họ biết sự may mắn của họ có được toàn là do đồ vật của họ được tôi đem đi bố thí thì ko biết họ sẽ nghĩ gì hi hi
    Đến bây giờ tôi vẫn giữ thói quen như vậy, và vẫn tiếp tục cuộc sống hạnh phúc từ những điều giản đơn

  2. #2

    Mặc định

    Phật Nói Kinh Tuợng Pháp Quyết Nghi
    Việt Dịch: Tỳ Kheo Thích Chúc Hiền


    Chính tôi nghe như vầy! Một hôm Đức Phật ở giữa hai cây Sa-la, bên bờ sông Bạt-đề. Ngài độ cho nguời đệ tử cuối cùng là Tu-bạt-đà-la xong. Khi đó,Các đại Bồ-tát, các đại đệ tử Thanh Văn, các đại Phạm Vương cùng trời, rồng, quỷ thần, các Quốc Vương.v.v…tất cả chúng sanh, ai nấy đều trang nghiêm, không tán loạn. Bấy giờ, Đức Thế Tôn bảo đại chúng: “ Đại-bát-niết-bàn đã nói xong,truớc đó, ta đã nói rõ muời phương các cõi nuớc Phật cho Bồ Tát Phổ Quảng. Giờ đây, trong chúng đây, các ngươi có điều gì còn nghi ngờ thì hãy mau hỏi. Pháp báu vô thuợng không bao lâu sẽ diệt.

    Bấy giờ, nghe Đức Phật nói lời ấy, cả đại chúng không nén đuợc cơn xúc động, buồn tủi than khóc, chỉ có các bậc chứng đắc, giải thoát thì không còn vướng mắc đau buồn. Khi đó, trong chúng có một vị Bồ-tát tên là Thuờng Thí, nương vào oai thần của Phật, từ chỗ ngồi đứng dậy, cung kính chấp tay, huớng về Phật mà thưa rằng: “ Thưa Đức Thế Tôn!Có điều con muốn hỏi nhưng sợ làm phiền lòng Ngài, xin Đức Như Lai không cho đó là lỗi !” Phật bảo Thuờng Thí: “ Như Lai đã độ tám pháp ở thế gian, cần nghi ngờ gì?”. Bồ Tát Thuờng Thí cung kính thưa Phật rằng: “Thưa Đức Thế Tôn Như Lai! Vào đời sau, tất cả chúng sanh không còn nhìn thấy sắc thân của Đức Như Lai, không còn nghe giáo pháp chân thật. Vào đời vị lai, thời kỳ tuợng pháp, Pháp lành càng ngày càng suy yếu, Pháp ác càng ngày càng mạnh mẽ, lúc đó, nên dạy cho chúng sanh làm phuớc đức gì tốt nhứt?” Bấy giờ, Đức Thế Tôn bảo Bồ-tát Thuờng Thí rằng: “ lành thay! Lành thay! Thật rất đáng xót thương cho chúng sanh ở đời sau. Vì sao? Vì tất cả chúng sanh siêng năng khổ nhọc tu hành mà không gặp đuợc chánh lý, làm phước nhiều nhưng được phước báo rất ít.”

    Này thiện nam tử! Trong đời vị lai, các tỳ kheo, tỳ kheo ni, Phật tử nam, Phật tử nữ, vua chúa, đại thần, trưởng giả, cư sĩ, Bà-la-
    môn.v.v… mà khinh rẻ giáo pháp ta, không có lòng chân thật kính tín Tam Bảo thì dù cho có làm phước thì cũng chỉ khéo cầu danh, cầu lợi, cầu hơn nguời khác mà thôi. Vì vậy, họ không có một tâm niệm xuất thế.

    Này thiền nam tử! Vào đời vị lai,trong thời tượng pháp, xảy ra vô số các việc tai ương, xấu ác. Vì sao? Vì tất cả Tăng tục không biết luật lệ, phép tắc. Đàn việt thì mở hội thỉnh Tăng,nhưng lại sai nguời gìn giữ cửa nẻo, ngăn tỳ kheo không chấp nhận vào hội, hoặc giả có nguời nghèo cùng muốn vào xin ăn cũng không cho. Mở hội như thế chỉ là để ăn uống, chứ hoàn toàn không có phuớc lành gì. Lại có chúng sanh chỉ muốn riêng mình làm thiện mà không giáo hóa cho chúng sanh khác, thấy nguời khác làm thiện không chịu vui theo trợ giúp ít nhiều, bọn nguởi như thế phước đức kém cõi.

    Lại có chúng sanh thấy chùa, tháp, hình tuợng cũ , cho đến kinh điển hư hoại cũng không chịu sửa sang, cho rằng đó chẳng phải do ta tôn tạo truớc kia nên đầu cần sửa chữa làm gì, thà rằng tự mình tạo dựng cái mới. Này thiện nam tử! Tạo dựng cái mới phước đức không bằng tu sửa cái cũ, tu sửa cái cũ phuớc đức rất nhiều.

    Lại có chúng sanh thấy nguời khác gôm nhóm làm các việc phước lành, do vì muốn mình cũng được nỗi tiếng, nên đem gia sản ra để bố thí. Còn đến khi thấy nguời nghèo cùng, hay người già cô quạnh không nơi nương tựa đến xin thì lại mắn chửi, xua đuổi, không hề có một mảy may cứu giúp. Các chúng sanh như thế là do vì danh tiếng làm điên đảo mà làm thiện hay vì danh tiếng làm cho si cuồng mà tu phuớc, chứ không phải thực sự làm phuớc. Nguời như thế thật đáng thương xót! Sử dụng tài sản thật nhiều mà đuợc phuớc đức rất ít.

    Này thiện nam tử! có lần ta bảo với đại chúng rằng: “Nếu có người ở trong A-tăng-kỳ, đem thân cúng duờng muời phương các Đức Phật, các vị Bồ-tát, và các vị Thanh Văn thì không bằng có người đem cho loài súc sanh một bữa ăn uống, phước của người này hơn nguời kia gấp vô luợng vô biên trăm ngàn vạn lần.

    Này thiện nam tử! Trong các Kinh điển ta đã đề cập đến việc bố thí là muốn cho người xuất gia, tại gia tu tập tâm từ bi. Bố thí cho nguời nghèo cùng túng thiếu,nguời già cô quạnh không nơi nương tựa, hay kể cả bố thí cho loài chó đói. Các đệ tử của ta không hiểu ý ta nên chỉ chuyên bố thí kính điền mà không thí bi điền. Kính điền tức là Phật, Pháp, Tăng. Bi điền chính là những nguời nghèo, nguời già cô quạnh không nơi nương tựa, cho đến loài kiến. Hai loại ruộng phuớc này, thì Bi điền là hơn hết.

    Này thiện nam tử! có nguời từ khi sanh ra cho đến lúc về già, suốt đời đem tài vật làm việc bố thí, lại có nhiều người không giống nhau, nghèo giàu sang hèn, hoặc tăng hoặc tục cùng tương trợ muốn giúp đỡ nguời khác nên thuờng xuất ra rất ít tiền của, gôm tập một nơi, tùy nghi bố thí cho nguời nghèo, nguời già cô quạnh không nơi nương tựa, hay nguời bị bệnh tật hiểm nghèo thì phuớc đức ấy rất lớn. Giả sử không có của bố thí nhưng trong từng tâm niệm muốn bố thí thì cũng được công đức không thể cùng tận. Còn như chỉ riêng mình hành bố thí thì phuớc rất ít.

    Này thiện nam tử! Trong đời vị lai, các đệ tử của ta thuờng ưa thích y phục đẹp, ăn những món ăn mùi vị ngon, ham cầu lợi duỡng, chất chứa tham lam, không tu tâm từ, chuyên làm việc sân giận, thấy nguời khác làm việc thiện ganh ghét cơ hiềm.

    Tóm lại, những nguời ấy thuộc về tà mạng, dối gạt để mưu cầu danh lợi, nếu thấy có người bố thí cho nguời nghèo cùng xin ăn, thì sanh lòng sân giận, nghĩ như vầy. Nguời xuất gia đâu cần bố thí, chỉ tu thiền định, trí tuệ, đâu cần làm những việc rối rắm vô ích.

    Nghĩ như vậy là quyến thuộc của ma. Nguời ấy mạng chung rơi vào địa ngục chịu khổ vô cùng, từ địa ngục ra lại rơi vào hàng ngạ quỷ thọ khổ không cùng. Từ ngạ quỷ ra, 500 đời sanh làm thân chó, thoát đuợc kiếp chó, 500 đời thuờng sanh vào chỗ nghèo hèn, luôn bị bệnh hoạn, đói khổ bức bách, không có lúc nào tâm được thong thả tự do. Vì sao? Do vì khi thấy nguời khác bố thí không sanh lòng tùy hỉ.

    Này thiện nam tử! Ta nghĩ nay ta sỡ dĩ được thành Phật là do trải qua vô số kiếp làm việc bố thí, giúp đỡ các chúng sanh nghèo cùng khốn khổ. Muời phương chư Phật cũng từ bố thí mà đuợc thành Phật. Thế nên, trong hầu hết các kinh đều nói sáu Ba-la-mật thì bố thí là đứng đầu.

    Này thiện nam tử! Ví như có người bị cụt hai chân, dẫu muốn đi xa cũng không thể đi đuợc. Tỳ kheo cũng như thế. Dù trải qua hằng sa kiếp tu năm Ba-la-mật mà không tu bố thí thì cũng không đến được bờ bến bên kia Niết-bàn.

    Này thiện nam tử! Không hành bố thí thì giới không thuần, giới không thuần thì không có tâm từ bi, không có tâm từ bi thì không thể nhẫn nhục, không nhẫn nhục thì không tinh tấn, không tinh tấn thì không thiền định, không thiền định thì không có trí tuệ, không có trí tuệ thì thuờng bị vô luợng khách trần làm cho phiền não.

    Này thiện nam tử! Pháp môn bố thí này ba đời chư Phật đều kính trọng. Thế nên, trong tứ nhiếp pháp(1) thì tài nhiếp (bố thí nhiếp) là hơn hết.

    Này thiện nam tử! Ta có lúc khen ngợi trì giới, có lúc khen ngợi nhẫn nhục hoặc có lúc lại khen ngợi thiền định, hoặc có lúc lại khen ngợi trí tuệ, hoặc có khi khen ngợi hạnh đầu đà, hoặc có khi khen ngợi hạnh ít muốn biết đủ, hoặc có khi khen ngợi hàng Thanh Văn, hoặc có khi khen ngợi Bồ-tát. Đó là do tuỳ theo căn cơ của chúng sanh không đồng. Các ác tỳ kheo trong đời vị lai không hiểu ý của ta nên đều chấp ngã, từng thấy tuớng đó.Người như thế là phá hủy Pháp ta. Các ác tỳ kheo cũng ngồi diễn nói kinh pháp nhưng không thấu hiểu được thâm ý của ta, theo văn, chấp nghiã trái với chơn pháp thật tuớng vô thuợng, miệng thuờng tự khen nghiã lý mình nói điều hợp với ý Phật. Còn các Pháp sư khác thì dối làm mê hoặc Tăng tục. Nguời nói lời như thế mãi chìm trong biển khổ. Các ác tỳ kheo thấy các nguời khác tu thiền định thì lại nói rằng nguời này ngu si, giống như cây khô, không biết kinh luận nào để tu hành. Người nói lời ấy mắc phải tội báo trong nhiều kiếp. Các ác tỳ kheo vì danh lợi, cho nên luân phiên hủy nhục nhau, các ác tỳ kheo hoặc tu phước mà không nương vào kinh luận, tự theo tư kiến lấy trái làm phải, không phân biệt được tà chánh, huớng vào khắp Tăng tục mà nói lời rằng: “Thấy biết của ta là đúng”. Nên biết rằng người ấy chóng làm tiêu diệt giáo pháp ta. Các ác tỳ kheo cũng trì luật, nhưng, đối với tạng luật không thông hiểu nghiã lý sâu mầu, mà còn nói lời như vầy: “Trong tạng luật, Đức Phật chấp nhận cho ăn thịt.”

    Này thiện nam tử! Nếu ta giải nói nghiã ăn thịt là điều mà hàng Thanh Văn, Duyên Giác và Bồ-tát điạ hạ còn mê mờ. Vì thế,Tỳ kheo phàm phu nghe vậy đem lòng chê bai. Tạng Luật chấp nhận việc ăn thịt là điều không thể nghĩ bàn. Này thiện nam tử! Ta từ khi mới thành đạo cho đến nay, có các đệ tử nơi nơi nhận ăn thịt. Người phàm phu thật sự thấy ăn thịt, lại có chúng sanh thấy các tỳ kheo thị hiện ăn thịt. Lại có chúng sanh khi biết các tỳ kheo ăn thịt nhưng vào sâu vô luợng các các môn đối trị, vô luợng tỳ kheo đoạn thuợng phần phiền não, vô luợng tỳ kheo đoạn trung phần phiền não, vô luợng tỳ kheo đoạn hạ phần phiền não, độ thoát vô luợng chúng sanh, khiến vào Phật đạo. Việc giáo hóa của Như Lai không thể nghĩ bàn. Ta từ khi thành đạo cho đến nay, các đệ tử của ta chưa từng ăn thịt chúng sanh. Ta ở trong tạng luật chấp nhận ăn thịt là vì nhất định biết thịt ấy không từ bốn đại sanh, không từ thai sanh, không từ trứng sanh, không từ nơi ẩm thấp sanh, không do biến hóa sanh, cũng không hợp với thức, không hợp với mạng. Nên biết thế gian đều không có thịt này.

    Này thiện nam tử! Các ác tỳ kheo trong đời vị lai ở các nơi giảng nói kinh luật, theo văn chấp nghiã, không biết những điều sâu kín ẩn tàng của Như Lai nói.

    Này thiện nam tử! Đức Phật thị hiện ở đời mà khiến các đệ tử ăn thịt chúng sanh thì thật ra không có điều đó. Nếu ăn thịt thì sao gọi là bậc Đại Bi. Này thiện nam tử! Nay trong Pháp tịnh này có số chúng nhiều vô luợng nhưng mỗi nguời đều có cái nhìn khác nhau. Có nguời thấy Như Lai vào Niết-bàn, có nguời thấy Như Lai trụ một kiếp, có nguời thấy Như Lai trụ vô luợng kiếp, có nguời thấy Như Lai có thân cao sáu truợng, có nguời thấy thân nhỏ, có nguời thấy thân lớn, có nguời thấy báo thân ngồi trên biển Thế Giới Liên Hoa Tạng, hóa ra ngàn trăm ức Đức Phật Thích Ca Mâu Ni thuyết pháp môn tâm địa. Có nguời thấy pháp thân đồng với hư không, không phân biệt, vô tuớng, không có ngăn ngại trùm khắp pháp giới. Có nguời thấy đất rừng Sa-la chỗ này đều là đất cát, cỏ cây, đá sỏi. Có nguời thấy chỗ này là vàng bạc bảy báu thanh tịnh trang nghiêm. Có nguời thấy chỗ này là chỗ tu hành của bà đời chư Phật. Có nguời thấy chỗ này là cảnh giới không thể nghĩ bàn của chư Phật.

    Này thiện nam tử! Chư Phật ra đời, du hoá, dừng trụ mọi nơi thảy đều xa lìa tuớng thế gian, cũng không lìa thế gian mà hiển bày pháp thật tuớng. Giáo pháp của Đức Như Lai gồm thâu vạn Pháp. Khi Đức Phật diễn thuyết một chữ, một câu, một tiếng có thể khiến cho tất cả chúng sanh tùy theo căn tánh chủng loại mà hiểu khác nhau. Pháp bất cộng của Như Lai chẳng phải là chỗ hiểu biết của các Thanh Văn, Duyên Giác. Như Lai dùng sức tự tại tùy theo căn cơ trình độ mà giáo hóa chúng sanh. Vào thời tuợng pháp, các ác tỳ kheo không hiểu ý ta, chấp vào sở kiến của mình mà diễn thuyết mười hai thể loại kinh. Theo văn lấy nghiã tạo nên thuyết nhất định. Nên biết nguời này làm oan cho ba đời chư Phật, chóng làm tiêu diệt giáo pháp của ta. Này thiện nam tử! Các Đức Phật thuyết Pháp thường y vào hai Đế ( tục đế và chân đế), chỉ gần để nêu xa, mượn hình tuợng để hiển bày nghiã lý sâu mầu. Các ác tỳ kheo ở nơi nghiã này không thể hiểu rõ, bài xích không tin, theo tướng lấy nghiã nên phải chịu tai ương nhiều kiếp. Các tỳ kheo này cũng lại tự xưng là Pháp sư, ta là Luận sư, ta là Thiền sư, chính ba hạng học nhơn này làm tiêu diệt Pháp ta chứ không phải nguời nào khác. Ba hạng nguời này đua nhau nói lỗi, đua nhau bài xích. Ba hạng nguời này sa vào trong địa ngục giống như tên bắn.

    Bấy giờ, Bồ Tát Thuờng thí cung kính thưa Phật rằng: “ Thưa Đức Thế Tôn! Các tỳ kheo đó khi nào mới thoát đuợc?”. Này thiện nam tử! Sau khi ta diệt độ khoảng ngàn năm Pháp ác dần dần dấy khởi.Sau một ngàn một trăm năm, các ác tỳ kheo, tỳ kheo ni đầy khắp Diêm phù đề, nơi nơi sung túc, nhưng, không tu đạo đức, đa số cầu tài vật, chuyên hành phi pháp, phần nhiều nuôi tám vật bất tịnh, chính họ không đủ mười đức mà nuôi hai hạng Sa-di ( Sa-di và Sa-di ni), chính họ chưa đầy mười hạ lạp mà độ nguời làm Sa-di.Vì nhân duyên ấy, khiến cho mọi nguời thế tục coi rẻ Tam Bảo. Từ đó về sau, tất cả Tăng Tục đua nhau cất tháp xây chùa đầy khắp thế gian, chùa tháp, hình Tượng nơi nơi đều có, còn như ở núi sâu, đồng vắng hoặc ở ven đuờng, hoặc hang cùng ngỏ hẻm, những nơi xú uế, bị hư sụp đổ nát thì không người sửa chữa. Bấy giờ, Tăng Tục dù có xây chùa cất tháp cúng dường Tam Bảo, nhưng không sanh lòng cung kính, thỉnh Tăng đến ở Chùa nhưng lại không cúng dường cơm nuớc, y phục đồ nằm, thuốc thang, trái lại mượn cớ lấy xin đồ ăn của Tăng, không sợ một mai rớt vào ba đuờng khổ. Bấy giờ, hết thảy người tục, bất luận sang hèn chỉ muốn trong Tăng làm điều bất lợi, xâm tổn não loạn, không muốn ủng hộ. Bọn người như thế mãi đọa trong tam đồ.

    Này thiện nam tử! Ở đời vị lai, hết thảy quan lại thế tục không tin tội phuớc, đánh thuế cuớp đoạt Tăng vật, hoặc thuế súc sanh, lúa gạo, kể cả vật nhỏ như tơ hào cũng đánh thuế nốt, hoặc sai sử những nguời phục vụ Tam Bảo, hoặc cởi trâu ngựa của Tam Bảo. Theo phép hết thảy quan lại thế tục không đuợc ức hiếp đánh đập súc sanh, cũng như những nguời phục vụ Tam Bảo, cho đến không được nhận sự lễ bái của nguời phục vụ Tam Bảo. Nếu nhận sự lễ lạy đều bị tội họa, huống gì xua đuổi đánh đập. Báo cho các quan lại rằng nếu có thâu thuế thì hãy đề phòng lưới sắc, cẩn thận đừng thâu thuế tỳ kheo. Nếu ham thâu thuế nguời xuất gia thì chịu vô luợng tội lỗi. Này thiện nam tử! Đương thời, tất cả Tăng tục nếu gieo tạo phuớc lành thì nên bố thí cho những nguời già cô quạnh không nơi nương tựa, những nguời bần cùng đau ốm. Kế đến nên sửa chữa chùa tháp, hình tượng bị hư hoại, bất luận của mình hay của nguời tùy theo khả năng mà sửa chữa, thì công đức nguời đó không thể nghi bàn, chỉ nên sửa cái cũ, không cần tạo thêm cái mới. Này thiện nam tử! Vì cớ gì mà vào đời vị lai tất cả nguời tục coi rẻ Tam Bảo? Chính vì tỳ kheo, tỳ kheo ni không như Pháp, thân mặc pháp phục mà coi thuờng đạo lý, duyên vào trần tục, hoặc mua bán nơi chợ búa để làm kế sống, hoặc dong ruổi đó đây để buôn bán cầu lợi, hoặc làm nghề họa sư vẽ vời tinh xảo, hoặc coi tuớng nam nữ tốt xấu, ăn uống ca múa say sưa, bấn loạn, sáng tác âm nhạc, hoặc chơi vi kỳ(1), lục bát(2).

    Hoặc có tỳ kheo nói Pháp để mong cầu được ý người, hoặc tụng chú thuật để trị bệnh cho người khác, hoặc tu thiền nhưng không thể tự nhứt tâm đuợc, dùng pháp tà định xem coi tốt xấu, hoặc châm cứu, bốc thuốc để mong cầu áo mặc cơm ăn. Vì nhân duyên đó, khiến cho nguời đời đâm ra không kính trọng, chỉ trừ các vị Bồ Tát làm lợi ích cho chúng sanh.

    Bấy giờ, Đức Thế Tôn lại bảo Bồ Tát Thuờng Thí rằng: “Này thiện nam tử! Vào đời vị lai, trong hàng tăng tục, có những người tạo lập hình tuợng ta và hình tuợng các vị Bồ Tát rồi đem bán mua đổi lấy tiền của để làm mưu kế sinh nhai, hết thảy Tăng tục không biết tội phuớc, bán mua hay nhận sự cúng dường cả hai đều mắc tội lỗi, trong năm trăm đời, thường bị nguời khác bán mua. Nầy thiện nam tử! Vào đời vị lai tất cả chúng sanh tạo lập hình tượng, đều không thành tựu đầy đủ các tướng tốt, hoặc tạc tượng bán thân, hoặc tạc tượng không đầy đủ tay chân, tai, mũi, mắt, miệng đều không giống, hoặc chỉ ảnh huởng sơ sài mà thôi, hoặc tạo chùa tháp mà không an trí hình tuợng. Nếu có chùa tháp, tượng Phật hư hoại thì không tu sửa. Bọn người như thế mắc vô lượng tội. Này thiện nam tử! Vào đời vị lai, các tỳ kheo.v.v… chỗ ở tự cùng nhau xuớng chế, ngăn cấm Tăng bốn phương, hợp làm hạn định bửa ăn, hoặc một ngày, mười ngày, hoặc năm, bốn, ba ngày, thậm chí một bửa. Các tỳ kheo ấy mạng chung đọa vào địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh chịu khổ vô cùng.

    Lại có tỳ kheo hoặc sa-di lấy đồ vật của chúng Tăng coi như mình có, tỳ tiện lấy dùng,hoặc cùng bè bạn ăn uống phi thời.
    Các tỳ kheo, sa-di ấy nhẫn đến một ngàn Đức Phật ra đời, họ mãi mãi không được nghe Pháp, thường qua lại trong Tam đồ, không thể sám hối.Nếu cùng với nguời ấy ở chung, làm các việc tác Pháp yết ma, Bồ Tát đều không thành tựu, đều phải mắc lấy tội báo
    Này thiện nam tử! Nếu có nguời phạm đủ bốn trọng, năm nghịch còn dễ cầu Sám hối, còn như xâm tổn một mảy tơ, một hạt gạo, ăn uống phi thời, tự do lấy dùng thì mãi chìm trong biển khỗ, không khi nào ra. Hoặc hiện đời chịu các suy não, nếu cùng nguời ấy ở chung, đem ngày mắc tội. Này thiện nam tử! Vào đời vị lai có những nguời đời không biết tội phuớc, vì cha ông hoặc bản thân mình mà tạo tượng Phật, kinh sách, tràng hoa đem bán cho nguời khác để nuôi vợ con thì không nên mua.

    Khi ấy, quan lại nguời có thế lực bắt được người đó cần phải trừng phạt nặng nề, đuổi ra khỏi nước.

    Này thiện nam tử! Vào đời vị lai, tỳ kheo, tỳ kheo ni, Phật tử nam, Phật tử nữ, vua chúa, đại thần hoàng hậu, hoàng phi trong cung, hủy phạm giới cấm, không biết hổ thẹn, không biết sám hối. Vì nhân duyên này, khiến cho giáo pháp ô nhiễm. Này thiện nam tử!

    Vào đời vị lai, các ác tỳ kheo, chấp chặc vào chỗ ở giống như người đời, giữ gìn phòng nhà của mình, không y theo thời hạn 3 tháng dời đổi một lần, thấy có tỳ kheo y bát tùy thân chỗ ở của họ đầy chín muời ngày thì lại dời đổi. Các ác tỳ kheo đều nói lời này: “Tâm tánh tỳ kheo ấy bất định, làm những việc rối rắm, cuồng loạn, mất trí, toan tính đổi dời.” Người nói lời ấy mắc phải tội báo vô cùng, vô tận. Này thiện nam tử! Vào đời vị lai, khi các pháp ác dấy khởi, hết thảy Tăng tục cần phải tu hạnh đại từ, đại bi, nhẫn chịu sự não hại của nguời khác, nên nghĩ như vầy: “Hết thảy chúng sanh từ vô thỉ cho đến ngày nay là cha, mẹ ta, hết thảy chúng sanh từ vô thỉ cho đến ngày nay đều là anh em, chị em, bà con, quyến thuộc của ta. Vì nghiã này, nên từ bi thương xót đối với tất cả chúng sanh, tùy tâm lực mà cứu giúp. Nếu thấy chúng sanh khốn khổ thì tạo các phương tiện chẳng tiết thân mạng. Khi ấy, nếu là bậc vua chúa, đại thần, hoặc là chủ thành ấp, xóm làng, hoặc trưởng giả có thế lực hoặc là Bà la môn.v.v… hoặc tỳ kheo có năng lực thì nên khuyên can khích lệ người ấy, đừng để họ lui sụt, trợ giúp thế lực cho họ đừng cho người ác làm cho họ phải khốn khó, đừng để cho người ác xâm đoạt tài vật của họ. Người trợ giúp như thế có công đức không thể nói hết. Khi ấy, có người nào khởi lòng thưong tuởng bố thí cho nguời nghèo cùng, trẻ mồ côi, nguời già cô quạnh không nơi nương nhờ, thậm chí bố thí cho cả loài kiến thì phước ấy rất mầu nhiệm. Này thiện nam tử! Nếu ta nói cặn kẽ về công đức của việc bố thí cho nguời nghèo cùng, trẻ mồ côi, hay nguời già bệnh tật không nơi nuong tựa thì cùng kiếp nói cũng không hết. Giờ Niết Bàn đã đến, nay ta chỉ nói sơ lược cho ông hiểu thôi.

    Bấy giờ, tất cả đại chúng nghe Phật thuyết các loại tai biến vào cuối thời tuợng pháp trong đời vị lai. Từng sợi lông trên người đều dựng đứng, không ngăn được dòng xúc động, ai nấy đều gào khóc thảm thiết!

    Phật bảo đại chúng rằng: “Thôi đừng khóc nữa! các Pháp thế gian là như vậy. Có thiện ắt có ác. Có thạnh ắt có suy”. Phật bảo Bồ Tát Thuờng Thí rằng: “Hãy nên sắp xếp việc ấy, ông dùng tuớng gì Quán Như Lai, dùng tuớng gì Quán chúng sanh?” Bồ-tát Thường thí cung kính thưa Phật rằng: “Thưa Đức Thế Tôn! Con Quán Như Lai không từ mé trước, không đến bờ kia, không trụ khoảng giữa, chẳng có, chẳng không, chẳng sanh, chẳng diệt, chẳng phải sắc, chẳng phải phi sắc, chẳng phải hữu vi, chẳng phải vô vi, chẳng thường chẳng đoạn, chẳng phải hữu lậu, chẳng phải vô lậu, giống như hư không, pháp tánh bình đẳng. Từ khi mới thành đạo cho đến Niết-bàn, trong khoảng thời gian ấy, không thấy Như Lai nói một câu Pháp, còn các chúng sanh thì thấy Như Lai có sanh có diệt, có nói Pháp, có độ người. Cảnh giới của Như Lai không thể nghĩ bàn, không thể dùng nhận thức mà biết đuợc, không thể dùng trí mà biết đuợc, vượt thoát ba đời mà chẳng lìa xa ba đời. Chỉ có Như Lai tự biết pháp này, con Quán như vậy, kính thưa Đức Thế Tôn! Con nay Quán tuớng tứ đại của chúng sanh như mây nỗi trên hư không, như khí nóng thì nóng, như thành Càn-thát-bà, như huyển như hóa, như thôn xóm ở trên không, như ảnh trong gương, như bóng trăng dưới nước, như tiếng vang trong hang trống, thọ tuởng hành thức đều như vậy. Kính thưa Đức Thế Tôn tướng tâm của chúng sanh không thể nghĩ bàn, chẳng phải chỗ hiểu biết của các Thanh Văn, Duyên Giác, Bồ-tát địa hạ. Kính thưa Đức Thế Tôn! Tướng của chúng sanh chẳng đến, chẳng đi chẳng có, chẳng không, chẳng phải trong, chẳng phải ngoài, đến thì không từ đâu đến, đi thì không đi về đâu, mà thường lưu chuyển, hư vọng thọ khổ, đều do vì chúng sanh từ vô thỉ cho đến ngày nay vướng mắc sâu vào ngã kiến, vì vướng mắc vào ngã cho nên làm tăng trưởng lòng khát ái, mười hai nhân duyên, chịu khổ đêm dài không có cùng tận. Tướng của chúng sanh xưa nay rỗng lặng. Do nhân duyên này, hàng Bồ-tát khởi lòng đại bi. Kính thưa Đức Thế Tôn! Tất cả nghiệp thiện, nghiệp ác của chúng sanh chỉ do tâm tạo, chứ không có pháp nào khác. Con Quán tướng mạo của chúng sanh như thế.

    Bấy giờ, Đức Phật bảo Bồ Tát Thuờng Thí rằng: “ Tốt thay! Tốt thay! Ta rất vui khi nghe ông nói Pháp này. Những gì ông nói hôm nay, chư Phật cũng nói như vậy. Bồ-tát hành tứ nhiếp pháp, lục độ Ba la mật thì nên Quán tướng chúng sanh như thế.

    Này thiện nam tử! Khi Bồ Tát bố thí không quán phước điền và phi phuớc điền. Nếu thấy chúng sanh nghèo khổ đều thí cho họ. Khi hành bố thí nên Quán như vầy: “Không thấy nguời nhận, không thấy người cho, không thấy có vật để cho. Ba việc đều rổng không, bình đẳng, không hề có sự vướng mắc”. Vì sao? Vì tất cả các Pháp khi hành bố thí không có ta và cái của ta, không mong phưóc báo hiện đời, không mong hưỏng phước báo sung suớng trời nguời ở đời vị lai, chỉ vì chúng sanh cầu đại Bồ-đề, vì muốn cho vô luợng chúng sanh được an lạc cho nên hành bố thí. Vì muốn nhiếp phục các chúng sanh ác khiến cho họ trụ vào pháp lành mà hành bố thí. Lại Quán như vầy. Tuớng cảnh giới Bồ-đề, tuớng cảnh giới chúng sanh cả hai đều rổng lặng, y vào văn tự cho nên thấy có độ chúng sanh đắc Bồ-đề. Còn trong pháp chân thật, không có đắc, không có chứng. Này thiện nam tử! Như nguời nằm mộng thấy đủ thứ chuyện, hoặc thấy mình bị quan lại trói giam vào ngục chịu các thứ khổ, sanh lòng lo buồn, sau được thoát khỏi, rồi lại mộng thấy làm vua có oai lực lớn, nghĩ như vầy.Ta đêm qua chịu khổ như thế, nay lại đuợc tự do huởng nhiều khoái lạc. Nghĩ như thế rồi, chợt tỉnh giấc, không còn biết việc khổ vui, nên việc nằm mộng chẳng phải có, chẳng phải không. Tất cả các pháp cũng lại như thế.

    Quán như thế gọi là chánh Quán. Khi nói pháp này, có vô số Bồ-tát đắc quả vị Phật. Vô luợng Bồ-tát được vào nhất sanh bổ xứ, vô luợng Bồ-tát, mỗi vị tùy theo sở tu của mình đều được sự thăng tiến. Vô lượng trời người đắc bốn đạo quả. Vô lượng Thanh Văn vào giai vị Bồ Tát, vô lượng tạp loại chúng sanh phát tâm Bồ-đề.

    Này thiện nam tử! Vào đời vị lai. Nếu bốn chúng đệ tử được nghe kinh này, sanh lòng hoan hỉ thì sẽ đuợc vô luợng vô biên công đức. Phật bảo A-nan và đại chúng, các ông nên khéo thọ trì, cẩn thận đừng quên! Kinh này tên là Kinh Tượng Pháp Quyết Nghi, cũng gọi là Kinh Cứu Giúp Nguời Cô Độc, cứ như vậy mà thọ trì. Bấy giờ, đại chúng nghe những gì Phật thuyết, một lòng cung kính vâng lời đảnh lễ Phật rồi đi, ai nấy cũng đếu nhận chân được lẽ thật, lo chu toàn lễ trà tỳ, đất trời cảm động tiếc thương!


    Kinh Tuợng Pháp Quyết Nghi
    HẾT
    Kinh Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm dạy: "NẾU QUÊN MẤT TÂM BỒ ĐỀ MÀ TU CÁC PHÁP LÀNH, ĐÓ LÀ NGHIỆP MA."
    HT Tuyên Hóa dạy "Nơi nào có Kinh Hoa Nghiêm thì nơi đó có đức Phật."

  3. #3
    Người Khăn Trắng
    Guest

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi 123456789 Xem Bài Gởi
    [B]

    “Nếu có người ở trong A-tăng-kỳ, đem thân cúng duờng muời phương các Đức Phật, các vị Bồ-tát, và các vị Thanh Văn thì không bằng có người đem cho loài súc sanh một bữa ăn uống, phước của người này hơn nguời kia gấp vô luợng vô biên trăm ngàn vạn lần.
    Có lý nào lại như vậy. Bố thí cúng dường cho súc sanh mà phước báu lại nhìu hơn cả mười phương Chư Phật. Thật mâu thuẫn với đoạn viết này trong kinh nguyên thủy

    "Cho một trăm người ác ăn ko = cho một người lành ăn
    Cho một trăm người lành ăn ko = cho một người trì ngũ giới ăn
    Cho một trăm người trì ngũ giới ăn ko = cúng dường cho một vị Tu Đà Hoàn ăn
    Cúng dường trăm muôn vị Tu Đà Hoàn ăn ko = cúng dường cho một vị Tư Đà Hàm ăn
    Cúng dường một ngàn muôn vị Tư Đà Hàm ăn ko = cúng dường cho một vị A Na Hàm ăn
    Cúng dường cho một ức vị A Na Hàm ăn ko = cúng dường cho một vị A La Hán ăn
    Cúng dường cho mười ức vị A La Hán ăn ko = cúng dường cho một vị Bích Chi Phật ăn
    Cúng dường cho một trăm ức vị Bích Chi Phật ăn ko = cúng dường cho 1 vị Phật ăn"


    Súc sanh còn chưa có tên trong danh sách thì lý nào lại như vậy??? Nói là như thế nhưng cũng phải hiểu bố thí đến loài súc sanh thì vẫn có quả báo (chứ ko phải ko) nhưng làm sao thù thắng bằng cúng dường cho Chư Phật đc, lại còn mười phương nữa chứ

  4. #4
    Người Khăn Trắng
    Guest

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi 123456789 Xem Bài Gởi
    Này thiện nam tử! Trong các Kinh điển ta đã đề cập
    Các bạn hãy chú ý chổ này, Lúc phật còn tại thế chưa hề có kinh điển. Sau khi Phật nhập diệt. Các ngài mới mở đại hội kiết tập kinh điển lần đầu tiên dưới sự bảo trợ của vua A Xà Thế. Do trưởng lão MaHaCaDiếp chủ trị. A-nan kết tập Tạng và Luận. Ưu Ba Ly kết tập luật......
    Last edited by Người Khăn Trắng; 14-09-2011 at 07:00 AM.

  5. #5
    Người Khăn Trắng
    Guest

    Mặc định

    Con vẹt Logic123 đâu cho ý kiến cái nào!

  6. #6

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Người Khăn Trắng Xem Bài Gởi
    Có lý nào lại như vậy. Bố thí cúng dường cho súc sanh mà phước báu lại nhìu hơn cả mười phương Chư Phật. Thật mâu thuẫn với đoạn viết này trong kinh nguyên thủy

    "Cho một trăm người ác ăn ko = cho một người lành ăn
    Cho một trăm người lành ăn ko = cho một người trì ngũ giới ăn
    Cho một trăm người trì ngũ giới ăn ko = cúng dường cho một vị Tu Đà Hoàn ăn
    Cúng dường trăm muôn vị Tu Đà Hoàn ăn ko = cúng dường cho một vị Tư Đà Hàm ăn
    Cúng dường một ngàn muôn vị Tư Đà Hàm ăn ko = cúng dường cho một vị A Na Hàm ăn
    Cúng dường cho một ức vị A Na Hàm ăn ko = cúng dường cho một vị A La Hán ăn
    Cúng dường cho mười ức vị A La Hán ăn ko = cúng dường cho một vị Bích Chi Phật ăn
    Cúng dường cho một trăm ức vị Bích Chi Phật ăn ko = cúng dường cho 1 vị Phật ăn"


    Súc sanh còn chưa có tên trong danh sách thì lý nào lại như vậy??? Nói là như thế nhưng cũng phải hiểu bố thí đến loài súc sanh thì vẫn có quả báo (chứ ko phải ko) nhưng làm sao thù thắng bằng cúng dường cho Chư Phật đc, lại còn mười phương nữa chứ
    bạn nói đúng ...nhưng chưa đũ .......vì BỐ THÍ BA LA MẬT ...NGHỈA LÀ ..KHÔNG NGƯỜI CHO ..KHÔNG NGƯỜI NHẬN ..VÀ KHÔNG CÓ VẬT CHO ....NHƯ VẬY MANG NGHĨA BÌNH ĐẴNG VÔ PHÂN BIỆT ..NÓI NHƯ BẠN .....THÌ PHÃI CHẤP VÀO BỐ THÍ .....THÌ MỚI CÓ ..THẾ NÀY THẾ KIA ...NGƯỜI LÀNH KẼ DỬ .
    KỂ 1 CÂU CHUYỆN CHO BẠN NGHE NHÉ ..
    .....................................
    NGÀY XƯA ÔNG CÙ LƯU TÔN ..LÀ 1 NGƯỜI MÙ CẢ HAI MẮT ...ÔNG TA CÓ 1 CHIẾC ÁO RÁCH ..MUỐN VÁ LẠI ..NHƯNG KHÔNG SỎ KIM ĐƯỢC ...
    ÔNG TA NGHĨ THẦM TRONG ĐẦU RẰNG ..NGƯỜI NÀO GIÚP TA SÕ CHĨ QUA CÂY KIM NÀY ...THÌ PHƯỚC NHIỀU VÔ KỄ .....
    LÚC ẤY ..ĐỨC QUÁN THẾ ÂM ĐI NGANG QUA ...THẤY Ý NGHỈ CŨA ÔNG TA ...
    NGÀI BẢO ..ĐƯA ĐÂY TA GIÚP CHO .....
    ÔNG CÙ LƯU TÔN NGẠC NHIÊN HÕI ...BẬC ĐẠI NHƠN ..MÀ CŨNG LÀM VIỆC TIỄU PHƯỚC NỮA HAY SAO ?
    ĐỨC QUÁN THẾ ÂM NÓI ...ĐẢ GỌI LÀ VIỆC PHƯỚC THÌ CHỚ PHÂN LỚN NHỎ ....VIỆC NHÕ CHƯA LÀM ĐƯỢC .....CÓ THỂ LÀM VIỆC LỚN DC SAO ????
    THÂN

  7. #7

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hửu hình .hoại Xem Bài Gởi
    bạn nói đúng ...nhưng chưa đũ .......vì BỐ THÍ BA LA MẬT ...NGHỈA LÀ ..KHÔNG NGƯỜI CHO ..KHÔNG NGƯỜI NHẬN ..VÀ KHÔNG CÓ VẬT CHO ....NHƯ VẬY MANG NGHĨA BÌNH ĐẴNG VÔ PHÂN BIỆT ..NÓI NHƯ BẠN .....THÌ PHÃI CHẤP VÀO BỐ THÍ .....THÌ MỚI CÓ ..THẾ NÀY THẾ KIA ...NGƯỜI LÀNH KẼ DỬ .
    KỂ 1 CÂU CHUYỆN CHO BẠN NGHE NHÉ ..
    .....................................
    NGÀY XƯA ÔNG CÙ LƯU TÔN ..LÀ 1 NGƯỜI MÙ CẢ HAI MẮT ...ÔNG TA CÓ 1 CHIẾC ÁO RÁCH ..MUỐN VÁ LẠI ..NHƯNG KHÔNG SỎ KIM ĐƯỢC ...
    ÔNG TA NGHĨ THẦM TRONG ĐẦU RẰNG ..NGƯỜI NÀO GIÚP TA SÕ CHĨ QUA CÂY KIM NÀY ...THÌ PHƯỚC NHIỀU VÔ KỄ .....
    LÚC ẤY ..ĐỨC QUÁN THẾ ÂM ĐI NGANG QUA ...THẤY Ý NGHỈ CŨA ÔNG TA ...
    NGÀI BẢO ..ĐƯA ĐÂY TA GIÚP CHO .....
    ÔNG CÙ LƯU TÔN NGẠC NHIÊN HÕI ...BẬC ĐẠI NHƠN ..MÀ CŨNG LÀM VIỆC TIỄU PHƯỚC NỮA HAY SAO ?
    ĐỨC QUÁN THẾ ÂM NÓI ...ĐẢ GỌI LÀ VIỆC PHƯỚC THÌ CHỚ PHÂN LỚN NHỎ ....VIỆC NHÕ CHƯA LÀM ĐƯỢC .....CÓ THỂ LÀM VIỆC LỚN DC SAO ????
    THÂN
    Hay, mình cũng nói thêm sở dĩ đem đồ cúng đức thế tôn cho con chó ăn mà phước nhìu hơn cúng dường phật là vì, ai cũng biết phật là phước điền tối thượng cúng dường sẽ sinh ra được rất nhìu công đức, nhưng thấy con chó đói khổ tội quá vị kia chấp nhận bỏ cái cúng dường phật được vô lượng công đức kia mà cho nó ăn, đây là do tâm từ bi phát lộ ra , khi việc đem cho chó ăn đó ko mong cầu được quả phước nào chỉ đơn thuần là yêu thương bất nhẫn trước cảnh khổ của chúng sanh, thấy chúng sanh đều bình đẳng, đó là bồ đề tâm , là tâm bình đẳng của chư phật, khi phát được tâm này , trong sát na kia tâm vì ấy là là đồng đẳng với tâm chư phật, bố thí mà ko thấy có người nhận bố thí và ko mong cầu gì, nên mới gọi việc bô thí này đạt được vô lượng công đức nhìu hơn cúng dường tam thế phật , vì sao vì vị ấy ngay lúc đó đã hội nhập vào bồ đề tâm, là tâm bình đẳng của tất cả chư phật

  8. #8
    Người Khăn Trắng
    Guest

    Mặc định

    Tất nhiên như VD của khoatin nói thì trong trường hợp ấy ta nên giúp con chó hơn...

    Nhớ có 1 câu chuyện về người nông dân (ko nhớ lắm) cúng dường cho Phật 1 bát cơm, Đức Phật hỏi thế ở nhà cha mẹ con đã ăn gì chưa? Người nông dân ấy thưa rằng "chưa". Phật mới bảo thế thì con hãy đem ngay chén cơm ấy về cho cha mẹ. Cúng dường cho cha mẹ như cúng dường Như Lai không khác.

    Qua câu chuyện có thể thấy xét về tâm cúng dường thì nên bình đẳng như nhau (Đó là bồ đề tâm như bạn nói, rất đúng). Thế nhưng đang xét về quả báo cúng dường thì tất nhiên Phật là trên hết. Dù phân biệt hay ko phân biệt thì cúng dường trước tiên cho bậc đắc đạo như Phật thì phước báo vẫn là vô lượng...ko ai sánh kịp

  9. #9

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi 123456789 Xem Bài Gởi
    Phật Nói Kinh Tuợng Pháp Quyết Nghi
    Việt Dịch: Tỳ Kheo Thích Chúc Hiền


    Này thiện nam tử! Khi Bồ Tát bố thí không quán phước điền và phi phuớc điền. Nếu thấy chúng sanh nghèo khổ đều thí cho họ. Khi hành bố thí nên Quán như vầy: “Không thấy nguời nhận, không thấy người cho, không thấy có vật để cho. Ba việc đều rổng không, bình đẳng, không hề có sự vướng mắc”. Vì sao? Vì tất cả các Pháp khi hành bố thí không có ta và cái của ta, không mong phưóc báo hiện đời, không mong hưỏng phước báo sung suớng trời nguời ở đời vị lai, chỉ vì chúng sanh cầu đại Bồ-đề, vì muốn cho vô luợng chúng sanh được an lạc cho nên hành bố thí. Vì muốn nhiếp phục các chúng sanh ác khiến cho họ trụ vào pháp lành mà hành bố thí.
    HẾT
    Đoạn này hay quá đạo huynh

  10. #10

    Mặc định Sức bố thí hay thành chánh giác

    BUÔNG BỎ CHẤP TRƯỚC MỚI CÓ THỂ THOÁT KHỎI LUÂN HỒI

    Pháp sư Tịnh Không giảng ngày 24/01/2004 tại Đông Kinh, Nhật Bản
    ( tuitui ghi lại )phần 01


    Xin chào các pháp sư, các vị đồng tu. Chúc các vị năm mới an lạc!
    A Di Đà Phật!
    Năm nay cũng là một năm rất hy hữu, khó được.
    Tôi nhận lời mời đến.. Nhật Bản dự hội nghị của Liên Hợp Quốc, hội nghị 10 năm giáo dục liên tục.
    Ngay đêm giao thừa, đến Nhật Bản, cho nên năm nay ăn Tết truyền thống ở Nhật Bản.
    Tham dự Hội nghị lần này, xem thấy một số người hảo tâm Nhật Bản, họ rất nhiệt tâm đối với hòa bình, tận tâm tận lực hy vọng xã hội làm thế nào để có thể an định, thế giới hòa bình.
    Người tham dự Hội nghị tuy là không nhiều, thế nhưng đến từ rất nhiều quốc gia, khu vực. Những người này hiện tại có thể nói đều là những người tốt.
    Thảo luận rất nhiều, thế nhưng làm thế nào thực tiễn. Đó là vấn đề.
    Tháng 7 năm ngoái, tôi tham dự Hội nghị Hòa bình LHQ ở Băng Cốc.
    Cảm xúc của tôi rất sâu sắc.
    Tần suất động loạn của thế giới mỗi năm mỗi cao hơn.
    Sự tai hại mỗi năm mỗi nghiêm trọng hơn.
    Làm thế nào thực tiễn?
    Đây chỉ là chuyển đổi một ý niệm.
    Nếu như họ không chuyển được, thì mãi mãi không thể thực hiện.
    Cho nên vấn đề này vô cùng khó khăn. Ai có thể buông bỏ tự tư, tự lợi.
    Cội gốc của động loạn là do tự tư, tự lợi mà ra.
    Không thể buông bỏ tự tư, tự lợi thì không thể
    mỗi niệm vì xã hội, vì tất cả chúng sinh mà tạo phước.
    Hội nghị này sẽ không cách gì thực hiện.
    Không những là những nhân sĩ thường trong xã hội, mà bao gồm tất cả tôn giáo trên thế giới cũng đều như vậy.
    Tôn giáo bị suy yếu rồi. Vấn đề này mọi người đều thấy rõ.
    Không chỉ Phật giáo suy yếu, Đạo giáo cũng suy, ở Trung Quốc, Nho giáo cũng suy.
    Tỉ mỉ quan sát toàn thế giới, không tôn giáo nào là ngoại lệ.
    Hình thức của tôn giáo vẫn còn lưu giữ. Thực chất của tôn giáo thì không còn thấy nữa.
    Ở Đài Loan, các vị đều đã biết, mỗi một đạo tràng của Phật giáo, mỗi chùa chiền đều không đoàn kết. Một nhà như nhau mà cũng không đoàn kết. Thậm chí đến ở chung trong một tự viện, chung ở nhiều rồi thì chia bè chia phái.
    Người xưa Trung Quốc thường nói
    - Gia hòa vạn sự hưng.
    Hai người ở chung một chùa mà cũng gây lộn, cũng bất hòa thì làm sao Phật pháp có thể hưng thịnh được.
    Phật giáo đã như vậy, các tôn giáo khác cũng không ngoại lệ.
    Cho nên gọi là loạn thế.
    Thế giới đại loạn.
    Từ xưa đến giờ, chưa từng xảy ra.
    Nguyên nhân gì tạo ra vậy?
    Do giáo dục tạo thành. Cũng chính là chúng ta đã xem thường giáo dục.
    Không những là một đời này của chúng ta, đời trước của chúng ta, một đời trước của chúng ta nữa.
    Chí ít cũng có thể truy ngược về 3, 4 đời trước đã xem thường giáo dục.
    Các tổ tiên Trung Quốc đối với việc này, biết được rất rõ ràng, rất thấu triệt.
    Cổ thánh tiên hiền Trung Quốc đã giáo dục người sao?
    Từ trên lịch sử mà nói, chí ít có thể truy ngược về 5000 năm trước, có văn tự ghi chép, Nghiêu - Thuấn - Vũ- Thương. Việc này có văn tự ghi chép.
    Nghiêu-Thuấn cách chúng ta ngày nay 4500 năm.
    Người xưa Trung Quốc, không ai không xem trọng giáo dục.
    Khi triều nhà Hán lập quốc, chính sách của quốc gia có 8 chữ:
    - Dựng nước, an dân, giáo dục làm đầu.
    Cho nên Trung Quốc dùng gì để trị quốc? Dùng giáo dục.
    Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Hoàn toàn dùng giáo dục!
    Do đó, có hơn 2000 năm thống nhất, không hề phân chia.
    Việc này, ngay đến người ngoại quốc cũng khen ngợi.
    Hôm nay chúng ta, ở đất nước Nhật Bản này, xem ghi chép buổi nói chuyện của tiến sỹ..của nước Anh cùng với đại tác gia của Nhật Bản. Chúng ta ở Đài Loan xem được bản dịch Trung văn.
    Ông tiến sĩ rất tán thán Trung Quốc. Ông cho rằng chân thật có thể ảnh hưởng đến thế kỷ 21 là Trung Quốc.
    “..là Trung Quốc”, lời nói này chúng ta phải ghi nhớ.
    Không phải chính trị của Trung Quốc, không phải vũ lực của Trung Quốc. Kinh tế, khoa học, kỹ thuật của Trung Quốc đều không phải. Mà là văn hóa của Trung Quốc.

  11. #11

    Mặc định Nhìn thấu - Buông bỏ - Bố thí - Pháp Sư Tịnh Không

    Nhìn thấu - Buông bỏ - Bố thí - Pháp Sư Tịnh Không

    SVCZ YouTube Player
    ERROR: If you can see this, then YouTube is down or you don't have Flash installed.

  12. #12

    Mặc định Sức bố thí hay thành chánh giác

    Nguyên văn bởi 123456789
    Phật Nói Kinh Tuợng Pháp Quyết Nghi
    Việt Dịch: Tỳ Kheo Thích Chúc Hiền


    Này thiện nam tử! Khi Bồ Tát bố thí không quán phước điền và phi phuớc điền. Nếu thấy chúng sanh nghèo khổ đều thí cho họ. Khi hành bố thí nên Quán như vầy: “Không thấy nguời nhận, không thấy người cho, không thấy có vật để cho. Ba việc đều rổng không, bình đẳng, không hề có sự vướng mắc”. Vì sao? Vì tất cả các Pháp khi hành bố thí không có ta và cái của ta, không mong phưóc báo hiện đời, không mong hưỏng phước báo sung suớng trời nguời ở đời vị lai, chỉ vì chúng sanh cầu đại Bồ-đề, vì muốn cho vô luợng chúng sanh được an lạc cho nên hành bố thí. Vì muốn nhiếp phục các chúng sanh ác khiến cho họ trụ vào pháp lành mà hành bố thí.

  13. #13

    Mặc định Sức bố thí hay thành chánh giác

    Khi Bố thí không có mong cầu

    Hoan Hỷ Bố thí không cầu hồi đáp

    Thành Tâm mà Bố Thí

  14. #14

    Mặc định Sức bố thí hay thành chánh giác

    BUÔNG BỎ CHẤP TRƯỚC MỚI CÓ THỂ THOÁT KHỎI LUÂN HỒI

    Pháp sư Tịnh Không giảng ngày 24/01/2004 tại Đông Kinh, Nhật Bản
    ( tuitui ghi lại )

    Phần 2:


    Ai có thể làm theo văn hóa Trung Quốc?
    Ai có thể phát huy văn hóa Trung Quốc?
    Người đó có thể lãnh đạo thế giới.
    Tầm nhìn của họ là từ nơi lịch sử mà đưa ra phán đoán này.
    Văn hóa Trung Quốc là gì? Chính là luân lý, đạo đức.
    Luân lý là dạy cách quan hệ giữa người và người.
    Người hiện tại không hiểu, không biết quan hệ giữa người và người gọi là loạn luân.
    Luân lý là đạo. Dân giữ luân lý là đức.
    Mấy năm gần đây, tôi giảng về đạo đức.
    Cái gì là đạo? Cái gì là đức?
    Người thông thường giảng nói đạo đức nói được rất hay.
    Chúng ta không dễ gì nghe hiểu.
    Tôi nói được rất đơn giản.
    Đạo chính là phép tắc vận hành của đại tự nhiên.
    Tùy thuận phép tắc tự nhiên thì gọi là đức.
    Nếu như trái phạm, tai nạn liền đến.
    Tôi cũng thường nhắc nhở các đồng tu.
    Đạo ở chỗ nào? Đạo ở ngay chính bản thân.
    Bạn tỉ mỉ mà quan sát cái thân thể này của chúng ta.
    Cái thân thể này là tự nhiên sanh thành.
    Cha mẹ sanh ra con cái, sanh ra đứa trẻ, tuyệt nhiên không có cái ý muốn đứa nhỏ phải nên là như thế nào đó.
    Muốn đứa bé có 3 con mắt, muốn đứa bé có 3 lỗ tai. Không hề có cái ý như vậy.
    Thuận theo tự nhiên. Đó là phép tắc của tự nhiên, là đạo. Cho nên là thiên nhiên.
    Không hề có cái ý nào trong đó.
    Nếu thêm một tí “ý gì” trong đó thì đạo liền bị phá vỡ.
    Thánh nhân dạy bảo chúng ta:
    Đạo ở ngay trong nhân luân. Phát khởi ở ngay nơi vợ chồng.
    Cho nên kết hợp của vợ chồng là hiện tượng của tự nhiên.
    Đó là đạo.
    Có vợ chồng thì sau mới có cha con, có anh em, có quân thần, có bè bạn. Đây là đã đem nhân luân nói ra hết rồi, không ngoài 5 loại lớn này.
    Đó là đạo.
    Cho nên gốc của đạo ở hiếu thân, ở tôn sư.
    Người Trung Quốc nói đức: hiếu để, trung tín, lễ nghĩa, liêm khiết, nhân ái, hòa bình.
    12 chữ này không phải do người nào phát minh, sáng lập mà là đạo lý tự nhiên.
    12 chữ này là thiên tính của mỗi một người.
    Không có người nào là không đầy đủ.
    Tại vì sao đến bây giờ bạn lại quên hết?
    Bạn đã mê, mất tự tánh.
    Nhà Phật thường nói:
    Đem cái tánh đức hoàn mỹ, nguyên bổn của chính bạn, thảy đều quên mất hết; tư tưởng, hành vi của bạn hoàn toàn trái ngược với tánh đức của bạn; thì tai hại liền đến.

  15. #15

    Mặc định Sức bố thí hay thành chánh giác

    BUÔNG BỎ CHẤP TRƯỚC MỚI CÓ THỂ THOÁT KHỎI LUÂN HỒI

    Pháp sư Tịnh Không giảng ngày 24/01/2004 tại Đông Kinh, Nhật Bản
    ( tuitui ghi lại )

    Phần 3:


    Chúng ta xem qua xã hội hiện nay.

    Luân lý, đạo đức, bạn đem ra mà đối chiếu:

    khởi tâm động niệm, lời nói, việc làm hoàn toàn trái ngược với tánh đức.

    Trái ngược đến 180 độ.

    Thế giới này, làm sao mà không động loạn chứ!

    Tai nạn nghiêm trọng nhất, như người phương Tây nói:

    Ngày tàn của thế giới.

    Chúng ta đã từng xem thấy, có rất nhiều lời tiên đoán cổ xưa của ngoại quốc, của Trung Quốc nói:

    Ngày tàn của thế giới, chính ngay hiện tại.

    Năm trước, tôi ở Singapore, có 1 vị viện trưởng viện Thần học, ông rất cảm khái mà nói ra 1 câu. Ông nói:

    - Ngày tàn của thế giới rõ ràng là năm 1999- 2000. Vì sao lại không xảy ra?

    Kỳ lạ thật!

    Không sai. Đích thực là ở năm 2000.

    Năm 2000, vì sao không xảy ra?

    Bởi vì tiên đoán năm 2000, người của toàn thế giới đều biết.

    Năm 1999- 2000, tín đồ của toản thế giới, ngày ngày đang cầu nguyện.

    Sự cầu nguyện này là có hiệu quả.

    Không phải không có nguyên nhân.

    Cho nên tai nạn này bị kéo chậm lại, kéo dãn ra.

    Không phải không có.

    Nếu như có thể giữ được tâm chân thành cầu nguyện này

    vĩnh viễn không gián đoạn.

    Tai nạn này có thể được hóa giải, sẽ không có.

    Thế nhưng, trải qua 2 năm, rồi mọi người nói đó là mê tín,

    làm gì có việc này, không phải đã bình an trải qua rồi sao?

    Thế là tạo tác tội nghiệp,

    càng làm cho tệ hại hơn, nghiêm trọng hơn,

    nguy hiểm hơn so với trước nhiều.

    Vậy thì không còn cách nào.

    Việc này chúng ta chính mình phải biết.

    Rất nhiều đồng tu đến hỏi tôi. Tôi nói với mọi người:

    - Không nên sợ tai nạn.

    Con người có sanh, ắt có tử.

    Sanh tử là đạo.

    Đó là hiện tượng tự nhiên.

    Trong kinh Phật nói:

    Chúng sinh hữu tình có sanh, lão, bệnh, tử;

    Chúng sinh vô tình có sanh, trụ, dị, diệt.

    Ngay đến tinh cầu cũng có thành, trụ, hoại, không.

    Đó là hiện tượng tự nhiên.

    Đó là đạo.

    Phật đã nói rất rõ ràng.

    Các hiện tượng này, nguyên nhân gì chi phối nó?

    Phật nói đó là nghiệp lực.

    Nghiệp lực của chúng sinh,

    nguyện lực của bồ tát

    khiến cho thế giới này sanh diệt, không trụ,

    mãi mãi đều ở luân hồi.

    Hữu tình thế gian luân hồi, bỏ thế gian cũng ở luân hồi.

    Tinh cầu thành, trụ, hoại, không cũng là luân hồi.

    Không là hủy diệt, chính là ngày tàn.

    Thành chính là lại bắt đầu.

    Cho nên tinh cầu, tinh hệ của vũ trụ cũng là đang luân hồi.

    Thời gian của nó dài, thọ mạng của chúng ta ngắn.

    Chúng ta không thấy được.

    Thế nhưng hiện tại khoa học dùng rất nhiều máy móc để trắc nghiệm, đã hiểu rõ được hiện trạng này.

    Đó đã là hiện tượng tự nhiên, là điều bình thường.

    Cho nên sanh không có gì đáng để vui mừng.

    Tử cũng không có gì phải lo sợ.

  16. #16

    Mặc định Sức bố thí hay thành chánh giác

    Tháng 7 năm ngoái, tôi tham dự Hội nghị Hòa bình LHQ ở Băng Cốc.
    Cảm xúc của tôi rất sâu sắc.
    Tần suất động loạn của thế giới mỗi năm mỗi cao hơn.
    Sự tai hại mỗi năm mỗi nghiêm trọng hơn.
    Làm thế nào thực tiễn?
    Đây chỉ là chuyển đổi một ý niệm.
    Nếu như họ không chuyển được, thì mãi mãi không thể thực hiện.
    Cho nên vấn đề này vô cùng khó khăn. Ai có thể buông bỏ tự tư, tự lợi.
    Cội gốc của động loạn là do tự tư, tự lợi mà ra.
    Không thể buông bỏ tự tư, tự lợi thì không thể
    mỗi niệm vì xã hội, vì tất cả chúng sinh mà tạo phước.
    Hội nghị này sẽ không cách gì thực hiện.
    Không những là những nhân sĩ thường trong xã hội, mà bao gồm tất cả tôn giáo trên thế giới cũng đều như vậy.
    Tôn giáo bị suy yếu rồi. Vấn đề này mọi người đều thấy rõ.
    Không chỉ Phật giáo suy yếu, Đạo giáo cũng suy, ở Trung Quốc, Nho giáo cũng suy.
    Tỉ mỉ quan sát toàn thế giới, không tôn giáo nào là ngoại lệ.
    Hình thức của tôn giáo vẫn còn lưu giữ. Thực chất của tôn giáo thì không còn thấy nữa.
    Ở Đài Loan, các vị đều đã biết, mỗi một đạo tràng của Phật giáo, mỗi chùa chiền đều không đoàn kết. Một nhà như nhau mà cũng không đoàn kết. Thậm chí đến ở chung trong một tự viện, chung ở nhiều rồi thì chia bè chia phái.
    Người xưa Trung Quốc thường nói
    - Gia hòa vạn sự hưng.
    Hai người ở chung một chùa mà cũng gây lộn, cũng bất hòa thì làm sao Phật pháp có thể hưng thịnh được.
    Phật giáo đã như vậy, các tôn giáo khác cũng không ngoại lệ.
    Cho nên gọi là loạn thế
    .

  17. #17

    Mặc định Sức bố thí hay thành chánh giác

    BUÔNG BỎ CHẤP TRƯỚC MỚI CÓ THỂ THOÁT KHỎI LUÂN HỒI

    Pháp sư Tịnh Không giảng ngày 24/01/2004 tại Đông Kinh, Nhật Bản
    ( tuitui ghi lại )

    Phần 4:


    Phật pháp chỉ bảo chúng ta một việc quan trọng nhất:
    - Một chúng sinh hữu tình,
    Đời đời kiếp kiếp đều đang học tập!
    Cho nên phàm phu thành Phật phải trải qua vô lượng kiếp.
    Cho nên gọi là trải qua 3 a tăng kỳ kiếp, không phải nói với chúng ta, mà đó là nói với Pháp thân bồ tát.
    Pháp thân bồ tát từ phá 1 phẩm vô minh, chứng 1 phần Pháp thân, đó là Đại thừa viên giáo Sơ trụ bồ tát.
    Tính từ ngày họ chứng được Sơ trụ đến chứng được quả Phật, cứu cánh viên mãn, cần phải trải qua 3 a tăng kỳ kiếp. Trước khi chưa chứng được Sơ trụ thì không tính, trước thời gian đó không tính.
    Nếu như thêm vào thời gian trước đó thì vô lượng kiếp.
    Vì sao phía trước không tính vậy?
    Vì trước đó tiến thoái liên tục.
    Tiến thì ít, thoái thì nhiều.
    Mức độ thoái chuyển rất lớn.
    Đến được Sơ trụ trở lên, có thể nói chỉ có tiến, không có lùi.
    Vì sao họ thoái vậy?
    Thoái là dừng lại. Không tiến thì gọi là thoái.
    Giống như chúng ta đi học vậy, bị lưu bang. Lưu bang chính là thoái,
    Cho nên thời gian 3 a tăng kỳ kiếp là xác định đời đời kiếp kiếp không ngừng học tập.
    Học tập tương ưng với tánh đức chính là nâng lên.
    Trái với tánh đức, chính là đọa lạc.
    Sự việc chính là như vậy.
    Nhà Nho nói luân thường đạo đức.
    Bạn tỉ mỉ mà quan sát xem, tôn giáo nào cũng đều có nói, đều không có ngoại lệ.
    Trong luân thường đạo đức, quan trọng nhất, căn bản của căn bản chính là:
    - Hiếu thân, tôn sư.
    Bạn xem, câu đầu trong Tịnh nghiệp tam phước:
    - Hiếu dưỡng phụ mẫu, phụng sự sư trưởng.
    Chúng ta phải chăm chỉ mà làm, phải nỗ lực mà học tập.
    Trong mấy năm gần đây, tôi tiếp xúc với rất nhiều người lên đồng.
    Không phải tôi đi tìm họ, mà họ đến tìm tôi.
    Thầy Giang vẽ Địa ngục biến tướng đồ, là do thổ địa đến yêu cầu.
    Bức vẽ này thành công.
    Hôm qua, thầy Giang nói với tôi. Ông ở Âu châu thấy 1 giấc mộng, mộng thấy bồ tát Địa Tạng. Từ Âu châu trở về, về đến Đài Loan, lại mộng thấy 2 lần. Trước sau 3 lần.
    Lần sau cùng nhất mộng thấy bồ tát Địa Tạng triệu tập Thập điện Diêm vương, rất nhiều quỷ vương, thổ địa. Dường như là mở Đại hội chúc mừng gì đó.
    Ông gọi điện nói với tôi, tôi nói họ làm lễ chúc mừng bức tranh cảnh địa ngục của ông đã hoàn thành.
    Thổ địa cũng tiết lộ cho tôi 1 tin. Nói là kiếp nạn của thế gian này, cái nhân của kiếp nạn này, ông nói ra 8 chữ:
    - Bất hiếu cha mẹ, không kính tổ tiên.
    Tôi nghĩ lại, rất có đạo lý.
    Hiện tại cho dù người ngoại quốc, người Trung Quốc, có mấy người hiếu cha mẹ, kính tổ tiên.
    Chính cái tội này thì đáng phải đọa địa ngục.
    Có 1 đồng tu đến hỏi tôi. Họ hỏi những lời nói của quỷ thần có nên tin hay không?
    Tôi liền nói với họ:
    - Bạn tỉ mỉ mà tư duy lời của quỷ thần nói là gì?
    Nếu lời của họ nói đúng lý, đúng pháp, chúng ta có thể nghe.
    Nói mà không đúng như lý, như pháp thì không nên nghe.
    Việc này phải có trí tuệ.
    Nếu như bạn không có trí tuệ, bạn mê vào lời nói của quỷ thần, vậy thì bạn bị họ bởn cợt, thì bạn đã sai rồi.
    Họ nói ra hợp tình, hợp lý, có đạo lý, trong việc này không có mê tín.
    Con người, nếu không hiếu cha mẹ, không kính tổ tiên, thì bất cứ chuyện xấu nào họ cũng dám làm.
    Một người hiếu cha mẹ, kính tổ tiên,
    không những là lời nói, việc làm,
    khởi tâm động niệm
    họ đều nghĩ
    nếu như việc này ta làm
    mà không đúng pháp,
    có lỗi với cha mẹ,
    làm tổ tiên xấu hổ
    thì họ không làm.
    Hiện tại thế nào?
    Hiện tại là không có loại giáo dục này nữa.
    Tuổi tác của tôi như vầy, ở nơi nông thôn Trung Quốc đại lục, lúc nhỏ 6,7 tuổi còn tiếp xúc được những giáo dục của người xưa.
    Thời gian tôi tiếp nhận, chỉ có khoảng nửa năm, thì sau đã biến thành trường học, nên không còn nữa.
    Đây thật là đem phế bỏ cái căn bản mấy ngàn năm của dân tộc, quốc gia.
    Cho nên, tai nạn này, nhất định không thể tránh khỏi.
    Do đó chúng ta không cần phải suy nghĩ đi tìm chỗ nào để tránh.
    Chỗ nào là tốt vậy? Không cần phải suy nghĩ.
    Tai nạn đến rồi, nếu muốn, chúng ta làm thế nào có thể vãng sanh thế giới Tây phương Cực Lạc?
    Thời gian rất là cấp bách.
    Cho nên cái tâm cầu sanh Tịnh độ phải khẩn thiết,
    phải chân thật buông bỏ
    Phàm hễ là người niệm Phật không thể vãng sanh đều là không buông bỏ.
    Chỉ cần có 1 việc không thể buông bò, thì bạn không thể vãng sanh.
    Vì vậy, mọi thứ đều phải buông bỏ.
    Thế giới này, không có cái gì đáng lưu luyến cả.
    Bạn xem người trên thế giới này xem. Bạn có bằng lòng ở chung với họ không?
    Thế giới Tây phương Cực Lạc đều là bậc thượng thiện đến ở một nơi.
    Thượng thiện, chú giải của tổ sư, đại đức rất hay.
    Thượng thiện là chỉ người nào vậy?
    Vị đẳng giác bồ tát gọi là thượng thiện.
    Vì sao chúng ta không cùng ở chung với Phật, bồ tát, đối với chính mình, tu học thành tựu thì sẽ rất nhanh.
    Cho nên thế gian này,
    không luận là thuận cảnh, thiện duyên
    hay ác cảnh, nghịch duyên
    thảy đều không để ở trong lòng.
    Chúng ta một lòng một dạ cầu sinh Tịnh độ.
    Giữ cái tâm thuần thiện, thuần tịnh của chính mình thì là đúng.
    Thuần tịnh,
    thuần thiện,
    niệm Phật cầu sinh Tịnh độ
    thì không ai là không vãng sanh.
    Xưa nay Tổ sư đã nói:
    - Pháp môn này,
    vạn người tu,
    vạn người vãng sinh.
    Then chốt chính là:
    - Phải chân thật buông bỏ. Tất cả đều buông bỏ hết.
    Với tất cả người, sự việc, sự vật không nên có sự đối lập, không nên có sự tranh chấp nữa.
    Chỉ cần bạn có đối lập với người, sự việc, sự vật, còn có mâu thuẫn, chính là chướng ngại chính mình vãng sinh.
    Chính là đem chính mình kéo vào 3 đường ác.
    Người khác sẽ không bị hại, bị hại là mình.
    Đạo lý này phải nên hiểu.
    Chân tướng sự thật phải rõ ràng, thông suốt.
    Giáo học của Phật pháp chính là dạy chúng ta giác ngộ.
    Giáo dục của Phật đà, giáo dục của Thánh nhân, thậm chí đến giáo dục của tất cả thần thánh, tôn giáo, thế gian đều khẳng định:
    - Tánh người vốn thiện.
    Người Trung Quốc dạy các bạn nhỏ, câu thứ 1 trong Tam tự kinh:
    - Nhân chi sơ tánh bổn thiện.
    Đó là bổn tánh của bạn.
    Bổn tánh của tất cả chúng sinh thảy đều là lương thiện, đều là chí thiện.
    Phật, bồ tát nói với chúng ta:
    - Tất cả chúng sinh đều có Phật tánh.
    Do đó Phật, bồ tát thấy tất cả chúng sinh đều là Phật, bồ tát.
    Không phải nói Phật vị lai, Phật vị lai là nói cho chúng ta nghe.
    Trong Hoa nghiêm viên giác, Phật đã nói:
    - Tất cả chúng sinh vốn dĩ thành Phật.
    Không phải nói vị lai, “vốn dĩ thành Phật”.
    Lời nói này là thật, một tí cũng không giả.
    Trong kinh Lăng Nghiêm, đặc biệt là chú giải của đại dư Giao Quang trong Chánh mạch sớ, nói rất rõ ràng:
    - Tất cả chúng sinh đều có Phật tánh, Phật tánh chính là Phật.
    Phật tánh ở đâu vậy? Cái gọi là lục căn môn đầu, phóng quang động địa.
    Thân thể có sinh, diệt. Tự tánh không sinh, không diệt.
    Thân thể có hình tướng. Tự tánh không có hình tướng, nó không phải vật chất.
    Tự tánh ở đâu vậy? Khắp hư không, cùng pháp giới. Đó là chân thật chính mình.
    Bản năng của tự tánh có kiến văn giác tri, kiến văn giác tri là bản năng, đầy đủ vô lượng vô biên thiện đức.
    Cho nên đức cùng năng đều là tự tánh vốn dĩ đầy đủ.
    Không phải là từ bên ngoài đến.
    Chỉ là hiện tại chúng ta mê, mất đi tự tánh, bản năng đều đang khởi tác dụng.
    Nơi tác dụng mà không biết, nên đã dùng sai.
    Dùng sai rồi, làm cho vạn đức, vạn năng của chính mình biến thành vô lượng vô biên phiền não, biến thành vô lượng vô biên nghiệp chướng.
    Sự việc chính là như vậy.
    Cho nên giáo học của Phật không gì khác
    làm cho chúng ta hồi phục lại tự tánh mà thôi.
    Việc này chúng ta chân thật phải hiểu.
    Là Phật nói với chúng ta. Chúng ta mở to mắt ra mà nhìn cái niệm đầu.
    Nhìn thấy cái niệm đầu này là tự tánh, gọi kiến tánh.
    Kiến tánh thấy là Pháp tánh.
    Thế nhưng thế nào vậy, cái niệm thứ hai thì biến đổi rồi.
    Cái niệm thứ hai thì đem kiến tánh biến thành nhãn thức, đem sắc tánh bên ngoài biến thành sắc trần.
    Cho nên cái niệm thứ 1 là duy tâm sở hiện.
    Cái niệm thứ 2 là duy thức sở biến.
    Cự li giữa niệm thứ 1 và 2, chúng ta không cách gì tính được.
    Đích thực là 1 giây trong vạn ức lần, tốc độ quá nhanh.
    Vì vậy chư Phật, bồ tát, Pháp thân bồ tát, các Ngài không giống như chúng ta.
    Các Ngài chính là giữ được niệm thứ 1 này.
    Vĩnh viễn là niệm đầu tiên.
    Không rơi vào niệm thứ 2.
    Đó chính là Pháp thân bồ tát, đó chính là chư Phật Như Lai
    Rơi vào niệm thứ 2, đó là phàm phu, liền biến thành 10 pháp giới.
    Chúng ta không thể không biết được đạo lý này.
    Không thể không biết chân tướng sự thật này.
    Sau đó mới khẳng định:
    Tất cả chúng sinh vốn dĩ thành Phật
    Hiện tại thế nào vậy?
    Từ cái nhìn của Phật,
    hiện tại là:
    “Phật” đang mê hoặc, điên đảo!
    Tuy là mê hoặc, điên đảo,
    bạn tạo nghiệp phải thọ báo,
    bạn ở trong địa ngục phải chịu vô lượng vô biên khổ sở
    thế nhưng
    bạn vẫn là một vị Phật.
    Cũng giống như bạn thấy ác mộng vậy.
    Tuy là bạn đang thấy ác mộng, khổ không nói ra lời.
    Biết bạn nhất định sẽ tỉnh lại.
    Cho nên ánh mắt của Phật
    xem thấy tất cả chúng sinh là Phật,
    tôn kính đối với tất cả chúng sinh.
    nhất định không có phân biệt, không có chấp trước.
    Cho nên chúng ta,
    đối với tất cả người,
    tất cả việc,
    tất cả vật,
    chỉ cần có phân biệt
    chỉ cần có chấp trước
    thì bạn cần phải biết
    đã mê rất nghiêm trọng
    rất nghiêm trọng rồi.
    Bạn tạo nghiệp sẽ làm cho bạn đọa lạc.
    Bạn không có cách gì thoát khỏi 6 nẻo luân hồi.
    Làm thế nào để thoát khỏi luân hồi đây?
    Bạn đối với tất cả người, sự vật, tận khả năng không nên chấp trước.
    Không nên chấp trước nữa.
    Quả như đối với tất cả người , sự vật thế gian không còn chấp trước nữa
    thì bạn siêu việt 6 cõi luân hồi, 6 cõi không còn nữa.
    Nếu như không phân biệt, 10 pháp giới cũng không còn.
    Đó là pháp giới 4 thánh: Thanh văn, Duyên giác, Bồ tát, Phật.
    Trong 10 pháp giới, các Ngài còn có phân biệt, các Ngài không còn chấp trước.
    Có chấp trước, có chút nào chấp trước, bạn nhất định không thể ra khỏi 6 cõi.
    Vậy chúng ta hà tất chấp trước làm gì.
    Chấp trước, người khác không bị thiệt, chính mình bị thiệt rất lớn.
    Phân biệt, chấp trước đều là chính mình bị thiệt, không có liên quan gì đến người khác.
    Cho nên tôi học Phật, thực tế mà nói, gặp được duyên may.
    Vị thầy thứ 1 của tôi là đại sư Chương Gia.
    Ngày đầu tiên, Ngài dạy tôi:
    - Nhìn thấu, buông bỏ.
    Nhìn thấu, buông bỏ chính là bí quyết tu hành chứng quả của tất cả chư Phật.
    Buông bỏ giúp mình nhìn thấu.
    Nhìn thấu giúp mình buông bỏ.
    Buông bỏ vọng tưởng, buông bỏ phân biệt, buông bỏ chấp trước.
    Nhìn thấu là trí tuệ, trí tuệ của bạn liền khai, bạn liền thông đạt tường tận.
    Rõ ràng thông suốt tất cả các pháp là nhìn thấu.
    Cho nên nó là tương trợ lẫn nhau.
    Nhìn thấu giúp đỡ buông bỏ. Buông bỏ giúp đỡ nhìn thấu.
    Từ Sơ phát tâm đến quả Như Lai địa.
    Nếu như bạn không thể buông bỏ thì bạn không cách gì nhìn thấu.
    Hay nói cách khác, bạn không thể khai trí tuệ.
    Bạn học có nhiều thứ hơn, nghiên cứu có nhiều hơn, trong Phật pháp gọi là thế trí biện thông.
    Thế trí biện thông là sở tri chướng.
    Bạn không thể buông bỏ là phiền não.
    Chướng, hai chướng này nhất định là chướng ngại trí tuệ bát nhã của tự tánh bạn, đức năng của tự tánh.
    Cho nên tu hành là tu cái gì?
    Đơn giản nhất, then chốt nhất chính là buông bỏ.
    Nhìn thấu không cần phải tu.
    Buông bỏ, bạn tự nhiên liền nhìn thấu.
    Vì vậy chính là tu phải buông bỏ.
    Ta phải buông bỏ không ngừng.

  18. #18

    Mặc định Sức bố thí hay thành chánh giác

    Sự Bố Thí

    Cho nên chúng ta,
    đối với tất cả người,
    tất cả việc,
    tất cả vật,
    chỉ cần có phân biệt
    chỉ cần có chấp trước
    thì bạn cần phải biết
    đã mê rất nghiêm trọng
    rất nghiêm trọng rồi.

  19. #19

    Mặc định Sức bố thí hay thành chánh giác

    Bố thí:

    布施

    A: To give alms.

    P: Faire l'aumône.


    Bố là cho. Thí: Giúp, cho.

    Bố thí là đem phúc lợi mà giúp cho kẻ khác.

    Ðem của cải của mình chia xẻ cho người khác gọi là Bố, bớt của mình đem cho người gọi là Thí. Của bố thí tuy có nhiều loại, nhưng lấy việc bố thí tài vật làm căn bản.

    Bố thí là hạnh đầu tiên trong phép tu Lục độ của nhà Phật. Lục độ gồm: Bố thí, Trì giới, Nhẫn nhục, Tinh tấn, Thiền định, Trí huệ.

    Hễ làm việc Bố thí thì phải không cần sự báo đáp của người được bố thí, và cũng không cần cái phước báo của việc bố thí. Như thế mới thật đúng là bố thí.

    Việc bố thí thể hiện lòng từ bi bác ái, thương mến đồng loại, và có tác dụng diệt được lòng tham lam ích kỷ.

    Việc Bố thí có ba cách, gọi là Tam chủng Bố thí:

    1. Tài thí: Tài là tiền bạc. Tài thí là xuất tiền bạc, của cải để làm việc phước thiện, đem giúp người nghèo khổ hoạn nạn có được miếng cơm, manh áo, thuốc uống. Ðó là sự giúp đỡ về phần vật chất.

    2. Pháp thí: Pháp là giáo lý. Pháp thí là dùng lời lẽ đạo đức giảng giải điều thiện, điều ác, để người nghe giác ngộ, sửa đổi, hoặc dùng lời nhỏ nhẹ khuyên lơn để cảm hóa người hung ác, kẻ gian tà quày đầu hướng thiện, cứu giúp linh hồn khỏi sa đọa trầm luân. Ðó là sự giúp đỡ về phần linh hồn.

    3. Vô úy thí: Úy là sợ sệt. Vô úy là không sợ sệt. Vô úy thí là giúp đỡ người đang lo âu sợ hãi được yên tâm, bình thản trở lại bằng những lời nói phân tích minh bạch hay việc làm cần thiết. Ðó là cứu giúp về phần tinh thần.

    Việc bố thí không chỉ giúp đỡ về đời sống vật chất mà còn giúp đỡ về mặt tinh thần và cứu giúp cả linh hồn nữa. Việc bố thí như vậy mới được trọn vẹn. Trong Ðạo Cao Ðài, phần bố thí giúp đỡ mọi người nằm trong nhiệm vụ của CQPT.

    ÐLMD: "Về khoản cấp tế của Phước Thiện, chẳng nên phân biệt người trong Ðạo hay người ngoài Ðời, nghĩa là mỗi phen nơi nào bị tai nạn, khổ tâm khổ trí thì lẽ cố nhiên người hành thiện chẳng thể nào bỏ qua cho đặng, chẳng những trợ giúp về mặt vật chất hình thức bên ngoài mà thôi, mà đến tinh thần bên trong cũng phải có sự an ủi tâm hồn cho người được an vui và bình tâm định trí." " Nếu một ai vì cảnh bi thương trong gia đình hoặc vì đau thảm về phần xác thịt mà đến Nhà Phước Thiện cầu xin cứu giúp, hay là một tấn kịch khốc hại đã phô bày trước mắt mà người hành thiện lại nỡ làm ngơ để cho người khốn khổ ấy phải cam tâm tủi phận, chẳng nhờ nơi lòng ái tuất của người phước thiện đoái đến mà có đủ bằng cớ thì vị hành thiện ấy phải bị lỗi nặng với danh giá Nhà Phước Thiện và phải chịu phần trách cứ."

  20. #20
    Người Khăn Trắng
    Guest

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi 123456789 Xem Bài Gởi
    Phật Nói Kinh Tuợng Pháp Quyết Nghi
    Việt Dịch: Tỳ Kheo Thích Chúc Hiền

    Này thiện nam tử! Khi Bồ Tát bố thí không quán phước điền và phi phuớc điền. Nếu thấy chúng sanh nghèo khổ đều thí cho họ. Khi hành bố thí nên Quán như vầy: “Không thấy nguời nhận, không thấy người cho, không thấy có vật để cho. Ba việc đều rổng không, bình đẳng, không hề có sự vướng mắc”. Vì sao? Vì tất cả các Pháp khi hành bố thí không có ta và cái của ta, không mong phưóc báo hiện đời, không mong hưỏng phước báo sung suớng trời nguời ở đời vị lai, chỉ vì chúng sanh cầu đại Bồ-đề, vì muốn cho vô luợng chúng sanh được an lạc cho nên hành bố thí. Vì muốn nhiếp phục các chúng sanh ác khiến cho họ trụ vào pháp lành mà hành bố thí.
    HẾT

    Trích dẫn Nguyên văn bởi khoatin Xem Bài Gởi
    Đoạn này hay quá đạo huynh
    Đúng vậy, vì muốn vô số chúng sanh được an lạc mình sẽ cúng dường cho Phật, vì từ đó Phật sẽ cứu được nhìu người. Còn bố thì cho cá nhân thì ko thể bố thí xuể hết được trên thế giới. Và họ chỉ có thể bớt khổ trong 1 giây phút ngắn thôi

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Tự truyện đầu tiên của một nhà ngoại cảm Việt Nam 2011
    By maiduyen22 in forum Ngoại cảm - Khả năng đặc biệt
    Trả lời: 23
    Bài mới gởi: 13-10-2012, 07:36 PM
  2. Đạo Phật Có 8 Lớp Học
    By phimanh in forum Đạo Phật
    Trả lời: 15
    Bài mới gởi: 20-09-2012, 09:33 PM
  3. Giác Minh Diệu hạnh Bồ tát khuyến phát niệm Phật
    By Nothing_To_Lose in forum Tịnh Độ Tông
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 09-09-2011, 11:28 AM
  4. Trả lời: 1
    Bài mới gởi: 26-06-2011, 11:42 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •