kết quả từ 1 tới 5 trên 5

Ðề tài: Những con người kì lạ Việt Nam

  1. #1

    Arrow Những con người kì lạ Việt Nam

    Người phụ nữ 10 năm không ăn cơm


    Bà là Võ Thị Huệ Thu, 49 tuổi, ở ấp Đông, thị trấn Vĩnh Bình, huyện Gò Công Tây (Tiền Giang). Thực phẩm hằng ngày của bà là trái cây, nước lã, nước dừa, chủ yếu là chuối, đọt lang luộc, rau sống.
    Dù đã gần 50 tuổi nhưng da dẻ của bà vẫn còn hồng hào, ít nếp nhăn. Bà Thu kể: “Cách đây gần 10 năm tự nhiên tôi bị đau một bên đầu lan xuống đến tay chân nhức mỏi. Chồng đưa tôi đi điều trị khắp nơi nhiều tháng trời nhưng không khỏi. Mỗi lần ăn cơm vào thì bị nghèn nghẹn ở cổ nuốt không vô. Rồi từ đó tôi không thích ăn cơm nữa nên chuyển sang ăn chuối, rau, thỉnh thoảng ăn bún".


    10 năm nay bà Thu chỉ sống bằng rau củ, hoa quả. Ảnh: Phapluattp.

    Nhưng khi ăn bún vào cơ thể cũng cảm thấy khó chịu nên bà Thu cũng bỏ luôn mà chuyển hẳn sang trái cây và rau xanh, sức khỏe cũng dần hồi phục nên không chạy chữa gì nữa.

    Ông Bé Sáu, chồng bà, thổ lộ: “Đưa vợ tôi đi điều trị rất nhiều bệnh viện, các bác sĩ cho là rối loạn tiêu hóa cho thuốc uống kèm thuốc giảm đau nhưng không hết bệnh. Bà con nghi ngờ vợ tôi mắc bệnh này bệnh nọ, chỉ đâu đi đó tốn kém tiền của mà bệnh tình vẫn không khỏi. Từ khi ăn trái cây, uống nước dừa thì thấy sức khỏe hồi phục nhưng vợ tôi rất ít ngủ và chỉ thích ngủ một mình”.

    Những người hàng xóm cũng xác nhận từ lâu lắm rồi không thấy bà Thu ăn cơm. Chị Nguyễn Thị Hằng, người gần nhà bà Thu, cho biết thỉnh thoảng thấy bà mua về ít trái cây, chủ yếu là chuối để ăn. Dù không ăn cơm nhưng thấy bà Thu vẫn khỏe mạnh, nhanh nhẹn, đảm đang việc nhà.

    (Theo Phapluattp)

  2. #2

    Mặc định

    Người đàn bà ăn đá lạnh thay cơm

    Tại Thừa Thiên - Huế có một phụ nữ suốt ngày ăn đá lạnh thay cơm suốt 2 năm qua, và người chồng đã bỏ chị vì suốt ngày thấy vợ làm những điều quái dị.
    Tôi gặp người phụ nữ này khi chị đang ngồi ăn cả rổ đá lạnh bên quán nước chè ở 52 đường Đoàn Hữu Trưng, TP.Huế. Hỏi ra mới biết chị tên là Hà Thị Bảy, năm nay 48 tuổi, quê quán ở tổ 6, làng La Chữ, phường Hương Chữ, thị xã Hương Trà.

    Người kỳ lạ ở làng

    Chúng tôi tìm về quê hương của người phụ nữ kỳ lạ này, vừa đến đầu xóm, chị Đặng Thị Thùy Trang - hàng xóm nhà chị Bảy - nói, chuyện đó với hàng xóm là bình thường mà. Chưa dứt lời, bà Lê chủ quán nước giải khát gần nhà chị Bảy xen vào: "Ui giời, cái chuyện nó ăn đá thay cơm là chuyện bình thường, tui biết lâu lắm rồi, ban đầu tui cứ nghĩ nó khát nước thì ăn, nào có biết nó ăn như nghiện vậy đâu".


    Từ 2 năm nay chị Hà Thị Bảy ăn đá lạnh thay cơm

    Bà Hà Thị Rê cùng làng La Chữ kể về "nhà con Bảy": "Nhà nó tội lắm, cả gia đình đều bị tật nguyền, hắn bán chổi ở chợ được thời gian rồi thấy có biểu hiện lạ, suốt ngày ăn đá thay cơm, người chồng thấy vợ kỳ quái quá không dám ở cùng nên cũng bỏ. Chú cứ chạy thêm một đoạn nữa, hỏi nhà con Bảy gần hợp tác xã ai chả biết".

    Bên ấm trà nóng, ông Hà Văn Út, Trưởng thôn La Chữ tiếp lời: "Cách đây mấy năm, chị Bảy đi bán chổi kiếm sống, hàng ngày vẫn có tiền lo cho con, cho chồng, từ ngày chồng bỏ cũng là lúc Bảy chuyển đi ở nơi khác, thỉnh thoảng chúng tôi mới gặp một lần. Việc chị Bảy ăn đá lạnh thay cơm thì tôi cũng mới nghe chứ chưa biết thực hư thế nào, nhưng nếu thực như vậy thì lạ quá".

    Rồi chúng tôi cũng gặp chị Bảy. Đó là một phụ nữ gầy như một cây củi khô, làn da xanh dớt như tàu lá, mặt hốc hác. Nghe hỏi chuyện, chị Hà Thị Bảy kể ngay: "Hai năm nay, hễ cứ đưa cơm vào miệng là tôi lại nôn ra. Dạo đầu, đi ăn cưới, tiệc tùng thấy tôi không ăn gì mà cứ thích nhai đá viên, nhiều người nghĩ tôi giận gì với gia chủ nên không ăn. Sau này ở La Chữ ai cũng biết tôi ăn đá lạnh thay cơm. Ai không tin thì cứ thử sống với tôi một thời gian rồi sẽ biết, chuyện này có gì mà phải giấu chứ".

    Ngày phát hiện chị ăn đá thay cơm, gia đình ép chị ăn thì chị trệu trạo nhai một hai muỗng cơm rồi lại nôn thốc nôn tháo ra hết. Mà lần nào đụng đến cơm hay thức ăn thì lại là như vậy. Hoảng quá, gia đình chị mua thử hoa quả về cho chị ăn thay cơm thì chị lại ăn no được".

    Nghĩ mãi vẫn không có kế sách gì cho chị Bảy, em trai chị vội vàng khăn gói đưa chị lên Bệnh viện Trung ương Huế, ra Hà Nội khám. Thế nhưng, đi mấy bệnh viện các bác sĩ đều khẳng định chị hoàn toàn khỏe mạnh, không có bệnh gì. Nhiều người trong làng thấy vậy cho rằng, chị Bảy hành xác, bị người âm nhập vào. Suốt từ bấy đến nay đã 2 năm. Căn bệnh lạ lùng đã biến Bảy từ một cô gái béo tốt, khỏe mạnh trở thành "bộ xương di động".

    Nghe tin có nhà báo đến, nhiều người hàng xóm cũng túm tụm đến góp chuyện. Chị Đặng Thị Thùy Trang sống kề bên nhà chị Bảy chen vào: "Trước đây nó nặng đến 50kg, nhưng một thời gian ai nhìn nó cũng sợ vì nó gầy quá. Mọi người cứ tưởng nó bệnh gì, nhưng sau khi biết chuyện ai nhìn cũng thương".

    Chị Thùy Trang kể: Nhiều hôm mới sáng ra đã thấy Bảy mang xoài xanh ra làm bữa sáng mà phát sợ. Ngày chị ấy mới bị bệnh lạ đời ấy, tôi phải mua cả bịch xoài nhét vào tủ lạnh cho chị ăn dần. Thậm chí, quả chanh chua như vậy mà chị cũng ăn được cả tuần. Tôi sợ chị ăn chua nhiều quá sẽ hỏng dạ dày nhưng không cho chị ăn thì làm sao. May mắn đi khám bác sĩ bảo, nó không mắc bệnh gì".

    Ân nhân của những mảnh đời tan vỡ

    Chuyện người phụ nữ 48 tuổi ăn đá lạnh thay cơm nhưng suốt ngày đi hòa giải giúp các cặp vợ chồng hạnh phúc suốt 2 năm nay khiến nhiều người nể phục.

    Hàng ngày, chị dậy từ rất sớm, băng qua các con đường khắp thành phố Huế, ở đâu có chuyện bạo hành, to tiếng là ở đó có chị. Chị làm với cái tâm của một con người, với chị những việc làm này rất có ý nghĩa để người dân hiểu rằng chị không phải bị điên, hay thiểu năng trí tuệ như có người khác nghĩ về chị. Chị Hà Thị Bảy tâm sự: Đã 2 năm nay, nghe ở đâu có vợ chồng đánh đập hoặc hục hoặc, tôi cũng tìm đến cả. Tôi dùng lời khuyên răn người khác, để họ hiểu rằng, cuộc sống hạnh phúc không dễ gì có được. Hôn nhân là cái thòng lọng, nhưng trách nhiệm là phải cả hai để níu giữ hạnh phúc gia đình.

    "Thật kỳ lạ, cứ hễ có cặp vợ chồng nào đòi ly dị, chia tay thì khi có cô Bảy vào khuyên răn họ đều nối lại hạnh phúc. Cũng là một lời nói thôi, nhưng dường như ở chị có một năng lực siêu nhiên khác thường, một sức mạnh khác thường đến từ từ trường cộng hưởng" - chị Gia Như ở phường Thủy Dương, thị xã Hương Thủy, một người vừa được chị khuyên khỏi ly dị chồng cho biết.

    Không riêng chị Gia Như, hoàn cảnh của anh Kim Quân cũng là một ví dụ, khi đỉnh điểm mâu thuẫn vợ chồng đến cao trào, họ đã viết đơn ly dị, trong thời gian chờ tòa thụ án, sau những lần hòa giải tại tòa bất thành, tình cờ chị Bảy đi ngang qua, biết chuyện nên đã vào khuyên giải. Không ngờ sau đó cả hai đã thay đổi ý định ly dị. Hiện họ về sống lại với nhau trong một căn nhà nhỏ trên đường Nguyễn Tất Thành, TP.Huế.

    Khi được hỏi vì sao lại chọn công việc "bán bọt nước miếng" này để mưu sinh, chị Bảy bảo: Cuộc đời tôi có gì mà phải mưu sinh, chồng đã bỏ, con cái thì bà nội lo, tôi lại không phải lo chuyện cơm áo, gạo tiền... Với tôi, hàng ngày chỉ cần có nước đá ăn là đủ.

    Khi được chúng tôi đưa hình ảnh, đoạn băng về người phụ nữ trong xã ăn đá thay cơm, ông Cao Thọ Thành - Phó Chủ tịch phường Hương Chữ cho rằng: Nếu quả thật như vậy thì đó là chuyện lạ ở địa phương. Còn PGS - TS Đoàn Phước Thuộc - Phó Giám đốc Bệnh viện Trường Đại học Y Dược Huế cho biết: "Với những biểu hiện như trên có thể thấy, chị Bảy không phải bị bệnh mà đây là một hiện tượng hết sức lạ, lạ là vì khả năng thần kỳ của con người không cần ăn mà vẫn sống sót. Từ xưa đến nay, những hiện tượng như thế gọi là hiện tượng lạ, rất khác thường".

    Người mắc chứng bệnh chán cơm như chị Hà Thị Bảy (Huế) cũng từng được báo chí và y học ghi nhận nhiều ở Việt Nam, như trường hợp của chị Võ Thị Huệ Thu, 49 tuổi, ở ấp Đông, thị trấn Vĩnh Bình, Gò Công Tây (Tiền Giang). Suốt 10 năm trời chị "nói không" với cơm, hàng ngày chỉ uống nước lã, nước dừa, ăn trái cây, chủ yếu là chuối, đọt lang luộc, rau sống.

    Dù vậy, chị Thu vẫn khỏe mạnh, nhanh nhẹn, đảm đang việc nhà. Một trường hợp khác là bà Nguyễn Thị Lúa (75 tuổi, Tam Bình, Vĩnh Long), sau đợt ăn cơm vào lại nôn ra, ruột đau như cắt, ho sặc sụa suýt chết, bà không đụng tới một hạt cơm suốt 46 năm trời. Mỗi khi đói, bà Lúa hái vài trái cóc, ổi ăn, uống mấy ly nước lọc để có cảm giác no như đang ăn cơm. Còn ông Phan Tấn Lộc (SN 1944, TP.Cần Thơ) lại chọn... trà đá thay cơm, đến nay đã hơn 25 năm.

    ( theo Dantri.com.vn)

  3. #3

    Mặc định

    Một phụ nữ gần 40 năm không ăn cơm

    Từ năm 28 tuổi tới nay, bà Nguyễn Thị Lúa (thường gọi Út Lúa, 67 tuổi - trú tại số 143 tổ 11 ấp Danh Tấm, Hậu Lộc, Tam Bình, Vĩnh Long) không hề ăn hạt cơm nào mà vẫn sống khoẻ mạnh.



    Bà Út Lúa Từ nhỏ bà Út hay đau yếu. Năm 28 tuổi, bệnh gan khởi phát làm bà suy sụp. Một bác sĩ giỏi tay nghề tuyến trên chẩn đoán đúng bệnh và cứu bà thoát chết. Khỏi bệnh, mỗi lúc ăn vài miếng cơm bà bị đau bụng quằn quại và nôn thốc nôn tháo. Từ đó bà bắt đầu sợ cơm.
    Cứ hai, ba năm cơ thể bà lại đòi một thứ thực phẩm khác trừ cơm như: lương khô, mì gói, bột tinh chế, bánh tét, ổi,... Thậm chí, có tháng bà chỉ uống nước chanh, nước đường mà vẫn sống khỏe.

    Từ khi khỏi bệnh, công việc của bà vẫn bình thường. Bà là một thợ may có tiếng trong vùng từ năm 16 tuổi, đủ nuôi sống cả gia đình. Thời "vàng son" này kéo dài gần 10 năm sau thời điểm bà "tuyệt thực" cơm. Khi vào mùa, đồ làm không xuể, bà ngồi cả ngày lẫn đêm may đồ cho khách dù trong bụng không có một hạt cơm.

    Lạ hơn là hiện nay khẩu phần của bà ít hơn trước nhưng sức khoẻ tốt hơn. Bà có thể lao động không khác gì một người thợ phụ hồ, rồi một mình phơi cất lúa... Hiện tại mỗi ngày bà chỉ ăn một gói mì loại thông dụng hoặc một đĩa rau xanh và không tăng số lượng.

    Theo ANTG (bài báo từ năm 2005 )

    Việt Báo (Theo_Tien_Phong)

  4. #4

    Mặc định

    Những người hàng chục năm không ăn cơm

    Xahoi - Ở đồng bằng sông Cửu Long có một số người không ăn cơm trong hàng chục năm trời mà vẫn sống khỏe mạnh.


    Ông Phan Tấn Lộc
    Đặc điểm chung của những người này là đều sống ở thôn quê, thích ăn chay và làm việc thiện.

    Uống trà đá đường thay cơm suốt 18 năm

    Điển hình như ông Phan Tấn Lộc (68 tuổi, ngụ khu vực Bình Phước, phường Phước Thới, quận Ô Môn - TP Cần Thơ). Tuy đã cao tuổi nhưng ông vẫn còn khỏe mạnh, thừa sức chăm sóc cây cảnh quanh nhà.
    Ông kể sau khi lấy vợ, gia đình trôi dạt khắp nơi rồi về TP Cần Thơ định cư làm ruộng, vườn. Năm 22 tuổi, ông thích ăn các món chay như đậu hũ, tương… chứ không đụng tới thịt, cá.
    “Nhà tôi theo đạo Phật nên tới ngày rằm, mùng 1 là ăn chay. Riêng tôi năm 22 tuổi tự dưng hoàn toàn chỉ thích ăn chay trường chứ không muốn đụng tới món mặn. Đến năm 45 tuổi, tôi bắt đầu không ăn được cơm, dù cố nuốt” - ông Lộc kể.
    Không ăn được cơm bình thường như mọi người, ông thử chuyển sang ăn cơm cháy, có khi cả ngày chỉ ăn vài miếng mà vẫn không thấy đói.
    Ăn cơm cháy được khoảng 3 năm thì ông bỗng thèm dừa khô, mỗi ngày cạy lấy cơm của 3-4 trái dừa khô để ăn là no bụng, không hề đụng tới bất kỳ món nào khác. Ăn dừa khô được 4-5 năm thì chuyển sang khoái kẹo đậu phộng, sau đó là đậu phộng rang rồi tiếp theo là cà phê đá.
    Cũng giống như những món khác, sau mấy năm trời chỉ uống cà phê đá, ông chuyển sang món trà đá đường.
    18 năm qua, hằng ngày ông Lộc chỉ uống trà đá đường sống qua ngày mà sức khỏe không hề suy giảm, làm việc bình thường, duy chỉ có việc đại tiện thì mỗi tháng có một lần và mất hẳn chuyện gối chăn với vợ.
    Chuyện ngán cơm của ông Lộc ban đầu chỉ có người trong nhà biết nhưng sau này hàng xóm đều biết, nhiều người đồn đoán lung tung, thậm chí thêu dệt thành chuyện mê tín dị đoan nhưng dần dần không phát hiện điều gì là mê tín cả.
    Ông vẫn làm việc bình thường nên gia đình cũng không nhờ y học can thiệp. Cách đây vài năm, trong một lần ông mắc bệnh, gia đình đưa đi khám.
    Khi siêu âm dạ dày, bác sĩ phát hiện thành ruột và dạ dày của ông không hề có thức ăn cũng như những mảng bám của thức ăn như người bình thường. Từ đây, chuyện chán cơm của ông lan rộng, gia đình đưa đi TPHCM để chữa trị nhưng bác sĩ “bó tay”.
    Cũng theo ông Lộc, chưa nói đến tiền bạc và thời gian, việc điều trị của ông cũng đã tốn kém lắm nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.

    Bà “Lúa” chê cơm


    Bà Nguyễn Thị Lúa

    Tại ấp Danh Tấm, xã Hậu Lộc, huyện Tam Bình - Vĩnh Long có bà Nguyễn Thị Lúa (còn gọi là Út Lúa) không ăn cơm gần 36 năm nay. Khi đến thăm, chúng tôi thấy tuy đã 74 tuổi nhưng trông bà còn rất nhanh nhẹn, da dẻ hồng hào, miệng lúc nào cũng cười.
    “Do theo đạo Phật, mẹ hay ăn chay nên tôi tập ăn theo và từ năm 20 tuổi trở đi, tôi đều ăn chay”- bà Lúa kể và cho biết thêm là vào khoảng năm 1960, bà bị bệnh suy gan, chạy chữa đủ cách vẫn không khỏi.
    Đến khoảng năm 1976, trong một lần mắc bệnh không ăn cơm cháo gì được, đến khi hết bệnh thì mất luôn cảm giác thèm cơm, thậm chí nhai cơm vào là nôn ra ngay. Vì thế, bà phải bỏ cơm đổi sang bánh mì, mì gói… và uống sữa. Cứ thế, 36 năm nay bà đã không đụng tới hạt cơm nào.
    Một ngày bà ăn 2 lần gồm sáng và trưa, buổi chiều và tối không ăn gì. Buổi trưa, bà hái rau trong vườn nhà luộc chấm nước tương để ăn.
    Chồng mất hơn 40 năm nay, không con cái nên bà Lúa sống với một người cháu.
    “Tôi có mấy đứa cháu ở TPHCM, chúng nó bảo lên đó nó chăm sóc cho nhưng tôi không chịu. Ở TP xe cộ ồn ào, đâu như ở quê thanh tịnh và mát mẻ, buổi sáng đi tập thể dục nên không sợ bệnh tật gì cả” - bà Lúa bày tỏ.
    Tuy tuổi cao nhưng bà thường tham gia nhiều việc thiện ở chùa. Đám cưới, đám giỗ của hàng xóm cần nấu đồ chay là bà hăng hái tham gia nấu phụ. “Năm rồi, còn sáng mắt đọc được chữ nhỏ chứ bây giờ mắt yếu lắm, phải đeo kính mới thấy. Tuy ăn không đủ chất nhưng tôi vẫn thường xuyên lên ký” - bà cười vui.

    Chỉ ăn trái cây

    Người mắc chứng bệnh chán cơm từng được y học ghi nhận nhiều ở nước ta. Chẳng hạn như trường hợp của bà Võ Thị Huệ Thu (49 tuổi, ngụ Tiền Giang) suốt 10 năm liền không ăn cơm và thức ăn mà thay vào đó là trái cây, nước lã, nước dừa, chủ yếu là chuối, đọt lang luộc, rau sống. Tuy không ăn cơm nhưng bà Thu vẫn khỏe mạnh, nhanh nhẹn, đảm đang việc nhà.
    Tại thôn Cửa Hà 1, xã Cẩm Phong, huyện Cẩm Thủy - Thanh Hóa cũng đã ghi nhận trường hợp chị Nguyễn Thị Tuyến (23 tuổi) bỗng nhiên chán cơm, không ăn được nên trọng lượng cơ thể giảm xuống nhanh chóng.
    Gia đình mua thử hoa quả về cho ăn thay cơm thì thấy Tuyến ăn no được và không bị nôn nên mùa nào có quả gì nhiều thì dùng để làm đồ ăn thay cơm. Gia đình đưa chị đi khám hết bệnh viện này đến bệnh viện khác nhưng vẫn không rõ nguyên nhân.

  5. #5

    Mặc định

    Người cưu mang ông Được: Nuôi kẻ không nhà và thai phụ không chồng

    (Dân trí) - “Tính bố em vậy, nhà không có ăn nhưng ai tới nhờ đều giúp. Nếu tính cả bác Được thì từ trước đến nay bố em nuôi đến gần 30 người. Cứ hễ ai lang thang, không nhà, cần nơi tá túc là ông nhận tất”, anh Tài nói về bố mình.
    Nuôi gần 30 người dưng




    Với bản tính quá nhân hậu, ông Đào bị nhiều người xem như kẻ gàn dở (ảnh: Viết Hảo)
    Trong số những người mà ông Đào cho tá túc, nuôi dưỡng có những người già như ông Được, lang thang cơ khổ nên thân tàng ma dại, ngớ ngẩn. Có cả thanh niên lang thang, lai lịch không rõ ràng, đi tứ xứ tìm kiếm việc làm mà chưa có nơi ở; lại có cả những cô mang thai mà không chồng... Bởi thể, làng xóm không chỉ gọi ông Được là ông Năm Khùng mà cả ông Đào họ cũng xem như là người gàn dở, đầu óc "có vấn đề".

    Với trường hợp ông Phan Hữu Được, khi ông lang thang đến xứ này, người ngợm bẩn thỉu, ngơ ngẩn, ai cũng sợ mà tránh xa. Hình như ông còn bị đánh nên lần đầu tiên gặp ông Được, ông Đào thấy một bên mặt của ông Được bầm tím, máu me be bét. Thế mà ông lại đến kéo ông Được về nhà mình, cho cơm ăn, cho tắm giặt và chăm sóc vết thương cho ông đến ngày mạnh khỏe.

    Khi khỏe lại, ông Được mới nắm tay ông Đào nhận làm anh Hai và xin tá túc. Ông Đào cũng vui vẻ đồng ý. Cái tính khí quá phóng khoáng, nhân hậu và không sợ phiền lụy ấy của ông khiến hàng xóm vừa cảm phục, vừa thấy có chút... khác người.



    Noi gương bố, vườn nhà anh Tài lúc nào cũng mắc sẵn võng cho khách không nhà qua đêm
    Anh Tài bảo: “Bố em chẳng để ý gì đến lời thiên hạ. Có năm trong xã xuất hiện một chị không chồng mà chửa. Gia đình chẳng cho chị ấy sinh mà chị nhất quyết sinh con nên bị đuổi ra khỏi nhà. Thế là bố em kéo chị ấy về nhà mình nuôi đến khi mẹ tròn con vuông. Đến thế mà ông còn chẳng ngại thì để ý gì đến lời mọi người đàm tiếu!”.

    “Làm chuyện gàn dở coi chừng rước vạ vào thân”

    Khi hỏi hàng xóm về ông Đào, nhiều người khen ông tính tốt, hay giúp người. Nhưng cũng có người bảo: “Cái ông ấy làm chuyện gì đâu không. Cái nhà rách mà cứ nhận cho người lạ vào ở. Người này đi người khác lại đến. Cả mấy ông già lang thang, tâm thần cũng nhận mà chẳng sợ gì!”.

    Anh Tài kể: “Cũng nhiều người khuyên bố em là làm chuyện gàn dở thế coi chừng rước vạ vào thân. Nhưng bố em mặc kệ, cứ ai tới xin tá túc là ông lại cưu mang. Nhà có gì thì mọi người ăn nấy, ai có sức thì đi làm tự kiếm tiền tiêu riêng”.



    Căn nhà gạch chưa trát vữa mà anh Tài vay tiền xây chưa trả hết lúc nào cũng đông khách
    Và lời tiên đoán của hàng xóm cũng chẳng sai. Trong suốt nhiều năm cưu mang hàng chục người dưng của mình, ông Đào gặp không ít cảnh trớ trêu. Anh Lê Mạnh Đạt, em cột chèo với anh Ngô Đức Mạnh (con trai đầu của ông Đào) kể: “Nhiều người gọi bác Đào nhà tôi là bố nuôi lắm. Nhưng được 1 thời gian, kiếm được công ăn việc làm tử tế rồi thì đi đâu mất hút, chẳng mấy khi trở về thăm ông. Có người còn ngọt nhạt mượn vàng, mượn tiền ông dành dụm rồi đi mất. Có người ghé vào mượn cái áo mới, cái xe đạp đi công chuyện rồi đi luôn. Thế mà ông chả than phiền gì, cứ ai sa cơ thất thế lang thang đến đất này nghe tiếng ông vào ở nhờ là ông nhận tất”.

    Noi gương bố, nhà anh Mạnh, anh Tài cũng đều trở thành nhà trọ miễn phí cho nhiều khách lạ đến tá túc khi họ lang thang đến vùng biên này tìm kiếm công việc sinh nhai. Anh Mạnh kể: “Có lúc nhà tôi đông người quá, mà lại toàn đàn ông nên chính quyền xã tới hỏi, bảo tôi chứa chấp người bất hợp pháp”.



    Trong nhà anh Tài dành ra 1 phòng cho khách tá túc. Khi còn ở nhà anh, ông Được cũng ngủ ở phòng này
    Nhưng anh Tài lại là người mà những thanh niên lang thang “ưng ý” nhất, kể cả ông Được. Khi ông Đào lên Đăk Lăk làm việc, ông Được rất thích ở với anh Tài. Anh Tài bảo: “Ngày nhỏ đói khổ quá em cũng bỏ nhà đi lang thang mấy năm nên em hiểu nỗi khổ cực của người lang thang”. Nói về chuyện “nuôi ong tay áo, nuôi trộm dòm nhà”, anh Tài cười xòa bảo: “Nhà em thì có cái gì đáng giá mà sợ trộm cắp!”.

    (theo Dân trí)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện ma có thật: Đất độc [Full] - VOZer
    By whyhandsome15 in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 21
    Bài mới gởi: 22-01-2014, 10:29 AM
  2. Tôi đang tiếp xúc: những người trong thế giới vô hình
    By vo minh cau dao in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 24
    Bài mới gởi: 17-02-2013, 03:14 PM
  3. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 25-01-2013, 10:16 AM
  4. Trả lời: 12
    Bài mới gởi: 20-04-2012, 09:16 AM
  5. Trả lời: 7
    Bài mới gởi: 24-11-2011, 12:30 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •