Em ỏ­­ Thanh Hóa, quả thật là tr­uo­c kia em chả­ng quan tâm đến chuyện tâm linh lá­m, nhu­ng khi mẹ mất, em khao khát đu­ọc nói chuyện v­o­i mẹ.Do vậy mà mẹ em chu­a đu­ọc 49 ngày em đã khan gói một ngày đi gọi hồn mẹ, nhu­ng sao mà em thất vọng thế.
Nhiều ngu­oi bảo cô này còn nói đúng ho­n cả cô Phu­ong ỏ­ cầu Hảm Rồng do đó mà em mó­i phải lạ­n lội đi xa, thế mà đọ­i tù­ sáng đến chiều, lúc gọi 3 hồn khác lên, là ông ngoại, cậu em và cậu hoàng nhà em(là anh trai em) vậy mà chả­ng ai biết mẹ em mất,dù mẹ em mất đu­o­c 5 tuần rồi mà lại còn khả­ng định là mẹ em còn sống, đến lúc gọi mẹ em lên, thì nhìn vẻ mạ­t không tin của em vong của mẹ em không nói chuyện vó­i em- con gái yêu- nũa mà lại quay sang nói chuyện vó­i mọ­ em, mà lúc sống mẹ cũng không thích mọ­ lá­m, em ngồi tù­ sáng đến chiều, nên chú­ng kiến nhiều vong, nội dung nói chuyện cú­ na ná giống nhau, sá­p xếp lại bàn thò­, bát hu­o­ng....giọng điệu nói chuyện cũng thế nhu­ng mà lại thấy mấy ngu­oi nhà c­ú gật gù có vẻ đúng lá­m
Thất vọng quá, vậy mà em c­ú­ hy vọng đu­ọc gạ­p lại mẹ, nhu­ng mà cũng lạ nhiều cái lại có vẻ đúng ch­ú­, nh­u­ đoán số con này, hay là lúc mẹ mất vì bệnh gì thì lai đúng, thấy cô ấy có vẻ đau đó­n lá­m nh­u­ mẹ lúc sá­­p mất, nhìn lại còn đau ho­n, cũng không tin lá­m nhu­ng nếu mà thật thì cũng chả­ng muốn gọi nũ­a vì thu­ong mẹ mỗi lần lên mà lại đau đó­n thế thì thu­ong lá­m.
Thất vọng quá vậy là chả­ng còn hy vọng gạ­p lại mẹ, hỏi xem mẹ còn thiếu thốn gì không, còn gì ch­ua kip làm không để con làm hộ mẹ.Mẹ o­i