kết quả từ 1 tới 7 trên 7

Ðề tài: Kiến giải đại thừa và tiểu thừa

  1. #1

    Mặc định Kiến giải đại thừa và tiểu thừa

    Bạch sư phụ hiện nay con thấy một số thầy và một số đạo hữu tu bên Tiểu Thừa thì nói không tốt về Đại Thừa và ngược lại. Con vì vô minh nên không biết bên nào đúng bên nào sai cả. Vì thế xin con xin sư phụ khai thị cho con sáng tỏ thêm về việc này.”

    Này con hãy nghe lấy lời ta, linh tại ngã bất linh cũng tại ngã, nếu không đứng ở góc độ Đại thừa người ta cho rằng các vị Phật ngoài Phật Thích Ca Mâu Ni thì tất cả đều không có thật. Tuy vậy hạnh Bồ Tát và cứu đời cứu người, có tấm lòng từ bi, làm lợi cho mọi người và tất cả chúng sanh trong Phật giáo đều có thật, tư tưởng là có thật, hạnh nguyện cứu độ chúng sinh, giúp đỡ mọi người là có thật. Do vậy, nếu các vị Phật không có danh xưng này cũng có danh xưng khác. Phật giáo Đại thừa không quan trọng danh xưng mà chú trọng về tư tưởng và giá trị thực tế.

    Phật giáo Đại thừa và Tiểu thừa là 2 tư tưởng khác nhau. Ta không nên phán xét bên nào đúng bên nào sai. Đúng chánh pháp là tu tập cứu người, cứu đời đem lại lợi ích cho chúng sanh. Còn nếu sai là đi ngược lại những gì lời Phật dạy. Những đạo nào không có những tư tưởng cứu người, cứu đời đem lại lợi ích cho chúng sanh thì chắc chắn không phải là Đạo Phật. Vì Đạo Phật luôn luôn Từ Bi, Thương yêu tất cả chúng sanh.

    Trên thực tế, mỗi môn phái họ có Nhân Duyên riêng, không ai giống ai, đều là nhân duyên cả. Cho nên chúng ta không thể nói Đại thừa sai hoặc Tiểu thừa sai. Làm sao sai được vì đều Từ Bi cứu độ đem lại lợi ích cho chúng sanh. Nhưng điều chúng ta muốn nói ở đây là mỗi người mỗi đạo, có cái duyên khác nhau cho nên chúng ta không phán xét và kết luận phái nào sai phái nào đúng. Một người họ thấy được thế giới tâm linh thì họ sẽ tin và nói là có thế giới tâm linh. Còn một người khác họ không có nhân duyên để thấy thế giới tâm linh thì làm sao bắt họ phải tin và nghe theo vì họ có thấy đâu mà tin. Thì đó là 2 tư tưởng, 2 trường phái khác nhau, 1 người thấy được họ tin là có, 1 người họ không có duyên để thấy thì họ cho là không có. Cho nên không có nên phán xét như vậy. Vì mỗi người mỗi nhân duyên, không có gán ghép nhân duyên của mình cho người khác được và ngược lại. Rồi chỉ trích đôi co với nhau làm cho Tâm chúng ta buồn phiền mà thôi.

    Một số thầy tiểu thừa nói với con đó, thầy đó có cái nói đúng có cái chưa đúng. Đúng là thầy nói về vấn đề mê tín dị đoan là đúng. Vì Đạo Phật của chúng ta không có mê tín dị đoan nhưng người đời về sau lại gán ghép cho đạo Phật sự mê tín dị đoan đi sai giáo lý của Phật. Đạo Phật không có mê tín, đạo Phật là thực tế, là Từ Bi, là tự giác, không ép buộc. Còn chưa đúng là người này không có thấy được thế giới siêu hình, không có nhân duyên để thấy và biết thì người này không tin là đúng, vì có thấy đâu mà khẳng định là điều đó có thật hay không có thật. Tốt nhất không nên bàn về vấn đề này thì tốt hơn nhưng sai ở chỗ nếu không thấy được và biết được thì cũng không nên bác bỏ ý kiến hoặc chê bai người khác. Đạo Phật của chúng ta không có sự hơn thua ở đây, chê bai người khác nếu một người làm như vậy thì vô tình làm mất đi sự tín ngưỡng và niềm tin của người khác, nhất là những người sơ cơ, mới biết đến Phật Pháp sẽ làm cho họ hoang mang không biết đâu là thật đâu là giả, đó là mang trọng tội. Tất cả Pháp Phật đều mang lại lợi ích cho chúng sinh. Cho nên mới nói là 2 tư tưởng khác nhau nhưng đều mang lại lợi ích cho chúng sanh thì đừng nên xỉa xói, chê bai làm tổn thương người khác. Một bên thấy và một bên không thấy thì làm sao có thể bắt bên nào nghe theo bên nào. Nhân duyên mình hợp với bên nào thì cứ tiếp tục huân trưởng trong chánh pháp không nên bôi nhọ hoặc xỉa xói người khác. Nếu là người con Phật mà có cái tâm như vậy thì nên mở lòng và phá bỏ cái chấp to lớn của mình

    Khi xưa Ngài Huyền Trang đi thỉnh Kinh sách Phật viết, có những cuốn bị rách phần cuối, đó là do căn cơ của chúng sanh thời bấy giờ và sau này không có duyên để hội lãnh những giáo pháp của Đức Phật ở những trang sách bị rách. Tuy nhiên điều đó không quan trọng, vì giáo lý của Phật giống như chiếc thuyền qua sông khi qua sông rồi thì phải bỏ chiếc thuyền đó, đừng nên ôm khư khư cái thuyền. Vì khi lên tới bờ thì chiếc thuyền đã không còn tác dụng nữa. Đức Phật có nói “Hãy nhìn lên mặt trăng, nhìn ngón tay Ta chỉ lên mặt trăng nhưng con đừng nhìn theo hướng tay Ta chỉ lên mặt trăng, vì có rất nhiều hướng lên được mặt trăng. Nếu như con cứ nhìn hướng bàn tay, chấp vào bàn tay Ta thì con sẽ không lên được mặt trăng được ở thế gian này”.

    Một người không động, người thứ hai cũng không động nhưng nếu ta còn thắc mắc tranh cãi sân si thì người đó là tâm đại động. Hãy cố gắng tu sửa bản tâm của mình đừng đôi co tranh cãi. Ai nói gì phỉ báng mình hãy coi như không, hãy bình thản mà đi. Nếu có người vu oan ghen ghét cũng coi như không, cứ bình thản mà đi, không hơn thua, ghen ghét lẫn nhau hãy để cho Tâm mình tĩnh lặng có như thế thì mới tu đắc quả được. Chúng ta nên nhớ điều này Chánh pháp luôn luôn tồn tại tà ma ngoại đạo không bao giờ thắng được Chánh pháp. Hãy luôn ghi khắc trong tâm:

    CHÁNH LUÔN LUÔN THẮNG TÀ
    TIN TA NHƯNG KHÔNG HIỂU Ý TA LÀ PHỈ BÁNG TA.
    HÃY LUÔN LUÔN GIỮ CHÁNH NIỆM VÀ AN TRÚ TRONG CHÁNH PHÁP

  2. #2
    Nhị Đẳng Avatar của smc
    Gia nhập
    May 2012
    Nơi cư ngụ
    Tân Phú - Tp.Hồ Chí Minh
    Bài gởi
    2,229

    Mặc định

    Trích lời của H.T Thích Minh Châu (tiểu sử Ngài, các bạn có thể lên Google tìm đọc)

    ...Càng dịch, chúng tôi càng thấy rõ ác ý của các nhà Bà La Môn đã dùng danh từ Tiểu Thừa để gán vào những lời dạy thực sự nguyên thủy của đức Phật và khiến cho các Phật tử không dám đọc, không dám học, không dám tu những pháp môn ấy. Càng dịch, càng thấy rõ dụng tâm hiểm độc của các vị Bà La Môn, đã khôn khéo xuyên tạc đạo Phật, khiến cho những giáo lý căn bản, những tinh hoa cao đẹp nhất của tư tưởng nhân loại, đã bị những tư tưởng tà giáo xen lẫn, bị ruồng bỏ, bị che dấu, không được biết đến, không được học hỏi tu hành. Nhưng chân lý bao giờ cũng là chân lý, mặt trời bao giờ cũng là mặt trời. Những lời ba hoa của Ma Vương, các cuộc đo tài của những ngọn đèn lẻ tẻ mù mờ, lời lẽ bập bẹ của những kẻ mới tập tểnh đi vào con đường Triết lý, tất cả cũng chỉ là cuồng vọng đen tối, được ánh sáng rực rỡ của chân lý quét sạch.
    Lời di chúc của Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni đã ban bố trước khi Ngài diệt độ, và lời di chúc vô giá này sẽ còn sống động mãi cho đến khi con người hết khổ:

    “Này Ananda, nếu trong các ngươi có người nghĩ rằng: “Lời nói của bậc Đạo sư không còn nữa. Chúng ta không có Đạo sư (giáo chủ)”. Này Ananda, chớ có những tư tưởng như vậy. Này Ananda, Pháp và Luật, Ta đã giảng dạy và trình bày, sau khi Ta diệt độ, chính Pháp và Luật ấy sẽ là Đạo Sư của các Ngươi.” “Này Ananda, những ai sau khi Ta diệt độ, tự mình là ngọn đèn cho chính mình, tự mình nương tựa chính mình, không nương tựa một gì khác, dùng Chánh pháp làm ngọn đèn, dùng Chánh pháp làm chỗ nương tựa, không nương tựa vào một pháp gì khác, những vị ấy, Này Ananda là những vị tối thượng trong hàng Tỷ-kheo của Ta, nếu những vị ấy tha thiết học hỏi.” (Kinh Trường Bộ, bài Kinh Đại Niết Bàn).

  3. #3

    Mặc định

    Đúng vậy. Vì thế hãy học theo lời dạy của Đức Phật dùng chánh pháp làm ngọn đèn. Chánh pháp là gì? Chánh pháp có phải là bới lông tìm vết, tìm lỗi các pháp môn khác nhau để rồi khen chê phỉ báng không? Những người có tâm hơn thua pháp, có tâm sân si như vậy thì chỉ tu hình thức mà thôi. Miệng nói ra là ta đang tu theo chánh pháp nhưng cái tâm thì lại theo tà pháp. Pháp không có chánh hay tà mà chánh tà là do tâm người tu. Một người dùng pháp tà cứu độ chúng sanh thì người đó là chánh pháp, một người dùng pháp chánh mà làm việc tầm bậy đó là pháp tà.
    Vì thế, hãy tu theo lời Đức Phật chỉ dạy, pháp ta ta tu, pháp người người tu, trong tâm ta còn tham sân si nghĩa là tu chưa tu tới thì không nên chê bai pháp môn nào cả. A di đà Phật!

  4. #4

    Mặc định

    Cảm ơn bạn phapchieumt đã viết bài . Lý lẽ rất chặt chẽ và trong sáng. Có thể bài viết sẽ đến với nhiều bạn đạo đang cần.
    - A Di Đà Phật -
    Lời nói chân thật vốn vô ngôn

  5. #5

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Bimbimcay81 Xem Bài Gởi
    Cảm ơn bạn phapchieumt đã viết bài . Lý lẽ rất chặt chẽ và trong sáng. Có thể bài viết sẽ đến với nhiều bạn đạo đang cần.
    - A Di Đà Phật -
    Cang iu em, a thay minh den gan Phap Phap hon. Móm iu!

  6. #6

    Mặc định HOA VÀ RÁC

    Hoa là biểu tượng cho sự đẹp đẽ, thơm tho và tươi mát, nên tất cả mọi người đều mong muốn ngắm nhìn, yêu thích và trân quý. Còn rác là thứ dơ bẩn, hôi hám nên ít ai quan tâm để ý tới và chỉ muốn dẹp bỏ hoặc loại trừ càng xa, càng tốt. Tuy rác bị đối xử thiệt thòi như thế, nhưng nó vẫn âm thầm nhận chịu để đóng góp cho đời những gì tốt đẹp nhất.
    Công việc của rác là làm phân, giúp người làm vườn vun bón những luống hoa, vườn rau, giàn bầu và nhiều loại cây ăn trái khác được xanh tươi, đơm hoa và kết trái. Mặt khác, nhờ người nông dân biết sử dụng các loại phân hữu cơ và hạn chế dùng phân hóa học để chăm bón, trồng trọt, nên rau quả được tăng thêm phần bổ dưỡng và đảm bảo sức khỏe tốt cho con người.

    Do vậy, rác không hẳn là thứ nhơ nhớp, xấu xa cần phải loại bỏ mà rác có khả năng âm thầm đóng góp tích cực cho đời sống con người.
    Trong tâm thức của chúng ta cũng có hai đặc tính căn bản của hoa và rác. Ta có những đức tính tốt như thiện lành, siêng năng, hiền hòa, dễ thương, tha thứ, biết cảm thông và giúp đỡ cho những ai gặp phải hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn. Điểm tích cực ấy tượng trưng cho bông hoa tươi mát, đẹp đẽ vốn có ở nơi mỗi con người. Và khi tâm ta được nhẹ nhàng, an ổn và hạnh phúc thực sự, đó chính là đóa hoa tâm hồn trong ta nở rộ và thơm ngát.
    Còn ngược lại, khi tâm ý tham lam, buồn giận, sợ hãi, ghen tị, trách móc, ích kỷ thì mảnh vườn tâm kia đang sinh trưởng nhiều loại cỏ dại và rác rến. Vì thế, người tu phải biết cách chăm sóc vườn tâm của mình để mỗi ngày những hoa trái thương yêu, hiểu biết, giúp đời… được sum suê, nở rộ và tỏa ngát hương thơm.

    Chúng ta thừa biết rằng, một bông hoa có mặt phải nhờ vào nhiều yếu tố khác kết hợp lại mới hình thành như đất, nước, phân xanh, không khí, ánh sáng mặt trời, người chăm sóc, v.v… Bông hoa không thể hiện hữu đơn độc lẻ loi mà nó cần phải nương tựa vào nhau để sinh khởi và tồn tại. Nếu một ai đó chỉ thích ngắm nhìn phía trên của bông hoa, nhưng lại cắt bỏ bộ phận gốc rễ nhơ nhớp ở phía dưới thì đóa hoa tươi thắm đó chỉ được tồn tại vài ngày rồi sẽ nhanh chóng khô héo và úa tàn.
    Do vậy, phân rác rất cần thiết và quan trọng không thể thiếu đối với hoa, và đời sống con người. Trong tâm thức của chúng ta cũng tương tự như thế, có khá nhiều rác rưởi phiền não như tham lam, giận hờn, trách móc, lo sợ, đố kị, phân biệt, buồn chán, v.v… Những hạt giống tiêu cực này ẩn tàng trong chiều sâu tâm thức của ta, khi đủ điều kiện thì chúng sẽ hiện hành và chi phối lên đời sống con người, tạo ra nhiều thống khổ, bất an.

    Tuy nhiên, nếu ta biết cách tu tập và chuyển hóa thì rác phiền não kia cũng sẽ trở thành bông hoa thanh khiết, thơm tho và lan tỏa hương thơm để hiến tặng cho cuộc đời. Ngược lại, nếu ta không biết vun bón, tưới tẩm cho hoa mỗi ngày thì nó rất mau chóng héo hon và tàn lụi. Đối với con người cũng vậy, có nhiều khi ta đang hạnh phúc bên cạnh người thân yêu của mình và được người thương nuông chiều, quý trọng. Nhưng nếu ta vẫn cứ mãi hờ hững và không biết quan tâm chăm sóc, trân quý với những gì mình đang có thì một ngày nào đó hạnh phúc tự động cất cánh bay xa để lại sự trống vắng, lẻ loi và buồn tủi. Sự thật này đã và đang xảy ra, nếu không nhanh chóng tỉnh thức để chuyển hóa thì khó tránh khỏi bất an, đổ vỡ.
    Thực ra, phiền não khổ đau chỉ biểu hiện khi tâm ta bị màn vô minh che lấp, bị chi phối bởi sự điều động của bản ngã tham sân si. Khi đối duyên xúc cảnh xảy ra thì bản ngã lập tức phản kháng và loại trừ đối tượng (giận), hoặc muốn chiếm hữu những gì mà nó ưa thích (tham). Lối mòn phản ứng này bóp méo hiện thực theo nhận thức chủ quan, nên cái nhìn trung thực không thể hiển bày. Từ đó, ta không thấy rác là điều kiện tất yếu để làm nên hoa, cũng như đối diện với khổ đau sẽ giúp con người thấu hiểu được bản chất đích thực của cuộc sống.
    Vì không nhận ra được bài học quý giá và thiết thực từ khổ đau, nên ta thiếu khả năng chuyển hóa đau khổ của tự thân cũng như thông cảm và chia sẻ tình thương yêu đến cho những ai gặp phải hoàn cảnh éo le, trắc trở. Ví như trong một cái thùng chứa đựng rác dơ bẩn, trong đó có những hạt ngọc vô cùng quý giá, nếu ta cho rằng, thùng rác quá bẩn mà không chịu đưa tay vào để lấy ngọc ra thì thật dại khờ và uổng phí biết bao. Có thể nói rằng, thói quen loại trừ và phản kháng lại hiện thực là một trong những nguyên nhân căn bản tạo ra đau khổ.

    Sống trên cuộc đời này, không có người nào mong muốn khó khăn xảy đến với mình cả, nhưng khổ nỗi nó không ngoại lệ cho bất cứ một ai. Từ người giàu sang quyền quý cho đến kẻ bần cùng thiếu thốn, đều có những nỗi khổ niềm đau dù ít hay nhiều, đó là sự thật. Tuy nhiên, nếu bạn biết nuôi dưỡng và giữ gìn tâm luôn định tĩnh và trong sáng thì chẳng bị vướng kẹt vào bất cứ điều kiện gì xảy ra đối với bạn.
    Khi cái thấy thanh tịnh phát hiện ra các tri giác sai lầm, tính toán của bản ngã tham sân si, lúc bấy giờ bạn tự do ngắm nhìn vẻ đẹp của dòng sông, đồi núi, cỏ cây và hoa lá, mà không còn bị lệ thuộc vào các ý niệm tham đắm, chiếm hữu hoặc ghét bỏ.

    Tất cả các hiện tượng, sự vật trong vũ trụ này luôn luôn thay đổi và mới mẻ. Bạn không thể nắm bắt hoặc ước hẹn bất cứ cái gì cho tự thân cả. Công việc của bạn là tiếp xúc với cái thực tại bây giờ và ở đây. Không lấy những quan niệm, định kiến trong quá khứ để áp đặt lên hiện thực. Sự việc đang diễn biến ra như thế nào thì tùy vào đó để hành xử cho phù hợp, không cần phải rập khuôn theo những đường lối, tư duy của người khác.
    Nếu bạn sống trọn vẹn với nội dung này, bạn sẽ có mối quan hệ tốt đẹp với mọi người chung quanh mà không gây tổn thương cho bất cứ một ai, dù nó bé nhỏ như con sâu hay con kiến. Khi tâm tư bạn thông suốt và trải lòng ra như thế, bạn sẽ có cái nhìn mới mẻ và trung thực ở bất cứ mọi lĩnh vực nào của đời sống.

    Để thấy rác chính là hoa - hoa và rác vốn không hai cũng như khổ đau làm nên hạnh phúc - phiền não chính là Bồ đề, bạn cần phải trở về với chính mình để chăm sóc cho đóa hoa tâm hồn được nở rộ và thêm phần hương sắc. Nghĩa là, khi tâm ý của bạn đang rong ruổi, phiêu lưu ở một phương trời nào đó, hãy trở về với tự thân và có mặt trọn vẹn với những gì đang biểu hiện trong đương tại.
    Mỗi khi thân tâm và hoàn cảnh hiện tại được thắp sáng, bạn sẽ thấy rõ mối tương giao tất yếu giữa bản thân mình đối với đời sống, giữa rác và hoa. Từ đó, bạn không còn ghét bỏ, tránh né hoặc loại trừ bất cứ điều gì cả, vì bạn đã biết cách chuyển hóa rác trở thành hoa - biến khổ đau và những gì không vừa ý trở nên an vui và hạnh phúc.

    Trích: "Hạnh phúc tùy cách nhìn" - Tác giả: Viên Ngộ

  7. #7

    Mặc định

    Tôi không biết gì về Tiểu Thừa hay Đại Thừa cả, nhưng nói đến tu Nam Tông tôi nhớ và kính phục 1 người ở trong TGVH này đó là thầy CUUBAOLONG, 1 vị ni sư tu hành chân chính, cứ như hình ảnh của 1 vị Phật hay bồ tát vậy. Dù cho tôi post Bát nhã hay kinh Đại Thừa nào vào bài của thầy ấy, thì thầy ấy đều khen ngợi cả !

    mọi người xem link bài thầy CUUBAOLONG thần tượng Phật Giáo Nguyên Thủy của tôi : http://thegioivohinh.com/diendan/sho...H%C3%ACnh-quot

    http://thegioivohinh.com/diendan/sho...Cnh-quot/page4

    Liên đài thanh khiết phủ màu quan
    Hoa vườn tịnh độ chẳng khó sang
    Tiên nga vũ khúc thiên thủ nhãn
    Tử báo ơn trời, vạn pháp an !

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •