kết quả từ 1 tới 9 trên 9

Ðề tài: Sự thật là gì ?

  1. #1

    Cool Sự thật là gì ?

    Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta. Chúng tôi đã được nhìn thấy vinh quang của Người, vinh quang mà Chúa Cha ban cho Người, là Con Một đầy tràn ÂN SỦNG và SỰ THẬT” (Ga 1:14).

    Sự thật không là cảm giác, mà là ý nghĩ. Sự thật là điều minh nhiên hợp đạo lý mà không ai có thể chối cãi, dù người ta cố ý khước từ hoặc không muốn chấp nhận. Sự thật có tính vĩnh cửu, mãi mãi là sự thật. Kinh Thánh là Sách Sự Thật, trong đó chứa đựng tất cả sự thật.

    Khi bị tra khảo tại dinh Tổng trấn Philatô, Đức Giêsu xác định: “Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi” (Ga 18:37). Ông Philatô hỏi: “Sự thật là gì?” (Ga 18:38). Chúa Giêsu KHÔNG trả lời! Ông Philatô thực sự không biết? Ông ta “giả nai” hay muốn trốn tránh sự thật?

    Sự thật là chân lý, chân lý là con đường dẫn tới sự sáng, và sự sáng thông truyền sự sống. Vừa là “bộ ba”, vừa là “ba trong một”. Chúa Giêsu nói: “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến với Chúa Cha mà không qua Thầy” (Ga 14:6). Và Ngài xác định: “Kẻ sống theo sự thật thì đến cùng ánh sáng” (Ga 3:21). Không ai có thể che giấu được điều gì, như tục ngữ Việt Nam nói: “Cái kim lâu ngày trong bọc cũng lòi ra”.

    Đôi khi người ta cần hoặc phải NHẮM MẮT mới có thể NHÌN THẤY Sự Thật. “Nhắm mắt” và “nhìn thấy” là hai động từ hoàn toàn khác nhau, “nhắm mắt” thì không thể “nhìn thấy”, chỉ “mở mắt” mới có thể “nhìn thấy”. Hai động từ này thể hiện hai động tác trái ngược, thế nhưng lại không hề trái ngược nhau. Lạ thật!

    Phải “thấy” được sự thật thì người ta mới thực sự tự do thanh thản, vì Chúa Giêsu bảo: “Sự thật sẽ giải phóng anh em” (Ga 8:32). Đó là sự giải phóng đích thực, là sự giải thoát đúng nghĩa. Sự thật là chân lý. Không ai có thể làm lu mờ chân lý, không ai có thể bóp méo sự thật. Thế mà, trong cuộc sống (cả đời và đạo), người ta vẫn ngang nhiên BÓP MÉO SỰ THẬT, ngấm ngầm xuyên tạc sự thật, không ngần ngại đổi trắng thay đen, lật lọng còn nhanh hơn trở bàn tay. Khủng khiếp quá! Thánh Phaolô cũng đã từng phải thốt lên: “Mầu nhiệm của sự gian ác đang hoành hành” (2 Tx 2:7). Còn Thánh Phêrô tiên báo: “Con đường sự thật sẽ bị phỉ báng” (2 Pr 2:2).

    Về việc nộp thuế cho Xê-da, người ta sai các môn đệ của họ cùng đi với những người phe Hê-rô-đê, đến nói với Đức Giêsu rằng: “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân thật và cứ sự thật mà dạy đường lối của Thiên Chúa. Thầy cũng chẳng vị nể ai, vì Thầy không cứ bề ngoài mà đánh giá người ta” (Mt 22:16; Mc 12:14). Dù họ chỉ có ác tâm, muốn gài bẫy để hại Ngài, nhưng chính họ cũng đã phải công nhận sự thật nới Chúa Giêsu.

    Một lần nọ, Chúa Giêsu nói với đám người Do Thái: “Cha các ông là ma quỷ, và các ông muốn làm những gì cha các ông ham thích. Ngay từ đầu, nó đã là tên sát nhân. Nó đã không đứng về phía sự thật, vì sự thật không ở trong nó. Khi nó nói dối là nó nói theo bản tính của nó, bởi vì nó là kẻ nói dối, và là cha sự gian dối” (Ga 8:44).

    Tại dinh Cai-pha, bọn thủ ác tìm cách vặn vẹo Chúa Giêsu, nhưng Ngài thẳng thắn nói: “Tôi không hề nói điều gì lén lút” (Ga 18:20). Tức thì có một người trong nhóm họ vả vào mặt Ngài. Và Ngài đã chất vấn họ: “Nếu tôi nói sai, anh chứng minh xem sai ở chỗ nào; còn nếu tôi nói phải, sao anh lại đánh tôi?” (Ga 18:23). Họ câm họng!

    Đó là những luận điệu của những người-không-ưa-sự-thật, quen thói giả đối, quen xu nịnh, tâng bốc, ăn tục nói phét. Thấy vậy, những người “yếu bóng vía” sẽ sợ, những người hèn nhát sẽ luồn cúi. Loại nào cũng bị Chúa ghét, dù là kẻ chủ động hoặc nịnh bợ. Chúa Giêsu thích thẳng thắn thành thật, Ngài muốn người ta cũng phải như Ngài để bảo vệ sự thật, bảo vệ chân lý, dù có phải thiệt thân. Thật vậy, Ngài vừa động viên vừa truyền dạy người ta phải can đảm “công khai nói giữa ban ngày, chứ đừng có sợ” (x. Mt 2:26-33; Lc 12:1-9). Còn Thánh Phaolô khuyên: “Mỗi người trong anh em hãy nói sự thật với người thân cận, vì chúng ta là phần thân thể của nhau” (Ep 4:25).

    Ma quỷ rất mánh khóe, rất “đểu” – đểu thật chứ không đểu giả. Ai nịnh bợ, ai gian dối, ai lọc lừa,… đều là “thân nhân” của ma quỷ. Chúa Giêsu đã căn dặn: “Anh em phải cẩn thận, phải coi chừng men Pha-ri-sêu và Xa-đốc” (Mt 16:6). Còn Thánh nữ “hoa hồng nhỏ” Têrêsa (thành Lisieux) nhận định: “Ma quỷ thường hay đánh lừa những linh hồn quảng đại bằng cách thúc đẩy họ bước vào những hy sinh thái quá, vừa làm hại sức khỏe vừa khiến họ không thể chu toàn bổn phận, đồng thời lại lấy đó làm tự mãn”. Rất nên “giật mình” khi đọc câu này để mà kịp tỉnh ngộ!

    Thiếu sự thật có bóng dáng của lòng kiêu ngạo, vì kiêu ngạo mà không chấp nhận sự thật. Không thích sự thật thì không thể có sự thật, không có sự thật thì không thể sống thật. Nói về các “thầy giả hiệu” (những người lẻo mép và lẻo bút, dạng Pha-ri-sêu, kiểu hợm hĩnh), Thánh Giuđa nói: “Khốn cho họ, bởi họ đi vào con đường của Ca-in; vì chút tiền công, họ đã ngã theo sự lầm lạc của Bi-lơ-am, và bị diệt vong vì làm loạn như Cô-rắc” (Gđ 1:11).

    Ca-in, Bi-lơ-am và Cô-rắc là ai?

    – Ca-in là con trai lớn của ông A-đam và bà Eva. Tính khí Ca-in ngang ngược, xấu thói. Khi không được Chúa nhận của lễ, Ca-in đã “giận và sa sầm nét mặt” (St 4:5), mà không tự xét mình. Và rồi vì ghen tức mà Ca-in đã nhẫn tâm giết chết A-ben, đứa em ruột của mình. Khi Chúa hỏi: “A-ben, em ngươi đâu rồi?” (St 4:9a), Ca-in chối phăng và còn hỏi vặn lại: “Con không biết. Con là người giữ em con hay sao?” (St 4:9b). Nhưng Chúa bảo: “Từ dưới đất, tiếng máu của em ngươi đang kêu lên Ta! Giờ đây ngươi bị nguyền rủa bởi chính đất đã từng há miệng hút lấy máu em ngươi, do tay ngươi đổ ra” (St 4:10-11). Quen thói bướng bỉnh, Ca-in vẫn hung hăng cãi: “Hình phạt dành cho con quá nặng không thể mang nổi. Đây, hôm nay Ngài xua đuổi con khỏi mặt đất. Con sẽ phải trốn tránh để khỏi giáp mặt Ngài, sẽ phải lang thang phiêu bạt trên mặt đất, và bất cứ ai gặp con sẽ giết con” (St 4:13-14). Nhưng Chúa hứa chắc: “Không đâu! Bất cứ ai giết Ca-in sẽ bị trả thù gấp bảy” (St 4:15). Chúa vẫn thương!

    – Bi-lơ-am không nghe lời Chúa nên sai lầm là làm theo mưu đồ của các kỳ mục Mô-áp và các kỳ mục Ma-đi-an. Sứ thần chặn đường, con lừa chở Bi-lơ-am thấy thế thì tránh đi. Bi-lơ-am nóng gáy đánh con lừa, Chúa cho con lừa nói được và cãi lại Bi-lơ-am. May thay, Bi-lơ-am biết phục thiện và thưa với Sứ thần: “Con đã trót phạm tội, vì con không biết là Ngài đứng chặn đường không cho con đi. Bây giờ nếu Ngài thấy là không được, con sẽ quay về nhà” (Ds 22:34).

    – Cô-rắc là con trai của ông Ê-xau và bà O-ho-li-va-ma. Cô-rắc đã cấu kết với Đa-than và toa rập với A-vi-ram để nổi loạn chống lại ông Mô-sê và ông A-ha-ron, thế nhưng “đất đã mở họng nuốt chửng chúng và Cô-rắc, khiến cả bọn phải tiêu vong, và lửa đã thiêu huỷ 250 mạng để làm gương” (Ds 26:10).

    Sự thật luôn “thẳng như ruột ngựa”. Danh nhân W. Goethe nói: “Ai thẳng thắn với bản thân và thẳng thắn với người khác thì bao giờ cũng có phẩm chất vô cùng quý báu của những tài năng vĩ đại”. Thẳng thắn cũng là một dạng tính tốt. Nhưng người ta lại ghét người thẳng thắn, như dân gian thường ví von: “Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt, lọc lừa lươn lẹo lại lên lương”. Cổ nhân nói: “Nhân dục thắng, thiên lý vong” [Ham muốn của con người thắng, lẽ công (trời) sẽ bị mất]. Sự đời ngán ngẩm quá!

    Trong vài hạng người gian tà, có loại người “ăn gian nói dối” là những người không ưa sự thật, dám xuyên tạc hoặc bóp méo sự thật. Họ bị Thiên Chúa nguyền rủa: “Những quân chó má, làm phù phép, gian dâm, sát nhân, thờ ngẫu tượng, cùng với mọi kẻ thích điều gian dối và ăn gian nói dối, hãy xéo ra ngoài” (Kh 22:15). Bị đuổi “ra ngoài” thì họ đi đâu? Chắc hẳn ai cũng biết!

    Kinh Thánh là Lời Chúa, vì được chính Chúa Thánh Thần linh hứng. Lời Chúa được tôn kính ngang với Thánh Thể. Đọc Kinh Thánh thì phải suy niệm. Suy niệm là lắng nghe Tiếng Chúa. Nhưng người ta chỉ thích nghe điều “hợp” ý mình, điều gì “không hợp” ý mình thì… bỏ qua. Như vậy có đúng Ý Chúa? Điều gì “đụng chạm” thì không muốn nhắc tới, cũng không muốn người khác nói tới, thậm chí người ta còn “cắt tỉa” hoặc “cắt bỏ” vì sợ – sợ người có quyền sẽ hành mình, sợ khó đến mình! Đó là nhát đảm (nếu không muốn nói là hèn nhát) và tâng bốc nhau. Mà tâng bốc nhau thì đâu phải là dìu nhau tới Bến Lành Thánh của Thiên Chúa, không tới Bến đó thì không thể hoàn thiện theo đòi hỏi của Chúa Giêsu: “Hãy nên hoàn thiện như Cha trên trời” (Mt 5:48).

    Thấy điều “trái tai, gai mắt” mà không dám nói là đồng lõa. Đó là tính liên đới trong hệ lụy tội lỗi. Tục ngữ Việt Nam nói rõ: “Thuận ngôn nghịch nhĩ”. Chính cái “nghịch” đó có thể làm người ta “nên người”, gọi là thành nhân, cũng như “thuốc đắng dã tật” vậy. Sự thật luôn gây “mích lòng”, nhưng không thể không nói!

    Ngày nay người ta cấu kết với nhau rất tinh vi, móc ngoặc với nhau rất khéo. Thời @ mà! Đáng sợ thật! Ngày nay, virus không thể dò bằng kính hiển vi, vì nó chỉ là loại “ngôn ngữ lập trình” xuất hiện trong máy vi tính; ma quỷ thời @ cũng vậy, chúng ranh mãnh rất khó nhận biết!

    “Cái đáng kinh hãi nhất ở đời là chính công lý bị tách khỏi lòng nhân ái” (F.Mauriac). Phải cố gắng tập luyện để có thể tinh tế và nhạy bén khi nhận xét điều gì đó, nhờ đó mà có thêm khôn ngoan. Hiền triết Socrate xác định: “Biết mình là đầu mối sự khôn ngoan”. Thật vậy, “biết đủ không nhục, biết dừng không nguy” (Lão Tử). Biết là đúng mà không theo thì là dở, biết là sai mà không sửa thì là mê. Cái “mê” nguy hơn cái “dở” – “mê” ở đây là “mê lầm”, là “si” (ngu si).

    Lạy Chúa, xin thương xót chúng con! Xin giúp chúng con biết yêu mến Sự Thật, can đảm nói sự thật và bảo vệ công lý theo đúng đường lối của Ngài. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Thiên Chúa cứu độ chúng con. Amen.

    TRẦM THIÊN THU
    -Người Đời Cười Ta Quá Điên Khùng†Ta Cười Người Đời Nhìn Không Thấu- :D

  2. #2

    Mặc định

    Sự thật là Trái đất quanh xung quanh Mặt trời chứ không phải bầu trời quay xung quanh Trái đất, ấu trĩ quá đi ạ :-) đúng là.... “mê” ở đây là “mê lầm”, “si” ở đây là "ngu si" (trích câu trên)

  3. #3

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Kal-El Xem Bài Gởi
    Sự thật là Trái đất quanh xung quanh Mặt trời chứ không phải bầu trời quay xung quanh Trái đất, ấu trĩ quá đi ạ :-) đúng là.... “mê” ở đây là “mê lầm”, “si” ở đây là "ngu si" (trích câu trên)
    Những điều này xuất phát từ câu: " Phúc cho những ai không thấy mà tin". Kinh Cựu Ước nói Chúa tạo ra đất, nước và vòm trời thì phải tin chứ. Kẻ nào dám nói Trái Đất quay quanh Mặt Trời là sai ý Chúa. Kẻ nào không chịu nghe lời các thày tu tòa án dị giáo cải chính lại mà cứ như thế thì lên dàn thiêu.


  4. #4

    Mặc định

    Nè tui nói cho ông KAL-EL nge. KT KO VIẾT QUẢ ĐẤT, mà là mặt đất. Cũng như ta đang nói MẶT TRỜI, MẶT TRĂNG. Người xưa ko rõ là QUẢ ĐẤT, CHỈ CÓ THỂ HIỂU MẶT ĐẤT NHƯ CÁI MẶT BÀN, VÒM TRỜI NHƯ CÁI VUNG XANH LẤP LÁNH SAO ĐÊM ÚP LÊN, MẶT TRỜI MẶT TRĂNG "DI CHUYỂN" TRÊN VÒM TRỜI HÌNH CÁI VUNG, MỌC LÊN TỪ PHÍA ĐÔNG CÁI MẶT ĐẤT NHƯ MẶT BÀN, LẶN XUỐNG PHÍA TÂY, CHUI XUỐNG "GẦM BÀN", RỒI LẠI MỌC LÊN, CHUI XUỐNG, MỌC LÊN, CHUI XUỐNG. Họ chỉ HIỂU ĐƠN SƠ NHƯ VẬY. Nhưng cốt lõi là NIỀM TIN THIEN CHÚA. Khi Galilê nói điều TRÁI Ý, SẼ DẪN ĐẾN NGHI NGỜ KT , KO TIN KT, KO TIN CHÚA. Đấy là điều nguy khốn cho trẻ em tương lai

  5. #5

    Mặc định

    Nếu cứ so đo mà chửi ẤU TRĨ NGU SI. Thì hỏi nhé, cái Trí tuệ kia có làm anh BẤT TỬ?. Sau khi chết óc não như thịt thối, TRÍ TUỆ Ở ĐÂU? Cái trí tuệ đó CÓ XỨNG ĐÁNG THÁNH THIỆN VỚI CÕI VÔ HÌNH CÓ THIÊN CHÚA TOÀN NĂNG PHÁN XÉT SẮP XẾP CHO NÓ VÀO HAY ĐẠP NÓ VÔ Lửa NẤU VÀNG CHO ''VÀNG thau trí tuệ láo" phải khuất phục thành vàng 4SỐ ĂN NĂN TINH KHIẾT TRONG TRẮNG . Hiểu chưa?

  6. #6

    Mặc định Sự thật: Napoléon I đăng quang.



    “Lần đầu tiên một hoàng đế, trong lễ đăng quang đã tự đặt vương miện lên đầu mình, sau đó đặt lên đầu hoàng hậu”. Giáo hoàng với vai trò như người làm chứng. Napoleon dí dỏm: “Các ông vua để rơi vương miện. Tôi nhặt nó lên”. Napoleon cho rằng đạt được vinh quang này là nhờ công sức của riêng ông. Trong Bức tranh là một loạt chân dung và các loại trang phục nhung lụa, gấm vóc. Có thể thấy ở đây mọi loại vẻ mặt, cảm xúc, trang phục của các ông hoàng, bà chúa, tướng tá cho đến lính tráng. ( Trong tranh david nguồn ánh sáng và mảng sáng tối được sử lý rất khéo theo tôi thấy ông là bật thầy về sử lý nguồn sáng trong tranh ảnh chân dung mà các nhà nhiếp ảnh ngày nay rất hay tận dụng )
    “Lễ đăng quang” là chứng nhân sống động của thời đại, là đỉnh cao của thể loại tranh lịch sử. Ngày nay, công chúng vẫn đổ xô đến phòng bày bức tranh này trong viện bảo tàng Louvre, đông chỉ sau phòng bày bức tranh La Joconde của Leonardo da Vinci để chiêm ngưỡng.

  7. #7

    Mặc định

    Tấn phong Bonaparte

    Ngày 19 tháng 4 năm 1804, Nghị viện ra một nghị quyết. Theo nghị quyết ấy thì Napoleon Bonaparte được phong làm hoàng đế nước Pháp theo chế độ thế tập. Napoleon muốn Giáo hoàng đích thân đến dự lễ lên ngôi của ông như 1000 năm trước đây, Đức Leo III đã làm đối với Charlemagne. Nhưng nếu Charlemagne đến Roma để được Giáo hoàng tấn phong thì Napoleon muốn Giáo hoàng đích thân đến Pari.

    Giáo hoàng Pio VII hoảng sợ và căm tức khi biết được ý muốn của Napoleon. Các cận thần của Giáo hoàng cố gắng an ủi Giáo hoàng bằng cách dẫn giải các thí dụ lịch sử xưa kia.

    Thế nhưng La mã đang nằm trong vòng uy hiếp của quân đội Pháp đóng ở miền bắc và miền trung nước Ý. Giáo hoàng Pio VII đành phải làm theo yêu sách của Napoleon, nhưng Ông cũng cố đòi một số mảnh đất nhỏ ở miền bắc đất Thánh mà trước đây Napoleon đã chiếm đoạt. Nhưng yêu cầu của Giáo hoàng Pio VII, Hồng y Côngxenvi và hồng y đoàn đã không được Napoleon đáp ứng.

    Khi mời Giáo hoàng, Napoleon đã hứa với các Hồng y là sẽ đi đón Giáo hoàng. Napoleon đã đi đón nhưng ông lại vận bộ đồ đi săn, có thợ săn, lính tiền trạm và chó vây quanh, và đã gặp Giáo hoàng ở rừng Phôngtennôblô ở vùng lân cận Pari vài bước, nơi Napoleon đang ở. Đoàn của Giáo hoàng dừng lại, Giáo hoàng được mời xuống xe và qua đường cái để lên xe của hoàng đế, nhưng Napoleon thì không xuống xe tiếp đón.

    Ngày 2 tháng 12 năm 1804, Lễ đăng quang của Napoleon được của hành ở nhà thờ Đức Bà Paris. Bất ngờ đối với Giáo hoàng và trái với thủ tục đã định trước. Khi Giáo hoàng Pio VII sắp đặt mũ miện lên đầu hoàng đế thì bất chợp Napoleon giằng lấy mũ triều thiên ở tay Giáo hoàng và tự đặt lên đầu mình.

    Piô VII được tiếp tại khắp các miền đất Pháp. Hàng giáo phẩm Pháp không tiếc lời ca tụng Napoléon: Đấng Chúa xức dầu, Đavít mới, Constantin, Charlemagne... và dành một chỗ đặc biệt nói về bổn phận đối với hoàng đế trong sách giáo lý 1806.

  8. #8

    Mặc định

    Chính vì những lý do trên nên Napoleon mặc dù là người tài giỏi nhưng rồi cuối cùng lại thua trận và kết thúc cuộc đời tại nơi bị lưu đày.

  9. #9

    Mặc định

    Sau khi Vuamơde nộp thành Măngtu cho người Pháp, Napoléon Bonaparte mở cuộc tấn công vào đất đai Tòa thánh.

    Quân đội của Giáo hoàng bị tan vỡ ngay từ trận đầu và tháo chạy. Các thành phố lần lượt đầu hàng Napoléon Bonaparte. Giáo hoàng Piô VI khiếp sợ đã viết một bức thư lời lẽ khẩn khoản giao cho cháu là Hồng y Máttêi cùng đi với một phái đoàn mang đến Napoléon Bonaparte để cầu hòa. Napoléon đã chấp nhận lời đề nghị.

    Ngày 19 tháng 2 năm 1797, Giáo hoàng Piô VI phải ký hòa ước Tolentino với điều kiện là Giáo hoàng phải nhường lại cho Pháp một bộ phận đất đai khá rộng và giàu có nhất gồm đất Avignon, Venaissain và ba vùng Bắc Ý là Bolonia, Ferrara và Ravenna để lập nước Cộng hòa Cisalpina, trả một khoản đảm phụ 30 triệu Phrăng vàng, nộp những bức tranh và những bức tượng đẹp nhất trong các viện bảo tàng. Năm sau, Berthier tiến quân vào giáo đô, trục xuất Giáo hoàng Piô VI và lập nước Cộng hòa Rôma. Vị Giáo hoàng 82 tuổi phải rời khỏi Rôma ngày 20 tháng 12 năm 1798 bị đưa đến Valence (Dauphiné) và qua đời ngày 29 tháng 8 năm 1799. Trong lịch sử giáo hội Công giáo hiện đại, ông là vị Giáo hoàng đầu tiên qua đời ở ngoài nước Ý.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •