Trang 2 trong 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 Cuối cùngCuối cùng
kết quả từ 21 tới 40 trên 45

Ðề tài: Làm công quả ở chùa có phước không?

  1. #21

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi banconong Xem Bài Gởi
    có mấy người làm công quả trong chùa mà còn chia phe chia cánh , ăn ít ăn nhiều , chiếu trên chiếu dưới nhìn thấy thật là mệt .
    Chúng ta khi đến với đạo Phật thì cũng giống như người đi học vậy. Người thông minh học giỏi thì có cơ hội thành tài đậu bằng tiến sĩ, người kém thông minh và lười biếng thì thành quả học tập nhận được tương xứng với khả năng của mình. Cũng vậy những người kiếp trước không có tu và làm điều ác nên kiếp này nghèo và không tu được nên họ đến chùa làm công quả là để giúp cho môi trường đạo đức PP phát triển để giúp cho chư tăng ni tu hành thì theo nhân quả chắc chắn sẽ có quả tốt rồi, việc làm của họ cũng giống như người giúp xây cầu đắp đường cho học sinh đi học vì học sinh đi học sẽ mở mang dân trí có công ăn việc làm lợi ích cho gia đình và xã hội, nếu học sinh không có điều kiện học thì thất học nên nghèo đói sinh ra trộm cướp...Còn mấy người vô chùa làm công quả mà chia phe cánh tranh đua thì cũng giống như học sinh đến lớp không biết nhiệm vụ của mình là đi học mà chỉ lo quậy phá thì các đạo hữu chúng ta chỉ nên thương xót cho những người kém hiểu biết này vì chung sanh vô minh mà. Không phải vì những học sinh kém mà ta chê thầy cô chê ngôi trường là lừa đảo.

  2. #22

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi tam_ha Xem Bài Gởi
    Chúng ta khi đến với đạo Phật thì cũng giống như người đi học vậy. Người thông minh học giỏi thì có cơ hội thành tài đậu bằng tiến sĩ, người kém thông minh và lười biếng thì thành quả học tập nhận được tương xứng với khả năng của mình. Cũng vậy những người kiếp trước không có tu và làm điều ác nên kiếp này nghèo và không tu được nên họ đến chùa làm công quả là để giúp cho môi trường đạo đức PP phát triển để giúp cho chư tăng ni tu hành thì theo nhân quả chắc chắn sẽ có quả tốt rồi, việc làm của họ cũng giống như người giúp xây cầu đắp đường cho học sinh đi học vì học sinh đi học sẽ mở mang dân trí có công ăn việc làm lợi ích cho gia đình và xã hội, nếu học sinh không có điều kiện học thì thất học nên nghèo đói sinh ra trộm cướp...Còn mấy người vô chùa làm công quả mà chia phe cánh tranh đua thì cũng giống như học sinh đến lớp không biết nhiệm vụ của mình là đi học mà chỉ lo quậy phá thì các đạo hữu chúng ta chỉ nên thương xót cho những người kém hiểu biết này vì chung sanh vô minh mà. Không phải vì những học sinh kém mà ta chê thầy cô chê ngôi trường là lừa đảo.
    Nếu có 10 nút thanks là tui sẽ dành cho huynh. Thanks thanks...

  3. #23

    Mặc định

    mình có ý kiến góp ý cho vui :
    1-làm công quả thuộc về bố thí nội tài (dùng công sức chính mình)-->tu chánh nghiệp--> có phước.
    2-luôn quan sát ,luôn biết rõ,luôn tỉnh giác--->tu chánh niệm--->có công đức.
    (1)+(2):khi làm công quả thì luôn tỉnh giác ,luôn biết rõ,luôn tỉnh giác từng hành động--> đầy đủ phước và công đức-->hay còn gọi là phước huệ song tu.

  4. #24

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi tran thanh luan Xem Bài Gởi
    mình có ý kiến góp ý cho vui :
    1-làm công quả thuộc về bố thí nội tài (dùng công sức chính mình)-->tu chánh nghiệp--> có phước.
    2-luôn quan sát ,luôn biết rõ,luôn tỉnh giác--->tu chánh niệm--->có công đức.
    (1)+(2):khi làm công quả thì luôn tỉnh giác ,luôn biết rõ,luôn tỉnh giác từng hành động--> đầy đủ phước và công đức-->hay còn gọi là phước huệ song tu.
    Có bài kê Quét Lá

    "Thường tảo già-lam địa
    Thời thời phước huệ sanh
    Tuy vô tân khách chí
    Diệc hữu Thánh nhân hành."

    Nghĩa là:

    "Thường quét đất sân chùa
    Phước huệ luôn luôn sanh trưởng
    Tuy không du khách đến viếng
    Cũng có Thánh nhơn đi qua."

    một việc đơn giản là quét lá sân chùa, quét lá trong chánh niệm đầu óc không nghĩ lang mang, quét kỹ càng từng hốc cây, bờ đá, quét lá chùa cũng là làm trang nghiêm cảnh chùa (tức là làm đẹp cảnh chùa), làm cho bức tranh chùa đẹp hơn, càng huân tập, càng quét lá chánh niệm càng tăng trưởng. thì thời thời phước huệ sanh, công đức - phước đức vẹn toàn

  5. #25

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi tamtinh88 Xem Bài Gởi
    Tu Phước là giúp người làm này làm nọ , có lợi ích cho xã hội , bố thí chẳng hạng vv.vv
    Tu Công đức là từ những việc đó mình học được gì , từ đó tâm tánh ta chân thật , lương thiện hơn ,
    Tu phước= là làm phước ,tu công đức =nghĩa là trau dồi đạo đức :hee_hee:để làm gì vậy ???chi vậy để cầu phước :hee_hee:

    phước là gì???
    Last edited by minh đài; 02-03-2013 at 06:09 PM.
    rose4rose4 Chúc mọi người vạn sự bình an

  6. #26

    Mặc định

    Người đi làm công quả được gì?
    05/12/2011 0800 Giác Hạnh Hoa
    image

    Có lẽ không một nhà ăn nào ở đất nước Việt Nam lại phục vụ “đắt hàng” như nhà bếp của Chùa Hoằng Pháp trong những ngày tu Phật thất, khóa tu mùa hè, đặc biệt là khóa tu một ngày tại chùa này .

    Để phục vụ cho một bữa ăn sáng và trưa cho khoảng từ ba ngàn đến tám ngàn người ăn thì quả thật là một điều khó có thể tin được, nếu bạn không tận mắt chứng kiến, tận tay mình làm. Mặc dù chỉ là đồ chay nhưng khối lượng công việc thì quả thất là khổng lồ. Ngoài các Sư Thầy còn có khoảng vài chục người làm công quả ở tại chùa phải dậy từ ba giờ sáng, còn có khoảng vài chục người thay vì ngồi trên chùa nghe giảng pháp thì họ đã tình nguyện xuống bếp để phục vụ.

    Bữa sáng thì ăn đơn giản hơn, có lần chỉ là tô mì, có sáng thì là một ổ bánh mì kẹp nhân chay. Đơn giản vậy đó nhưng để thu dọn và rửa tô, đũa muỗng cho bữa sáng cũng phải cả trăm con người phục vụ.

    Bữa trưa chỉ là cơm chay đơn giản nhưng cũng phải có đủ đến bốn, năm món ăn. Nồi để nấu cơm cho bữa trưa là những thùng Inox đường kính 1mét, cao hết khổ 1,2mét là 20 thùng, kèm theo khoảng 15-20 khay cơm có đường kính 1,2mét cao 0,1 mét nữa. Rau, đậu thì có lẽ phải trên 100 rổ, toàn những rổ lớn đến trên 0,5m .Chậu để đựng đồ ăn lớn nhất thì cũng phải trên 0,7 m khoảng trên 50 chậu như vậy. Còn nồi, xoong, chảo, chén, tô, đũa, muỗng thì ôi thôi không thể nào mà đếm cho xuể, đó là 70% là cơm và thức ăn được bới vào hộp rồi đó.

    Vậy mà mọi việc vẫn diễn ra tốt đẹp, vẫn đâu vào đấy, chu đáo, tận tình, ngon miệng, sạch sẽ, gọn gàng, an toàn, chưa một ai ăn xong bữa trưa ở đây trong suốt bao năm qua mà bị ngộ độc bao giờ.

    Một điều rất đặc biệt là không thấy có ai chỉ huy, vậy mà hơn trăm con người vẫn làm việc miệt mài, không ngơi tay, không ai đùn đẩy việc cho ai, ai cũng làm việc với một trách nhiệm cao nhất. Người làm công quả ở đây có Nam, Nữ từ người già bảy, tám mươi tuổi đến trẻ em tám chín tuổi ( người già thì ngồi sắp từng đôi đũa ra ống, xếp gọn loại nào ra loại đó, tô, chén, muỗng ra từng ô, từng rổ, trẻ ăn xong thì phụ cùng người lớn nhặt, dồn cơm thừa lại, các vỏ hộp xếp gọn lại cho vào thùng rác).

    Ai cũng làm việc trong im lặng, ai cũng vừa làm vừa nghe pháp hay khi đến lúc niệm Phật mọi người cũng lẩm bẩm niệm theo ( hệ thống truyền thanh ở đây rất tốt).

    Có người đã đi làm công quả ở chùa rất nhiều năm rồi, cũng có người thì là mới toanh. Điều thú vị là có rất nhiều Nam, Nữ thanh niên thay vì ngồi trên chùa nghe pháp thì họ lại xuống phụ công việc cho nhà bếp.

    Công việc nặng nhọc nhất ngoài các Sư Thầy và một số Phật Tử đứng trực tiếp nấu trong điều kiện nóng bức, khói, lửa (ngoài gas, điện, có cả đun bằng củi) các thầy phải đứng bếp suốt từ ba giờ sáng đến mười giờ, cả người các thầy ướt đầm mồ hôi. Có thầy thì vác cả những thùng bự nặng lắm. Thứ nữa là những người làm công việc rửa nồi, xoong ,chảo… nhiều người quần áo ướt nhèm. Vậy mà không thấy ai tỏ vẻ mệt nhọc, không một tiếng than mệt.

    Mỗi lần đi lao động ở chùa về, ai cũng bảo là khi làm thì không thấy mệt, nhưng khi về đến nhà mới thấy toàn thân dã rời thật, hai bàn tay thì nhăn và nhợt nhạt do phải tiếp xúc và ngâm lâu trong dầu rửa chén, hay thâm đen lại do nhặt rau, cọ nồi (dù có bao tay nhưng cũng không tránh khỏi) các móng tay đẹp đẽ là thế cũng gãy tiêu luôn, sáng ra đến chỗ làm gõ trên bàn phím các ngón tay vẫn còn đau nhức, nhưng được cái tối đó ngủ ngon lắm.

    Người đi lao động ở chùa (theo nhà chùa gọi là làm công quả) nhưng không có lương, tất cả là tự nguyện, không có ai ép buộc cả. Có người làm vì ý nghĩ muốn đóng góp sức nhỏ bé của mình cho khóa tu được an lạc. Những người là Phật tử thì không vì lý do nào cả, chỉ mong muốn là có sức khỏe để được phục vụ mãi. Có người thì cho rằng mình đã có quá nhiều phương tiện và điều kiện truyền thông hiện nay để nghe Pháp bất cứ lúc nào vì vậy mình đi phụ việc nhà bếp để dành cho người khác được thảnh thơi ngồi nghe Pháp.

    Nhưng có người đi chùa làm công quả là để tu cho chính mình.

    Thật vậy.

    Bởi vì khi đã đi làm công quả thì không nhất thiết phải đúng chuyên môn, bằng cấp đã học nhất là những công việc phục vụ tại nhà bếp, dọn vệ sinh trong chùa thì lại càng không. Đâu có cần phải chức danh, chuyên môn gì mới làm được. Tâm lý chung của nhiều người cho rằng mình là doanh nhân, hay quan chức, kỹ sư, bác sĩ, người nhà giầu, người nổi tiếng, người của công chúng… sao lại đi làm những việc lặt vặt, thấp kém này. Việc này cần thì mình hô một tiếng hay bỏ ra ít tiền là mọi việc sẽ có người làm xong hết.

    Có người nổi tiếng lại quan niệm rằng một giờ đồng hồ của mình bỏ ra có thể thu về hàng tiền triệu thì tại sao lại đi làm vài tiếng công quả ở chùa, thay vì phải trực tiếp làm thì mang tiền triệu, triệu đó ra làm công quả tốt hơn, kinh tế hơn, hiệu quả hơn gấp bao nhiêu lần. Suy nghĩ đó đúng, không có gì sai cả nếu tính về hiệu quả kinh tế, hơn nữa lại được tiếng tăm càng nổi hơn. Còn khi làm lao động những việc vặt ở chùa thì đâu có ai biết đến. Nếu đề làm một cuộc trưng cầu thì có thể tới 95% chọn cách làm công quả của những người có chức danh trong xã hội đều sẽ chọn cách làm bằng dùng tiền hay sai bảo người khác làm… mà không chọn cách đích thân mình làm.

    Nhưng đúng là chỉ đến khi đích thân mình làm công quả tại chùa mình mới là người đang tập tu. Bởi vì khi đó trước hết trong đầu mình không còn tính toán một giờ mình làm sẽ được bao nhiêu tiền, cũng không có ai cung kính thưa gửi, không ra lệnh được cho ai, không có ai để sai bảo, không hạch sách ai được, không mặt đỏ, trợn mắt quát tháo ai, cũng không ai nịnh bợ mình, không ai đưa rước, không ai biết đến mình là ai, không có ai biếu bổng lộc, mà cũng không có gì để tham ô, không có ai nâng ly ca tụng, bữa ăn cũng không có sơn hào, hải vị …

    Lần đầu tiên mà đi làm công quả thì rất lấy làm khó chịu đã không ra lệnh được cho ai lại thỉnh thoảng còn bị có người nhờ giúp (cũng rất ít thôi). Nhưng mỗi tháng một buổi đi làm công quả qua đi là mỗi lần trong tâm thay đổi: từ cao ngạo, hạch hỏi, ra lệnh, hò hét, quát tháo hay bắt người khác phải cung phụng, quan tâm, và luôn cho là nhân vật quan trọng, không bao giờ biết xin lỗi cấp dưới khi làm sai… trở lên trân trọng tất cả mọi người, cảm thông, chia sẻ, bình tâm, dịu dàng, nhẫn lại, nhỏ nhen, ích kỷ cũng dần biến mất, cái tôi không còn ngự trị trong tâm …và vui vẻ ăn cả thức ăn dồn của người ăn trước còn lại một cách ngon lành( thường người phục vụ trong nhà bếp hay ăn sau cùng)…

    Cái được của người đi làm công quả là thế đấy. Nhưng cũng rất tiếc những quan chức, những doanh nhân, những người nổi tiếng… đi làm công quả trực tiếp còn quá ít ỏi.

    Chúng ta hãy trải nghiệm thử mà xem rất thú vị và kỳ diệu đấy.

    Giá như những người thành danh trong xã hội và tất cả những thanh thiếu niên, trong đời có ít nhất một lần đi làm công quả thì chắc chắn rằng xã hội này sẽ vơi bớt đi nhiều lắm những chuyện đau lòng.
    rose4rose4 Chúc mọi người vạn sự bình an

  7. #27

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi tamtinh88 Xem Bài Gởi
    Phước thì có , mà đức thì không ... A Di Đà Phật
    Thưa quý vị Phước đức nó nằm trong con người của quý vị chứ không phải đi cầu bên ngoài ,quý vị có tu có niệm phật bố thí hay công quả ,chỉ là hành trì pháp môn của mình .
    Nhằm rèn luyện cho quý vị lòng từ bi hỷ xã ,nhẫn nhịn trong tu tập chứ đâu phải để cho các quý vị cầu phước với đức ở đây
    Trên diễn đàn các quý vị đã không rèn được nỗi tâm tánh nhẫn nhịn thì các quý vị đi tìm cầu phước đức ở đâu ???
    Last edited by minh đài; 02-03-2013 at 06:32 PM.
    rose4rose4 Chúc mọi người vạn sự bình an

  8. #28

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi minh đài Xem Bài Gởi
    Tu phước= là làm phước ,tu công đức =nghĩa là trau dồi đạo đức :hee_hee:để làm gì vậy ???chi vậy để cầu phước :hee_hee:

    phước là gì???
    Minh Đài lẩn quẩn quá. Chịu khó đọc bài này nhé, sẽ rõ, bài hơi dài kiên nhẫn đọc nhé:


    Ý NGHĨA CỦA CÔNG ĐỨC VÀ PHÚC ĐỨC

    Tỳ Khưu Thích Chân Tuệ


    Khi làm các Phật sự, chúng ta thường nghĩ là được nhiều công đức và thường được tán dương đã làm được vô lượng công đức, cho nên cứ tiếp tục làm hằng năm. Chúng ta hãy dành thời gian để tìm hiểu một vấn đề khá quan trọng, đó là: "Công Ðức và Phúc Ðức khác nhau thế nào?"

    Ngày xưa, khi Tổ Bồ Ðề Ðạt Ma từ Ấn Ðộ sang Trung Hoa hoằng pháp, Ngài đến gặp Vua Lương Võ Ðế. Trong lúc luận bàn đạo lý, nhà vua hỏi: "Trẫm một đời cất chùa, độ tăng, bố thí, cúng dường, đúc chuông, tạo tượng, ấn tống kinh sách, như vậy có được công đức gì chăng?".

    Tổ Bồ Ðề Ðạt Ma trả lời một cách rõ ràng rằng: "Những việc làm ấy thực không có công đức gì cả!".

    Vấn đề này làm cho nhiều người thắc mắc, không biết tại làm sao như vậy lại không có công đức gì cả? Bởi vì, theo lịch sử ghi chép lại thì Vua Lương Võ Ðế xây cất hằng trăm ngôi chùa, độ tăng chúng tu hành rất đông, thiết trai bố thí, cúng dường, đúc chuông, tạo tượng, ấn tống kinh sách nhiều vô số kể.

    Nhà vua suy nghĩ làm như vậy tức nhiên được rất nhiều công đức, nhưng không ngờ khi đem vấn đề này ra hỏi, Tổ Bồ Ðề Ðạt Ma trả lời: Không! Tại sao vậy? Có người không hiểu giáo lý nên giải thích là: Vua Lương Võ Ðế không đích thân ra "công" thực hiện những việc làm đó, chỉ sai người khác làm, nên không có "công đức" gì cả!

    * * *
    Thời gian sau đó, có người đem sự việc này thưa hỏi Lục Tổ Huệ Năng và được Lục Tổ dạy như sau: Quả thực là không có công đức gì cả. Vua Lương Võ Ðế vì không biết Chính Pháp, nên lầm lẫn hai chữ "Công Ðức" và "Phúc Ðức"!

    Nghĩa là cất hàng trăm ngôi chùa, độ tăng chúng tu hành rất đông, thiết trai cúng dường, bố thí, đúc chuông, tạo tượng, ấn tống kinh sách, chỉ là những việc làm "bên ngoài", có ích lợi cho mọi người, những việc làm cầu phúc, nên gọi là phúc đức.

    Phúc đức có công năng giúp chúng ta giảm thiểu nghiệp chướng, tiêu trừ quả báo, để được tai qua nạn khỏi, để được may mắn và sung sướng trên đường đời, để bớt chướng ngại trên đường đạo, chứ không giúp chúng ta thoát ly khỏi vòng trầm luân sinh tử.

    Phúc đức có tính cách "hữu lậu" hay "hữu vi", nghĩa là con người hưởng phúc vẫn còn trong lục đạo luân hồi. Khi thụ hưởng hết phúc rồi thì bị đọa lạc để đền trả quả báo.

    Còn công đức là công phu tu tập "bên trong", có ích lợi cho chính mình, nhờ hành trì theo lời Phật dạy trong các kinh điển, luôn luôn niệm Phật, giữ gìn giới luật, tu tập thiền định, phát huy trí tuệ bát nhã. Nghĩa là chúng ta tu tập tam vô lậu học "Giới Ðịnh Tuệ" và tam tuệ học "Văn Tư Tu", nhằm mục đích cứu kính là: thoát ly khỏi lục đạo sinh tử luân hồi.

    Công đức có năng lực giúp chúng ta vượt qua bể khổ sông mê, chóng đến bờ giác ngộ và giải thoát. Công đức có tính cách "vô lậu" hay "vô vi", nghĩa là không còn trong lục đạo sinh tử luân hồi nữa. Công đức giúp con người chuyển hóa tâm tính từ phàm phu tục tử trở thành bồ tát, thành Phật.

    Chúng ta làm những việc như lập chùa hay góp phần xây cất chùa, tham gia phát triển chùa, phát huy các sinh hoạt, các hoạt động của chùa, của giáo hội, giúp cho mọi người khác có được cơ sở để tu học, để hành đạo, giúp cho Phật giáo có cơ hội phát triển mạnh mẽ hơn, rộng rãi hơn, vững chắc hơn, độ được nhiều người hữu duyên hơn nữa.

    Những việc làm này đem lại lợi ích cho nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ đem lại cho chúng ta thực nhiều phúc đức.

    Còn riêng bản thân mình thì không biết tu tâm dưỡng tính, không học kinh điển, không biết trì giới, không tu tập thiền định, không phát huy trí tuệ bát nhã, cho nên tất cả việc làm trên đây chỉ là những việc làm bên ngoài, có ích lợi cho nhiều người, nhưng không ích lợi cho bản thân mình về phương diện giác ngộ và giải thoát. Tại sao vậy?

    Bởi vì, tâm tham lam, sân hận, si mê bên trong chẳng những không giảm bớt mà lại có chiều hướng tăng thêm, vô minh phiền não không tan biến chút nào mà lại có phần dầy đặc hơn.

    Vì chấp chặt mình đã làm được bao nhiêu việc ích lợi như vậy, dễ có mấy ai làm được như mình, nên tâm cống cao ngã mạn, phách lối ngày một tăng thêm, mục hạ vô nhân, khen mình khinh người.

    Những việc làm khác như góp phần ấn tống kinh sách cho người khác đọc, còn mình thì không đọc, góp phần bố thí cúng dường, giúp đỡ người hoạn nạn, nghèo khó, nhưng không hiểu ý nghĩa cao cả của những việc làm đó, lại sinh tâm cầu mong được "trả công bội hậu" ở cõi thiên đàng sau này. Tất cả những việc làm đó chỉ tạo nên phúc đức mà thôi.

    Thí dụ như có người bố thí cho nhà nghèo, hoặc cúng chùa một số tiền nào đó, với tâm mong cầu được trúng số độc đắc, được buôn may bán đắt, được nhất bản vạn lợi, được thi đâu đậu đó, được gia đạo bình an, được tình duyên may mắn, được vạn sự bình yên, được muôn sự như ý, muốn gì được nấy.

    Như vậy, lòng tham lam tăng thêm quá mức thì "làm sao có công đức được!". Làm như vậy, chỉ có phúc đức hạn chế theo số tiền đã bỏ ra mà thôi. Gieo nhân nhỏ thì chỉ nhận được quả nhỏ, không thể khác được.

    Nếu như bố thí, cúng dường mà tâm không mong cầu gì cả, thi ân bất cầu báo đáp, cúng chùa để chùa có thêm phương tiện sinh hoạt ích lợi cho mọi người, giúp người để cho người qua cơn khó khăn, túng thiếu, không đắn đo, không suy nghĩ, không tính toán gì thêm nữa, chúng ta sẽ bớt đi tâm tham lam, bỏn sẻn, tăng trưởng tứ vô lượng tâm: từ, bi, hỷ, xả.

    Như vậy, những việc làm đó vừa ích lợi cho người, vừa ích lợi cho mình. Nghĩa là vừa được phúc đức vừa được công đức.

    Chúng ta hãy tinh tấn làm tất cả những việc thiện, rồi quên hết đi, không chấp chặt vào đó, để kể lể công lao, hay mong cầu phúc báo về sau, tâm cầu danh của chúng ta sẽ bớt đi, tâm chấp ngã cũng nhẹ hơn trước, thì những việc làm đó vừa ích lợi cho người và cho mình, tạo nên phúc đức và công đức vậy.

    Trong Kinh Ðại Bát Niết Bàn, Ðức Phật có dạy: "Chư ác mạc tác. Chúng thiện phụng hành. Tự tịnh kỳ ý. Thị chư Phật giáo". Nghĩa là chúng ta không làm tất cả các việc bất thiện, không làm những việc ác, tránh những việc tổn người hại vật, cố gắng làm tất cả những việc thiện, những việc ích lợi cho người khác, nhưng đừng ghi nhớ, đừng chấp chặt vào những việc ích lợi đã làm, thì tâm ý của chúng ta sẽ được thanh tịnh.

    Ðó là tu tâm dưỡng tính, đó là điều cốt yếu chư Phật mười phương ba đời muốn dạy như vậy.

    Thí dụ chúng ta đã làm những việc ích lợi cho bất cứ ai mà chấp chặt vào đó thì tâm của chúng ta sẽ bực dọc, bất an khi không được ai khen tặng hoặc không được ai đáp ứng như ý.

    Nếu như quên đi những việc thiện đã làm, giúp đỡ người với tâm "thi ân bất cầu báo đáp", thì chúng ta sẽ yên ổn, bình an, tâm của chúng ta sẽ không loạn động, không bực bội khi gặp phải người vô ơn.

    Trong Kinh Pháp Bảo Ðàn, Lục Tổ Huệ Năng dạy rằng: "Trong tâm khiêm tốn là công. Ngoài hành lễ phép là đức". Hay: "Nội cần khắc niệm chi công. Ngoại hoằng bất tranh chi đức".

    Nghĩa là "bên trong" chúng ta phải chuyên cần vận nội lực loại trừ những tâm niệm kiêu ngạo, tật đố, ngã mạn, ganh tị, đố kỵ, khen mình khinh người, để đạt được tâm niệm khiêm tốn, hạ mình, nhún nhường, tùy hỷ công đức.

    Ðồng thời, chúng ta cũng phải vận nội công để khắc phục các tạp niệm, để tâm không còn có các vọng tưởng.

    Mỗi khi tạp niệm, vọng tưởng khởi lên, chúng ta liền giác ngộ, liền nhận biết và dừng ngay, không tiếp tục theo dòng tâm thức, đi lang thang từ đông sang tây, từ quá khứ đến hiện tại và vị lai, từ chuyện này đến chuyện khác. Như vậy chúng ta có được "công".

    Ðiều quan trọng cần biết là: chúng ta đừng sợ có vọng tưởng, tạp niệm khởi lên trong tâm thức. Ai ai cũng có vọng tưởng và tạp niệm.

    Chỉ sợ chúng ta không giác ngộ, không nhận biết kịp thời, nên bị vọng tưởng, tạp niệm lôi cuốn, đi lang thang làm khách phong trần, quên mất cố hương, từ bao nhiêu đời, bao nhiêu kiếp.

    Khi dong ruổi theo các vọng tưởng, tạp niệm như vậy, tâm của chúng ta sẽ loạn động với thất tình lục dục, tức là quên mất "bản tâm thanh tịnh" sẵn có của chúng ta.

    Còn "bên ngoài" chúng ta thực hành lễ phép, cung kính, tôn trọng tất cả mọi người, bởi vì mọi người ai ai cũng có "Chân Tâm Phật Tính" như nhau, mọi người ai ai cũng có ưu điểm để chúng ta học hỏi, noi theo, không phân biệt, không thành kiến, không kỳ thị, không tranh cãi, không hơn thua, không thị phi, không ỷ mình là kẻ trên người trước, kẻ có nhiều công lao, kẻ có nhiều tài năng, kẻ làm được nhiều việc không ai bằng.

    Như vậy chúng ta được nhiều người thương mến, gần gũi. Như vậy chúng ta có được "đức".

    Thêm nữa, người Phật Tử muốn có công đức thì bên trong không có tâm chấp ngã, tâm chấp pháp, nói chung là tâm cố chấp; bên ngoài hành động luôn luôn ngay thẳng, bình đẳng, công minh, chính trực.

    Hãy phát tâm tìm học kinh điển, biết đúng Chính Pháp mà hành theo, tránh chuyện tu mù, tu mò, để khỏi lạc sang tà giáo, ngoại đạo. Công đức là ở "Pháp Thân", phát sinh trí tuệ bát nhã, không do tu phúc, không do làm những việc phúc thiện mà được.

    Chúng ta ngày nay cũng hay lầm lẫn cho rằng lập chùa, giúp chư tăng tu học, bố thí, cúng dường, làm Phật sự, đi chùa lạy Phật là được nhiều công đức và tự hào rằng mình làm vô lượng vô biên công đức, cần phải được tán thán, rồi chờ đến ngày được vãng sinh về cõi tây phương cực lạc quốc của Ðức Phật A Di Ðà!

    Trong Kinh A Di Ðà, Ðức Phật dạy rất rõ ràng cõi Tây phương cực lạc là nơi chỉ có các bậc bồ tát "nhứt sinh bổ xứ", tức là các bực "thượng thiện nhơn" sắp thành Phật, những người hiền thiện bậc thượng, gặp gỡ nhau mà thôi.

    Những người còn đầy dẫy tham sân si, đầy dẫy nghiệp chướng, đầy dẫy phiền não thì nhứt định không thể nào đạt được cảnh giới đó. Không thể chỉ lấy có một chút ít thiện căn phúc đức làm nhân duyên, để cầu nguyện về cõi cực lạc đó được.

    Ví như người đeo nặng qua sông thì phải chìm, không thể nổi được. Chứ không phải Ðức Phật A Di Ðà không có lòng từ bi cứu độ chúng ta.

    Chư Phật có tâm đại từ đại bi muốn cứu độ chúng ta, nên chỉ dạy các pháp môn tu học, các phương pháp, để chúng ta noi theo đó mà tự mình tu tập, để tự được cảnh giới an lạc và hạnh phúc hiện đời và vãng sinh mai sau.

    Có người quan niệm "đới nghiệp vãng sinh", nghĩa là con người vẫn còn mang nghiệp chướng, nhưng nhờ biết niệm Phật A Di Ðà, nên được Ngài thương xót cho vãng sinh về cõi tây phương cực lạc, rồi tu tiếp sướng hơn.

    Ðiều này có vẻ "phe đảng" cũng như quan niệm cứ chấp nhận rước thượng đế vào lòng thì sẽ được thượng đế cho về thiên đàng, hưởng phúc đời đời, không cần biết đó là người như thế nào!

    Thực ra, đạo Phật không có dạy như vậy. Nếu thực sự muốn tu cho thành người tốt, thì chúng ta hãy tu ngay ở cõi đời này, đừng hẹn. Còn mang nghiệp chướng nặng nề, tham giận kiêu căng, si mê lầm lạc, nếu về tây phương, chỉ làm nơi đó ô uế mà thôi.

    Dù có được về bên đó chăng nữa, không thấy thích hợp, cũng sẽ đòi về trở lại mà thôi!

    Sống với những người thế tục, chúng ta mới cần phải tu, mới có cơ hội để tu. Chứ về bên đó gặp toàn người tốt thì đâu cần phải tu nữa.

    Cũng như người còn nhiều phiền não quá, nhiều nghiệp chướng quá, dù có được đưa vào chùa ở, mà không quyết tâm trì chí, cũng khó mà tu được, có ngày cũng xuất, nếu không xuất thì sẽ gây biết bao nhiêu việc đáng tiếc cho cảnh thiền môn!

    Trong Kinh A Di Ðà, Ðức Phật cũng dạy nếu có thiện nam, thiện nữ nào nghe được danh hiệu Phật A Di Ðà, luôn luôn trì giữ danh hiệu đó trong tâm trí, lúc nào cũng niệm Phật, nhớ nghĩ tới Phật, trong một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày, sáu ngày, cho đến bảy ngày, đạt được tâm yên không loạn.

    Khi thọ mệnh hết, người như vậy giữ gìn được tâm không điên đảo, tức thời được vãng sinh cõi nước tây phương cực lạc của Ðức Phật A Di Ðà. Tại sao vậy?

    Bởi vì khi tâm của người đó luôn luôn niệm Phật, không còn lăng xăng, lộn xộn, không còn loạn động vì các việc đối đãi thị phi, hơn thua, tốt xấu, cho nên cảm ứng được cảnh giới tịnh độ của Ðức Phật A Di Ðà vậy.

    Nói cách khác, tâm của người đó thấy mọi sự đúng như thực, thấy mọi việc không còn điên đảo, gọi là "tâm bất điên đảo", cho nên người đó thấy được "Tự Tính Di Ðà, Duy Tâm Tịnh Ðộ".

    Nghĩa là nhờ tâm được thanh tịnh, bất loạn động, bất điên đảo, cho nên người đó thấy được "Phật Tính", tức là "Pháp Vô Sinh", không còn sinh tử luân hồi, tức đắc vãng sinh tây phương cực lạc.

    Nếu còn nghiệp chướng nặng nề, tham giận kiêu căng, si mê lầm lạc, nghĩa là tâm còn điên đảo, tâm còn loạn động, làm sao vãng sinh được mà mong cầu!

    Cõi tây phương cực lạc hay cõi thiên đàng là cảnh giới "bất tùy phân biệt", bình đẳng tuyệt đối, chí công vô tư, làm gì còn chia giai cấp có chín phẩm, ba hạng, thượng trung hạ, như con người tưởng tượng cho thêm lộn xộn và phức tạp! Không thể lấy tâm lượng phàm phu xét cảnh giới bồ tát!

    Như vậy, cốt tủy của đạo Phật, không phải là van xin cầu nguyện, cúng kiến lễ lạy cho nhiều, mà chính là lúc nào cũng nhớ nghĩ tới hạnh nguyện của chư Phật, nói lời như Phật dạy, hành động như Phật dạy, luôn luôn giữ gìn tâm ý thanh tịnh, bình an, yên tĩnh, không loạn động, không điên đảo.

    Ðược như vậy, tam nghiệp hằng thanh tịnh, chúng ta vừa có phúc đức vừa có công đức đầy đủ, phúc tuệ trang nghiêm, tùy tâm mãn nguyện. Kinh sách có câu: "Phúc Tuệ Lưỡng Toàn Phương Tác Phật". Cứu kính của đạo Phật chính là nghĩa đó vậy.

    Trên thế gian này, chung quanh chúng ta có đủ hạng người, có đủ loại người. Có người tạo thuận cảnh dễ dãi, giúp đỡ chúng ta tu tập, cũng có người tạo nghịch cảnh, gây phiền hà, khó khăn, khổ đau, để thử thách công phu tu tập của chúng ta. Tất cả mọi người đều là thiện hữu tri thức của chúng ta cả.

    Nếu ai ai cũng hiền thiện hết, không ai làm phiền mình hết, làm sao biết chúng ta nhẫn nhịn được tới đâu? Ví như người học sinh đi học, được thầy dạy cho kiến thức, được bạn bè giúp đỡ, rồi cũng cần có vị giám khảo để kiểm tra trình độ, hạch hỏi, thử thách, nếu vượt qua được, mới cấp văn bằng chứ.

    Tóm lại, vì không biết rõ đâu là Chính Pháp, cho nên chúng ta không thể thực hành lời Phật dạy, một cách tường tận, một cách đúng đắn, để thoát ly sinh tử luân hồi, thoát ly phiền não và khổ đau.

    Trong Kinh Pháp Cú, Ðức Phật có dạy: "Hãy tự thắp đuốc lên mà đi. Thắp lên với Chính Pháp". Nghĩa là mọi người phải tìm hiểu, học hỏi Chính Pháp, đem ngọn đuốc trí tuệ của mình mồi với ngọn đuốc trí tuệ Phật, bằng cách nghe giảng giáo lý, nghiên tầm kinh điển, rồi tự suy nghĩ, ứng dụng trong cuộc sống hằng ngày, giữ gìn giới luật, tu tập thiền định, phát triển trí tuệ bát nhã.

    Nhờ giữ gìn giới luật nên tâm trí được thanh tịnh và trí tuệ bát nhã khai mở. Ðó chính là tam vô lậu học "Giới Ðịnh Tuệ" và tam tuệ học "Văn Tư Tu", có khả năng đưa chúng ta đến chỗ giác ngộ và giải thoát.

    Kinh sách có câu: "Phúc Tuệ Lưỡng Toàn Phương Tác Phật". Nghĩa là chúng ta hãy phát tâm bồ đề dũng mãnh, làm tất cả những việc tạo phúc đức trong các dịp lễ thượng nguyên, trung nguyên, hạ nguyên, và tất cả dịp nào tùy duyên, tùy khả năng, tùy hoàn cảnh trong suốt năm, suốt đời.

    Ðồng thời chúng ta cũng làm tất cả những việc tạo công đức như Văn Tư Tu, Giới Ðịnh Tuệ, để phát triển trí tuệ bát nhã. Ðầy đủ "Phúc và Tuệ" chúng ta sẽ sống trong an lạc và hạnh phúc hiện đời và về cõi Phật sau này, không nghi. Cũng như con chim có đủ hai cánh sẽ bay thăng bằng và bay được xa.

    Có câu: "Ai ăn nấy no. Ai tu nấy chứng". Ðó là lẽ công bằng tuyệt đối. Cũng vậy, thực rõ ràng "Mình làm mình hưởng. Mình làm mình chịu".

    Vì thế cho nên, ngay từ bây giờ, chúng ta hãy phát tâm, tự thắp sáng ngọn đuốc trí tuệ của mình, thường xuyên về chùa lạy Phật, nghe thuyết pháp, tham dự các khóa tu học bát quan trai giới, để được học Phật Pháp một cách tường tận.

    Trong bầu không khí tu học đầy đạo vị, không phân biệt người mới phát tâm, hay người đã tham gia tu học từ lâu, chúng ta cùng hướng dẫn nhau, nương tựa nhau, giúp đỡ nhau, trên bước đường tu giác ngộ và giải thoát.

    Ðược như vậy, chúng ta có "Công Ðức và Phúc Ðức", một cách viên mãn, một cách song toàn.

    http://www.tangthuphathoc.net/nghien...cvaphucduc.htm

  9. #29

    Mặc định

    Thiện Tịnh
    Những câu chuyện của T T ,M Đ cũng thừa thông hiểu MINH ĐÀI hỏi T T , theo ĐỆ hiểu sao ,và thu được gì qua câu chuyện .trên
    rose4rose4 Chúc mọi người vạn sự bình an

  10. #30

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi minh đài Xem Bài Gởi
    Thiện Tịnh
    Những câu chuyện của T T ,M Đ cũng thừa thông hiểu MINH ĐÀI hỏi T T , theo ĐỆ hiểu sao ,và thu được gì qua câu chuyện .trên
    Biết chứ MĐ hiểu mà, giả bộ lẩn thẩn hỏi qua hỏi lại đó mà :wave::wave::wave:

  11. #31

    Mặc định

    Tôi là người chứng kiến rất nhiều người làm công quả ở chùa, chả ai được tí phước. Để thời gian đó ra ngoài làm việc mang lại lợi lạc hơn.
    Money means everything !

  12. #32

    Mặc định

    nếu làm công quả là làm phước -người nhận công quả có nghĩa là ăn phước ,vậy bao nhiêu người ăn phước mà không biết ?!
    1000 người yêu em trong đó có tôi !
    còn 10 người yêu em trong đó còn tôi
    còn 2 người yêu em ,người kia rồi sẽ ra đi ,tôi cũng đi luôn ngu gì ở lại !!!

  13. #33

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi vantrong800 Xem Bài Gởi
    nếu làm công quả là làm phước -người nhận công quả có nghĩa là ăn phước ,vậy bao nhiêu người ăn phước mà không biết ?!
    Câu này của Cụ Vantrong800 hay nè, có rất nhiều; rất nhiều đó Cụ. Nhiều đến nỗi phải dùng tới excel mới tính được.
    Money means everything !

  14. #34

    Mặc định

    Người là vào chùa làm công quả , mục đích là cho các Sư , ni có nhiều thời gian nghiên cứu , học tập , Thuyết giảng hơn cho phật tữ nơi đó ..nếu không có ai làm thì Sư , ni phải tự làm ...vậy thì thời gian đâu thuyết pháp nghiêng cứu , nói gì tới ra bên ngoài ...A Di Đà Phật ... họ cũng có Phước , nếu họ không thường nóng giận , đó kỵ ganh ghét , thì công đức mỏng , phước thì rất nhiều ....chứ không phải không có gì cả ...A DI Đà Phật

  15. #35

    Mặc định

    Bác Tamtinh 88 có thể kiểm chứng lời tôi nó bằng cách tới chùa "Xá Lợi" xem những người làm công quả xem học có phước không ?
    Từ từ SJC cho ông rất nhiều địa chỉ nữa để ông kiểm nhé ! Cứ từ từ.
    Money means everything !

  16. #36

    Mặc định

    Quả báo thông 3 đời, hiện báo, sanh báo, hậu báo. Hiện báo là đời nay làm lành dữ, đời nay hưởng quả. Sanh báo đời nay làm lành, dữ đời sau hưởng quả. Hậu báo đời nay làm lành dữ nhiều đời sau mới hưởng quả.

    Bậc thánh liễu thông nhân quả 3 đời, chúng sanh phàm phu việc trước mắt còn mê mờ, so đo tính toán.

    Kinh Hoa Nghiêm nói"Lòng tin là bước đầu của đạo, và mẹ của tất cả công đức", là người con Phật không tin lời Phật chẳng lẻ tin lời trái với Phật.

    Thế giới vô hình, người vào hữu ý, cùng tung cùng hứng; việc để làm gì...

  17. #37

    Mặc định

    Kinh Nhân Quả Ba Đời
    Việt Dịch: HT Thích Thiền Tâm

    Một hôm, Tôn giả A Nan Đà, ở trên hội Linh Sơn cùng với một ngàn hai trăm năm mươi đại Tỳ Kheo câu hội.

    Khi ấy A Nan Đà Tôn giả, chắp tay đảnh lễ Phật, nhiễu quanh ba vòng, rồi quỳ xuống thưa thỉnh đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Thế Tôn rằng:

    - Bạch Thế Tôn! Đến thời mạt pháp, tất cả chúng sinh ở cõi Nam Diêm Phù Đề, nhiều kẻ sinh niệm chẳng lành, không kính Tam Bảo, không trọng cha mẹ, không có tam cang. Năm giềng rối loạn, nghèo khó, thấp hèn, sáu căn chẳng đủ, trọn ngày sát sinh hại mạng cho đến nghèo giàu sang hèn không đồng nhau. Do nhân duyên qủa báo gì khiến nên như thế?

    Cúi xin đức Thế Tôn từ bi, vì chúng con giải thích mọi sự việc.

    Phật bảo A Nan cùng các đại đệ tử: ! Lành thay ! Lành thay ! Các ông hãy lắng nghe! Ta sẽ vì các ông mà giải thích rành rẽ".

    Tất cả nam nữ ở thế gian giàu sang hay nghèo hèn, chịu khổ vô cùng hoặc hưởng phước vô lượng đều do nhân duyên từ đời trước mà cảm qủa báo.

    Cho nên tất cả chúng sinh, trước phải hiếu kính cha mẹ, kế đó phải tin trọng ngôi Tam Bảo, thứ ba nên bỏ giới sát mà phóng sinh, và thứ tư cần ăn chay bố thí mới có thể gieo giống ruộng phước về sau.

    Phật liền nói bài kệ nhân qủa rằng:

    Giàu sang đều bởi mạng

    Đời trước có tu nhân

    Ai thọ trì kinh nầy,

    Đời đời hưởng phước lộc.

    Thiện nam, tín nữ nghe ta nói:

    Suy nhớ kinh Nhân Qủa ba đời

    Nhân qủa ba đời việc chẳng nhỏ,

    Phật nói lời Phật chớ chê khinh.

    1. Đời nay làm quan do nhân gì?
    Kiếp trước vàng ròng thếp tượng Phật
    Đời nay hưởng phước bởi nhân xưa
    Đai vàng, áo tía, cầu nơi Phật.
    Vàng trang nghiêm Phật, trang nghiêm mình.
    Làm đẹp Như Lai, đẹp từ thân.
    Đừng bảo làm quan là chuyện dễ,
    Không tu phước ấy đến từ đâu?

    2. Cưỡi ngựa, ngồi kiệu do nhân gì?
    Kiếp trước làm cầu, bồi đắp lộ.

    3. Do nhân duyên gì mặc gấm vóc?
    Đời trước thí áo giúp Tăng Ni.

    4. Có ăn, có mặc do nhân gì?
    Xưa giúp kẻ nghèo cho ăn uống.

    5. Ăn mặc thiếu thốn bởi nhân chi?
    Kiếp trước một nửa không xả thí.

    6. Lầu cao nhà lớn do nhân gì?
    Xưa lên chùa am cúng thí gạo.

    7. Phước lộc đầy đủ cho nhân gì?
    Xưa lập chùa am cất nhà mát (1)

    8. Tướng mạo xinh đẹp do nhân gì?
    Đời trước hoa tươi cúng dường Phật.

    9. Thông minh trí tuệ do nhân gì?
    Kiếp trước ăn chay, thường niệm Phật.

    10. Người thấy vui mừng do nhân gì?
    Xưa kết duyên lành cùng đại chúng.

    11. Chồng vợ bền lâu do nhân gì?
    Đời trước tràng phan nghiêm cúng Phật.

    12. Cha mẹ song toàn do nhân gì?
    Đời trước kính trọng người cô độc.

    13. Không cha mất mẹ do nhân gì?
    Kiếp trước là người đánh bẫy chim.

    14. Con cháu đông nhiều do nhân gì?
    Đời trước mở lồng thả chim thú.

    15. Nuôi con không được do nhân gì?
    Xưa sinh con gái dìm cho chết? (2)

    16. Đời nay không con do nhân gì?
    Kiếp trước bẻ gãy hại trăm hoa.

    17. Đời nay sống lâu do nhân gì?
    Kiếp trước mua vật phóng sinh nhiều.

    18. Đời nay mạng yểu do nhân gì?
    Kiếp trước xẻ thịt giết chúng sinh.

    19. Đời nay không vợ do nhân gì?
    Kiếp trước tham mưu gian vợ người.

    20. Đời nay ở góa do nhân gì?
    Kiếp trước buông lung khinh rẻ chồng.

    21. Làm thân tôi đòi do nhân gì?
    Kiếp trước quên ơn cùng phụ nghĩa.

    22. Đời nay mắt sáng do nhân gì?
    Kiếp trước cúng dầu đốt đèn Phật.

    23. Đời nay đui mù do nhân gì?
    Kiếp trước chỉ đường chẳng phân minh.

    24. Môi miệng sứt thiếu do nhân gì?
    Kiếp trước thổi tắt đèn cúng Phật.

    25. Đời nay câm điếc do nhân gì?
    Xưa từng ác khẩu mắng cha mẹ.

    26. Đời nay lưng gù cho nhân gì?
    Kiếp trước chê cười người lễ Phật.

    27. Tay bị cong quẹo do nhân gì?
    Đời trước đều là người tạo nghiệp.

    28. Chân bị co rút do nhân gì?
    Kiếp trước ngăn đường đánh cướp người.

    29. Làm thân trâu ngựa do nhân gì?
    Xưa thiếu nợ người không chịu trả.

    30. Đọa làm heo chó do nhân gì?
    Kiếp trước lừa gạt phỉnh hại người.

    31. Đời nay nhiều bệnh do nhân gì?
    Xưa đem rượu thịt bày cúng Phật.

    32. Đời nay không bệnh do nhân gì?
    Xưa thí thuốc men cứu bệnh nhân.

    33. Hằng bị lao tù do nhân gì?
    Kiếp trước làm ác chẳng nhượng người.

    34. Đời nay chết đói do nhân gì?
    Kiếp trước thường lấp hang rắn chuột

    35. Bị thuốc độc chết do nhân gì?
    Kiếp trước đăng lưới giết hại cá.

    36. Nổi trôi cơ khổ do nhân gì?
    Ác tâm lấn hiếp mưu hại người.

    37. Đời nay lùn bé do nhân gì?
    Kiếp trước xem kinh để dưới đất. (3)

    38. Nay thường thổ huyết do nhân gì?
    Xưa ăn thịt rồi đi tụng kinh. (4)

    39. Đời nay ngu điếc do nhân gì?
    Kiếp trước tụng kinh chẳng lắng nghe.

    40. Ghẻ lác phong điên do nhân gì?
    Xông hơi thịt cá trước bàn Phật.

    41. Thân có mùi hôi do nhân gì?
    Xưa bán hương thơm trọn dối gian.

    42. Đời nay chết treo do nhân gì?
    Kiếp trước đem dây săn bẫy thú.

    43. Quan, qủa, cô độc do nhân gì?
    Xưa thường ganh ghét hiềm mắng người.

    44. Sét đánh lửa thiêu do nhân gì?
    Cân non, già, thiếu lòng gian xảo.

    45. Rắn cắn cọp ăn do nhân gì?
    Kiếp trước gây oan tạo đối đầu.
    Muôn việc mình làm lại mình chịu
    Thọ khổ địa ngục oán trách ai?
    Đừng nói nhân qủa người không thấy.
    Xa trả con cháu, gần trả mình.

    46. Chỉ nhìn trước mắt người hưởng phước.
    Sẽ tin bố thí với trì trai.
    Kiếp trước tu nhân nay hưởng qủa.
    Đời nầy tu tích để về sau.
    Nếu ai hủy báng kinh Nhân Qủa
    Kiếp sau đọa lạc mất thân người.
    Kẻ nào thọ trì kinh Nhân Qủa.
    Chư Phật, Bồ Tát đều chứng minh.
    Kẻ nào biên chép kinh Nhân Qủa,
    Truyền đời tu học đạo nhà hưng.
    Ai mà mang đội kinh Nhân Qủa,
    Tai hung hoạnh họa chẳng vào thân.
    Nếu người giản nói kinh nhân qủa
    Đời đời kiếp kiếp được thông minh
    Kẻ nào đề xướng kinh Nhân Qủa
    Đời sau người thấy sinh cung kính.
    Người nào ấn tống kinh Nhân Qủa.
    Kiếp sau sẽ được thân Đế Vương.
    Theo Kinh Nhân Qủa hỏi đời trước.
    Chính sự thọ hưởng của đời nay.
    Theo Kinh Nhân Qủa hỏi đời sau.
    Chính sự gây nhân của kiếp này,
    Nếu như nhân qủa không cảm ứng,
    Do đâu Mục Liên cứu được mẹ?
    Người nào tin sâu kinh Nhân Qủa.
    Đồng sinh Tây phương cõi Cực Lạc.
    Nhân qủa ba đời nói không hết.
    Thiên long chẳng bỏ ý người lành.
    Nên ngôi Tam Bảo ruộng phước lớn,
    Nhân tu tuy một, hưởng muôn ngàn.
    Gởi kho bền chắc không hư mất, (5)
    Nhiều đời thọ dụng phước vô cùng.
    Muốn biết nhân đời trước,
    Xem sự hưởng đời nay,
    Muốn biết qủa đời sau,
    Xem việc làm kiếp này.

    (1) Nhà dưỡng Lão, cô nhi
    (2) Thuở xưa từ Ấn Độ, cho đến Trung Hoa, những nhà nghèo sinh con nhiều nuôi không tham nên dìm cho chết bớt con gái lúc mới sinh ra.
    (3) Ngồi dưới đất xem kinh, nên để kinh trên một cái bệ, khinh mạn cũng là nhân của tướng lùn bé. Lễ Phật, khiêm hạ là nhân của tướng cao hơn.
    (4) Ăn mặn rồi muốn tụng kinh, phải súc miệng rửa tay, rửa miệng sạch, và tụng chú như sau. Tất được thanh tịnh không tội lỗi: Tịnh tam nghiệp chân ngôn: Um Soa Pha Va Suýt Đà, sạt và đạt ma, soa phạ va suýt đa hàm (7 biến) Aum! Syabhava sudaha, sarva drama svabhava suddhà hàma.
    (5) Gởi kho đây không phải đốt giấy tiền vàng bạc gởi vào kho, mà ý nói tiền của thế gian không bền, khi chết rồi phải bỏ lại tất cả. Chỉ có tu phước làm lành ăn chay, tụng kinh, tham thiền, niệm Phật, là kho

    http://www.quangduc.com/kinhdien/165kinhnhanqua.html

  18. #38

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi tamtinh88 Xem Bài Gởi
    Người là vào chùa làm công quả , mục đích là cho các Sư , ni có nhiều thời gian nghiên cứu , học tập , Thuyết giảng hơn cho phật tữ nơi đó ..nếu không có ai làm thì Sư , ni phải tự làm ...vậy thì thời gian đâu thuyết pháp nghiêng cứu , nói gì tới ra bên ngoài ...A Di Đà Phật ... họ cũng có Phước , nếu họ không thường nóng giận , đó kỵ ganh ghét , thì công đức mỏng , phước thì rất nhiều ....chứ không phải không có gì cả ...A DI Đà Phật
    Ngày xưa NGÀI tổ sư đâu cần chùa chiền đâu ,ngài cũng thuyết pháp được ,ĐỨC bổn sư người cũng ngồi gốc cây người đâu có học thuyết pháp đâu .
    Người chứng đạo ,đắc đạo từ ngồi gốc cây ,nhìn vào cảnh đời làm gì có học thuyết .
    Nếu như không có chùa không có gì để họ bám thì cần gì người đến công quả ,công quả dành cho người rảnh rổi ,muốn cống hiến công sức giúp người muốn tu học ,mà không có thời gian đến công quả .
    Chứ ai cũng bận lấy ai phụng sự giúp ai .Nói chúng làm phước nhưng chính họ phụng sự cho chính bản thân quyền lợi cho bản thân mình thì phước ở đâu mà tham chước
    rose4rose4 Chúc mọi người vạn sự bình an

  19. #39

    Mặc định

    Điều thiện, thấy nên làm cứ làm, mình không làm đừng xui kẻ khác không làm, tâm thiện mà so đo tính toán thì chẳng bao giờ làm được việc gì cả...
    Last edited by chinhca0910; 03-03-2013 at 11:00 AM.
    rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4 rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4 rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4 rose4rose4rose4rose4rose4rose4rose4

  20. #40

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi minh đài Xem Bài Gởi
    Ngày xưa NGÀI tổ sư đâu cần chùa chiền đâu ,ngài cũng thuyết pháp được ,ĐỨC bổn sư người cũng ngồi gốc cây người đâu có học thuyết pháp đâu .
    Người chứng đạo ,đắc đạo từ ngồi gốc cây ,nhìn vào cảnh đời làm gì có học thuyết .
    Nếu như không có chùa không có gì để họ bám thì cần gì người đến công quả ,công quả dành cho người rảnh rổi ,muốn cống hiến công sức giúp người muốn tu học ,mà không có thời gian đến công quả .
    Chứ ai cũng bận lấy ai phụng sự giúp ai .Nói chúng làm phước nhưng chính họ phụng sự cho chính bản thân quyền lợi cho bản thân mình thì phước ở đâu mà tham chước
    aiza cô Minh Đài ơi, cô cứ nghĩ là làm công quả như vận động tay chân để có sức khỏe là được :D

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. VỀ MỘT NGƯỜI VIỆT SIÊU PHÀM
    By happy in forum Ngoại cảm - Khả năng đặc biệt
    Trả lời: 45
    Bài mới gởi: 11-08-2013, 06:05 AM
  2. Quan niệm về việc Phóng Sanh của Phật Giáo Nguyên Thủy
    By Người Khăn Trắng in forum PHẬT GIÁO nguyên thủy
    Trả lời: 74
    Bài mới gởi: 06-08-2013, 06:56 AM
  3. LUẬN BẢO VƯƠNG TAM MUỘI NIỆM PHẬT TRỰC CHỈ
    By tên thành viên in forum Tịnh Độ Tông
    Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 20-02-2013, 07:44 PM
  4. HIỆN TƯỢNG THÍCH THÔNG LẠC
    By phanquanbt in forum Đạo Phật
    Trả lời: 124
    Bài mới gởi: 13-02-2013, 01:12 AM
  5. Kinh Vô Lượng Thọ Phật !
    By kinhdich in forum Tịnh Độ Tông
    Trả lời: 6
    Bài mới gởi: 31-05-2012, 04:26 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •