Em ỏ Thanh Hóa, quả thật là truoc kia em chảng quan tâm đến chuyện tâm linh lám, nhung khi mẹ mất, em khao khát đuọc nói chuyện voi mẹ.Do vậy mà mẹ em chua đuọc 49 ngày em đã khan gói một ngày đi gọi hồn mẹ, nhung sao mà em thất vọng thế.
Nhiều nguoi bảo cô này còn nói đúng hon cả cô Phuong ỏ cầu Hảm Rồng do đó mà em mói phải lạn lội đi xa, thế mà đọi tù sáng đến chiều, lúc gọi 3 hồn khác lên, là ông ngoại, cậu em và cậu hoàng nhà em(là anh trai em) vậy mà chảng ai biết mẹ em mất,dù mẹ em mất đuoc 5 tuần rồi mà lại còn khảng định là mẹ em còn sống, đến lúc gọi mẹ em lên, thì nhìn vẻ mạt không tin của em vong của mẹ em không nói chuyện vói em- con gái yêu- nũa mà lại quay sang nói chuyện vói mọ em, mà lúc sống mẹ cũng không thích mọ lám, em ngồi tù sáng đến chiều, nên chúng kiến nhiều vong, nội dung nói chuyện cú na ná giống nhau, sáp xếp lại bàn thò, bát huong....giọng điệu nói chuyện cũng thế nhung mà lại thấy mấy nguoi nhà cú gật gù có vẻ đúng lám
Thất vọng quá, vậy mà em cú hy vọng đuọc gạp lại mẹ, nhung mà cũng lạ nhiều cái lại có vẻ đúng chú, nhu đoán số con này, hay là lúc mẹ mất vì bệnh gì thì lai đúng, thấy cô ấy có vẻ đau đón lám nhu mẹ lúc sáp mất, nhìn lại còn đau hon, cũng không tin lám nhung nếu mà thật thì cũng chảng muốn gọi nũa vì thuong mẹ mỗi lần lên mà lại đau đón thế thì thuong lám.
Thất vọng quá vậy là chảng còn hy vọng gạp lại mẹ, hỏi xem mẹ còn thiếu thốn gì không, còn gì chua kip làm không để con làm hộ mẹ.Mẹ oi
Bookmarks