Trang 1 trong 2 12 Cuối cùngCuối cùng
kết quả từ 1 tới 20 trên 23

Ðề tài: Sự linh ứng kỳ diệu, bất khả tư nghì của phật pháp

  1. #1

    Mặc định Sự linh ứng kỳ diệu, bất khả tư nghì của phật pháp

    Cũng lâu rồi COLONY bận bịu quá nên không có lên mạng để viết bài.Hôm nay COLONY viết bài này lên để một lần nữa nêu lên sự linh ứng bất khả tư nghì của Phật Pháp góp phần tăng thêm niềm tin của những những người đã và đang tin vào phật pháp và những người chưa tin có lòng tin vào sự nhiệm màu của phật pháp.

    Cách đây hơn 1 tháng gia đình người bạn mình cả 2 bố mẹ đều bị nạn mình đã mở topic rồi (http://tamlinh.tk/)(1 bị tai nạn xe năng bệnh viện 108 đã trả về, một bị đột quỵ nằm 108 ) . Trong lúc thập tử nhất sanh như vậy mình đã đăng liên diễn đàn nhờ hộ niệm bên canh đó mình co nhờ Thầy mình lập đàn Dược Sư cầu an. Ngoài ra có nhờ sư Huynh mình ( tinhphapmt và một số anh e huynh đệ có tham gia trong bang hội niệm và là các anh em của đạo tràng Pháp Hoa Ni Viện hành trì lục tự minh chú )

    Kết quả : Cả 2 Bố Mẹ người bạn mình đã bình an bây giờ đã khỏe và đi lại bình thường.Kết hợp với 2 trường hợp một sư cô ( phái khất sỹ) và bố của đạo hữu HaThuyNguyen cũng bị tai biến phải nằm ở bệnh viện chợ rãy, ngay hôm sau đó sư Huynh Tinhphapmt đã gọi các anh em đạo tràng đến và sau khi chuẩn bị hoàn tất các nghi lễ tât cả anh em đạo tràng đã cùng nhau trì 108 biến Om Ma Ni Pad Me Hum để hồi hướng và cầu an.

    Thật nhiệm màu sau vài hôm thì bố của HaThuyNguyet và sư cô đã xuất viên sức khỏe trở lại binh thường, trong khi may ngày trước bác sỹ tiên đoán là sư cô sẽ bi bại liệt nữa người...

    Trên đây là những sự việc diễn ra sự thật 100% , COLONY xin đứng ra nhận hết trách nhiệm nếu như có lời nói thêu dệt vì một mục đích tư lợi nào đó.Mà chỉ duy nhất một mục đích là cũng cố thêm niềm tin cho các đạo hữu về sự linh ứng bất khả tư nghì của phật pháp, mong ngày càng nhiều người giác ngộ và thấu hiều về Phật Pháp.
    VÔ CÔNG DỤNG HẠNH - VÔ KHUẤT LIỄU HẠNH - VÔ CẤU PHÁP - VÔ TÁT Ý - VÔ SỞ ĐẮC - VÔ SỞ CẦU - VÔ SỞ TRỤ - VÔ SỞ ÚY

  2. #2

    Mặc định

    Cầu mong ngày càng nhiều người giác ngộ và cảm nhận được sự linh ứng bất khả tư nghì của Phật Pháp
    VÔ CÔNG DỤNG HẠNH - VÔ KHUẤT LIỄU HẠNH - VÔ CẤU PHÁP - VÔ TÁT Ý - VÔ SỞ ĐẮC - VÔ SỞ CẦU - VÔ SỞ TRỤ - VÔ SỞ ÚY

  3. #3

    Mặc định

    Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
    Lành Thay!
    Kinh Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm dạy: "NẾU QUÊN MẤT TÂM BỒ ĐỀ MÀ TU CÁC PHÁP LÀNH, ĐÓ LÀ NGHIỆP MA."
    HT Tuyên Hóa dạy "Nơi nào có Kinh Hoa Nghiêm thì nơi đó có đức Phật."

  4. #4

    Mặc định

    Cùng Quý đạo hữu,
    Vấn đề nầy chưa phải tới đó là kết thúc đâu.
    Tất cả những người đó phải quyết tâm tu sửa và hành thiện giúp đời thì mới đền trả lại cái ơn mà mình đã nhận từ chư Phật chư Bồ Tát.
    Phật chỉ cho ta pháp Phật, ngoài ra người không cho ai bất kỳ thứ gì, đừng nghĩ rằng cầu Phật hộ trì cho hết bệnh, là giải nghiệp của mình, không phải , không phải thế!
    Hãy dùng trí bát nhã mà soi rọi, chớ nên dùng phàm trí mà cho là như thế là như thế .
    Phật phá mê tín, và tôn trọng luật nhân quả, vì cớ gì mà giúp ta đang trả quả mà lại hết trả quả, vấn đề nầy có thể nói rằng : chư Phật và chư Bồ Tát có thể giúp bạn giản nhẹ cái quả đó đi, thay vị bạn gánh 100% thì nay chỉ gánh 30% còn 70% còn lại để lần khác nhận tiếp.
    Vì lý do đó , người thọ nhận "giản quả nghiệp" mới biết rằng ta còn nợ chư Phật chư Bồ Tát, rằng ta phải tu để trả ơn sâu nặng nầy ,rằng ta phải truyền bá cho người mê ,để khai ngộ cho họ về với Phật, rằng sự tu hành tinh tấn và thiện hành chỉ có thể phá nghiệp chưa trổ quả và có thế cắt nhỏ quả đã trổ ra để ta nhận từ từ, khi nghiệp đã trổ thành quả thì không tránh được.
    Cầu mong rằng pháp sự của Đức Bổn Sư được mãi mãi lưu truyền .
    Amitabha
    Last edited by Vân Quang; 07-08-2010 at 04:30 PM.

    Tính KHÔNG chẳng phải lặng, mà động
    Động bên ngoài tỉnh tận bên trong
    Càng sâu vào TÂM càng tỉnh thức
    Lặng thấu chơn không luống nhiệm mầu

  5. #5

    Mặc định

    Trước tiên, xin tán thán công đức của bạn COLONY về việc đã chia sẻ với anh chị em TGVH những câu chuyện nhiệm mầu của Phật Pháp mà bản thân mình đã từng trải và của những người thân xung quanh.

    Tôi cũng đồng tình với ý kiến của huynh VQ đã nói ở trên, tức là sự linh ứng của Phật pháp dĩ nhiên là có, nhưng sự nhiệm mầu đó không phải là một thứ thần quyền như một số tôn giáo khác, mà là do chư Phật và Bồ Tát tùy phương tiện mà cứu giúp chúng sanh, hướng chúng sanh vào con đường Phật đạo. Những người mang ơn này, phải tu sửa thân, tâm và hành thiện tích phước thì mới xứng đáng với sự nhiệm mầu mà chư Phật và Bồ Tát đã ban cho.

    Trong kinh, Đức Phật cũng đã dạy: “Các con hãy tinh tấn lên, hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi, các Đức Như Lai chỉ là người dẫn đường…”

    Đức Phật là bậc toàn tri, toàn giác nhưng không thể gánh nghiệp thay người khác được, mà Ngài chỉ cho chúng ta con đường để chuyển hóa cái nghiệp của chính mình, vấn đề còn lại là mình có chịu thực hành lời Ngài dạy để chuyển nghiệp hay không thôi.

    Khi Đức Phật còn tại thế, có một người thanh niên đã hỏi Đức Phật như sau:


    - Bạch Đức Thế Tôn, con có điều hoài nghi, thắc mắc, mong Đức Thế Tôn mở lòng từ bi giảng giải cho con được rõ.

    - Bạch Đức Thế Tôn, từ khi Ngài đến thành Savathi này để thuyết pháp độ sanh, trong số những người đến nghe pháp, có một số người đã chứng đắc đạo quả giải thoát, một số người khác tuy chưa chứng đắc được đạo quả giải thoát, nhưng gia đình họ trong sinh hoạt hàng ngày đã được sự an vui , một số người còn lại không những chưa chứng đắc được đạo quả giải thoát mà vẫn còn ở trong phiền não, khổ đau và trong số những người đó có con! Bạch Đức Thế Tôn, do nhân chi, xin Ngài mở lòng từ bi giảng giải cho chúng con được rõ.

    Đức Phật hỏi:

    - Này người thanh niên, ngươi chớ nên hoài nghi chánh pháp của Như Lai. Ngươi từ đâu đến?

    - Dạ, con là người của Savathi này.

    Đức Phật lại hỏi:

    - Như Lai trông ngươi không phải là người của Savathi này, vậy ngươi từ đâu đến?

    - Bạch Đức Thế Tôn, con là người của Vương Xá Thành, con đến Savathi này để lập nghiệp, con sống bằng nghề buôn bán.

    Đức Phật hỏi tiếp:
    - Này người thanh niên, tổ phụ của ngươi có còn ở Vương Xá thành không?

    - Dạ còn.

    - Người có thường tới lui thăm tổ phụ hay không?

    - Dạ có.

    Đức Phật hỏi,

    - Vậy người có biết con đường đi từ đây đến nhà tổ phụ ngươi ở Vương Xá thành không?

    - Bạch Đức Thế Tôn, con biết.

    - Nếu như có một người ở Savathi này muốn đến nhà tổ phụ ngươi ở Vương Xá thành, liệu người có thể chỉ đường cho họ hay hướng dẩn cho họ đi hay không?

    - Dạ được. Ở đây mà muốn về Vương Xá thành thì phải đi qua thành Ba La Nại, khi đến đó thì rẽ trái đi về hướng cây da, từ đây bắt đầu đi về hướng Vương Xá thành, nhà tổ phụ con ở cách Vương Xá thành vài dặm, muốn đi thì con chỉ cho mà đi.

    Đức Phật hỏi tiếp:

    - Này người thanh niên, nếu ngươi biết đường chỉ cho họ mà họ không đi thì họ có tới được nhà tổ phụ ngươi hay không?

    Người thanh niên nhìn Đức Phật, tỏ vẻ ngạc nhiên và hỏi lại:

    - Bạch Đức Thế Tôn, sao lạ vậy, con biết đường chỉ cho họ nhưng mà họ phải tự đi thì mới tới được, chứ không đi thì làm sao tới, con đâu có cầm tay ai mà dắt đi được đâu?

    Đức Phật trả lời:

    - Này người thanh niên, giáo pháp của Như Lai cũng như vậy. Con đường đi đến Niết Bàn, Như Lai đã từng đi qua, đi lại, đi tới, đi lui, Như Lai biết và chỉ cho chúng sinh, nhưng muốn đến thì chúng sinh phải tự đi, Như Lai là bậc toàn tri, toàn giác chứ không toàn năng nên Như Lai không thể đưa một người đến nơi mà họ muốn tới nhưng họ lại không muốn tự đi.

    - Cũng tương tự như vậy, nếu ngươi muốn gia đình của mình được an vui thì hãy áp dụng lời dạy của Như Lai vào trong cuộc sống hàng ngày chứ Như Lai không thể ban hạnh phúc, an vui cho bất kỳ một ai được
    .”

    Câu chuyện trên đã chỉ ra rất rõ rằng Phật pháp chú trọng vào việc tự thân tu tập và tự chứng trên con đường tầm cầu Giác Ngộ. Nhưng cũng không có nghĩa là Đạo Phật từ chối tha lực. Tha lực là điều hoàn toàn có, nhưng trong cái tha lực đó có một phần là sự tự lực của hành giả, ví dụ như niệm Phật A Di Đà nhờ tha lực của chư Phật mà “đới nghiệp vãng sanh”, nhưng nếu hành giả không bỏ công sức ra tu tập và trì niệm thì làm sao Phật rước về Tịnh Độ được, cũng như có người vì muốn thân nhân hết bệnh tật mà bỏ công trì chú Đại Bi mỗi ngày bao nhiêu biến chú đó, trải qua một thời gian thì bệnh nhân khỏe lại như chưa từng đau ốm gì…

    Khi nghiệp quá nặng mà nhờ tha lực của chư Phật và Bồ tát gia hộ chuyển cái nghiệp đó từ nặng thành nhẹ, thì phải biết người đó trong tiền kiếp đã gieo trồng hạt giống Phật pháp và đến bây giờ đã hội tủ đầy đủ các yếu tố nhân - duyên nên hạt giống Bồ Đề bắt đầu nảy mầm. Chư Phật đã trợ giúp một phần chuyển nghiệp, phần còn lại là mình tự thực hành mà chuyển nó, chứ không thể cứ ngồi đó mà mong cầu tha lực mà không chịu tu tập thì đã đi ngược với căn bản với giáo lý giải thoát rồi.

    Vài dòng trao đổi, mong anh chị em luôn tinh tấn trên con đường Phật pháp và gặt hái được nhiều thành quả trong tương lai.

    Thân kính!

  6. #6

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi ĐốiCảnhVôTâm Xem Bài Gởi
    Trước tiên, xin tán thán công đức của bạn COLONY về việc đã chia sẻ với anh chị em TGVH những câu chuyện nhiệm mầu của Phật Pháp mà bản thân mình đã từng trải và của những người thân xung quanh.

    Tôi cũng đồng tình với ý kiến của huynh VQ đã nói ở trên, tức là sự linh ứng của Phật pháp dĩ nhiên là có, nhưng sự nhiệm mầu đó không phải là một thứ thần quyền như một số tôn giáo khác, mà là do chư Phật và Bồ Tát tùy phương tiện mà cứu giúp chúng sanh, hướng chúng sanh vào con đường Phật đạo. Những người mang ơn này, phải tu sửa thân, tâm và hành thiện tích phước thì mới xứng đáng với sự nhiệm mầu mà chư Phật và Bồ Tát đã ban cho.

    Trong kinh, Đức Phật cũng đã dạy: “Các con hãy tinh tấn lên, hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi, các Đức Như Lai chỉ là người dẫn đường…”

    Đức Phật là bậc toàn tri, toàn giác nhưng không thể gánh nghiệp thay người khác được, mà Ngài chỉ cho chúng ta con đường để chuyển hóa cái nghiệp của chính mình, vấn đề còn lại là mình có chịu thực hành lời Ngài dạy để chuyển nghiệp hay không thôi.

    Khi Đức Phật còn tại thế, có một người thanh niên đã hỏi Đức Phật như sau:


    - Bạch Đức Thế Tôn, con có điều hoài nghi, thắc mắc, mong Đức Thế Tôn mở lòng từ bi giảng giải cho con được rõ.

    - Bạch Đức Thế Tôn, từ khi Ngài đến thành Savathi này để thuyết pháp độ sanh, trong số những người đến nghe pháp, có một số người đã chứng đắc đạo quả giải thoát, một số người khác tuy chưa chứng đắc được đạo quả giải thoát, nhưng gia đình họ trong sinh hoạt hàng ngày đã được sự an vui , một số người còn lại không những chưa chứng đắc được đạo quả giải thoát mà vẫn còn ở trong phiền não, khổ đau và trong số những người đó có con! Bạch Đức Thế Tôn, do nhân chi, xin Ngài mở lòng từ bi giảng giải cho chúng con được rõ.

    Đức Phật hỏi:

    - Này người thanh niên, ngươi chớ nên hoài nghi chánh pháp của Như Lai. Ngươi từ đâu đến?

    - Dạ, con là người của Savathi này.

    Đức Phật lại hỏi:

    - Như Lai trông ngươi không phải là người của Savathi này, vậy ngươi từ đâu đến?

    - Bạch Đức Thế Tôn, con là người của Vương Xá Thành, con đến Savathi này để lập nghiệp, con sống bằng nghề buôn bán.

    Đức Phật hỏi tiếp:
    - Này người thanh niên, tổ phụ của ngươi có còn ở Vương Xá thành không?

    - Dạ còn.

    - Người có thường tới lui thăm tổ phụ hay không?

    - Dạ có.

    Đức Phật hỏi,

    - Vậy người có biết con đường đi từ đây đến nhà tổ phụ ngươi ở Vương Xá thành không?

    - Bạch Đức Thế Tôn, con biết.

    - Nếu như có một người ở Savathi này muốn đến nhà tổ phụ ngươi ở Vương Xá thành, liệu người có thể chỉ đường cho họ hay hướng dẩn cho họ đi hay không?

    - Dạ được. Ở đây mà muốn về Vương Xá thành thì phải đi qua thành Ba La Nại, khi đến đó thì rẽ trái đi về hướng cây da, từ đây bắt đầu đi về hướng Vương Xá thành, nhà tổ phụ con ở cách Vương Xá thành vài dặm, muốn đi thì con chỉ cho mà đi.

    Đức Phật hỏi tiếp:

    - Này người thanh niên, nếu ngươi biết đường chỉ cho họ mà họ không đi thì họ có tới được nhà tổ phụ ngươi hay không?

    Người thanh niên nhìn Đức Phật, tỏ vẻ ngạc nhiên và hỏi lại:

    - Bạch Đức Thế Tôn, sao lạ vậy, con biết đường chỉ cho họ nhưng mà họ phải tự đi thì mới tới được, chứ không đi thì làm sao tới, con đâu có cầm tay ai mà dắt đi được đâu?

    Đức Phật trả lời:

    - Này người thanh niên, giáo pháp của Như Lai cũng như vậy. Con đường đi đến Niết Bàn, Như Lai đã từng đi qua, đi lại, đi tới, đi lui, Như Lai biết và chỉ cho chúng sinh, nhưng muốn đến thì chúng sinh phải tự đi, Như Lai là bậc toàn tri, toàn giác chứ không toàn năng nên Như Lai không thể đưa một người đến nơi mà họ muốn tới nhưng họ lại không muốn tự đi.

    - Cũng tương tự như vậy, nếu ngươi muốn gia đình của mình được an vui thì hãy áp dụng lời dạy của Như Lai vào trong cuộc sống hàng ngày chứ Như Lai không thể ban hạnh phúc, an vui cho bất kỳ một ai được
    .”

    Câu chuyện trên đã chỉ ra rất rõ rằng Phật pháp chú trọng vào việc tự thân tu tập và tự chứng trên con đường tầm cầu Giác Ngộ. Nhưng cũng không có nghĩa là Đạo Phật từ chối tha lực. Tha lực là điều hoàn toàn có, nhưng trong cái tha lực đó có một phần là sự tự lực của hành giả, ví dụ như niệm Phật A Di Đà nhờ tha lực của chư Phật mà “đới nghiệp vãng sanh”, nhưng nếu hành giả không bỏ công sức ra tu tập và trì niệm thì làm sao Phật rước về Tịnh Độ được, cũng như có người vì muốn thân nhân hết bệnh tật mà bỏ công trì chú Đại Bi mỗi ngày bao nhiêu biến chú đó, trải qua một thời gian thì bệnh nhân khỏe lại như chưa từng đau ốm gì…

    Khi nghiệp quá nặng mà nhờ tha lực của chư Phật và Bồ tát gia hộ chuyển cái nghiệp đó từ nặng thành nhẹ, thì phải biết người đó trong tiền kiếp đã gieo trồng hạt giống Phật pháp và đến bây giờ đã hội tủ đầy đủ các yếu tố nhân - duyên nên hạt giống Bồ Đề bắt đầu nảy mầm. Chư Phật đã trợ giúp một phần chuyển nghiệp, phần còn lại là mình tự thực hành mà chuyển nó, chứ không thể cứ ngồi đó mà mong cầu tha lực mà không chịu tu tập thì đã đi ngược với căn bản với giáo lý giải thoát rồi.

    Vài dòng trao đổi, mong anh chị em luôn tinh tấn trên con đường Phật pháp và gặt hái được nhiều thành quả trong tương lai.

    Thân kính!
    Lành thay, COLONY rất thán phục bài viết của ĐCVT cùng bác VQ, cầu mong cho các đạo hữu luôn luôn tính tấn trong đạo Pháp, COLONY sẽ làm tất cả vì sự trường tồn của Phật Pháp....

    Thời này mà có nhiều vị như ĐCVT, Bác VQ hay Huynh TinhPhapmt thì chắc chắn Phật Pháp sẽ mãi trường tồn....

    Khác nào chúng ta gặp được các vị Bồ Tát sống....Nam Mô Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật, cầu mong đức Phật Dược Sư gia trì thần lực cho tất cả chúng sanh giác ngộ phật tánh,phát bồ đề tâm, thân tâm an lạc.
    VÔ CÔNG DỤNG HẠNH - VÔ KHUẤT LIỄU HẠNH - VÔ CẤU PHÁP - VÔ TÁT Ý - VÔ SỞ ĐẮC - VÔ SỞ CẦU - VÔ SỞ TRỤ - VÔ SỞ ÚY

  7. #7

    Mặc định

    Phật tại tâm
    VÔ CÔNG DỤNG HẠNH - VÔ KHUẤT LIỄU HẠNH - VÔ CẤU PHÁP - VÔ TÁT Ý - VÔ SỞ ĐẮC - VÔ SỞ CẦU - VÔ SỞ TRỤ - VÔ SỞ ÚY

  8. #8

    Mặc định

    Adidaphat,
    Phuongthao xin xác nhận lời huynh Colony nói là hoàn toàn đúng sự thật, vì chính PT cũng tham gia tham viếng sư cô ( phái khất sỹ) và bố của đạo hữu HaThuyNguyen cũng bị tai biến phải nằm ở bệnh viện Chợ Rẫy. Qua đấy mới thấy sự huyền diệu của Hộ Niệm là bất khả tư nghì.
    Theo PT thì HỘ NIỆM là sự đoàn kết của nhiều Phật Tử, sự chân thành tha thiết, sự đồng tâm mạnh mẽ nên mới cảm ứng cùng Chư Phật. Người Hộ Niệm tâm họ phải chân thành, phải xem người được hộ niệm là ông bà cha mẹ từ nhiều đời nhiều kiếp của ta, phải tha thiết cầu Phật Adida. Nhưng không được ngã mạn xem nhờ ta mà họ được vãng sanh, được bình phục mà phải cám ơn họ đã cho ta cơ hội trả ơn chư Phật và Bố tát, cám ơn vì họ cho ta thấy Phật Pháp nhiệm màu, cám ơn vì họ cho ta được hành trì công phu. Phải cám ơn họ vì khi họ được vãng sanh thì chúng sanh về sau sẽ được độ hóa trong đó có ta.
    Nhưng trước khi tham gia hộ niệm,chúng ta nên học các nguyên tắc trợ niệm. Nếu sơ sút trong khi hộ niệm thì chính bạn là nghiệp gây chướng ngại cho người đang được hộ niệm. Khi người sắp lâm chung rất cần ban hộ niệm. Ban hộ niệm thanh tịnh sẽ giúp thần thức người bệnh không bị tà ma quấy phá, nhắc nhở người bệnh niệm Phật. Ngược lại ban hộ niệm đi ra đi vô, lớn tiếng, quát tháo, đỗ vỡ làm người bệnh bực tức sân hận thì nguy lắm. Họ sẽ bị đọa và ta là nghiệp của họ.
    Do đó, hộ niệm cần nghiên cứu cách trợ niệm để không phải sai lầm.PT đang nói về cách trợ niệm của Tịnh Độ Tông. Còn mật Tông thì hộ niệm ở nhà, ở Chùa rồi hồi hướng thì ít sai phạm hơn.
    Một vài ý kiến chia sẽ.

    Cám ơn bài viết của nick Vân Quang, và doicanhvotam. Phuongthao rất tâm phục. Xin chỉ dạy thêm cho Phuongthao.

  9. #9

    Mặc định

    Đọc lại 48 đại nguyện của Đức Phật A Di Đà mới thấy hết tấm lòng bao la cứu độ chúng sanh của đấng từ phụ.

    Nam mô A Di Đà Phật.
    VẠN PHÁP TÙY DUYÊN SANH.

  10. #10

    Mặc định

    Để mình đăng lên 48 lời nguyện của Đức Phật A Di Đà lên luôn để cho mọi người dễ theo dõi.

    48 lời nguyện của Phật A Di Đà

    Vô Lượng Thọ Kinh

    1. Khi tôi thành Phật, trong cõi nước tôi, có địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    2. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, sau khi mạng chung, còn bị đọa vào ba đường ác, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    3. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, thân sắc chẳng thuần vàng, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    4. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, thân tướng có tốt xấu chẳng đồng nhau, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    5. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, chẳng có Túc Mạng Thông, ít nhất là biết được những việc trong trăm nghìn ức vô số kiếp, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    6. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, chẳng được Thiên Nhãn Thông, ít nhất là thấy được trăm nghìn ức vô số thế giới của chư Phật, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    7. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, chẳng được Thiên Nhĩ Thông, ít nhất là nghe được tất cả lời thuyết pháp của trăm nghìn ức vô số chư Phật mà thọ trì, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    8. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, chẳng được Tha Tâm Thông, ít nhất là biết được tâm niệm của tất cả chúng sanh trong trăm nghìn ức vô số thế giới, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    9. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, chẳng được Thần Túc Thông, trong khoảng một niệm, ít nhất là vượt qua trăm nghìn ức vô số thế giới, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    10. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, còn có quan niệm tham chấp lấy thân, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    11. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, chẳng trụ trong dòng Chánh định, cho mãi đến lúc thành Phật, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    12. Khi tôi thành Phật, hào quang của tôi còn có hạn lượng, ít nhất là chiếu thấu trăm nghìn ức vô số thế giới, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    13. Khi tôi thành Phật, thọ mạng của tôi còn có hạn lượng, ít nhất là trăm nghìn ức vô số kiếp, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    14. Khi tôi thành Phật, nếu có người tính đếm mà biết được số Thanh Văn trong cõi nước tôi, hoặc là vô lượng Bích Chi Phật cùng nhau tính đếm trong trăm nghìn kiếp, mà biết được số Thanh Văn đó, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    15. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, có thọ mạng còn hạn lượng (trừ khi họ có bổn nguyện riêng, tự tại theo ý muốn), tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    16. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, nếu có người nghe được danh từ bất thiện, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    17. Khi tôi thành Phật, vô lượng chư Phật trong mười phương thế giới chẳng đều ngợi khen danh hiệu tôi, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    18. Khi tôi thành Phật, mười phương chúng sanh chí tâm tín ngưỡng, muốn sanh về cõi nước tôi, cho đến trong 10 niệm (lúc lâm chung), nếu chẳng được sanh về (trừ khi họ phạm tội ngũ nghịch, hủy báng Chánh pháp), tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    19. Khi tôi thành Phật, mười phương chúng sanh phát tâm Bồ Đề, tu tạo công đức, nguyện sanh về cõi nước tôi, đến lúc lâm chung, nếu tôi chẳng cùng Thánh chúng hiện thân trước người đó, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    20. Khi tôi thành Phật, mười phương chúng sanh nghe danh hiệu tôi, chuyên nhớ cõi nước tôi, tu tạo công đức, chí tâm hồi hướng, muốn sanh về cõi nước tôi, nếu chẳng được như ý nguyện, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    21. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, chẳng đầy đủ 32 tướng tốt của bậc đại nhân, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    22. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát ở cõi khác, sanh về cõi nước tôi, cứu cánh sẽ là bậc Nhất Sanh Bổ Xứ (trừ khi họ có bổn nguyện riêng, tự tại hóa hiện), vì chúng sanh mà phát hoằng thệ nguyện, tu tạo công đức, độ thoát muôn loài, đi khắp thế giới của chư Phật tu hạnh Bồ Tát, cúng dường mười phương chư Phật, khai hóa vô lượng chúng sanh, làm cho tất cả đều được an trụ nơi đạo Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, vượt ngoài hạnh tu của các hạng tầm thường, hiện tiền tu tập Đại nguyện của đức Phổ Hiền Bồ Tát. Nếu chẳng được như thế, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    23. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát trong cõi nước tôi, nương nơi thần lực của Phật, đi cúng dường mười phương chư Phật, trong khoảng thời gian một bữa ăn, chẳng đi khắp vô lượng vô số ức thế giới của chư Phật, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    24. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát trong cõi nước tôi, khi ở trước mười phương chư Phật, thị hiện công đức của mình, muốn có những đồ vật cúng dường mà chẳng được đúng như ý muốn, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    25. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát trong cõi nước tôi, không được Nhất Thiết Trí, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    26. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát trong cõi nước tôi, chẳng đều được thân kim cang Na La Diên, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    27. Khi tôi thành Phật, trong cõi nước tôi, tất cả đồ dùng của Trời và Người, có hình sắc đẹp đẽ, trong sáng, mầu nhiệm, không thể tính đoán mà biết được, dù là người có thiên nhãn. Nếu có người biết được danh số rõ ràng các đồ vật ấy, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    28. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát trong cõi nước tôi, dù là người ít công đức nhất, chẳng thấy biết cây Đạo Tràng cao bốn trăm vạn do tuần, vô lượng sắc hào quang, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    29. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát trong cõi nước tôi, thọ trì, đọc tụng, giảng thuyết kinh pháp mà chẳng được trí huệ biện tài, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    30. Khi tôi thành Phật, nếu có người hạn lượng được trí huệ biện tài của Bồ Tát trong cõi nước tôi, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    31. Khi tôi thành Phật, cõi nước tôi thanh tịnh, tất cả nơi đều soi thấy vô lượng vô số bất khả tư nghì mười phương thế giới, như là thấy mặt mình trong gương sáng. Nếu chẳng được như thế, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    32. Khi tôi thành Phật, trong cõi nước tôi, từ mặt đất lên đến hư không, lầu đài, cung điện, ao nước, hoa cây, tất cả vạn vật đều là vô lượng chất báu và trăm nghìn thứ hương hợp lại mà thành, xinh đẹp kỳ diệu, mùi thơm tỏa khắp mười phương thế giới. Chúng Bồ Tát ngửi được mùi hương ấy thì đều tu hạnh của Phật. Nếu chẳng được như thế, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    33. Khi tôi thành Phật, các chúng sanh trong vô lượng bất khả tư nghì mười phương thế giới, được ánh hào quang của tôi chiếu đến, thì thân tâm họ hòa dịu hơn cả hàng Trời và Người. Nếu chẳng được như thế, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    34. Khi tôi thành Phật, các chúng sanh trong vô lượng bất khả tư nghì mười phương thế giới, nghe danh hiệu tôi, mà không được Vô Sanh Pháp Nhẫn, cùng các môn Tổng Trì thâm sâu, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    35. Khi tôi thành Phật, các người nữ trong vô lượng bất khả tư nghì mười phương thế giới, vui mừng tin mến, phát tâm Bồ Đề, nhàm chán thân gái. Nếu sau khi mạng chung mà còn trở lại làm thân người nữ, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    36. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát trong vô lượng bất khả tư nghì mười phương thế giới, nghe danh hiệu tôi, vẫn thường tinh tấn tu phạm hạnh, cho mãi đến lúc thành Phật. Nếu chẳng được như thế, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    37. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong vô lượng bất khả tư nghì mười phương thế giới, nghe danh hiệu tôi, cúi đầu đảnh lễ, năm vóc gieo xuống đất, vui mừng tin mến, tu hạnh Bồ Tát, thì tất cả Trời và Người đều kính trọng kẻ đó. Nếu chẳng được như thế, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    38. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, muốn có y phục, thì y phục tốt đẹp và đúng pháp liền theo tâm niệm của người đó mà tự nhiên hiện đến trên thân. Nếu còn phải cắt may, nhuộm giặt, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    39. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, thọ hưởng sự an vui không bằng vị Tỳ Kheo có Lậu Tận Thông, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    40. Khi tôi thành Phật, Trời và Người trong cõi nước tôi, tùy ý muốn thấy vô lượng thế giới nghiêm tịnh của mười phương chư Phật, thì liền soi thấy ở trong cây báu, đúng theo ý muốn, như là thấy mặt mình trong gương sáng. Nếu chẳng được như thế, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    41. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát ở cõi khác, nghe danh hiệu tôi, từ đó cho đến lúc thành Phật mà các căn còn thiếu xấu, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    42. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát ở cõi khác, nghe danh hiệu tôi, tất cả đều được Giải Thoát Tam Muội. An trụ nơi tam muội đó, trong khoảng một niệm, cúng dường vô lượng bất khả tư nghì chư Phật Thế Tôn mà vẫn không mất chánh niệm. Nếu chẳng được như thế, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    43. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát ở cõi khác, nghe danh hiệu tôi, sau khi mạng chung, sanh vào nhà tôn quý. Nếu chẳng được như thế, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    44. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát ở cõi khác, nghe danh hiệu tôi, vui mừng hớn hở, tu hạnh Bồ Tát, đầy đủ công đức. Nếu chẳng được như thế, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    45. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát ở cõi khác, nghe danh hiệu tôi, đều được Phổ Đẳng Tam Muội. An trụ nơi tam muội đó, cho mãi đến lúc thành Phật, thường được thấy vô lượng bất khả tư nghì chư Phật. Nếu chẳng được như thế, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    46. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát trong cõi nước tôi, muốn nghe pháp gì thì liền tự nhiên được nghe pháp ấy. Nếu chẳng được như thế, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    47. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát ở cõi khác, nghe danh hiệu tôi, chẳng được đến bậc Bất thối chuyển, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.

    48. Khi tôi thành Phật, chúng Bồ Tát ở cõi khác, nghe danh hiệu tôi, chẳng liền được đệ nhất Âm Hưởng Nhẫn, cùng ở nơi Phật pháp mà chẳng liền được bậc Bất thối chuyển, tôi thề không chứng quả Chánh Giác.
    Kinh Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm dạy: "NẾU QUÊN MẤT TÂM BỒ ĐỀ MÀ TU CÁC PHÁP LÀNH, ĐÓ LÀ NGHIỆP MA."
    HT Tuyên Hóa dạy "Nơi nào có Kinh Hoa Nghiêm thì nơi đó có đức Phật."

  11. #11

    Mặc định

    Cám ơn bạn nhé
    VÔ CÔNG DỤNG HẠNH - VÔ KHUẤT LIỄU HẠNH - VÔ CẤU PHÁP - VÔ TÁT Ý - VÔ SỞ ĐẮC - VÔ SỞ CẦU - VÔ SỞ TRỤ - VÔ SỞ ÚY

  12. #12

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi MA BA TUẦN Xem Bài Gởi
    hè....è...khè....các ngươi quá ngông cuồng rồi nếu các ngươi giỏi thì vào bệnh viện trợ rẫy cứu người đi đó mới là bằng chứng xác thật ,đừng lên diễn đàn nói nhảm ,colony hay phuongthao_qttp cũng chỉ là hạng bèo dạt mây trôi có uy tín gì mà đòi bảo đảm chuyện đó có thật hay ko thật...khè....khè....
    Dạo này báo chí đăng : công an giả, thuế vụ giả, sư giả ...hôm nay lại thêm thứ Ma Ba Tuần giả...!!!

  13. #13

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi MA BA TUẦN Xem Bài Gởi
    hè....è...khè....các ngươi quá ngông cuồng rồi nếu các ngươi giỏi thì vào bệnh viện trợ rẫy cứu người đi đó mới là bằng chứng xác thật ,đừng lên diễn đàn nói nhảm ,colony hay phuongthao_qttp cũng chỉ là hạng bèo dạt mây trôi có uy tín gì mà đòi bảo đảm chuyện đó có thật hay ko thật...khè....khè....
    Chào bạn !!!

    Mình mở topic không vì bất cứ mục đích gì cả, nên việc bạn tin hay không là tùy bạn....
    Chỉ mong tạo được niềm tin cho nhiều người là mình vui lòng.
    VÔ CÔNG DỤNG HẠNH - VÔ KHUẤT LIỄU HẠNH - VÔ CẤU PHÁP - VÔ TÁT Ý - VÔ SỞ ĐẮC - VÔ SỞ CẦU - VÔ SỞ TRỤ - VÔ SỞ ÚY

  14. #14

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Vân Quang Xem Bài Gởi
    Cùng Quý đạo hữu,
    Vấn đề nầy chưa phải tới đó là kết thúc đâu.
    Tất cả những người đó phải quyết tâm tu sửa và hành thiện giúp đời thì mới đền trả lại cái ơn mà mình đã nhận từ chư Phật chư Bồ Tát.
    Phật chỉ cho ta pháp Phật, ngoài ra người không cho ai bất kỳ thứ gì, đừng nghĩ rằng cầu Phật hộ trì cho hết bệnh, là giải nghiệp của mình, không phải , không phải thế!
    Hãy dùng trí bát nhã mà soi rọi, chớ nên dùng phàm trí mà cho là như thế là như thế .
    Phật phá mê tín, và tôn trọng luật nhân quả, vì cớ gì mà giúp ta đang trả quả mà lại hết trả quả, vấn đề nầy có thể nói rằng : chư Phật và chư Bồ Tát có thể giúp bạn giản nhẹ cái quả đó đi, thay vị bạn gánh 100% thì nay chỉ gánh 30% còn 70% còn lại để lần khác nhận tiếp.
    Vì lý do đó , người thọ nhận "giản quả nghiệp" mới biết rằng ta còn nợ chư Phật chư Bồ Tát, rằng ta phải tu để trả ơn sâu nặng nầy ,rằng ta phải truyền bá cho người mê ,để khai ngộ cho họ về với Phật, rằng sự tu hành tinh tấn và thiện hành chỉ có thể phá nghiệp chưa trổ quả và có thế cắt nhỏ quả đã trổ ra để ta nhận từ từ, khi nghiệp đã trổ thành quả thì không tránh được.
    Cầu mong rằng pháp sự của Đức Bổn Sư được mãi mãi lưu truyền .
    Amitabha
    Hoàn toàn đồng ý với đạo hửu. Luật nhân quả thì tuyệt đối không vi phạm được. Phật và Bồ Tát cũng không vi phạm được luật này vì nó là chân lý của vũ trụ. Như ý đạo hửu nói là " 70% này sẽ nhận lần sau là chính xác" Nhưng có 1 cách để triệt tiêu cái quả 70% còn lại này là ta phai tích cực làm việc thiện giúp người giúp chúng sanh, bố thí cúng dường ăn chay, phóng sanh...
    Nói một cách dễ hiểu ví như ta nợ người ta 100 triệu không chịu trả nên bị họ đánh cho mềm xương (nghĩa là trả nghiệp) trả nghiệp nhưng chưa chết ta vội cầu cứu Bồ Tát. Ngài ứng cho 70 triệu để trả cho họ, coi như trả nghiệp hết 30 triệu rồi, sau khi hết nạn ta phải tích cực làm việc thiện để có 70 triệu hồi hướng (nghĩa là trả) cho oan gia trái chủ thì mới xóa nợ được.
    Vì lý này nên ta thấy có nhiều người cầu mà không được vì thiếu lòng thành và trong thời gian cầu và sau đó ta không những không làm thiện mà còn làm ác. Người đời hay nói là lấy đức thắng số.
    Last edited by tam_ha; 16-08-2010 at 08:56 AM.

  15. #15

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi tam_ha Xem Bài Gởi
    Hoàn toàn nhất trí với đạo hửu. Luật nhân quả thì tuyệt đối không vi phạm được. Phật và Bồ Tát cũng không vi phạm được luật này vì nó là chân lý của vũ trụ. Như ý đạo hửu nói là " 70% này sẽ nhận lần sau là chính xác" Nhưng có 1 cách để triệt tiêu cái quả 70% còn lại này là ta phai tích cực làm việc thiện giúp người giúp chúng sanh, bố thí cúng dường ăn chay, phóng sanh...
    Nói một cách dễ hiểu ví như ta nợ người ta 100 triệu không chịu trả nên bị họ đánh cho mềm xương (nghĩa là trả nghiệp) trả nghiệp nhưng chưa chết ta vội cầu cứu Bồ Tát. Ngài ứng cho 70 triệu để trả cho họ, coi như trả nghiệp hết 30 triệu rồi, sau khi hết nạn ta phải tích cực làm việc thiện để có 70 triệu hồi hướng (nghĩa là trả) cho oan gia trái chủ thì mới xóa nợ được.
    Vì lý này nên ta thấy có nhiều người cầu mà không được vì thiếu lòng thành và trong thời gian cầu và sau đó ta không những không làm thiện mà còn làm ác. Người đời hay nói là lấy đức thắng số.
    Cám ơn bạn đã đóng góp vào toppic mình để ngày một nhiều người tin tưởng vào sự linh ứng của Phật Pháp.
    VÔ CÔNG DỤNG HẠNH - VÔ KHUẤT LIỄU HẠNH - VÔ CẤU PHÁP - VÔ TÁT Ý - VÔ SỞ ĐẮC - VÔ SỞ CẦU - VÔ SỞ TRỤ - VÔ SỞ ÚY

  16. #16

    Mặc định

    Tôi nghĩ rằng, sự linh ứng của Quán Thế Âm Bồ tát, Phật Dược Sư và Phật Địa Tạng có rất nhiều trong thế gian này, vì vậy khi hoạn nạn nên nhớ tới các Ngài để nhờ cứu giúp.
    Có lẽ Chư Phật và Chư Thiên có mặt khắp nơi, xung quanh ta.

  17. #17

    Mặc định

    Bạn Bud ơi!Các bạn PH ơi!

    Tiểu thấy không có ai cầu Phật , mà Phật lại giúp cả bạn ơi!
    Thầy tiểu nói:
    - Nhân nào quả nấy, đã gieo nhân ắt gặt quả, người ta có thể đổi quả cực hung cực ác bằng đại thiện nghiệp của mình. Hay người ta tu tâm sửa tánh diệt trừ tham sân si từ bỏ ái dục hồi hướng công đức để tinh hóa nghiệp chưa trổ quả.Nếu gặp quả đã trổ vẫn phải gánh như thường .
    Hành thiện là gieo nghiệp thiện sẽ vẫn luân hổi để nhận quả thiện, làm ác thì gieo nghiệp ác, và vẫn phải tiếp tục luân hồi để trả nghiệp ác.
    Bồ tát quán thế âm, Đại nguyện địa tạng vương và các vị bồ tát đang hành bồ tát đạo tại thế gian nầy , muốn độ người hay giúp người là các vị đó vẫn phải lảnh quả nghiệp dùm người đó đấy bạn .
    Người tu hành cần phải có cái tâm bồ đề, nhưng phải có tuệ quang sát trí , chớ nên nghĩ rằng, ta có tâm thanh tịnh, cầu được sự tương ưng của chư Phật đây, ai ta cũng giúp được hết, vì ta đã xa lìa sinh tử rồi, đây là một sai lầm lớn, mà các vị cần tránh, DÙ BẠN CÓ THÀNH PHẬT BẠN CŨNG KHÔNG THỂ DÙNG THẦN THÔNG ĐỂ ĐỘ CHO CHÚNG SANH, mà nếu bạn làm như thế là bạn sẽ tổn thọ đấy, vì đã cản lại định luật mà không ai có thể dời đổi được của vũ trụ nầy.Đó là luật nhân quả và luật báo ứng
    Do đó , người tu với tâm lành và huệ trí sáng suốt họ sẽ làm như sau:

    - Một là:Phải Khai thị cho người bệnh bằng những câu hỏi, khiến người bệnh thấy được rằng , mình bệnh là do nghiệp đã gieo và phải trả , và họ hết lòng xin chư vị bồ tát giúp họ sống sót để giữ thân người, vì còn thân người thì dễ tu hơn mật thân người , và họ hứa rằng sẽ tu hành và hồi hướng cho các đối tượng đang đòi nghiệp , giúp các đối tượng nầy đặng sự siêu thoát.

    - Hai là : hành giả hành bồ tát đạo , phải biết khẩn cầu chư Phật chư Bồ tát,hay chư vị mà mình tương thông được, nhận lời hứa của đương sự hứa tu, xin chứng minh và xin hồi hướng công đức của mình do trì tụng kinh , do bố thí ba la mật, do pháp thí cúng dường chư Phật kể từ ngày hôm nay cho đến 10 -20 ngày kế tiếp theo cho người bệnh hay người muốn cầu an. Như vậy ta không bị tổn phước của ta mà vẫn giúp vẫn độ cho người.Nhất là nếu chư Phật chứng minh thì xin chư Phật , chư bồ tát hộ niệm cho họ để giải quả nghiệp của họ.

    - Ba là : sau đó hành giả phải tụng kinh vô lượng thọ và kinh quán vô lượng thọ để bồi lại công đức, mà mình đã hồi hướng, hay trước đó mình đã phát tâm hồi hướng tất cả công đức trì tụng kinh hàng ngày đều phân phát cho chúng sanh, giai đoạn nầy mình chỉ hồi hướng cho một vài người và như vậy mình phải bù lại.

    - Bốn là: các điều hành đạo cầu an cầu siêu như trên, tự tâm mình không cho là công đức hay huyền bí, hay các điều thù thắng vi diệu trên do bản thân mình làm, và cũng không nên tự mình khoe ra, mà chỉ khuyên người bệnh , nếu thỏa được sự mong cầu hết bệnh hết nạn của quý vị, thì xin quý vị (người nhận được phước báu nầy) hãy nói cho mọi người biết để mọi người phát tâm tu hành theo chánh pháp.

    Xin nhớ rằng Đức Phật không truyền mê tín cho chúng sanh, Ngài chỉ truyền chánh pháp,và xin luôn nghĩ rằng đạo Phật không huyền bí , nhưng rất nhiệm mầu
    Kính
    Last edited by chú xiểu; 16-08-2010 at 12:20 PM.

  18. #18

    Mặc định

    Cám ơn CX lại một vị nữa hiểu rất thâm sâu về phật pháp...một lần nữa COLONY xin cám ơn những gì mà CX chia sẽ...Rất đúng theo tinh thần của Phật đạo.
    VÔ CÔNG DỤNG HẠNH - VÔ KHUẤT LIỄU HẠNH - VÔ CẤU PHÁP - VÔ TÁT Ý - VÔ SỞ ĐẮC - VÔ SỞ CẦU - VÔ SỞ TRỤ - VÔ SỞ ÚY

  19. #19

    Mặc định

    Mèn ui, nghe có người nói phong phanh quy ẩn giang hồ mà sau lập lò hoài vậy ta hi..hi..

    Sư phụ đã có sắc lệnh, cái này Monk nhắc Colony đừng có quên đó nha...hihi...

    Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát
    Nam Mô Đại Bi Thanh Cảnh Quán Tự Tại Bồ Tát.
    Cư trần lạc đạo thả tùy duyên,
    Cơ tắc xan hề, khốn tắc miên.
    Gia trung hữu bảo hưu tầm mịch,
    Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền.

  20. #20

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi monk1982 Xem Bài Gởi
    Mèn ui, nghe có người nói phong phanh quy ẩn giang hồ mà sau lập lò hoài vậy ta hi..hi..

    Sư phụ đã có sắc lệnh, cái này Monk nhắc Colony đừng có quên đó nha...hihi...

    Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát
    Nam Mô Đại Bi Thanh Cảnh Quán Tự Tại Bồ Tát.
    Hi

    Tiểu xin có bài thơ tặng Quý đạo hữu

    Quy ẩn làm chi giữa chợ đời
    Xa đời, tu đạo dễ đặng sao?
    Hộ trì chánh pháp là phương tiện
    Không gặp người đời hộ cho ai?
    Nich ảo vô danh là quy ẩn
    Quy ẩn vẫn đi giữa chợ đời?

    Chú Tiểu

    Tiểu thấy Phật Thích Ca là ngọn đuốc soi đường cho chúng ta rồi, lúc đầu Ngài tầm đạo tự tu trong rừng sâu, có lúc mỗi ngày chỉ ăn hạt mè đó, sau đó ngày nhờ Đế Thích nói mà giác ngộ , phải giữ xác thân mình trước gọi là tu tướng trước khi tu tâm đó, và được chúng sanh cúng dường rồi tìm cây bồ đề mà ngồi thiền.......nhưng cuối cùng Ngài dụng pháp ẩn tu hay sao?
    Không ! Ngài mở tịnh xá và tập trung các tỳ kheo để hằng ngày theo dõi và giảng giải pháp cho họ tức độ cho họ, hàng ngày Ngài cũng y, cũng bát, đi đến các nơi, tùy duyên mà giảng pháp đó, đó là ly đời hay nhập thế vậy các huynh? còn nếu chờ cho đắc đạo, mới nhập thế để giúp đời, thì khoảng trống pháp nầy ai canh giữ hộ cho các huynh tu đây? he he....
    Kính
    Last edited by chú xiểu; 16-08-2010 at 06:43 PM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 18
    Bài mới gởi: 26-02-2013, 11:02 PM
  2. 48 Pháp Niệm Phật
    By Bin571 in forum Đạo Phật
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 31-01-2011, 08:35 AM
  3. Niệm Phật Pháp Môn Giải Thoát
    By txuan in forum Tịnh Độ Tông
    Trả lời: 5
    Bài mới gởi: 02-09-2010, 03:48 AM
  4. giơi thiêu
    By daithuynguu in forum Tâm linh – Tín ngưỡng – Siêu hình học – Ngoại cảm
    Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 14-08-2010, 08:06 PM
  5. Tổng hợp các pháp môn của Đức Quán Thế Âm
    By Le Ngọc Chi in forum Đạo Phật
    Trả lời: 5
    Bài mới gởi: 20-10-2007, 04:23 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •