Chắc đức Phật A Di Đà đang nhìn xuống thấy chúng sanh bàn luận thế này mà mỉm cười nghĩ thương.
A Di Đà Phật.
Chắc đức Phật A Di Đà đang nhìn xuống thấy chúng sanh bàn luận thế này mà mỉm cười nghĩ thương.
A Di Đà Phật.
- Bạn ơi, thế Phật dạy tri kiến về Tham-Sân- Si là pháp bất thiện. Vậy điều dạy này đúng hay sai ạ ?
- Vâng thưa bạn, trao đổi xa hơn hay không thì tùy duyên vậy. Còn duyên chia sẻ, hết duyên hết chia sẻ.
=> Chỉ là mình lấy tự thân làm bằng chứng, đồng thời lấy thực tế tại các chùa hiện nay (đa phần là tu Tịnh). Hơn 70% các Phật tử mà SMC thử khảo sát đều dính vào " Cực Lạc sau khi chết mới thấy (biết) được" !
Rồi SMC còn nghe ở Lâm Đồng có một cái chùa nào đó, lớn lắm... dành cả một diện tích rộng để một số người nằm niệm Phật... chờ chết! Đau lòng hết sức!
- Cái này thì không rồi... Những vị ấy đang ngồi uống trà đàm đạo ấy !!!
Vậy hen! Chúc an lạc. Mong hoan hỷ.
Last edited by smc; 24-06-2016 at 04:22 PM.
Đó cảnh giới an lạc của nội tâm của bậc chứng quả Thánh của thế giới Ta Bà. Phật đã dạy hằng sa thế giới thì cõi nước Tịnh Độ Trang Nghiêm ở Phương Tây đó cũng như Thế giới Ta Bà này. Chúng ta có Phật Thích Ca là giáo chủ ở đây thì bên kia có Phật A Di Đà.
Bác đọc đoạn bên dưới: Ấn Quang Đại Sư khai thị:
Có người Hỏi: “Duy tâm Tịnh Độ tự tánh Di Đà” với “Tịnh Độ và đức Phật ở Tây Phương” là một nhưng mà hai, là hai nhưng mà một phải không?
Ấn Quang Đại Sư Đáp: Có duy tâm Tịnh Độ thì mới sanh về Tây Phương Tịnh Độ. Nếu tự tâm chẳng tịnh, làm sao vãng sanh được? Dẫu là kẻ tội nhân nghịch ác nhưng do niệm Phật mười tiếng bèn được vãng sanh là vì tịnh tâm niệm Phật mà cảm được [quả báo] vãng sanh Tây Phương Tịnh Độ. Trong đời lắm kẻ tưởng “duy tâm là không có cõi nước”, trở thành tri kiến của tà ma, ngoại đạo! Loại tà kiến tựa hồ là đúng nhưng thật ra là sai ấy chiếm hơn quá nửa đến nỗi người niệm Phật chẳng được lợi ích thật sự, mà vẫn tưởng mình là cao minh, chẳng biết đấy là tà kiến “chấp lý phế sự, tự lầm, lầm người!” Do tự tánh Di Đà nên phải niệm đức Di Đà ở Tây Phương để cầu vãng sanh hòng tấn tu dần dần để có đích thân chứng được Di Đà nơi tự tánh. Nếu chỉ chấp vào tự tánh Di Đà, chẳng niệm đức Di Đà ở Tây Phương, dẫu có ngộ thật sự vẫn không thể liễu sanh tử được! Huống chi những kẻ nói lời ấy toàn là bọn chấp chặt một bề, toàn là phường nói xuông! “Là một nhưng hai” là chuyện trước khi thành Phật, “tuy hai nhưng một” là chuyện sau khi đã thành Phật.
- Đấy... có sai đâu! Nghe Tây Phương Cực Lạc là nghĩ tới hướng Tây - hướng mặt trời lặn!
- Bay lên trên, ra khỏi trái đất (ngoài không gian), tìm xem hướng Tây là hướng nào ! Haizzzzzzzzzzzzzz
- Cuối cùng, Ta Bà có Thích Ca, cũng là Phật quốc vậy, sao không tu ở đây mà "đòi" đi đâu nữa! Với cái tâm còn tham-sân-si thì đi đâu cũng thế thôi! Bạn nhé...
Thì TU bằng phương pháp niệm Phật. Vô vàn pháp môn nhưng đời mạt kiếp, Bác nương các Pháp khác thì đường xa diệu viễn.
Nếu tình chủng vẫn còn nên khi gặp cảnh đối duyên khó tránh khỏi bị mê hoặc. Nếu đã mê theo cảnh mà còn có thể mau giác ngộ thì trong cả vạn người chẳng có được một, hai; từ mê vào mê, chẳng thể tự dứt, bao kiếp trầm luân, thật là vô số!
Lời dạy chư vị Tổ Sư chẳng hề sai.
Nếu chỉ chấp vào tự tánh Di Đà, chẳng niệm đức Di Đà ở Tây Phương, dẫu có ngộ thật sự vẫn không thể liễu sanh tử được!
Thật sự cảnh giới chứng nghiệm của quả Dự Lưu và cảnh giới của A Di Đà có giống nhau không thì chỉ có người chứng đắc mới biết chứ ko thể dựa vào văn tự mà so sánh được. Đối với Đạo là chủ đề rộng lớn vô cùng, hết thảy chúng sanh đêù đang trên con đường TU, ai chọn được pháp môn nào phù hợp với mình thì theo pháp môn đó.
====================
Thuốc không quý - tiện, thuốc trị lành bịnh là thuốc hay. Pháp không hơn - kém, pháp khế hợp căn cơ là pháp diệu. Thuở xưa, căn tánh con người thù thắng, tri thức như rừng, tùy ý tu một pháp đều có thể chứng đạo. Người đời nay, căn tánh kém cỏi, tri thức hiếm hoi, nếu bỏ Tịnh Độ thì chẳng nhờ vào đâu để được giải thoát.
.....
Khốn nỗi chúng sanh căn tánh có lớn - nhỏ, mê có cạn - sâu, chẳng thể tỏ thấu trực tiếp bản hoài của Phật. Do đó, đức Phật mới thuận theo căn cơ đặt bày giáo pháp, đối bệnh phát thuốc, vì lẽ thật mà bày ra phương tiện quyền biến, khai Quyền hiển Thật[7]; [chỉ một pháp] Nhất Thừa mà bèn nói ra các thuyết. Nếu có kẻ thiện căn thành thục thì sẽ làm cho họ sanh lên được bờ kia; còn đối với kẻ ác nghiệp sâu dày, sẽ khiến họ dần dần thoát khỏi trần lao, rủ lòng tiếp dẫn; khéo khuyến dụ dần dần. Dẫu có dùng các ví dụ như trời, đất, mẹ cha… cũng chẳng diễn tả nổi chút phần [từ ân của Phật]. Hơn nữa, do hết thảy pháp môn đều nhờ vào tự lực. Dẫu là kẻ túc căn thâm hậu triệt ngộ tự tâm, nhưng nếu hai thứ Kiến Hoặc, Tư Hoặc vẫn còn sót chút ít chưa hết thì vẫn sanh tử trong luân hồi y như cũ không thoát được! Huống hồ là kẻ đã thọ thai ấm, đối cảnh liền sanh chấp trước, từ giác đến giác thì ít, nhưng từ mê vào mê lại nhiều. Bậc thượng căn còn như vậy, đối với kẻ trung căn, hạ căn còn biết nói sao nữa! Đoạn Kiến Hoặc giống như cắt dứt dòng sông rộng bốn mươi dặm, huống hồ là Tư Hoặc! Liễu sanh thoát tử há có dễ đâu!
Do vậy, [các pháp môn khác] chẳng thể độ trọn ba căn, thỏa trọn bản hoài của Phật; chỉ có một pháp Niệm Phật Cầu Sanh Tịnh Độ, chuyên cậy vào hoằng thệ nguyện lực của Phật Di Đà, chẳng cần biết đến thiện căn thành thục hay chẳng thành thục, ác nghiệp nặng hay nhẹ; cứ hễ chịu sanh lòng tin, phát nguyện, trì danh hiệu Phật thì lúc lâm chung sẽ quyết định được Phật Di Đà rủ lòng từ tiếp dẫn, vãng sanh Tịnh Độ. Người thiện căn thuần thục sẽ nhanh chóng viên thành Phật quả; dẫu là kẻ ác nghiệp nặng nề cũng được dự vào dòng thánh. Đấy chính là đạo cốt yếu để độ sanh của tam thế chư Phật, là pháp mầu nhiệm để thượng thánh lẫn hạ phàm cùng tu. Do vậy, các kinh Đại Thừa đều tuyên bày pháp trọng yếu này; lịch đại tổ sư không vị nào chẳng tuân hành. Ông tự phụ Thiền - Giáo, bảo xằng rằng hoằng dương Tịnh Độ là báng chánh pháp luân, là đoạn diệt hạt giống Phật, đủ chứng tỏ ông đã bị ma dựa vào thân, mất trí điên rồ, nhận mê là giác, chỉ chánh bảo tà, là chủng tử địa ngục vậy!
Trong kiếp xưa, đức Thích Ca, đức Di Đà từng phát đại thệ nguyện độ thoát chúng sanh. Một vị thị hiện sanh nơi uế độ, dùng cái uế, dùng điều khổ để chiết phục, đưa đi; một vị an cư Tịnh Độ, lấy tịnh, lấy lạc để nhiếp thọ hòng nhào luyện chúng sanh. Ông chỉ biết ngu phu, ngu phụ vẫn có thể niệm Phật nên đến nỗi miệt thị Tịnh Độ, sao chẳng xét suy: Trong phẩm Nhập Pháp Giới của kinh Hoa Nghiêm, sau khi ngài Thiện Tài đã chứng ngộ gần bằng chư Phật, Phổ Hiền Bồ Tát bèn dạy dùng mười đại nguyện vương, hồi hướng vãng sanh Tây phương Cực Lạc thế giới, ngõ hầu viên mãn Phật quả. Lại còn khuyên dạy khắp Hoa Tạng hải chúng[8] đó ư? Trong toàn thể Hoa Tạng hải chúng, chẳng có một ai là phàm phu, Nhị Thừa, mà đều là bậc Pháp Thân Đại Sĩ thuộc bốn mươi mốt địa vị cùng phá vô minh, cùng chứng pháp tánh, đều có thể nương vào bổn nguyện luân hiện thân làm Phật trong thế giới không có Phật.
Hơn nữa, trong biển Hoa Tạng có vô lượng Tịnh Độ, nhưng các ngài đều hồi hướng vãng sanh Tây phương Cực Lạc thế giới thì đủ biết: Vãng Sanh Cực Lạc chính là huyền môn để thoát khổ, là đường tắt để thành Phật. Vì vậy, tự cổ chí kim, trong tất cả tùng lâm dù Thiền hay Giáo, hay Luật, không nơi nào chẳng sớm tối trì danh hiệu Phật cầu sanh Tây phương. Ông đã tham bái khắp các tùng lâm, ắt hẳn hằng ngày cũng tu tập, cớ sao lại sanh hủy báng đến thế! Sách Nho có nói: “Tu tập mà chẳng xem xét, dùng hằng ngày mà không biết”, há không phải là nói đến hạng người như ông hay sao? Hoa Nghiêm là vua của các kinh, vua trong Tam Tạng; chẳng tin Hoa Nghiêm thì là nhất-xiển-đề[9]. Dẫu cho chẳng đọa vào A Tỳ ngay khi còn sống thì khi báo hết sẽ quyết định rớt vào Vô Gián. Tôi muốn thoát khổ nên cầu sanh Tịnh Độ, ông muốn được khổ nên hủy báng Hoa Nghiêm. Ông cứ giữ cái chí của ông, tôi hành cái đạo của tôi. Tướng quân chẳng xuống ngựa, ai nấy tự ruổi theo đường mình. Đạo đã khác thì chẳng thể cùng bàn luận được! Ông đi đi, tôi chẳng muốn trò chuyện với ông nữa!
Tịnh Độ Quyết Nghi Luận - Ấn Quang Đại Sư
http://thegioivohinh.com/diendan/sho...i-Lu%E1%BA%ADn
Hỏi:
- Tôi còn đang là phàm phu sát đất, dám đâu lung lăng! Đấy thật là lời lẽ của chư Tổ, quyết có thể lấy làm bằng chứng. Lục Tổ nói: “Người Đông phương tạo tội, niệm Phật cầu sanh Tây phương. Người Tây phương tạo tội, niệm Phật cầu sanh cõi nào?” Ngài Triệu Châu[17] nói: “Một chữ Phật tôi chẳng thích nghe”. Lại nói: “Lão tăng niệm Phật một tiếng, súc miệng ba ngày”. Phần nhiều các sư Thiền tông có những câu nói như thế ấy thì thầy lại nói như thế nào đây?
Đáp:
- Lục Tổ trực chỉ hướng thượng để cho người ta biết giữ lấy tự tâm, còn ông lại chẻ văn giải nghĩa, biện luận pháp môn tu trì; đấy là như câu nói “tưởng miếng xương lừa có hình yên ngựa là cái cằm của cha”[18], lầm lẫn quá thể! Ông phải biết là người ở Tây phương đã hết sạch Kiến Hoặc và Tư Hoặc, tiến lên phá được Trần Sa Hoặc và Vô Minh Hoặc. Họ chỉ có tấn tu, tuyệt đối chẳng có chuyện tạo tội. Tổ nói “kẻ ấy cầu sanh cõi nào?” là nếu trong lúc ấy mà chưa đoạn được Kiến Hoặc, Tư Hoặc thì nương nhờ Phật từ lực, kẻ đới nghiệp vãng sanh sẽ được sanh vào cõi Phàm Thánh Đồng Cư Tịnh Độ. Một phen đã sanh trong cõi kia rồi thì hai hoặc Kiến và Tư sẽ triệt để tiêu diệt, giống như quăng miếng tuyết vào lò lửa lớn, tuyết chưa rơi đến nơi đã biến mất. Thân cận người đức hạnh thì ý niệm hèn tệ sẽ tiêu hết. Nếu như Kiến Hoặc, Tư Hoặc đã hết sạch thì sẽ sanh vào Phương Tiện Hữu Dư Tịnh Độ; phá được một phần vô minh thì sanh vào Thật Báo Vô Chướng Ngại Tịnh Độ. Vô minh hết sạch, phước huệ viên mãn thì sẽ sanh vào Thường Tịch Quang Tịnh Độ. Tại cõi này hiện chứng như thế thì tại cõi kia tấn tu cũng sẽ như thế.
Sao ông quá lo họ không có chốn để sanh về để rồi tự chướng mình, chướng người, chẳng chịu cầu sanh? Nghe nói [người khác] ăn bị mắc nghẹn bèn bỏ cả ăn đến nỗi chết mất thì đúng là kẻ si trong thiên hạ không ai bằng ông! Ông chỉ biết một câu của ngài Triệu Châu: “Một chữ Phật, ta chẳng thích nghe” sao chẳng lấy luôn câu kế tiếp. Ông Tăng hỏi: “Hòa thượng có vì người hay không?” Triệu Châu nói: “Phật, Phật!” Ông chỉ muốn căn cứ vào câu ‘Niệm Phật một tiếng, súc miệng ba ngày’ mà chẳng dựa theo câu: “Hòa thượng được đại vương cúng dường như thế, sẽ dùng gì để báo đáp?” Triệu Châu nói: “Niệm Phật”. Sao lại chẳng y theo câu: “Tăng hỏi: ‘Mười phương chư Phật còn có thầy hay chăng?’ Triệu Châu nói: ‘Có’. Hỏi: ‘Thầy của chư Phật là gì?’ Triệu Châu đáp: ‘A Di Đà Phật, A Di Đà Phật’.
Ông bảo phần nhiều các sư Thiền tông nói như thế, nhưng chẳng biết lời đáp tương ứng căn cơ của nhà Thiền được gọi là “cơ phong”, gọi là “chuyển ngữ”. Hỏi ở nơi đáp, đáp ở nơi hỏi. Ông chẳng biết phản chiếu hồi quang, tham cứu nơi chính mình, chỉ một bề nhai bã hèm, chạy theo hòn đất, bao giờ mới liễu thoát được! Tôi xuất gia hơn ba mươi năm, luôn nghe chư Tăng cùng nhắc những câu “Niệm Phật súc miệng ba ngày, Phật hiệu chẳng thích nghe”, còn câu “lấy Phật, Phật để độ người”, “dùng niệm Phật báo ân”, “A Di Đà Phật là thầy mười phương chư Phật” tuyệt chưa từng nghe có ai nhắc đến một lần.
Ôi! Những câu trên đều cùng từ một miệng thốt ra, nếu đã cho những câu trước là thật và đáng tin thì những câu sau cũng phải là thật và đáng tin, cớ sao chỉ chấp nhận lời tổn, còn lời ích lại chống báng! Một thuận, một chống, tự mâu thuẫn nhau. Phàm lời nói của ngài Triệu Châu đều quy về bổn phận; những câu “Phật chẳng thích nghe” và “Niệm Phật báo ân” đều là chuyển ngữ. Nếu có thể ngay từ những câu đó biết được tự tâm thì mới biết đạo của ngài Triệu Châu vượt khỏi thường tình, ý nghĩa vượt ngoài ngôn ngữ, ắt sẽ cắm cúi niệm Phật suốt cả ngày mà vẫn còn thấy là chưa đủ vậy! Nếu như đã không được đích thân gặp ngài Triệu Châu, sao chẳng lấy việc Niệm Phật để tu trì, há có nên chấp lấy câu bác Phật làm căn cứ! Hễ niệm Phật thì ngay trong đời này sẽ thoát khỏi luân hồi, trong tương lai quyết định thành Phật đạo. Còn nếu nương theo lời bác Phật thì là báng Phật, báng Pháp, báng Tăng; hiện đời tội nghiệp chất như núi, phước huệ băng tiêu, khi mạng chung vĩnh viễn đọa trong A Tỳ chịu khổ nhiều kiếp. Lẽ lợi - hại, được - mất thật là một trời, một vực!
Nói chung, người đời nay toàn là hạng phước mỏng, huệ cạn, nghiệp nặng, chướng sâu; đối với điều được lợi ích thì khủng khỉnh nghe; đối với điều khiến mình bị tổn hại lại toàn thân rạp lạy (“được lợi ích, bị tổn hại” là đối với những kẻ chưa ngộ, hiểu lầm mà nói, chứ không phải pháp của cổ đức nói có tổn hay ích). Lời chư sư đáp theo căn cơ thảy đều như thế, chẳng phiền phải giải thích cặn kẽ. Ông bảo lời chân thành của Tổ quyết có thể dùng làm bằng chứng thì sao chẳng tuân theo lời ngài Bách Trượng[19]: “Tu hành thì niệm Phật là ổn đáng!” Sao ông cũng lại chẳng tuân những quy củ ngài Bách Trượng đã lập: cầu đảo cho vị Tăng mắc bệnh, tống táng, thiêu hóa vị Tăng đã mất, [những quy củ ấy] chẳng phải đều là hồi hướng vãng sanh Tịnh Độ đó ư? Có nên bảo là: Ngài Bách Trượng chỉ muốn cho kẻ chết được vãng sanh, chứ chẳng muốn kẻ sống cầu sanh hay sao! Sao ông lại chẳng thuận theo tổ thứ mười bốn ở trời Tây là ngài Long Thọ Bồ Tát: Như Lai huyền ký Bồ Tát sẽ vãng sanh, khôi phục kinh Hoa Nghiêm từ long cung. Ngài tạo nhiều bộ luận để riêng khen ngợi Tây phương như luận Tỳ Bà Sa[20] khen ngợi Tịnh Độ là đạo “dễ tu chóng đạt” đó ư! Sao ông lại chẳng tuân theo tổ thứ mười hai là Mã Minh Bồ Tát: Trong phần cuối của luận Khởi Tín, Ngài có dạy phương tiện tối thắng khiến người niệm Phật cầu sanh Tây phương thường hầu Di Đà, trọn chẳng thối chuyển? Sao ông lại chẳng làm theo Nhị Tổ A Nan, Sơ Tổ Ca Diếp kết tập Tam Tạng và các kinh Tịnh Độ? Nếu Tịnh Độ chẳng đáng là pháp, có hại cho đời thì các Ngài há chẳng phân biệt tốt - xấu vẫn giữ lại tạo thành nguồn tội cho hậu thế hay sao? Thêm nữa, các kinh Đại Thừa đều khen ngợi Tịnh Độ, chỉ có kinh Tiểu Thừa là không có lấy một chữ nhắc đến. Há nên bảo các kinh Đại Thừa chẳng đáng là pháp sao?
Hơn nữa, lúc đức Phật nói kinh Di Đà, sáu phương hằng hà sa số chư Phật đều hiện tướng lưỡi rộng dài khuyên tin kinh này; có nên nói là sáu phương chư Phật cũng khiến cho người ta mắc tội hay sao? Nếu như ông bảo chẳng thể không tin các vị Lục Tổ, Triệu Châu... thì các ngài Long Thọ, Mã Minh, A Nan, Ca Diếp, Thích Ca, Di Đà, sáu phương chư Phật, các kinh Đại Thừa lại càng chẳng thể không tin! Nếu bảo chư Phật, chư Tổ, các kinh đều chẳng đáng tin thì sao lại tin lời Lục Tổ, Triệu Châu...? Thấy gần mà chẳng thấy xa, biết nhỏ chẳng biết lớn, giống như kẻ nhà quê chỉ nể thế lực ông huyện, chẳng biết oai đức của hoàng đế; trẻ nhỏ thấy tiền đồng bèn chộp lấy, gặp ma-ni bảo châu chẳng đoái hoài. Ông có biết bài Tứ Liệu Giản của ngài Vĩnh Minh chỉ bày lẽ có - không, lợi - hại, được - mất của Thiền và Tịnh hay chăng? Ngài Vĩnh Minh là hóa thân của Phật Di Đà, há lẽ nào Ngài đành để người khác mắc tội báng chánh pháp luân, khiến cho chúng sanh nghi lầm, đoạn diệt Phật chủng hay sao?
http://thegioivohinh.com/diendan/sho...=1#post1536932
Dự Lưu Quả tức là giải thoát khi còn sống. Vậy câu hỏi đặt ra là bạn có thể được Dự Lưu Quả khi còn sống? Ngay cả thời Phật còn sống cũng đâu phải 100% được quả này. Đệ tử, thiện nam, tín nữ,... vụn tu, không giải thoát được khi còn sống, vậy Phật thờ ơ bỏ mặt họ? Kiểu như: "Căn cơ quý vị kém, thôi thì hãy cứ lặn hụp thêm". Đâu có. Phật đâu có làm vậy, làm vậy thì lòng từ bi để đâu? Bởi thế nên Phật nói thêm mấy món khác để khuyến tu. Kiểu như: "Được rồi, quý vị không cần xuất gia, quý vị không cần đạt thánh quả, chỉ cần làm như thế này, thế này... thì khi lâm chung sẽ giải thoát khỏi ta bà". Vậy thôi.
Ai thấy rằng mình không đủ lực để được Dự Lưu, thì cứ nắm lấy tay Phật. Ai thấy mình đủ lực, thì cứ hất tay Phật ra.
---
Lấy trích đoạn trong Tịnh Độ Quyết Nghi Luận: Thuốc không quý - tiện, thuốc trị lành bịnh là thuốc hay. Pháp không hơn - kém, pháp khế hợp căn cơ là pháp diệu. Thuở xưa, căn tánh con người thù thắng, tri thức như rừng, tùy ý tu một pháp đều có thể chứng đạo. Người đời nay, căn tánh kém cỏi, tri thức hiếm hoi, nếu bỏ Tịnh Độ thì chẳng nhờ vào đâu để được giải thoát.
---
Chúng ta đọc kinh Duy Ma Cật. Kinh này có kể rằng Ngài Duy Ma Cật dùng lực lượng của mình đưa các vị nào là Đại Bồ Tát, nào là A La Hán đến quốc độ của Phật Hương Tích. Ngay cả bậc Đại Bồ Tát, A La Hán đến cõi quốc này còn phải ngạc nhiên, ngỡ ngàn. Vì ở đây, Phật Hương Tích không thuyết pháp bằng lời mà bằng mùi hương. Vậy là sao? Trong khi kinh Kim Cang dạy bậc Bồ Tát là không được trụ sắc, thinh, hương, vị, xúc và pháp. Rồi sao?
Như đoạn trích ở trên, tùy bệnh bốc thuốc, tùy căn thuyết pháp.
---
Tu pháp niệm Phật có được Dự Lưu? - Dự Lưu là thánh quả nơi trần gian, sự giải thoát khi còn sông. Nó không liên quan đến pháp tu, tu pháp nào cũng được, miễn là đạt đến sự giải thoát khi còn sống. Xét về pháp niệm phật, vốn là để dùng cứu độ chúng sanh còn nhiều vương vấn với thế gian. Tôi muốn nói là thấp hay cao, như xương rồng thì ở sa mạt nó là vua, vô chổ đầm phá gầm biển thì cây khác làm vua. Vì cảnh giới ngoài tam giới rất khác với trong tam giới. Xương rồng muốn sống ở đầm lầy thì phải thay đổi, thật ra cũng không phải là thay đổi, mà là về đúng với bản chất.
Hòa thượng Quản Khâm và hà thượng Tuyên Hóa cũng là bậc đã giải thoát ngay khi còn sống. Adidaphat.
Last edited by Itdepx; 24-06-2016 at 08:07 PM.
Cho bạn nào chưa đọc: Thiền Thoại giữa Hoà Thượng Quảng Khâm và Đại Pháp Sư Tuyên Hóa - http://www.dharmasite.net/ThienThoai.htm
Adidaphat.
Last edited by Itdepx; 24-06-2016 at 08:09 PM.
Đấy, có sai đâu... Tà kiến lúc nào cũng khởi.
Mà nghĩ lại cũng tội bạn smc thật chứ. Cũng cố gắng lắm để khuyên bảo mọi người "quay về chánh kiến" của bạn mà khổ nỗi có ai nghe đâu. Vẫn người người niệm Phật, nhà nhà niệm Phật cầu vãng sanh. Thật hạnh phúc thay, vui mừng lắm thay!
tui cũng có chủ ý tu ở đây nhanh hơn...............hông thích đi nơi khác tu ........ có le vì vầy mà lễ duyên một vài pháp
:hee_hee:........... thanh phần bất hảo...................:hee_hee:
A Di Đà Phật . Các bạn có thể cho mình biết bạn tu tập là vì cái gì ? Các bậc bồ tát khi nào mãn nguyện sẽ thành phật , chư vị hộ pháp cũng phát nguyện . Vậy nguyện lực của bạn là gì thế ...
Nguyện Đem Công Đức Này
Hướng Về Khắp Tất Cả
Đệ Tử Và Chúng Sanh
Đều Trọn Thành Phật Đạo
Nam Mô A Di Đà Phật
,....CÓ AI CHẮC NGÀY MAI MÌNH KO CHẾT? Ai dám quyết ngày mai TRÁI ĐẤT VẪN CÒN?? MỘT CƠN ĐỘNG ĐẤT, THIÊN THẠCH RƠI VÀO, BỌN TRIỀU TIÊN BẮN TÊN LỬA HẠT NHÂN.., CÕI TA BÀ CÒN NGUYÊN CHO MÀ SANH ĐẺ K? KO SANH ĐƯỢC Ở TRÁI ĐẤT THÌ SANH Ở ĐÂU? Sao hoả à? Đời CÁT BỤI sẽ chấm hết, ĐỜI THẦN TÍNH TIẾP DIỄN. VÔ THẦN THÌ LẤY ĐẤT ĐAI Ở ĐÂU MÀ NGỒI BỐP PHÉT HẢ? Khi TRÁI ĐẤT RUNG CHUYỂN PHUN NÚI LỬA DIỆT VONG???
- Đính chính một chút là KHÔNG CÓ PHÁP NÀO MẠT, mà do tâm chúng sanh có mạt có chánh. Do chúng sanh ham thích "dễ tu dễ chứng" nên Pháp mới mạt. Vậy lỗi là do ở người tu chứ chẳng phải lỗi ở Pháp!
- Tức là có một vị Phật hiệu Di Đà nằm ở hướng Tây (hướng mặt trời lặn) chăng ?
- Tu theo kiểu này, đạo Thiên Chúa làm tốt hơn chúng ta!
- Thái tử Tất Đạt Đa lúc còn bé, khi dự lễ hạ điền cùng vua cha Tịnh Phạn, khi nhìn những hình ảnh kéo cày, xới đất, con giun bị cắt ra, làm mồi cho chim...v..v... thì ngay lúc đó Thái tử đã chứng đạo Dự Lưu.
- Chứng được đạo quả Dự Lưu tức là thấy được sự nguy hiểm của các dục: vui ít, khổ não nhiều. Nhưng chưa đoạn trừ được, nên mới chỉ gọi là "ly". Nghĩa là thấy, sợ hãi nhưng không cưỡng lại được.
- Xin cho biết tà kiến chỗ nào ạ?
- Còn cầu là còn phi nhân quả. Mình thử ví dụ: A còn tham, B còn sân, C còn si, D... E...F.... ai ai cũng cầu vãng sanh, nhà nhà đều cầu vãng sanh... mặc dù trong mỗi người đều còn tham-sân-si. Vậy về Cực Lạc hết thì cái thế giới CL trang nghiêm chổ nào? Thanh tịnh nơi đâu? Khác gì cõi Ta Bà này ?!?
- Mình cũng thấy tội một số người, một số nhà... tu cho đã, chết mới biết kết quả! Cũng giống như họa sĩ vẽ ma và người vậy.
- OK! Còn tham-sân-si thì đi đâu cũng thế thôi!
- Đạo lộ giải thoát chỉ có một. Chân lý cũng không hai.
- Sao bạn biết người ta "đã vãng sanh" ? Căn cứ vào các thoại tướng vãng sanh sao? Thử một người chết trước đó không tu, không hộ niệm.... để thử 8 tiếng, 10 tiếng xem cái xác đó nó có mềm ra không!
========
Cuối cùng, xin hỏi @Giga, @dungdragon88, @bebong như sau:
- Vãng sanh là sau khi chết mới gọi là "vãng sanh" ĐÚNG hay KHÔNG ĐÚNG ? Tức là còn sống thì không thể (không được) vãng sanh?
- Đạo Phật không quan tâm đến SAU KHI CHẾT! Đạo Phật quan tâm đến HIỆN TẠI, nhân và quả.
- Hiện tại, làm thiện, tích phước thì chết sẽ sanh cảnh giới lành. Và ngược lại làm ác thì rơi vào đọa xứ. Quan tâm làm gì đời sau! Hãy quan tâm những điều mình đang làm.
- Còn mà... người ta làm thiện, làm tốt mà không "réo tên" hay "cầu xin" về nước nào đó, mà không cho về... thì dẹp luôn cái Ông thần quyền, bá đạo, ích kỷ đó đi !
À bác smc! Chúa dạy 1 câu, AI LÀM ƠN CHO NHỮNG NGƯỜI BÉ MỌN, DÙ CHỈ MỘT CHÉN NƯỚC LÃ, LÀ LÀM CHO CHÍNH TA. Nghĩa là đâu phải RÉO TÊN, LẠY XIN BẰNG CÁI MỒM, LÀ ĐƯỢC CỨU ĐỘ. Sống để LÀM, LÁ LÀNH ĐÙM LÁ RÁCH, LÁ RÁCH ĐÙM LÁ NÁT. Dù chỉ 1 chén nước lã, là VÔ CÙNG TO LỚN CHO NGƯỜI KHÁT CHÁY HỌNG, CHO NGƯỜI BỊ DƠ RÁT CON MẮT CẦN NƯỚC MÀ RỬA. Làm vì tình yêu thương, dù là dân ngoại chẳng biết Chúa, nhưng CHÚA PHÁN "NÓ ĐÃ LÀM CHO TA, TA RẤT HÀI LÒNG BAN ƠN HUỆ CHO NÓ"
Có người quen nhắn tin: "Bác vào DĐ xem và tham gia viết bài ở topic "Câu Hỏi Vui", vì rất là vui()"
Cả tuần nay vào TGVH đọc những cmt của topic này, thì thấy thật là vui!
Một câu hỏi nhận thấy 3 vấn đề của "congiolamientay" đưa ra:Tâm là gì? Tâm ở đâu?
Mời tất cả bạn đọc tham gia định nghĩa để xem cái sự hiểu của mỗi người thế nào?
Tu tâm thì phải biết Tâm là gì.
Nói ngắn gọc súc tích theo sự hiểu của mình
Tôi sẽ định nghĩa sau, tôi sẽ giải thich cặn kẽ
1)-Nội câu này không thôi cũng là cả một đề tài thảo luận tốn nhiều "dung lượng" chứa của ổ cứng Server, nhất là những lời bàn (ra) ngoài, cũng đủ làm cho người đọc bị phân tâm vào chủ đề chính.Tu tâm thì phải biết Tâm là gì.(?)
Chủ topic còn chêm thêm câu :Câu này vượt khỏi khả năng của tôi trong việc viết "ngắn gọn" cho chữ Tâm!Nói ngắn gọc súc tích theo sự hiểu của mình
Rồi lại cho thêm câu:Vậy thì "cặn kẽ" thì phải dài dòng ...lê thê (như cách thường hay viết của tôi !?), làm sao súc tích và ngắn gọn để diển tả được như "Hoa Hàm Tiếu" nhỉ?Tôi sẽ định nghĩa sau, tôi sẽ giải thich cặn kẽ
Tôi nhớ đâu đó cũng có nói về Tâm, tôi cũng đã có tham gia viết bài chia sẻ, rồi cũng muối bỏ biển mà thôi!
Trong topic này sau khi đọc xong và cũng như có theo dõi diển tiến từng ngày, tôi nhận thấy cũng có nhiều bạn đưa ra những "Ý" rất hay và từ chổ chữ "Tâm" mà ý cũng chạy lung tung cả lên cho những câu hỏi được đặt ra của các bạn tham gia chia sẻ và cũng làm cho chủ topic phải "tả xung hửu đột!" (hơi bị mệt!)
Tôi nhận thấy cách trả lời của "smc" mà tôi cũng có cùng quan điểm như "smc".
Cũng vậy "smc" đưa thêm ý vào bổ xung cho điều chia sẻ của mình là:=> Nên câu hỏi Tâm là gì KHÔNG BAO GIỜ được trả lời, tương tự câu hỏi Tâm ở đâu cũng vậy.Khi "congiolamientay" đưa ra câu giải thích ngắn gọn :Và tu, chính là biết "dừng lại". Thiền tông dùng từ "chỉ". Rồi từ "chỉ" này, "quán" xem nó là thiện hay ác, đúng hay sai...
Nếu là thiện, thì phát huy, tăng trưởng; nếu là ác thì đoạn diệt, ngăn trừ. Pháp này được gọi là TỨ CHÁNH CẦN (làm thiện - tăng trưởng thiện - ngăn ác - diệt ác). Các niệm được quan sát như vậy, niệm này diệt, niệm kia sinh, không bao giờ có hai niệm cùng tồn tại một lúc, một khoảnh khắc vi tế (sát na). Như vậy, niệm thiện không thể cùng tồn tại với niệm ác, và ngược lại cũng thế. Mức độ tu tập cao hay thấp là ở chỗ làm cho trong dòng niệm luôn luôn chỉ có niệm thiện, niệm ác không còn chỗ đứng. Nếu có một niệm ác xuất hiện thì lập tức nhận mặt được nó ngay và xua đuổi nó tức thì.
Điều tâm là lấy tâm chế ngự tâm, lấy tâm thiện chế ngự tâm ác, khiến cho tâm trở nên thuần thiện. Và một khi tâm đã thuần thiện thì sẽ trở nên nhu nhuyễn, dễ sử dụng chứ không còn tán loạn như trước nữa.
===> Quá trình hành trì căn bản là vậy. Nhưng cần sự nổ lực rất lớn của người tu. Chỗ này có khi tu hành chục năm vẫn không dễ gì thực hành được.
Khó nắm giữ, khinh động
Theo các dục quay cuồng
Lành thay điều phục tâm
Tâm điều an lạc đến
Tâm khó thấy, tế nhị
Theo các dục quay cuồng
Người trí phòng hộ tâm,
Tâm hộ, an lạc đến.
Kinh Pháp CúCuối cùng là "TÂM LÀ ĐỊNH" theo cách giải thích cặn kẽ của "congiolamientay", thêm câu này:Tôi định nghĩa Phật là người có trí tuệ. Còn những điểu khác tôi chưa biết nên tôi không có nói.
Tâm phật là Định.
Mỗi con người chúng ta (những người đang đi vào con đường tu sửa, ai cũng cố tìm cho ra "BỒ ĐỀ TÂM", mà "BĐT" là "TÂM PHẬT" (Phật là người có Trí Tuệ) tìm ra được rồi thì là "TÂM là ĐỊNH". Có phải vậy không "congiolamientay"? Hay là tôi đoán sai ý?Còn nếu ai định nghĩa Phật có thần thông. Họ sẽ phải đi tìm Phật có thân thông theo định nghĩa Phật trong họ.
Như cách diển ý của "smc", mỗi người tùy theo trình độ tu tập để nhận định được cái "TÂM" của chính mình.
Cũng như "congiolamientay" cũng đã viết :
Cuối cùng tôi xin chia sẻ thêm một câu trích ra từ kinh "Kim cang" để các bạn truy tìm thêm một cái "Tâm" khác nửa!:Họ sẽ phải đi tìm Phật có thân thông theo định nghĩa Phật trong họ
"ƯNG VÔ SỞ TRỤ, NHI SANH KỲ TÂM", một đoạn trong kinh Kim Cang mà đã làm cho Lục Tổ Huệ Năng "ngộ" ra, để rồi 9 năm ngồi tham Thiền cho câu nói đó. Còn bạn "congiolamientay", câu này có làm cho bạn khởi ngộ ra điều gì không? (Do bạn có được việc mà bạn đã chia sẻ :"Tâm Định"!).
Vậy "KỲ TÂM" đây là TÂM gì vậy?
Thân ái chào.
CÁM ƠN ĐỜI MỘT SỚM MAI THỨC DẬY,
TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG !
- Chứng được đạo quả Dự Lưu tức là thấy được sự nguy hiểm của các dục: vui ít, khổ não nhiều. Nhưng chưa đoạn trừ được, nên mới chỉ gọi là "ly". Nghĩa là thấy, sợ hãi nhưng không cưỡng lại được.
Lạ thiệt, theo nhiều trang phật giáo thì nói khác nha.
- Từ điển Phật học chỉ ghi ngắn gọn: http://www.hoalinhthoai.com/buddhist...har-1986/.html
- Thư viện hoa sen, viết hơi dài: http://thuvienhoasen.org/a13601/giua...-pham-ben-nhau
Adidaphat. Không cưỡng lại được thì còn bị dẫn dắt. Nếu nói vậy mọi người trong Box Phật Giáo đều được Dự Lưu rồi. Vậy thì vui rồi, không ngờ tui cũng là thánh. Bây giờ tôi thật sự tin là Thích Thông Lạc thực chứng La Hán. Adidaphat.
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)
Bookmarks