Quả riêng của một người gọi là Biệt Nghiệp, còn quả chung của nhiều người gọi là Cộng Nghiệp.
Tỷ như dân chúng một nước, một xứ, một tỉnh, một quận, một tổng, một làng, một xóm, một gia đình đồng chịu chung một tai nạn về chiến tranh, giặc giả, hạn hán, lụt lội, đói khát, thất mùa, hỏa hoạn, loạn ly v.v…hoặc những người đi chung một chuyến xe, một chuyến tàu, một chuyến máy bay mà xe lật, tàu chìm, máy bay rớt.
Nhưng mà không phải tất cả đều chia sớt gánh nặng đồng đều với nhau mà có người ít, có người nhiều, có khi có người chết, có khi không có, có khi có nhiều người bị thương tích, nặng có, nhẹ có, mà cũng có những người trong lúc bị tai nạn chỉ hoảng hốt sợ sệt trong một lúc chớ không có hề chi cả. Ấy tại căn quả của mỗi người mỗi khác, chúng ta tai phàm mắt thịt không biết đâu mà định được.
Chúng ta có thể nói rằng : Có những sự khác nhau là tại cũng thời phạm chung một tội mà có người hữu ý, có người vô tâm. Có người trong thời gian quả chưa tới lại phát nguyện tu hành, làm nhiều việc phước thiện. Quả tốt nầy bù trừ quả xấu đã tạo ra.
Những người chết là những người tới số, còn những người căn phần chưa tới đều có những người khuất mặt che chở.
Tôi đã chứng kiến một tai nạn xe hơi xin thuật lại cho quí bạn nghe.
Cách đây trên ba chục năm, tôi không nhớ rõ ngày nào và năm nào, một bữa kia, hồi 4 giờ sáng tôi từ Tân Định ra chợ Bến Thành lên xe hơi đặng về Châu Đốc. Xe tôi đi chạy tới cầu Tân An thì trời sáng. Tôi thấy bên kia dốc cầu một chiếc xe cam nhông lật xuống ruộng đưa bốn bánh lên trời. Ấy là chiếc xe chạy đường Sài gòn Bạc liêu, đi trước xe tôi 15 phút. Xe tôi ngừng lại cho hành khách xuống, đặng chở những người bị bịnh đến nhà thương Tân An. Cũng may không có ai chết. Có nhiều người bị thương, trong đó có một thiếu phụ bị gãy chơn mà đứa con nhỏ lối 7 – 8 tháng (không nhớ trai hay gái) của thiếu phụ không hề gì.
Tôi muốn quí bạn lưu ý đến trường hợp nầy. Xe lật nó lăn không biết mấy vòng mới xuống tới ruộng. Đáng lẽ đứa nhỏ văng khỏi tay mẹ nó và bị gãy cổ hay là bể sọ chết rồi. Tại sao mẹ nó phải mang tật mà nó với bao nhiêu hành khách nữa không bị thương tích chi cả. Có phải là điều hết sức lạ lùng không ?
Nếu có người nầy may, còn người nọ rủi thì sao là may, sao là rủi, nói là số mạng thì đúng hơn.


Phú, bần, thọ, yểu, thạnh suy, bỉ thới,