- Con người chúng ta hình thành gồm có hai phần SẮC + TÂM. Phần sắc là phần vật chất, tâm là phần phi vật chất. Sắc thì chia làm hai: sắc chân đế và sắc tục đế.
+Sắc tục đế: nam - nữ, trai - gái, người Việt Nam - người Mỹ.....v....v.... (hình dáng, biểu hiện...) => tướng.
+Sắc chân đế: mỗi chúng sinh hữu tình đều có cùng cấu tạo từ tứ đại và các sắc pháp khác. (bản lai diện mục)
- Như trên hình, phần căn (cơ quan tiếp nhận đối tượng) không có khả năng nhận biết đối tượng. Mà đối tượng được ghi nhận, và tâm làm nhiệm vụ "nhận biết", hay nói cách khác là Thức sẽ nhận biết đối tượng.
Khi mắt tiếp xúc bông hoa hồng, mắt (nhãn căn) chỉ ghi nhận lại. Sau đó, phần thức sẽ phân tích đó là hoa gì, phần nào là cánh, phần nào là lá, màu gì...v..v... gọi chung là nhãn thức. Sau khi phân tích, so sánh, trích xuất dữ liệu từ "kho thức".... và phân loại đấy là bông hoa hồng.
===> Khâu quan trọng là phần thức, nó nhận biết đối tượng, phân loại đối tượng, dần dần hình thành một "cơ sở dữ liệu" hay nôm na là "kiến thức". Chính cái thức làm cho chúng ta có phân biệt.
Thế thì, tất thảy các pháp có tướng trạng, có thể nhận biết bằng 6 thức, thì "nó là như vậy". Chúng ta tiếp nhận, rồi phân biệt chúng. Khi thấy bông hoa hồng, chúng ta tự cho rằng đó là hoa hồng, màu đỏi, mùi thơm, tặng người khác là thể hiện tình yêu...v...v....rồi từ đây dẫn dắt cái tâm chúng ta đi từ sát na này đến sát na khác, sát na tâm này diệt liền thì sát na tâm khác sanh khởi...
cứ như vậy hình thành một dòng tâm thức. Thực chất dòng tâm thức này là một chuỗi các phản ứng sanh diệt của 1 đơn vị tâm. Ví dụ như nhìn dòng nước. Chúng ta nhìn thành 1dòng, nhưng nhìn kỹ hơn đó là sự tiếp nối của từng giọt nước, tạo thành 1 dòng.
===> Vậy thì chư Tổ muốn chúng ta tu tập nhìn các pháp "như nó là", thấy bông hoa hồng "biết cái thấy" khởi lên và để cho nó diệt đi. Vì sự phân biệt hoa gì, xe gì, nam nữ... đều do thức sanh nên, chứ "nó là nó" không là gì cả. Nên khi ta nói "hoa hồng", "xe hơi" là có sự can thiệp của thức, và đó là cái không thật.
Cổ Nhân muốn dạy chúng ta nhìn các pháp bằng trí tuệ, bằng cái nhìn "như thật", chứ không có nghĩa là nó không hiện hữu. Cũng giống như câu: ƯNG VÔ SỞ TRỤ - NHI SANH KỲ TÂM vậy.
- Diêm hay vỏ bao diêm đều không có lửa. Nhưng khi hai thứ này chà sát với nhau đến một lúc nào đó (lực đủ mạnh) thì lửa khởi sanh.
=> Lửa không từ đâu tới, sau khi tắt nó cũng chẳng đi đâu cả! Nhi sanh kỳ tâm... chỉ có tâm được sinh ra mà thôi... !!!
Bookmarks