kết quả từ 1 tới 4 trên 4

Ðề tài: Câu chuyện hóa giải vong nhập cho một bé học lớp 11 tại Phú Quốc. (Phần I)

  1. #1

    Mặc định Câu chuyện hóa giải vong nhập cho một bé học lớp 11 tại Phú Quốc. (Phần I)

    Vào ngày lễ 30/4 và 1/5/2015 công ty Pháp Chiếu có tổ chức chuyến du lịch Phú Quốc. Đáng lẽ ra kế hoạch công ty tổ chức du lịch ở Vịnh Hạ Long nhưng vì công ty mới tuyển một nhân viên quê ở Phú Quốc nên đã chuyển kế hoạch đi du lịch tại Phú Quốc.

    Trong đầu mình ước nguyện đến thăm Phú Quốc lâu rồi vì nhà dì Bảy và cậu Chín của mình đều ở đó mà mình chưa một lần đến thăm, và cũng hơn chục năm rồi mình chưa gặp mặt dì Bảy. Thời gian thấm thoắt thoi đưa nhanh như tên bắn mới đó mà đã hơn chục năm. Trong đầu mình có kế hoạch là sẽ ra Phú Quốc rồi tranh thủ đi riêng đến thăm Dì, cậu cùng các anh chị để khai thị them về Phật pháp. Tại thời điểm này Dì với Cậu cũng chưa biết mình đang tu.

    Sau khi ăn trưa cùng công ty ngủ một giấc tới chiều rồi gọi điện nhờ Dì hướng dẫn đường đi. Từ Resort Eden mình bắt taxi đến nhà Cậu. Sau vài tiếng đồng hồ nói chuyện Phật pháp thì Dì Bảy mới nhờ mình giúp cho gia đình chị bán đậu hủ có con bị bệnh âm đã 4-5 năm rồi, gia đình nghèo lắm. Mình thì ái ngại muốn từ chối vì đi du lịch có 3-4 ngày cùng công ty và đã tranh thủ 1 đêm chiều tối đi riêng với công ty rồi bây giờ mà giúp người này nữa thì chỉ còn có 1 đêm nữa thôi. Một ca bệnh nặng 4-5 năm rồi thì theo kinh nghiệm rất khó khăn cần phải giúp liên tục và một thời gian dài cùng với người nhà thành tâm niệm Phật. Đi du lịch chứ có ai nghĩ là đi làm việc Phật sự đâu nên không có mang theo bất cứ kinh kệ, pháp khí, áo tràng gì cả, nói tóm lại là chỉ đi hai bàn tay trắng ngoài ra không có gì để tác pháp cả.

    Với lại một vấn đề nữa là mình không biết mức độ người nhà họ tin tưởng phật pháp ra sao? Mình hỏi dì thì dì nói họ không biết gì về phật pháp, người chồng thì ngang tàn lắm không tin gì cả. Với thông tin thu thập như vậy, thời gian không có mình ái ngại từ chối dì, và cũng nói rõ cho gì hiểu với ca bệnh nặng như vậy cần phải có thời gian dài để mà cúng giải cùng với sự thành tâm người nhà tu tập thì mới mong may ra thành công xác suất không cao nữa. Và nghe thông tin là người nhà cũng đi khắp thầy bà chùa chiền, đình miếu ở đảo Phú Quốc cũng như đất liền mà không có kết quả nên làm cho niềm hy vọng của mình nó như ngọn đèn trước gió bây giờ muốn tắt ngụm luôn.

    Nhưng vì dì Bảy nài nỉ quá cộng với dì bảy kể gia cảnh họ khó khăn quá nên mình mới động long, trong long quyết tâm mình cứ làm hết khả năng của mình còn kết quả ra sao là tùy vào duyên phước của họ.

    Tối hôm sau lại đi mánh lẻ trốn công ty đến nhà chị ấy, mình lại bắt taxi từ resort đến trường học cấp 2 mình quên tên mất rồi, ngồi đợi một lát gần nửa tiếng thì thấy chị ấy ra đón mình chở mình trên chiếc xe máy trung quốc cũ kỹ khuôn mặt chị lam lũ khắc khổ mới 40 tuổi mà nhìn như là 50 tuổi rồi. Chở mình đi vào con hẻm nhỏ xíu dừng lại can nhà cấp bốn. Bước vào trong nhà thì không có cái gì có giá trị cả chỉ có một cái tivi nhỏ xíu của thập niên 80 thế kỷ trước, tường nhà chỉ xây gạch không tô, nền nhà phả xi măng không ốp gạch men, nhà khoảng 40m2, phòng khách, phòng ngủ nhỏ xíu và 1 gian bếp. Khi bước vào nhà thì thấy âm khí u ám cô đặc không có một sức sống cả về người lẫn cảnh.

    Nhìn vào con bé đang ngôi trên ghế học bài thấy bé trước khi mắc bệnh là một người thông minh lanh lẹ, khuôn mặt cũng sáng láng, bây giờ thì nhìn bé như người vô hồn cặp mắt ngây dại và sợ sệt. Nó đang sợ sệt nhìn vào mình, mẹ nó phải trấn an đây là chú Hi bạn của ba.

    Vì sợ như lần trước các thầy bà đến nó bỏ chạy hay nó mắng chửi đánh đập lại mấy ông thầy bà nên má nó mới kêu mình vô phòng ngủ nói chuyện, mình keu chị ấy gọi anh chồng vào luôn để mình khai thị phật pháp cho 2 vợ chồng hiểu mà cứu bé.

    Bắt đầu mẹ bé kể bé học lớp mười một, bị bệnh đã 4-5 năm nay lúc đầu gia đình không biết chạy chữa các bệnh viện tâm thần ở Kiên Giang cũng như TPHCM nhưng không có kết quả, sau đó cũng chạy đi chửa các thầy pháp, đồng cô bóng cậu ở đình miếu, rồi cũng tới một số chùa nhưng kết quả càng ngày nó càng nặng nề hơn, hễ nghe ở đâu có ai chữa được con thì liền đi tới đó chữa trị. Tiền chữa trị đã hơn một tram mấy chục triệu gai đình dẫn đến kiệt quệ.

    Bệnh tình cháu bé như người vô hồn, ngồi một góc nói chuyện một mình thẩn thờ thơ thẩn, khi lên cơn bé cào cấu mặt mình tay chân mình, làm cho tóc tai bù xù rồi chửi rủa cha mẹ mình, đánh mẹ bé, rồi có khi hôn sờ soạng mẹ bé, có khi cười một mình trong đêm, đêm thường hay thức. Lúc thì nói chuyện giọng nam, lúc thì nói chuyện bập bẹ eo éo như mấy đứa nhỏ, lúc thì bỏ nhà ra đi gia đình tìm lại được và mẹ bé phải nghỉ bán đậu hủ ở nhà trông con nếu không nó sẽ bỏ nhà ra đi hoặc nó làm điều dại dột cắt tay cắt chân. Thật là bi thảm đã nghèo cùng kiệt mà còn ở nhà trông con thì lấy gì mà ăn.

    Còn ông chồng thì thôi ngang lắm không có tin trời phật gì cả, thấy vợ niệm phật là chửi bới đánh đập, suốt ngày ăn nhậu, nên cũng có phụ giúp được gì bao nhiêu, về thấy con bị bệnh như vậy sôi máu lôi nó ra đánh hay chửi làm cho con bé lại càng nặng them thật là tội nghiệp quá đỗi.
    Gia đình có đưa con be đến một số thầy bà đồng bóng thầy pháp họ bắt con bé trói lại đánh đập thê thảm mà có bớt đâu tiền mất tật mang. Cứ mỗi lần như thế con bé lại càng lên cơn nặng lên, mắt nó long lên đỏ song sọc muốn ăn tươi nuốt sống ông thầy và cha mẹ nó, nó nhập vào nó chửi rủa cha mẹ nó không ra gì. Thật là đau đớn lòng.

    Bà vợ thì bệnh tật bị ung thư mới cắt nên cơ thể còn yếu, ông chồng thì mới gãy chân suốt ngày rượu chè, con cái thì khùng điên bệnh tật mắng chửi cha mẹ, tiền làm ra thì không bao nhiêu tiền chi phí thì nhỏ giọt. Bà vợ tâm sự con đã vậy mà chồng lại vậy cứ mắng chửi đánh đập mẹ con bả suốt ngày rượu chè bả thấy cuộc đời của mình sao mà đau khổ quá nhiều lúc chẳng muốn sống muốn tự tử để thoát cảnh khổ sở trần ai, thoát khỏi cái địa ngục tâm tối như thế này. Quả thật sống không bằng chết.

    Khi khai thị cho gia đình mình khai thị rất nhiều hơn cả tiếng vì lâu quá mình quên chi tiết chỉ nhờ những đại ý như sau:

    Thư anh chị, trước tiên em đến đây cũng bất ngờ không có chuẩn bị gì hết, em tình cờ đi du lịch đến Phú Quốc và được bà dì năn nỉ giúp giùm gia đình mình, em thấy cháu bé quá tội nghiệp, gia cảnh gia đình mình quá khó khăn nên sẽ cố gắng giúp gia đình hết mình chứ em không có lấy tiền lấy bạc hay lợi dụng gia đình mình bất cứ điều gì cả, vì em cũng là kỹ sư cũng làm việc có thu nhập. Vì thời gian em chỉ có 1 đêm nay là ở phú quốc trưa mai em phải bay về lại thành phố mà bé thì bệnh nặng đã lâu rồi thần thức nó đã bị bắt một vía, nên ngu ngơ khờ dại, và nhiều vong đã chiếm xác thay nhau nhập vào bé, thần kinh của nó bị ảnh hưởng nghiêm trọng nên hôm nay em chỉ khai thị cho gia đình cách tu tập để mà hóa giải nghiệp lực của gia đình, hóa giải oan gia trái chủ đang theo bé. Anh chị cũng đi chữa trị khắp nơi khắp bệnh viện, thầy bà rồi mà không có kết quả mà bé ngày càng nặng them tốn bao nhiêu công sức tiền bạc, sỡ dĩ như vậy là không ai chỉ anh chị cách tu tập để hóa giải nghiệp lực. Nếu anh chị không dốc sức quyết tâm tu tập, chí thành tu tập thì càng ngày bé sẽ càng nặng nề them vong sẽ chiếm xác bé và sẽ xui khiến bé tự tử mà gia cảnh ngày càng bi đát thêm nhiều chuyện đau thương sẽ tiếp diễn tiếp tục nữa chứ không phải dừng lại như bây giờ đâu.

    Em thấy con bé rất dễ thương thông minh lanh lợi và cũng rất có hiếu với cha mẹ, nên anh chị cố gắng tu tập thì bé sẽ dần dần hồi phục nhanh hay chậm là do nổ lực quyết tâm của các anh chị hàng ngày niệm phật cho bé. Em là người ngoài mới gặp gia đình mà cũng thương con bé muốn giúp con bé huống chi anh chị là cha là mẹ mình phải dốc sức giúp con bé. Chứ để nó bệnh hoài vậy tội nghiệp nó mà anh chị phải lo chữa trị lo chăm nom nó đâu có làm ăn gì được đâu gia cảnh sẽ càng bi đát hơn.

    Mình có nhờ sư tỷ chị Phương hỗ trợ xem giùm nghiệp lực gia đình tỷ ấy nói rằng là do nghiệp lực cửu huyền đời trước có làm thầy pháp làm sai nhân quả, nên kiếp này con cháu bị hành khùng điên, nghèo khổ, bệnh tật. vi thấy nghiệp lực quá nặng vong đã chiếm xác thời gian dài mà gia đình chưa biết tu tập, tỷ cũng nói rằng ca này khó mà thành công, giúp thì cứ giúp chứ không thể thành công. Không phải tự nhiên con bé nó bị khùng điên như vậy tất cả là do nhân quả nghiệp lực, con bé có nghiệp anh chị cũng có nghiệp nên mới thọ lãnh cái quả ngày hôm nay chứ không phải tự nhiên mà có. Mình hỏi có phải gia đình ông bà có người làm thầy pháp không thì gia đình xác nhận là đời ông ngoại của ông chồng có làm.

    Do đó, nhân quả rất công bằng mình gieo nhân xấu thì mình gặt quả xấu, bây giờ oan gia trái chủ nó theo đòi mạng nó theo để đòi nợ. Nếu không biết tu tập tu sửa tâm tánh thì hậu quả thật khó lường. muốn hóa giải cái nghiệp thì cần có cái phước, muốn có cái phước thì hàng ngày gia đình phải thành tâm niệm phật quỳ lạy sám hối ở bàn phật và bàn cửu huyền, hồi hướng công đức cho oan gia trái chủ theo thân người bé. Rồi làm việc thiện giúp đỡ người nghèo khó để có phước đức mà cứu bé, không phải cứ có tiền mới có thể làm việc thiện, mình không có tiền mình có thể đóng góp công sức, ai đó khó khăn hoặc trong xóm làng có ai cần mình giúp gì thì mình giúp không câu nệ. Tu sửa tâm tánh lại bớt đi sân si, hơn thua đố kỵ, ví dụ lúc trước có ai làm gì mình bực mình hay chửi rủa mình mình sân si đáp trả thì bây giờ mình nhẫn nhịn đi. Miệng nói lời yêu thương đừng nói xấu ai hay mắng chửi ai cả, vì mình sân si mắng chửi thì cái phước nó mất hết.
    Vì bé bị lâu thời gian dài như vậy anh chị cần phải kiên trì một thời gian dài, thời gian đầu nó sẽ nhiều sóng gió lắm vì cái phước mình còn mỏng cái nghiệp sâu dày sẽ có nhiều thử thách nên cố gắng vượt qua. Đừng bao giờ đi thầy bùa thầy pháp nữa vì tiền mất tật mang bé sẽ nặng hơn vì oan gia trái chủ nó sân hận thêm, nó sẽ quậy tưng bừng đó. Anh chi cũng đừng la mắng mắng chửi bé khi nó lên cơn vi thật ra tội nghiệp bé, lúc đó nó không phải là nó, anh chị cứ la mắng nó thi sẽ càng nặng nề hơn.

    (còn tiếp)
    Lên hệ trao đổi phật pháp qua nick sky: hieubuikhuong hoặc facebook https://www.facebook.com/profile.php?id=100009987160842

  2. #2

    Mặc định

    Phần II Quá trình tác pháp và hướng dẫn tu tập.

    Sau khi khai thị nhân quả nghiệp lực và cách hóa giải nó Pháp Chiếu (Thiện Thuận) kêu con bé ngồi dưới bàn phật lạy ba lạy bắt đầu tác pháp giải uế trượt trên người bé và khai thị những vong linh oan gia trái chủ xin hãy cho bé và mẹ bé một cơ hội để mẹ và bé hàng ngày tu tập tụng kinh niệm phật hồi hướng cho quý vị chứ oan oan tương báo thì bao giờ mới dứt.
    Sau khi tác pháp giải uế trượt trên người bé và khai thị vong linh mình mới cả nhà quỳ xuống điểm đạo. Cả gia đình có tất thảy 6 người tham gia điểm đạo: gồm bé, em trai của bé, và cha mẹ bé, 1 người cậu, bà ngoại của bé. Mình cũng nói với mọi ngườ việc điểm đạo này chỉ là ấn chứng để cho người nhà tin sâu vào phật pháp tin sâu rằng có thế giới vô hình đang hiện hữu, những ai thành tâm thì mới nhận được ấn chứng chứ không phải ai cũng nhận được.
    Khi điểm đạo cho gia đình thì chỉ có bé và mẹ bé nhận được ấn chứng tay chân rung lắc. Còn bà ngoại thì mình thấy có vong con theo mình hỏi bà có bỏ người con nào không thì bà xác nhận bà có bỏ một người. Sau đó mình giải uế trượt trên người bà ngoại rồi khuyên bà hàng ngày niệm phật hồi hướng cho bé bị bệnh và vong con đang theo.
    Sau khi điểm đạo xong thấy thần sắc của bé hồng hào vui tươi cười nói và lằng nghe chăm chú lời mình khai thị. Người nhà thì nói chỉ có chú Hi nó mới ngoan ngoãn dễ thương vậy chứ mấy thầy bà khác nó thấy nó bỏ chạy la hét chửi bới rồi.
    Sau đó mình khai thị hai mẹ con và cả gia đình mỗi ngày niệm phật đi đứng nằm ngồi hễ rãnh không dùng đến đầu óc là niệm phật trong tâm, mỗi tối ngồi trước bàn Phật niệm Phật cho tàn hết cây nhang sau đó hồi hướng cho các vong linh oan gia trái chủ trên thân người bé, rót ly nước trên bàn thờ Phật sang ly nước khác cho bé uống mỗi ngày.
    Vì điều kiện xa nên chỉ hướng dẫn tu tập cho chị bằng điện thoại khoảng nửa tháng một chị gọi điện 1 lần để diễn tả tình hình bé mỗi lần gọi cũng cả tiếng đồng hồ kể về việc tu tập, kể về tình hình bé, kể về chồng con và những chuyện linh tinh trong cuộc sống, mình bây giờ như là cái phao để chị ấy trút nỗi niềm tâm sự. Nhiều lần chị gọi điện cứ muốn tự tử vì con đau bệnh hoài không hết, chồng thì say xỉn rồi thấy con bé như vậy mắng chửi, ổng càng chửi thì con bé càng nặng thêm.
    Gian nan một năm trời trồi sụt mình dùng Phật pháp gieo vào tâm chị ấy một niềm tin vững chắc nếu quyết tâm tin tưởng vào Trời Phật mà tu tập thì không có gì mà không xoay chuyển được, đừng có nản lòng. Khuyên giải những lúc chị tuyệt vọng nhất lạc lối nhất, chỉ bằng phương tiện là giáo lý Phật pháp, cái khó là chị thuộc tầng lớp lao động chữ nghĩa ít nên mình phải dùng những lời nói rất đơn giản và những ví dụ thực tế rất dễ hiểu thì chị mới hiểu được nội dung mình truyền tải. Nhiều lúc có công việc bận cũng không dám ngắt máy sợ chị sẽ buồn. Do đó, việc giúp một người biết đến Phật pháp tu tập rất gian nan đòi hỏi mình phải kiên trì nhẫn nại. Đây là một bài học kinh nghiệm quý giá mình rút ra được từ việc giúp cho gia đình chị.
    Sau một thời gian tu tập bé cũng đỡ hơn được chút đỉnh. Nhưng có một dấu mốc quan trọng là Trời Phật xoay chuyển chị ấy gặp một người tu học nhân điện giúp con chị ấy hết mình, giúp bằng cái tâm không có lấy một đồng nào hết, hàng ngày chở con bé đến nhà chị ấy, chị ấy truyền năng lượng và khuyên giải các oan gia trái chủ buông tha cho con bé rồi khuyên các oan gia nên theo Phật pháp mà tu tập để sớm siêu thoát. Chị ấy giống như mình dùng lòng từ bi mà khuyên giải oan gia chứ không đánh đập hoặc bắt trói họ, như vậy mình làm sai nhân quả mà kết cục lại thê thảm cho tất cả mọi người, sẽ làm cho các oan gia trái chủ họ nổi sân si mà hại con bé đến cùng và sẽ hại ngay chính bản thân và gia đình của người giúp. Hay nói cách khác mình sẽ gánh nghiệp nếu mà bắt trói đánh đập oan gia trái chủ, đó là mình đã làm sai nhân quả, làm vậy là mình sẽ tạo nghiệp không những mình gánh mà con cháu mình cũng sẽ gánh cái quả đó. Điều này rất tai hại mà đa số các thầy không nắm rõ chổ này nên về cuối đời người thầy và con cháu lãnh hậu quả thảm khốc, còn người được giúp cũng không có hết, chỉ hết thời gian đầu rồi thời gian sau lại đổ ra càng nặng nề hơn, không giải rốt ráo tận gốc rể nghiệp lực.
    Như trên đã nói mình khuyên gia đình đừng có đi các thầy bà đồng cốt mà ăn tiền nữa, tiền sẽ mất tật sẽ mang, con bé càng nặng hơn nữa đó, bao nhiêu công sức mình tụng kinh niệm Phật sẽ đổ song đổ biển vì mình không tin tưởng vào sự nhiệm màu của Phật pháp thì sao mà xoay chuyển được. Mình cũng cảnh báo trước con bé sẽ có triệu chứng trồi sụt lên xuống như vậy một thời gian thì dần dần sẽ giảm, nếu gia đình không vững tâm mà đi theo thầy bà tào lao thì bé sẽ nặng thêm.
    Nhưng than ôi, nghiệp lực nó đâu có cho con người làm theo ý mình được. Người mẹ vì xót con thấy cảnh con lên cơn như vậy bứt tóc bứt tai vò đầu vò cổ như một người vô hồn như vậy, đôi mắt ngây dại vô hồn và như quỷ dữ rồi cắt tay cắt chân cào rách mặt mày như vậy thì làm sao mà không xót. Người mẹ tối nào tụng kinh niệm Phật cũng đều khóc cả, khóc cho số phận của mình sao mà khổ quá khổ từ khi mới lọt lòng đến bây giờ, gia cảnh nghèo hèn, bệnh tật làm lụng quanh năm nhưng không có dư đồng nào, con cái thì bệnh tật, chồng con thì say xỉn. Thấy con như vậy người mẹ không cầm lòng đã cùng chồng dẫn con đến các thầy bà. Trước khi đi cũng gọi điện năn nỉ mình cho đi nhưng mình khuyên không nên đi và dùng Phật pháp giảng giải cho bà hiểu, nhưng thấy bà đau khổ xót con và năn nỉ quá mình cũng nói: Em biết sẽ không có kết quả gì tiền mất tật mang bé sẽ bị nặng hơn nhưng thấy tâm chị như vậy một lòng thương con thì làm sao em ngăn cản được và em cũng không có quyền ngăn cản, nhưng nếu lần này đi bé nặng hơn thì phải một lòng tu tập tinh tấn tin sâu vào phật pháp và không bao giờ đi theo thấy bà nữa nhen. Chị ấy cũng đồng ý.
    Nhưng những vong linh oan gia trái chủ theo người con bé khi nó biết ba mẹ dẫn nó đi đến ông thầy nào đó. Là 1 hai ngay trước khi đi con bé bị lên cơn liên tục nó quậy tưng bừng nó mắng chửi ba má nó, nó đánh má nó, nó cào cấu bản thân nó…Rồi sau đó ba má nó dẫn nó vào ông thầy nó không dám vô, vô gặp ong thầy ổng bắt trói đánh nó, nó la hét, nhìn ông thầy bằng con mắt căm thù đầy tia lửa căm hớn, nó chửi cả ông thầy, nó càng chửi ông thầy càng đánh. Ba mẹ con bé thấy con mình bị đánh như vậy xót quá ẳm con bé chở về và không quên cúng tiền cho thầy. Về đến nhà con bé càng ngày càng nặng thêm nó lên cơn nhiều hơn và mỗi lần như vậy nó lại mắng chửi ba mẹ nó. Nhưng sau đó nhờ bà mẹ thành tâm sám hối và tu tập cộng với sự trợ lực của chị tu bênh nhân điện mà bé nó đỡ từ từ.
    Nhưng trong cái đỡ đó nó vẫn còn trồi sụt là chuyện đương nhiên. Con bé sẽ lên cơn nhưng tần suất nó sẽ giảm hơn trước. Nhưng lại mỗi lần lên cơn là người mẹ xót con, khi nghe ai nói có thầy bà nào giỏi giới thiệu là đi theo liền. Vì mẹ bé sống trong môi trường lao động buôn gánh bán bưng nên môi trường đó thì hầu như không có người hiểu Phật pháp mà toàn là mê tín. Họ cứ nói tụng kinh niệm Phật sao cứu được con sao không đưa bé đến ông thầy này bà thầy này đảm bảo làm sẽ hết liền, ông thầy này bà thầy này linh lắm. Nhưng họ đâu có biết là người mẹ này đã đi cũng rất nhiều thầy bà mà kết quả bệnh tình của bé càng ngày càng nặng hơn, tốn tiền chữa bệnh cho con bé cũng hơn tram triệu rồi.
    Thế là lần thứ 2 sau khi nghe một người nào đó giới thiệu có bà thầy nào đó ở cái đảo nào đó ở Phú Quốc linh lắm tới bả giúp cho không tốn tiền tốn bạc bả không lấy tiền, bà thầy ấy cũng đến nhà xem và hẹn ngày đưa con bé ra cái am của bả. Lại một lần nữa bị đánh đập và một lần nữa bỏ của chạy lấy người. Con bé bệnh tình lại càng nặng hơn. Thật là tội nghiệp. Lần này thì người mẹ bị ông chồng la sao không nghe lời chú Hi dặn, nên người mẹ không dám tái phạm lần nữa.
    Sau một thời gian tinh tấn tu tập thì bé cũng đỡ dần đỡ dần. Kết quả sếp loại bé đạt học sinh khá cuối năm lúc đầu gia đình và mọi người cứ nghĩ con bé bị như vậy chắc là phải nghỉ học. Mới vừa rồi ba bé dẫn bé lên Sài Gòn, mình có dẫn bé đến bác sỹ Cầu chữa bệnh thần kinh. Vì bé bị bệnh âm lâu như vậy sẽ ảnh hưởng đến thần kinh nên cần phải kết hợp chữa cả hai mặt về tâm linh và trần gian. Mình tiếp xúc bé bây giờ bé là một người khác hẳn bé cách nay 1 năm mình đã gặp. Bé bình thường như bao đứa trẻ khác, rất dễ thương, lễ phép, thông minh, hoạt bát, quan tâm đến cha mẹ và người xung quanh, cũng thích lướt web chụp hình tự sướng như bao đứa trẻ đồng trang lứa. Gia đình cho bé về quê thăm bà ngoại. Mình cũng có khuyên bé khi nào rãnh con nhớ niệm Phật để con mau hết bệnh và nhờ Phật bồ tát gia hộ cho con thông minh học giỏi.
    Cách đây vài tuần mẹ bé gọi điện nhờ mình tư vấn cúng tạ lễ cho oan gia trai chủ của bé, vì bà phát nguyện khi nào bé hết bệnh sẽ cúng tạ lễ cho bé. Và bà cho biết bây giờ bà tin tưởng phật pháp lắm một ngày hành trì hai thời sáng và tối và hồi hướng cho oan gia trái chủ của bé.
    Mình cũng khuyên bà tuy bé hết bệnh nhưng nếu người nhà không tinh tấn tu tập hồi hướng cho oan gia trái chủ của bé thì bé sẽ bị lại và sẽ nặng hơn lúc đó rất khó mà cứu chữa. Còn chuyện chồng chị chị cứ yên tâm chị cứ hành trì niệm Phật tinh tấn sau một thời gian khi cái phước nó đủ đầy sẽ xoay chuyển tâm tánh ông ấy. Xoay chuyển nhanh hay chậm phụ thuộc sự nỗ lực của chị. Con chị là khó xoay chuyển nhất mà chị đã xoay chuyển được huống gì là chồng chị.
    Nam mô A Di đà Phật!
    Nam mô Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm bồ Tát!
    Đệ tử nguyện hồi hướng công đức viết bài này đến tất cả chúng sanh đều trọn thành Phật đạo.
    Đệ tử con Thiện Thuận (Pháp Chiếu) kính bút!
    Ngày 06 tháng 09 năm 2016.
    Lên hệ trao đổi phật pháp qua nick sky: hieubuikhuong hoặc facebook https://www.facebook.com/profile.php?id=100009987160842

  3. #3

    Mặc định

    Huynh Pháp Chiếu và Thiện Thuận là tên giống y nhau phải không huynh? Có phải huynh Thiện Thuận lúc trước có tham gia trang khoahochuyenbi.com không vậy?
    Mình hiện giờ có đứa em gái, đang có chứng bịnh tương tự như : “Câu chuyện hóa giải vong nhập cho một bé học lớp 11 tại Phú Quốc. (Phần I)”. Mong huynh giúp em nha? Huynh còn nhiều truyện ma không, mao mao tải lên cho mọi người đọc với?
    Cảm ơn nhiều .
    **********************
    Mười năm cắp sách theo thày
    Năm thứ mười một vác cày theo trâu.

    **********************

  4. #4

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi MrHai Xem Bài Gởi
    Huynh Pháp Chiếu và Thiện Thuận là tên giống y nhau phải không huynh? Có phải huynh Thiện Thuận lúc trước có tham gia trang khoahochuyenbi.com không vậy?
    Mình hiện giờ có đứa em gái, đang có chứng bịnh tương tự như : “Câu chuyện hóa giải vong nhập cho một bé học lớp 11 tại Phú Quốc. (Phần I)”. Mong huynh giúp em nha? Huynh còn nhiều truyện ma không, mao mao tải lên cho mọi người đọc với?
    Cảm ơn nhiều .
    Đung vậy PC chính là thiện Thuận. Truyện giúp người bằng tâm linh thì rất nhiều nhưng vì ko co thời gian mà ngồi viết. Muon giup em gái em gái em em phai chat facebook voi anh, vi giúp mot thoi gian dài không phải một sớm một chiều am ah, va nhieu cái em phai hiểu duoc cot loi phat pháp, nhan quả nghiệp lực thì mới có kết quả được. A di đà Phật!
    Lên hệ trao đổi phật pháp qua nick sky: hieubuikhuong hoặc facebook https://www.facebook.com/profile.php?id=100009987160842

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Chụp hình và nói chuyện với vong hồn - thật dễ.
    By khaiphamkhac in forum Tâm linh – Tín ngưỡng – Siêu hình học – Ngoại cảm
    Trả lời: 291
    Bài mới gởi: 25-04-2017, 03:32 PM
  2. Những chuyện gọi vong ở Hải Phòng
    By minhthien in forum Tâm linh – Tín ngưỡng – Siêu hình học – Ngoại cảm
    Trả lời: 20
    Bài mới gởi: 10-09-2012, 02:29 PM
  3. Đi tìm lời giải chuyện áp vong,gọi vong...
    By TuBi in forum Chuyện các Thầy, Bà…
    Trả lời: 36
    Bài mới gởi: 24-08-2011, 09:57 PM
  4. Gọi vong- bắt hồn? chuyện này nên hay không?
    By voluongthien in forum Hỏi Đáp, Tư Vấn
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 19-02-2011, 09:53 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •