Trang 1 trong 2 12 Cuối cùngCuối cùng
kết quả từ 1 tới 20 trên 37

Ðề tài: Ý Thức: Một Mê Hồn Trận

  1. #1

    Mặc định Ý Thức: Một Mê Hồn Trận

    PHÁP TÙY 13/09/1971
    (Ghi lại và kính tặng quý đạo hữu xem như một món quà tinh thần cho những ngày đầu xuân Mậu Tý -ngườibìnhthường – 01/02/2008)

    Rãi rác trong các truyện Tàu, thỉnh thoảng chúng ta bắt gặp những mê hồn trận. Đó là một thứ trận đồ, khiến cho người lâm trận không tìm được lối ra.
    Đối với những người lạc vào mê hồn trận, thì núi sông vẫn là núi sông cả, thành quách vẫn là thành quách xưa, nào có gì đâu thay đổi, nhưng bỗng nhiên vọng kiến thành cát bay, đá chạy những ảo ảnh điệp điệp trùng trùng. Trong cơn mê hoảng người lạc vào mê hồn trận tìm cách thoát thân. Nhưng đã là cơn mê thì bốn hướng tám phương đều trở thành mê lộ. Càng vùng vẫy thoát ly chừng nào, càng vướng vào mê lộ chừng nấy. Thật ra thì chẵng có mê lộ nào hết, chẵng có cát bay đá chạy nào hết. Cảnh vật vốn y nguyên như vậy. Chỉ có sự lầm lẫn mê cuồng của mình nên hoảng chạy đó thôi.
    Đời sống ý nghĩa của con người, phải chăng cũng chỉ là một mê hồn trận, khiến con người đâm ra thao thức, khốn khổ, quằn quại, hoảng hốt chạy tìm một lối thoát ly? Đã bao nhiêu thế kỷ trong mịt mù tăm tối của lịch sử, con người đã luôn luôn tìm cách giải quyết lấy chính mình, nhưng bài toán không bao giờ tìm ra đáp số. Ý thức như một mê hồn trận, mang mang vô tận khiến người hành giả từ suy diễn này chuyền níu qua suy diễn khác, từ mê lộ này sang mê lộ khác, lớp lớp chằng chịt không ngừng. Sự suy diễn càng bất tận, sự mơ tưởng càng bất tận, thì ý thức càng bất tận và mê hồn trận càng bất tận. Thật là một thế giới tối tăm mịt mờ vô giới hạn, nhưng cũng chính là một ngục tù giới hạn, vì ngăn cách con người không sao thấy được bộ mặt đích thực của Chân lý như thế nào ?
    Thực vậy, ý thức là một ngục tù giới hạn, bởi vì nó không bao giờ vượt ra khỏi nó. Chính vì thế mà KARL JASPERS một triết gia hiện sinh hiện đại đã cho rằng con người luôn luôn vùng vẫy trong một hoàn cảnh giới hạn (station limite). Mắt không bao giờ vượt ra khỏi hình dáng màu sắc, tai không bao giờ vượt ra khỏi âm thanh và ý tưởng không bao giờ vượt ra khỏi những vấn đề khó suy tưởng.
    Quả thế, ý thức dù nó có suy tưởng bao nhiêu vấn đề đi nữa thì những vấn đề đó cũng nằm trong ý thức, cũng cũng chính là sáng tạo phẩm của ý thức. Khi suy luận về một Thượng đế thì đó là Thượng đế của suy luận, của ý thức ta. Khi ta mơ tưởng về Niết Bàn thì Niết Bàn đó vốn thoát thai từ mơ tưởng từ ý niệm. Do đó, ta phụng thờ Thượng đế là phụng thờ Thượng đế của ý thức sáng tạo, ta hướng tâm về chân lý là hướng tâm về chân lý của ý thức ta suy diễn ra, hay khác hơn ta vẫn loanh quanh trong mê hồn trận của ý thức chứ không gì khác. Cho nên kinh Viên Giác đã bảo : “ Đem vọng tâm biến động luân hồi để nghĩ về tánh Viên Giác, thì tánh Viên Giác cũng biến động luân hồi theo” là vậy.
    Ý thức bao giờ cũng gắn liền với đối tượng và bóng dáng của đối tượng. Nếu không có đối tượng, thì ý thức không thể nào hiện hữu. Nếu không có âm thanh màu sắc, nếu không có những vấn đề cho ý thức” Ý thức”, thì ý thức sẽ “Ý thức” cái gì ?
    Cho nên ý thức về một cái gì, về một đối tượng nào, và ý thức chỉ hoạt động trong những vấn đề nó tự giăng lưới lấy. Rời đối tượng, rời vấn đề, ý thức không còn hiện diện nữa.Ý thức chỉ là kết quả của đối tượng.
    Và trái lại, nếu thức là bóng dáng của đối tượng, thì đối tượng cũng chỉ là bóng dáng của ý thức. Đối tượng hiện hữu là nhờ ở ý thức hiện hữu. Vì sao vậy? Vì nếu không có y ùthức, thì lấy gì để biết được đối tượng, đối tượng làm sao hiện bày ra được ? Vũ trụ được trình bày, được nhận biết là nhờ ở ý thức.
    Thành ra, ý thức là ý thức của đối tượng, và đối tượng là đối tượng của ý thức : không có ý thức thì không đối tượng. Không đối tượng thì không ý thức. Vậy thì mọi vấn đề đều suy diễn bao nhiêu đi nữa cũng hóa ra chiêm bao, vì chỉ là sự phóng hiện loanh quanh của ý thức. Và ngay cả ý thức cũng hóa ra chiêm bao nốt, vì phải nương dựa vào những vấn đề kia. Cả hai đều là ảo ảnh.
    Tất cả chỉ là một mê hồn trận! Thế mà con người sinh ra, lớn lên, suy nghĩ điều kia điều nọ, tiếp xúc nhận định, phê phán cảnh vật bên ngoài. Nếu biết rằng sự suy nghĩ, nhận định kia là hư ảo và cảnh vật bên ngoài cũng là hư ảo, con người chắc không khỏi bàng hoàng tự hỏi : vậy sống là gì đây? Vũ trụ là cái gì đây? Chúng ta sống hay chúng ta bị sống ? Chúng ta: thấy, nghe, hay, biết – Hay bị cảnh vật làm chúng ta: thấy, nghe, hay, biết ? Vũ trụ vốn xuất hiện hay bị nương vào nhận thức của ta mà xuất hiện ? Hay tất cả chỉ là ảo ảnh mơ màng mà con người không tài nào thoát ly ra được ?
    Nhưng thoát đi đâu ? bốn hướng tám phương phải chăng cũng là màn giăng của ý thức, chỉ là ảo ảnh do ý thức phóng hiện ra ? Và nào có ta để mà thoát ? Ta cũng chỉ là một ảo ảnh sương khói kia mà! Vậy mà trong cái mê hồn trận muôn đời kia, bao nhiêu khối óc mệnh danh là siêu quần đã tìm cách thoát ly, bao nhiêu học thuyết, triết lý đã xuất hiện ra đời! Nào duy tâm, nào duy lý, nào duy thần. Người ta suy diễn một cứu cánh cuộc sống. Người ta đâu biết rằng tất cả đều loanh quanh trong ý thức. Tất cả đều là sản phẩm của ý thức và Chân lý không thể nào xuất hiện trên bình diện ý thức được – Mê hồn trận vốn đã dày đặc, tăm tối lại càng bị khuấy động cho dày đặc, tăm tối thêm.
    Đạo Phật xuất hiện trên thế gian là để phá tan sự mê lầm không thực tế về mê hồn trận đó. Nhưng xót xa thay, những người thành tựu giác ngộ thật quá hiếm hoi. Phần đông những người mệnh danh là Phật tử đáng lẽ hướng tới sự giải quyết mê lầm thì càng ngày lại càng mịt mờ trong đời sống của ý thức càng làm cho mê hồn trận thêm lớp lớp chập chùng.
    Trong mê hồn trận vốn không có cát bay, đá chạy mà vọng thấy cát bay đá chạy. Cũng vậy, Chân lý vốn không có mình, có người. Vậy thì, đem cái mình giả huyễn, để giải quyết chuyện người giả huyễn phải chăng là việc làm của ý thức?
    ! Vậy mà bao nhiêu người quá thiết tha với đạo Phật, đòi hiện đại hóa đạo Phật, đòi đem đạo Phật để giải quyết quốc gia dân tộc, cơm áo hòa bình, công bằng xã hội. Họ quên rằng việc” đòi” đó chính là hư ảnh, chính là ý thức, chính là vọng tâm. Họ quên rằng tất cả công việc đa đoan kia chính là mê hồn trận. Mục đích của đạo Phật là phá vỡ sự lầm lạc về mê hồn trận, khai ngộ chân tâm, chứ không phải là càng ngày càng lạc sâu vào mê hồn trận sáu nẻo luân hồi. Ý thức là hư ảnh của vũ trụ. Giấc mộng vốn đã dày sao còn làm thêm dày đặc. Trong giấc mơ vĩ đại làm gì có dân tộc của riêng mình, làm gì có văn hóa của riêng mình, làm gì có ý thức hệ của riêng mình ? Mình ở đâu ? vạn vật ở đâu ? ý thức ở đâu và đối tượng ở đâu ? hay cả hai đều vọng sinh vọng diệt ? Người đại ngộ Chân lý thì làm gì cũng Chân lý. Người mê lầm thì làm gì cũng quanh quẩn với mê lầm. Lặn lội với chiêm bao chỉ tạo thêm khổ đau làm cho chiêm bao kéo dài mãi mãi.
    Ngoài ra, lại còn biết bao người ngày ngày xây dựng kiến thức của mình bằng cách gặm mòn từng trang kinh điển. Họ giải thích Kinh Lăng Nghiêm, luận bàn Kinh Viên Giác, chú giải kinh Hoa Nghiêm …này đây là sinh lão bịnh tử ; này đây là Khổ Tập Diệt Đạo ; này đây là Pháp Hoa huyền nghĩa ;này đây là Trung đạo viên dung. Nào Có nào Không , phi Có phi Không, cũng Có cũng Không, thôi thì đủ thứ. Chưa nhập vào Tịch Diệt mà mở miệng thì toàn là Không Tịch Diệt, nhìn đâu cũng trăm ngàn tướng mà hé môi toàn cả Bất Nhị, Không Hai. Còn đầy rẫy phàm tâm mà dám chê quả Thánh Thứ Tư ( A La Hán) là chồi khô mộng lép; đắm nhiễm theo tình ái, danh uy mà cứ cho đi, đứng, nằm, ngồi đều là Thiền. Họ đâu biết rằng, tất cả những vọng tưởng, vọng hành đó đều là ý thức. Chính họ, họ chẵng giải quyết được họ là gì. Bịnh tật khổ não đớn đau già chết vẫn vây bủa họ trong sự bất lực của con người. Họ chẵng biết họ sẽ về đâu trong vũ trụ mênh mông , trong cơn mê hoảng bịt bùng nghìn đời của sự sống.
    Ôi ! Ý thức, một mê hồn trận! Cái biết của con người luôn luôn giả huyễn, hạn cuộc, hay vốn bất biến, vô cùng? Cái biết của Mê có khác gì cái biết của Tỉnh ? Ý thức quả là một mê hồn trận, nhưng mê hồn trận của người mê, chứ nào đâu của kẻ Tỉnh!
    Làm sao thoát ly ra khỏi mê hồn trận? Chẵng có cách thức thoát ly nào hết, bởi vì đã chiêm bao thì dù có trốn chạy đến chân trời góc bể, sự trốn chạy đó cũng diễn trong chiêm bao.
    Chúng ta chỉ cần hết mơ. Chúng ta chỉ cần được Tỉnh. Hiện nay vẫn có người đang Tỉnh và làm công việc lay Tỉnh đó.
    Last edited by ngườibìnhthường; 01-02-2008 at 08:46 PM. Lý do: ghi thiếu

  2. #2

    Mặc định

    Trích :"...Ngoài ra, lại còn biết bao người ngày ngày xây dựng kiến thức của mình bằng cách gặm mòn từng trang kinh điển. Họ giải thích Kinh Lăng Nghiêm, luận bàn Kinh Viên Giác, chú giải kinh Hoa Nghiêm …này đây là sinh lão bịnh tử ; này đây là Khổ Tập Diệt Đạo ; này đây là Pháp Hoa huyền nghĩa ;này đây là Trung đạo viên dung. Nào Có nào Không , phi Có phi Không, cũng Có cũng Không, thôi thì đủ thứ. Chưa nhập vào Tịch Diệt mà mở miệng thì toàn là Không Tịch Diệt, nhìn đâu cũng trăm ngàn tướng mà hé môi toàn cả Bất Nhị, Không Hai. Còn đầy rẫy phàm tâm mà dám chê quả Thánh Thứ Tư ( A La Hán) là chồi khô mộng lép; đắm nhiễm theo tình ái, danh uy mà cứ cho đi, đứng, nằm, ngồi đều là Thiền. Họ đâu biết rằng, tất cả những vọng tưởng, vọng hành đó đều là ý thức. Chính họ, họ chẵng giải quyết được họ là gì. Bịnh tật khổ não đớn đau già chết vẫn vây bủa họ trong sự bất lực của con người. Họ chẵng biết họ sẽ về đâu trong vũ trụ mênh mông , trong cơn mê hoảng bịt bùng nghìn đời của sự sống.
    Ôi ! Ý thức, một mê hồn trận! Cái biết của con người luôn luôn giả huyễn, hạn cuộc, hay vốn bất biến, vô cùng? Cái biết của Mê có khác gì cái biết của Tỉnh ? Ý thức quả là một mê hồn trận, nhưng mê hồn trận của người mê, chứ nào đâu của kẻ Tỉnh!..."


  3. #3
    Đai Nâu Avatar của beothixau
    Gia nhập
    Feb 2008
    Nơi cư ngụ
    Hà Nội
    Bài gởi
    445

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoanganthi Xem Bài Gởi
    Trích :"...Ngoài ra, lại còn biết bao người ngày ngày xây dựng kiến thức của mình bằng cách gặm mòn từng trang kinh điển. Họ giải thích Kinh Lăng Nghiêm, luận bàn Kinh Viên Giác, chú giải kinh Hoa Nghiêm …này đây là sinh lão bịnh tử ; này đây là Khổ Tập Diệt Đạo ; này đây là Pháp Hoa huyền nghĩa ;này đây là Trung đạo viên dung. Nào Có nào Không , phi Có phi Không, cũng Có cũng Không, thôi thì đủ thứ. Chưa nhập vào Tịch Diệt mà mở miệng thì toàn là Không Tịch Diệt, nhìn đâu cũng trăm ngàn tướng mà hé môi toàn cả Bất Nhị, Không Hai. Còn đầy rẫy phàm tâm mà dám chê quả Thánh Thứ Tư ( A La Hán) là chồi khô mộng lép; đắm nhiễm theo tình ái, danh uy mà cứ cho đi, đứng, nằm, ngồi đều là Thiền. Họ đâu biết rằng, tất cả những vọng tưởng, vọng hành đó đều là ý thức. Chính họ, họ chẵng giải quyết được họ là gì. Bịnh tật khổ não đớn đau già chết vẫn vây bủa họ trong sự bất lực của con người. Họ chẵng biết họ sẽ về đâu trong vũ trụ mênh mông , trong cơn mê hoảng bịt bùng nghìn đời của sự sống.
    Ôi ! Ý thức, một mê hồn trận! Cái biết của con người luôn luôn giả huyễn, hạn cuộc, hay vốn bất biến, vô cùng? Cái biết của Mê có khác gì cái biết của Tỉnh ? Ý thức quả là một mê hồn trận, nhưng mê hồn trận của người mê, chứ nào đâu của kẻ Tỉnh!..."

    Trích vầy rồi xong thì ra làm răng hở huynh :icon_rolleyes: ?
    Đang túc tắc trèo xuống :D

  4. #4

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi beothixau Xem Bài Gởi
    Trích vầy rồi xong thì ra làm răng hở huynh :icon_rolleyes: ?
    Răng rứa chi ở đây. Ông cha ta có câu "nước chảy đá mòn" mà. Cứ đọc, cứ nghe, nhiều đi kiểu chi mà chả vầu đầu mình được chút ít:icon_redface:.

  5. #5
    Đai Nâu Avatar của beothixau
    Gia nhập
    Feb 2008
    Nơi cư ngụ
    Hà Nội
    Bài gởi
    445

    Mặc định

    Nó vầu rồi, xong nó lại đi ra thì làm sao? Cứ một thời gian tôi lại bị tẩy não đến sạch sẽ.

    Hihi nói đùa thế thôi, hỏi "xong thì ra làm sao" chỉ để biết Hoàng An Thai rút ra được điều gì từ đoạn chữ đỏ!
    Last edited by beothixau; 10-08-2008 at 09:27 AM.
    Đang túc tắc trèo xuống :D

  6. #6

    Mặc định

    -Tiểu Đệ ơi, Ý Thức có phãi như mê hồn trận?

    -Kính Sư Huynh, theo huynh thì ý thức là gì, mê hồn trận như thế nào?

    -Theo sách vở, ý thức là khi mắt thấy sắc thì biết sắc, tai nghe âm thanh thì rỏ âm thanh, cho đến mũi ngửi mùi, lưởi nếm vị,da xúc chạm... mỗi mỗi đều biết rõ ràng sai khác. Còn mê hồn trận có thễ thí dụ như con cá bơi vào lưới, như người thành thị lạc vào rừng Amazon!!!

    -Nếu như vậy, theo Đệ, ý thức không phải như mê hồn trận!

    -Đệ giải thích như thế nào?

    -Thí dụ như một Quốc Vương có tài sãn vô số kể, có thứ dụng cho việc ăn, có thứ dụng cho việc mặc, có thứ dụng cho lễ nghi, tiêu khiển, trang hoàng.... vô số kể, trong đó mỗi lớp như vậy lại phân ra quý, sang, trung, thấp kém ... vô số cấp. Nhiều như vậy nên phải có một Đại Thần rỏ biết tất cả. Cái gì dụng cho việc gì, là hạng nào !!! Tất cã cho vào kho quốc khố. Trong kho quốc khố đó đối với Đại Vương kia thì đúng là mê hồn trận! Nhưng vị Đại thần kia đâu phải như mê hồn trận, ... Thưa Huynh, ý thức như viên Đại thần kia. Chỉ làm công việc tốt của mình.

    - Có người nói như thế này Đệ giải thích ra sao?
    Ôi ! Ý thức, một mê hồn trận! Cái biết của con người luôn luôn giả huyễn, hạn cuộc, hay vốn bất biến, vô cùng? Cái biết của Mê có khác gì cái biết của Tỉnh ? Ý thức quả là một mê hồn trận, nhưng mê hồn trận của người mê, chứ nào đâu của kẻ Tỉnh!..."
    -Thưa Đại Huynh, Đệ chỉ cùng luận bàn nghĩa thú, chớ không đánh giá, xin Huynh hiểu cho Đệ.

    -Dỉ nhiên, huynh củnh chỉ muốn vậy thôi!

    -Thưa Huynh, Ý thức không có tội, ý thức không phải là mê hồn trận, và ý thức không làm ra mê hồn trận. Chỉ có người chấp giử lấy biến đó như một tài sản , như vị Đại Vương nhiều của cải tất cả đều cho vào kho quốc khố, rồi tự mình biến đó thành mê hồn trận. Cho nên, ở đây Huynh thấy rỏ sự khác nhau giửa hai nhân vật, Đại Vương và Vị Đại Thần. Khi Đại Vương là một bậc tài trí thì vị Đại Vương ấy sẻ không quy tội Vị Đại Thần, ngược lại sẻ sử dụng vị Đại Thần một cách tài tình để quản lý kho quốc khố.

    -Ý của đệ là biến 8 thức thành 4 trí như Sư Phụ dạy ?

    -Đúng vậy, thưa Đại Huynh.
    Tam điễm như tinh tượng.
    Hoành câu tợ nguyệt tà.
    ...

  7. #7

    Mặc định

    anh đẹp trai
    trắng và hiền như 1 con bồ câu
    anh khoanh tay đứng nhìn đời
    thay vì vòng tay anh ôm em trong điệu nhạc hip hop
    anh khoanh tay nhìn đời
    lạnh lùng dể sợ

  8. #8

    Mặc định

    Trích HoanNguyen :"...Thưa Huynh, Ý thức không có tội, ý thức không phải là mê hồn trận, và ý thức không làm ra mê hồn trận. Chỉ có người chấp giử lấy biến đó như một tài sản , như vị Đại Vương nhiều của cải tất cả đều cho vào kho quốc khố, rồi tự mình biến đó thành mê hồn trận. Cho nên, ở đây Huynh thấy rỏ sự khác nhau giửa hai nhân vật, Đại Vương và Vị Đại Thần. Khi Đại Vương là một bậc tài trí thì vị Đại Vương ấy sẻ không quy tội Vị Đại Thần, ngược lại sẻ sử dụng vị Đại Thần một cách tài tình để quản lý kho quốc khố.

    -Ý của đệ là biến 8 thức thành 4 trí như Sư Phụ dạy ?

    -Đúng vậy, thưa Đại Huynh

    .................................................. ................................................

    Huynh HoanNguyên ! Huynh nói y như nhà giả kim thuật luôn mang ước mơ bằng động tác nào đó có thể biến chì thành vàng - Vâng - trên lý thuyết thì vàng và chì tỷ trọng hoàn toàn như nhau - Nhưng việc biến chì thành vàng trên lý thuyết chỉ là việc lấy bớt đi các electron của nguyên tử chì ...Thế là xong. Nhưng giữa lý thuyết và thực nghiệm là một khoảng cách cực lớn...Tới đây chúng ta thử so sánh hai câu :
    - Chỉ cần sắp xếp lại cấu trúc nguyên tử là chì biến thành vàng
    - Và :- "Chỉ cần biến 8 thức thành 4 trí "

    Đúng là lý thuyết bao giờ cũng đi trước mà chẳng biết bao giờ thực nghiệm mới tới nơi...

    Tôi thành thật xin lỗi vì nói câu sau : Huynh nên xem lại độ phản tỉnh cảnh giác tự thân của Huynh.

  9. #9

    Mặc định

    -Đệ chỉ mơ hồ mà không có thực! Huynh khuyên Đệ nên " Phản Tỉnh Cảnh Giác Tự Thân" của Đệ.

    -Mô Phật, hiểu chết liền , Có phải ý Huynh rằng Đệ nên nhìn lại chính mình ?

    -Ờ đúng vậy đó!

    -Huynh phạm vào đề nghị của Đệ rồi? Chỉ đàm luận nghĩa mà không đánh giá, hay nói đúng hơn là không đặt cá nhân nào trong đàm luận, cái ta, cái người! Nên câu này không thích hợp trã lời!

    - Về nghĩa, 8 thức thành 4 trí, không phải là chuyện đơn giản. Nếu có thễ biến chì thành vàng, thì chuyện 8 thức thành 4 trí còn khó hơn vậy gấp nhiều lần!

    - Đúng vậy,

    -....

    -Thưa Huynh, chúng ta đã đi xa chủ đề, về ý thức và Mê hồn trận rồi!

    ....

    -Khi chấp chặc danh pháp thì đúng thật :"Ý thức bổng trở thành Mê hồn trận "

    -Nghĩa là sao?

    - Thưa Huynh, lời nói, chử viết, danh tự, .... , tất tần tật,.... trên Thế gian này.... vốn không tên, không tuổi, không nơi sanh, không quê quán... chặng đầu không, chặng giửa không, chặng cuối củng không... mắc dính vô cái gì thì cái đó thành mê hồn trận.

  10. #10
    Đai Nâu Avatar của beothixau
    Gia nhập
    Feb 2008
    Nơi cư ngụ
    Hà Nội
    Bài gởi
    445

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi 5thanhcuchi Xem Bài Gởi
    anh đẹp trai
    trắng và hiền như 1 con bồ câu
    anh khoanh tay đứng nhìn đời
    thay vì vòng tay anh ôm em trong điệu nhạc hip hop
    anh khoanh tay nhìn đời
    lạnh lùng dể sợ
    Anh đẹp đẽ sáng ngời
    Anh trìu mến dễ thương đáng lạ
    Anh trắng tinh và trong sạch quá
    Nhưng lại căm ghét cuộc đời?
    Để thay vì ở bên em, anh lại đứng tách rời
    Khoanh tay nhìn em một mình trong điệu nhạc
    Anh hiền làm chi, để tim em tan tác!
    Hay anh đã thừa thãi những cuộc vui rồi?
    Anh trở về với định mức cũ kỹ thôi?
    Để em một mình đi tới cùng tận?
    Chúng ta ngầm thách thức ai là kẻ ân hận!!!??
    Trước việc lìa nhau...
    Đang túc tắc trèo xuống :D

  11. #11
    Đai Nâu Avatar của beothixau
    Gia nhập
    Feb 2008
    Nơi cư ngụ
    Hà Nội
    Bài gởi
    445

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi kìnhdương Xem Bài Gởi
    Trích HoanNguyen :"...Thưa Huynh, Ý thức không có tội, ý thức không phải là mê hồn trận, và ý thức không làm ra mê hồn trận. Chỉ có người chấp giử lấy biến đó như một tài sản , như vị Đại Vương nhiều của cải tất cả đều cho vào kho quốc khố, rồi tự mình biến đó thành mê hồn trận. Cho nên, ở đây Huynh thấy rỏ sự khác nhau giửa hai nhân vật, Đại Vương và Vị Đại Thần. Khi Đại Vương là một bậc tài trí thì vị Đại Vương ấy sẻ không quy tội Vị Đại Thần, ngược lại sẻ sử dụng vị Đại Thần một cách tài tình để quản lý kho quốc khố.

    -Ý của đệ là biến 8 thức thành 4 trí như Sư Phụ dạy ?

    -Đúng vậy, thưa Đại Huynh

    .................................................. ................................................

    Huynh HoanNguyên ! Huynh nói y như nhà giả kim thuật luôn mang ước mơ bằng động tác nào đó có thể biến chì thành vàng - Vâng - trên lý thuyết thì vàng và chì tỷ trọng hoàn toàn như nhau - Nhưng việc biến chì thành vàng trên lý thuyết chỉ là việc lấy bớt đi các electron của nguyên tử chì ...Thế là xong. Nhưng giữa lý thuyết và thực nghiệm là một khoảng cách cực lớn...Tới đây chúng ta thử so sánh hai câu :
    - Chỉ cần sắp xếp lại cấu trúc nguyên tử là chì biến thành vàng
    - Và :- "Chỉ cần biến 8 thức thành 4 trí "

    Đúng là lý thuyết bao giờ cũng đi trước mà chẳng biết bao giờ thực nghiệm mới tới nơi...

    Tôi thành thật xin lỗi vì nói câu sau : Huynh nên xem lại độ phản tỉnh cảnh giác tự thân của Huynh.
    Ai nói Kình Dương là lý thuyết bao giờ cũng đi trước thực tế? Thời gian còn đảo chiều được thì đừng bắt cái chiều tử Lý thuyết - đến Thực hành phải chằn chẵn trước sau là vậy.

    Nên học cách đảo chiều mọi liên kết trong hệ thống tư duy của huynh đi. Nói vậy có cần phải xin lỗi không sau khi đảo chiều nguyên tắc cảm ơn và xin lỗi?
    Đang túc tắc trèo xuống :D

  12. #12

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi beothixau Xem Bài Gởi
    Ai nói Kình Dương là lý thuyết bao giờ cũng đi trước thực tế? Thời gian còn đảo chiều được thì đừng bắt cái chiều tử Lý thuyết - đến Thực hành phải chằn chẵn trước sau là vậy.

    Nên học cách đảo chiều mọi liên kết trong hệ thống tư duy của huynh đi. Nói vậy có cần phải xin lỗi không sau khi đảo chiều nguyên tắc cảm ơn và xin lỗi?
    Cái lối hí luận điên đảo vặt vãnh này mà cũng mang ra diễn đàn à ?
    Chỉ có kẻ điên nên mới loạn tưởng cho rằng mình đứng chẳng bằng hai chân và do vậy cũng quên rằng nếu không có hai bán cầu não thì hắn sẽ tư duy bằng thứ gì ?
    Nói màu mè nào là : "Học đảo chiều mọi liên kết trong hệ thống tư duy" trong khi quy định về không gian, phải trái, trên dưới vẫn còn y đó trong tiềm thức ...Đúng là hệ thần kinh có vấn đề hay nói theo Phân Tâm học của Freud là một trạng thái uẩn ức về tình dục...

  13. #13
    Đai Nâu Avatar của beothixau
    Gia nhập
    Feb 2008
    Nơi cư ngụ
    Hà Nội
    Bài gởi
    445

    Mặc định

    Hơ hơ chửi hoài một hồi xong mang tình dục ra chửi thì hơi căng đấy nhỉ :D !

    Hì hì thôi miễn tranh trảnh trành tranh với Nói Jóc nữa nha, cho bạn vui lòng hả dạ nha...

    Nam mô Chúng sinh Bồ tát Ma ha tát!!!
    Đang túc tắc trèo xuống :D

  14. #14

    Mặc định

    hãy biến tâm hiếu sát thành tâm từ bi!
    Thiên Thủ Thiên Nhãn Quán Thế Âm Bồ Tát Quảng Ðại Viên Mãn Vô Ngại Ðại Bi Tâm Ðà La Ni Kinh

  15. #15

    Mặc định

    Mong rằng các vị đều biết tự trọng!
    Thiên Thủ Thiên Nhãn Quán Thế Âm Bồ Tát Quảng Ðại Viên Mãn Vô Ngại Ðại Bi Tâm Ðà La Ni Kinh

  16. #16

    Mặc định

    Kính chư vị Huynh Đệ.

    Nếu như Topic dừng đúng chỗ (HoanNguyen không góp bài) thì chắc không có chuyện sanh tâm lạc đề này.

    - Không hẳn như vậy, vì Đệ đâu có khơi dậy cái "Ngã tâm" của người khác!

    - Đúng vậy, Đệ chỉ trình bày một khía cạnh nhằm chỉ làm sáng tỏ thêm vấn đề mà thôi.

    - Khía cạnh như thế nào, vậy Đệ.?

    - Thưa các Huynh,

    1/ Ý thức không phải là sở tri !, Sở tri gây chướng ngại còn ý thức là chổ dụng phân biệt. Sở tri làm nên mê hồn trận chứ không phải ý thức gây ra.

    2/ Ý thức thật không phải là ý thức nên có danh pháp là Ý thức. Sở tri củng vậy.

    3/ Tâm hành (thiện pháp) trong lúc trao đỗi đàm luận, khác hơn là tâm chỉ trích phê phán(bất thiện pháp), Và Đệ luôn mong các huynh tránh chỉ trích phê phán bất kỳ ai! Vì, tánh thiện và tánh bất thiện không khác! Tánh chúng sanh và tánh Phật không khác. Những lời trao đỗi mang dư âm chỉ trích, phê phán chính là tướng của sở tri làm thành một đám mây đen che lấp Tự tánh thanh tịnh sáng suốt.

    4/ Diễn bày Lý thuyết chính là hành, vì lý thuyết chính là sở tác ức tưởng thâm sâu, Như một người quán thâm sâu vào một vấn đề, thì có làm hay không có làm ?

    5/ Hành chính là lý thuyết. Bởi vì hành cốt đến chỗ diệu ngộ, nên hành chỉ là lý thuyết của diệu ngộ. Nơi đó bất khã đắc (không thễ được) vì không có Ngã đắc (không có người được), nên không có Ta làm hay việc làm của Ta (Năng hành, sở hành). Nên trước khi đến được điễm đó thì việc Hành chỉ là lý thuyết rỗng tếch.
    Tam điễm như tinh tượng.
    Hoành câu tợ nguyệt tà.
    ...

  17. #17

    Mặc định

    Trong thư viện sách có cuốn : Phân Tâm Học nhập môn do huynh Bin 571 đưa lên - Mời các bạn codylong , HoanNguyen, Beothixau xem rồi hãy có ý kiến...
    http://www.thegioivohinh.com/showthread.php?t=3035

  18. #18

    Mặc định

    5 thanh làm thơ
    Xấu cũng làm thơ
    Nói dóc bắt mọi người đọc sách
    Hoannguyen hí luận
    Kìnhduong cũng hí luận
    Chỉ có codylong
    Khoanh tay đứng làm ngơ
    Không làm thơ và không hý luận

  19. #19

    Mặc định

    Chỗ "hí trường" thì là nơi đáng hí luận.

    Tới đây không hát củng hò.
    Không phải con cò (...) ngóng cổ mà ...xem... !

    Phải vậy không Huynh SCC ...ới ời ...ơi..

    Huynh lấy nick giống điệp viên quá... hay giống tên viết tắt của công ty ...Săn Con Cọp.
    Tam điễm như tinh tượng.
    Hoành câu tợ nguyệt tà.
    ...

  20. #20

    Mặc định

    Thấy việc rõ việc, xuất thế gian,

    Thấy việc mê việc, đọa trầm luân.
    Thành tâm kính lậy Thập Phương Thường Trụ Tam Bảo tác đại chứng minh
    Kính lạy đức Địa tạng, vị đại sĩ đại bi đại nguyện đại định đại lực

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •