kết quả từ 1 tới 20 trên 20

Ðề tài: Đi tìm Khổng Minh thật trong "Tam quốc diễn nghĩa"

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1

    Mặc định Đi tìm Khổng Minh thật trong "Tam quốc diễn nghĩa"

    Đi tìm Khổng Minh thật trong "Tam quốc diễn nghĩa"


    Khổng Minh là một nhân vật rất quen thuộc với độc giả Việt. Đối với nhiều người đọc, Khổng Minh là một nhân vật đầy mưu lược, thông hiểu đạo lý, phù chính nghĩa trong tác phẩm "Tam Quốc diễn nghĩa" lừng danh. Tuy nhiên hiện nay ở Trung Quốc, dư luận có nhiều cách lý giải mới về Khổng Minh. Điều đó có thể do các giá trị cũ thay đổi, hoặc vì một lý do nào đó khác… Chúng ta có thể tự cảm nhận khi đọc bài viết này.




    Khổng Minh "thần cơ diệu toán"


    Tác giả của phần trích trong hai chương sách bình về Gia Cát Lượng được trích dưới đây là Mai Triêu Vinh, sinh năm 1970 ở Vũ Hán, Hồ Bắc, gốc là người Nam Xương, Giang Tây. Ông hiện là Tổng Giám đốc Nhà xuất bản Đại học Vũ Hán, chi nhánh Bắc Kinh. Vốn nổi tiếng bởi những cuốn sách gây sốc và bán chạy vào loại nhất. Mai Triêu Vinh đã viết rất nhiều tác phẩm và hầu hết đều gây được sự chú ý của người đọc.

    Các tác phẩm của ông bao gồm: Tiến hóa luận: câu chuyện mạnh được yếu thua; 12 quy luật suy vong của các triều đại Trung Quốc; Lược sử nhân loại: Chúng tôi có 300 vạn năm; Siêu đế quốc: giải mã những vương triều cường thịnh Trung Quốc; Nhà đại cải cách Ung Chính: thực lục về việc phản đối lợi ích của tập đoàn; Bình luận về 7 đại gian hùng trong lịch sử Trung Quốc;… Hầu hết những tác phẩm của ông đều mang tính chất phản đề, “nói ngược”. Và cũng vì những cuốn sách này, người ta đã coi Mai Triêu Vinh là nhà bình luận lịch sử xã hội sắc sảo.

    Gần đây, cuốn sách Mai Triêu Vinh bình luận về Gia Cát Lượng đã gây xôn xao dư luận Trung Quốc. Lần đầu tiên một học giả đã trên giấy trắng mực đen công khai tuyên bố Gia Cát Lượng là kẻ ngụy quân tử, đầy thủ đoạn, giả nhân giả nghĩa nhằm đạt bằng được dã tâm chính trị của mình. Cuốn sách thực sự là một cú sốc lớn bởi lẽ lâu nay Gia Cát Lượng vẫn tồn tại như một điển hình về sự mưu trí tuyệt đỉnh.



    Gia Cát Lượng "diễn trò" trước các mưu sĩ Giang Đông


    Ý kiến về cuốn sách do vậy rất trái ngược. Người tung hô, cho rằng đây là kiến giải mới mẻ, lập luận thuyết phục, là những phản đề đầy giá trị. Kẻ cho rằng đó chỉ là cách “làm tiền” lộ liễu… Đoạn trích dưới đây thuộc phần 12 chương II và phần thứ nhất chương III trong cuốn sách đó.

    “Giả thần mượn quỷ”


    Trong thời kỳ Tam Quốc, Gia Cát Lượng được mọi người công nhận là kẻ “thông hiểu thần thánh”. Trong hồi thứ 49 Tam quốc diễn nghĩa nói đến việc ông mượn gió Đông, hỏa thiêu Xích Bích, đại phá 80 vạn quân Tào Tháo. Gia Cát Lượng tự kể: “Từng gặp đạo nhân, được truyền thụ kỳ môn độn giáp, có thể hô phong hoán vũ”. Nhưng thật ra đây chỉ là một mánh khóe nhằm lừa bịp Chu Du mà thôi.





    Gia Cát Lượng chẳng qua đã lợi dụng sự mê tín của mọi người đối với thần thánh để giở trò huyễn hoặc. Công bằng mà nói, ông là người cực kỳ thông minh, giỏi nắm bắt cơ hội. Những gì ông làm thường rất giản đơn, nhưng ông ta che che đậy đậy, lúc ẩn lúc hiện khiến cho mọi người không biết đâu mà lần ra đầu mối. Những điều thực ra rất giản đơn, ông biết cách làm cho nó trở nên rắc rối, khó hiểu.


    Mỗi khi Gia Cát Lượng điều binh khiển tướng, đều có một chút gì đó thần bí. Không phải chỉ đơn giản trao túi gấm cho tướng lĩnh, mà còn sẵn sàng lắng nghe những kháng nghị của họ. Điều này làm cho các tướng lĩnh cũng như binh sĩ không hiểu rõ ràng toàn bộ diễn biến của chiến cục. Thuộc hạ chỉ còn biết “y kế” mà hành sự. Tác dụng của việc làm như thế là khiến cho mọi người có cảm giác thần bí về Gia Cát Lượng, trở thành một quân cờ trong tay ông, không nắm được toàn bộ chiến lược nên thiếu hẳn tinh thần hợp tác. Hai mặt này hiển nhiên sự nguy hại của cái sau lớn hơn so với cái trước rất nhiều.


    Vô vị nhất là việc mượn gió Đông. Khi mọi người đồng tâm đồng sức kháng Tào, Gia Cát Lượng lại lợi dụng một chút hiểu biết về thiên văn của mình để giở mánh khóe lừa bịp ba quân. Đăng đàn làm phép, làm trò huyễn hoặc, thần thánh hóa bản thân mình để đạt được mục đích chính trị. Khoa trương công lao của bản thân, cướp đoạt công lao to lớn của Hoàng Cái và Chu Du, tựa hồ thắng lợi trong trận hỏa thiêu Xích Bích hoàn toàn là do việc Gia Cát Lượng làm phép mà đem lại. Bao nhiêu khó nhọc vào sinh ra tử của các tướng lĩnh và hàng vạn binh sĩ trở thành một vở kịch trên sân khấu.


    Một tướng như Gia Cát Lượng đã khiến cho sự nghiệp của Thục Hán gặp rất nhiều gian truân. Trận Đương Dương chính là một ví dụ. Đương nhiên nếu đọc Tam quốc diễn nghĩa mà chỉ thấy miêu tả Triệu Vân xả thân cứu A Đẩu, Trương Phi hét lớn lui quân Tào trước cầu Tràng Bản… Như thế chính là tác giả muốn che giấu sự bất tài của Gia Cát Lượng. Vốn là Tào Tháo truy kích thắng lợi, nhưng trong tác phẩm ngược lại, quân Lưu Bị ở đâu cũng chiếm được thượng phong. Thực tế trong trận Đương Dương, Gia Cát Lượng không hề giành được thắng lợi nào về mặt chính trị. Bởi vì lần này là đánh trực diện ông không có cách nào giở trò bịp bợm ma quỷ được. Cuối cùng không thể không nhắc tới câu nói thẳng thắn trong Tam Quốc chí Gia Cát Lượng truyện: “Tại Hạ Khẩu, Lượng nói: Việc rất gấp, hãy phục mệnh đi cứu Tôn tướng quân”.


    Gia Cát Lượng giở trò quỷ thần, lừa dối chỉ là nhất thời, ông không thể lừa được cả đời.


    Gia Cát Lượng gặp Lưu Bị khi Cửu Châu đang hỗn loạn, anh hùng khắp nơi nổi lên. Quân thần tương ngộ, như cá gặp nước. Nhưng không thể cùng quân Tào tranh thiên hạ đành vứt bỏ Kinh Châu, lui về Ba Thục, dụ dỗ cướp nước của Lưu Chương, giả liên minh với quân Ngô, cùng khổ giữ đất Kỳ Sơn, tiếm quyền ở những nơi xa xôi… đó là kế sách của những kẻ hèn mọn.


    “Nhân giả, nghĩa cũng giả theo”


    Con người có thất tình lục dục, khóc và cười vốn đối lập. Từ khi con người oa oa chào đời, âm thanh đầu tiên mang đến thế giới là “tiếng khóc”, tới khi con người đi hết cõi đời, âm thanh cuối cùng lưu lại dương gian cũng là “tiếng khóc”. “Khóc”, trên thực tế là một bản năng của con người. Khi buồn thương khóc, khi vui sướng cũng khóc. Khóc đã trở thành cách biểu hiện tình cảm nội tâm,


    Khóc, thuở bé không phân biệt giới tính, bé trai bé gái đều có thể khóc bất cứ lúc nào, đến khi thành niên, khóc dường như trở thành độc quyền của nữ giới, đàn ông thì nhất định “có nước mắt nhưng không dễ để rơi”, phụ nữ khóc lại là “cành hoa lê mùa xuân điểm chút mưa”.


    Khi đã thành gia thất, đàn ông có chuyện bực bội, cùng lắm chỉ có thể đạp cửa mà đi, uống say xỉn rồi về. Nhưng tuyệt đối không thể để rơi nước mắt đau khổ. Phụ nữ thì lặng lẽ rớt nước mắt, âm thầm sầu não. Thảo nào có người nói: trẻ con dùng nước mắt để đối phó với người lớn, phụ nữ lấy nước mắt để đối phó với đàn ông, còn đàn ông thì sao? Chỉ có thể dùng nước mắt để đối phó với thế giới! Trong tiếng khóc, họ giải toả áp lực, thách thức số phận.




    Chuyện thiên hạ đâu chỉ "luận bàn" qua tiệc rượu!


    Khóc và cười là một cặp biểu tượng tình cảm đối lập. Con người có thể khóc khi vui sướng, cũng có thể cười khi đau đớn. Tào Tháo gặp khó khăn cũng có khóc và cười. Chiến bại Xích Bích là giao lộ của tính mệnh. Nhưng tác giả không tập trung miêu tả vào mưu kế để thoát thân mà lại tập trung miêu tả ba lần họ Tào cười lớn trên đường tháo chạy.


    Lần thứ nhất, ở “phía tây Ô Lâm”, Tào Tháo ngồi trên ngựa “ngửa mặt cười không dứt”, Tào nói; “Ta không cười người khác, chỉ cười Chu Du vô mưu, Gia Cát Lượng thiểu trí. Nếu là lúc ta dụng binh, ta sẽ cho một đội quân mai phục ở đây, như thế chẳng hơn ư?” Nói chưa dứt, Triệu Tử Long đột nhiên xông ra, khiến cho sự đắc chí của Tào Tháo phải nhanh chóng “hạ mã uy”.


    Lần thứ hai, ở “Hồ Lô khẩu”, Tào Tháo ngồi dưới một khu rừng thưa, ngửa mặt cười lớn, lại chê Gia Cát Lượng, Chu Du trí mưu chưa đủ, kết quả là Trương Dực Đức xuất hiện làm cho ông ta hồn xiêu phách tán. Không chỉ tổn thất nghiêm trọng, đến cả ngựa xe, quân lương cũng bị cướp.


    Lần thứ ba, trên “đường nhỏ Hoa Dung”, Tào Tháo lại cười Gia Cát Lượng, Chu Du là “loại vô năng”. Đang cười thì Vân Trường cầm đao đứng sừng sững trước mặt, ông ta cười không thành tiếng, chỉ còn biết cúi đầu cầu xin tha mạng.


    “Ba lần cười” này trong tiểu thuyết có thể nói là tuyệt bút. Tuy có thể thấy Gia Cát Lượng dụng binh vô cùng kỳ diệu, nhưng Tào Tháo so với những người khác cũng rất đáng nể vì. Thân lâm cảnh hiểm, vẫn có thể cười, chế giễu đối thủ của mình thiếu trí tuệ cơ mưu. Nếu là người khác, chỉ e chạy thoát thân còn chẳng kịp, huống hồ trong những trường hợp như vậy. Đặc biệt là ba lần cười của ông ta, càng khiến cho người ta vỗ bàn mà khen là tuyệt bút. Quân ít ngựa thiếu, bản thân không còn lực để tiếp tục chiến đấu mà Quan Vũ thần dũng vô song, chém Nhan Lương, giết Văn Sú nếu như dùng biện pháp cứng rắn thì hung nhiều hơn cát.


    Tục ngữ nói, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Đến bước đường cùng, Tào Tháo đã dùng tình nghĩa để làm mềm lòng Quan Vũ, cầu xin được mở cho một con đường sống. Bởi vì ông ta trong quá khứ đã từng có ân với Quan Vũ mà Quan Vũ lại là con người lấy “nghĩa” làm đầu. Cuối cùng Tào Tháo đã tự mình hóa giải nguy nan. Có thể khuất phục được nhân tài ấy chính là đại trượng phu, cách xử sự với mọi người của Tào Tháo thể hiện điều đó.


    (Còn tiếp)


    Tiểu Vũ (Lược dịch từ cuốn sách Mai Triêu Vinh bình luận về Gia Cát Lượng)

  2. #2

    Mặc định

    Đi tìm Khổng Minh thật trong “Tam Quốc diễn nghĩa” (2)
    Thứ năm, 27/9/2007, 09:11 GMT+7

    Trong cuộc sống có khoái lạc, cũng có đau thương, bất tất phải cố ý tu sức cho bản thân mình. Chỉ cần dùng chân tâm, chân tính, chân cảm của bản thân thì có thể đối diện với cuộc sống, lớn tiếng mà khóc, lớn tiếng mà cười. Dùng cái chân tình biểu hiện cho chính mình, ấy mới có thể xem như là một con người…




    Thuật "rút đất" hay một trò ú tim của trẻ nhỏ?

    Đối lập với cái gian hùng của Tào Tháo là cái “kiêu hùng” của Lưu Bị, cũng có cách xử lý mà không người nào làm được, ông ta dùng nước mắt để tranh thiên hạ. Lưu Bị thích khóc đến nổi tiếng.


    Lưu Bị dưới sự trợ giúp của Từ Nguyên Trực, đóng quân Tân Dã, chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo, khí tượng ngày một thịnh. Nhưng Tào Tháo đã bắt chước bút tích của Từ Mẫu đưa cho Nguyên Trực, khiến cho ông ta phải rời bỏ Lưu Bị. Lưu Bị khóc rằng: “Nguyên Trực đi rồi, ta sẽ không biết làm thế nào?”, rồi ngưng nước mắt mà ngóng theo. Từ Thứ vì điều này mà tâm tư nhiễu loạn, nước mắt lưng tròng, khi sang phía Tào Tháo từ đầu chí cuối không đưa ra một kế sách nào.


    Lưu Bị ba lần đến lều cỏ, gặp phải lời từ chối khéo của Khổng Minh, khóc rằng: “Tiên sinh không xuất sơn, thiên hạ sẽ sống như thế nào?”. Lưu Bị nói đi nói lại, càng động đến tâm sự sâu kín, tâm tư trăm mối, lúc đó “nước mắt thấm ra tay áo, làm ướt hết cả vạt áo”.


    Khi Lỗ Túc Đông Ngô đòi Kinh Châu, Lưu Bị lại khóc, dày vò những thủ hạ của Lỗ Túc không biết xử trí thế nào, cuối cùng không hoàn thành được nhiệm vụ.


    Khi tin Quan Vũ bị sát hại truyền tới, Lưu Bị “thét lên một tiếng lớn, hôn mê ngã vật xuống đất”, lệ thấm ướt vạt áo, ba ngày không ăn. Biểu hiện huynh đệ tình thâm.


    Lưu Bị từ đầu chí cuối đều dùng nước mắt để cảm động văn thần võ tướng, khóc để giành được một địa bàn lập nghiệp rồi cũng dùng khóc để có được vị trí vua đất Thục.


    Là thủ hạ của một vị quân vương khóc rất nhiều, việc khóc của Gia Cát Lượng cũng rất có bản lĩnh. Chí ít việc khóc của ông ta cũng có thể cùng Lưu Bị tạo nên công trạng. Nhưng Lưu bị dù nói gì đi nữa, cũng có một chút vì quốc gia mà khóc. Còn việc khóc của Gia Cát Lượng cũng chỉ là kiểu mèo khóc chuột, mượn sự thương xót để giải hiềm nghi mà thôi.


    Gia Cát Lượng đầu tiên là khóc Chu Du. Năm 36 tuổi, vị đô đốc thủy quân của Đông Ngô Chu Du đã bất hạnh tiêu vong, Gia Cát Lượng mang theo Triệu Tử Long và một số người khác nữa đến phúng viếng. Chỉ thấy Khổng Minh tới trước linh sàng Chu Du, bày lễ vật, tự rót rượu, đổ xuống đất rồi khóc lớn, vừa khóc vừa thuật lại Chu Du sinh thời anh hùng, văn tài võ lược, rộng lượng chí cao như thế nào, rồi giúp Tôn Quyền cát cứ Giang Đông, xây dựng sự nghiệp ra sao. Ông ta cực lực ca ngợi tấm lòng trung nghĩa, khí chất anh hùng của Chu Du. Đứng trước quan tài của Chu Du, ông đau đớn nói: “Hỡi ôi Công Cẩn, sinh tử vĩnh biệt!”. “Hồn phách có linh, xin chứng giám cho tấm lòng của tôi: từ đây trong thiên hạ, sẽ không tìm thấy đâu kẻ tri âm! Than ôi đau đớn thay!”. Ông ta nước mắt như suối, bi thương khóc lóc không dừng, thực là cảm động lòng người. Những người có mặt trong buổi hôm đó không ai là không bị nước mắt của ông ta làm cho cảm động, các tướng lĩnh không có ai không bị tình cảm của ông ta cảm hóa.


    Gia Cát Lượng giống như đám tang mẹ, khóc lóc kêu gào. Các tướng lĩnh Đông Ngô đều bị tung hỏa mù. Họ nghĩ không ra rằng vì sao Chu Du chết. Không phải là người trước mắt họ, nói lời mà không giữ, chua ngoa cay nghiệt thì Chu Du đâu đã chết nhanh như vậy. Giờ đến đám tang khóc viếng, phân minh là không ai ăn hiếp Giang Đông cả, có ý muốn hạ thấp Chu Du, trình hiện trước thế nhân một giả tượng rằng: không phải là tôi, Gia Cát Lượng, thế này thế nọ mà là ông, Chu Du, nhỏ nhen, việc ông tức khí mà chết hoàn toàn không liên quan tới tôi. Ông xem ông chết mà tôi vẫn còn tới khóc viếng ông, ông phải nói tôi thật rộng lượng mới đúng! Đối với một người đã chết mà ông ta vẫn không từ bỏ, lòng dạ Gia Cát Lượng quả thật còn hơn lang sói.


    Nghe nói loài cá khi ăn thực vật, có một loài có biểu hiện rất giống con người: chảy nước mắt. Loài cá quả thực là có biết chảy nước mắt, chỉ là chúng hoàn toàn khóc không phải vì thương tâm mà là do lượng muối dư thừa trong cơ thể nó bài tiết ra. Chức năng bài tiết của thận cá không được hoàn thiện như, trong cơ thể dư thừa quá nhiều muối, cần phải dựa vào một tuyến muối đặc thù để bài tiết. Tuyến muối trong cơ thể loài cá nằm rất gần vùng mắt của cá. Tuyến muối này có thể giúp loài cá tiêu giảm bớt lượng muối trong nước biển, từ đó mà nước biển nhạt đi. Vì thế, tuyến muối là dụng cụ làm nhạt nước biển của thiên nhiên.


    Nước mắt của loài cá này hoàn toàn không phải là do tình cảm mà là một loại giả từ bi, giả thương tâm, giả cảm thông. Loại nước mắt này chỉ là một tuyến ở vùng phụ cận của mắt làm ra một trò đùa quái đản, chỉ cần khi cá ăn, loại tuyến phụ sinh bài tiết ra một loại dung dịch muối của tự nhiên. Trong cuộc sống loại ngụy quân tử giả từ bi này thật đáng mỉa mai!


    Tiếng khóc “ghi dấu kinh điển” của Gia Cát Lượng chính là lần khóc chém Mã Tốc. Gia Cát Lượng ra Kì Sơn bắc phạt, ban đầu giành thắng lợi, giành được ba quận vùng Lũng Tây, thanh thế làm chấn động Ngụy quân. Đột nhiên có tin báo, Tư Mã Ý xuất quan, hành quân cấp tốc. Gia Cát Lượng liệu định chắc rằng Tư Mã Ý sẽ lấy Nhai Đình, chặn yết hầu của quân Thục. Vì thế muốn phái một thượng tướng danh tiếng đến trấn thủ ở Nhai Đình, không ngờ Mã Tốc muốn được nhận nhiệm vụ, cam kết “nếu như thất bại, chém đầu cả nhà”. Mã Tốc vốn là một thư sinh, bàn việc binh trên giấy còn khả dĩ, không hề có một chút kinh nghiệm thực chiến. Chỉ vì ông ta có sự giao hảo riêng với Gia Cát Lượng, lại là một nhân vật thuộc phái Kinh Tương. Chỉ vì cho ông ta một cơ hội kiến công lập nghiệp, Gia Cát Lượng đã không nghe lời mọi người mà đề bạt Mã Tốc. Kết quả, Mã Tốc sau khi tới Nhai Đình đã chống lệnh, không nghe lời can gián, lập trại ở trên núi, cuối cùng đã bị Tư Mã Ý trước chặn đường thủy, lại phóng hỏa đốt núi, tuy Thục quân mấy lần cứu viện nhưng rốt cục Nhai Đình vẫn mất.


    Sau khi Nhai Đình thất thủ, Gia Cát Lượng phải sửa chữa cục diện thất bại của mình, thân là chủ tướng ông ta không thể đổ thừa trách nhiệm cho ai. Nhưng là một để bảo toàn danh dự cho bản thân, nên đã đem toàn bộ sai lầm trong cuộc chiến đó đẩy hết cho Mã Tốc, luôn miệng nói là thất bại Nhai Đình là một sự kiện trọng đại trong chiến tranh. Mẫ Tốc không cách gì đã trở thành vật hy sinh của ông ta. Gia Cát Lượng chém khi chém Mã Tốc có ba lần ông ta chảy nước mắt như loài cá.


    Lần khóc thứ nhất là trách mắng sai lầm của Mã Tốc. Nói Nhai Đình là gốc của quân Thục, ngươi đã lấy sinh mạng cả gia đình để lĩnh trách nhiệm nặng nề đó, nay mất đất mất thành, tất sẽ bị xử chém. Lúc đó Mã Tốc cầu xin rằng sau khi giết chết ông ta có thể ban ân tha chết cho con ông ta, Gia Cát Lượng bị lời khẩn cầu của một người sắp chết làm cho cảm động, ông ta lập tức đáp ứng thỉnh cầu, đổng thời chảy nước mắt nói: “Ta và Nhữ Nghĩa (tên tự của Mã Tốc) là huynh đệ, con của ông cũng chính là con của ta, không cần dặn dò quá nhiều”. Ý là muốn Mã Tốc yên tâm mà đi.


    Mã Tốc vốn có giao hảo với Gia Cát Lượng, nay vì lợi ích của bản thân, ông ta không thể không giết Mã Tốc. Giờ đối diện với đề xuất cuối cùng của một người cha cho con mình, lương tâm của ông ta cũng không hoàn toàn mất đi.


    Lần thứ hai khóc là lần can gián của Tưởng Uyển. Trong cách nhìn của Tưởng Uyển: “Nay thiên hạ chưa định, mà giết người mưu trí, chẳng đáng tiếc lắm hay sao?”. Khổng Minh cũng biết rằng Mã Tốc cũng có chỗ khả dụng. Trước đây Mã Tốc đã vì Khổng Minh hiến kế hai lần và cả hai lần đều giành được thắng lợi lớn: Lần thứ nhất là bảy lần bắt Mạnh Hoạch, ông ta kiến nghị lấy công tâm làm đầu. Một lần khác là lợi dụng kế phản gián, gây xích mích trong quan hệ giữa Tào Duệ và Tư Mã Ý, kết quả là Tư Mã Ý bị biếm về quê. Gia Cát Lượng không phải không biết tài năng của Mã Tốc Mã Tốc không chết nhất định trở thành cánh tay đắc lực của ông ta, nhất định có thể giúp ông ta đối phó với một số người như Lý Nghiêm,… Nhưng ngày hôm nay nếu như không chết, rất có thể địa vị của ông ta trong tập đoàn Kinh Tương sẽ bị lung lay. Giết chết Mã Tốc cũng giống như chặt đứt một cánh tay của ông ta. Lúc đó nội tâm của ông ta cực kì phức tạp mâu thuẫn, làm sao ông ta không thương tâm cho được?


    Lần thứ ba là sau khi nhìn thấy thủ cấp của Mã Tốc, Không Minh lại không nén nổi sự đau đớn nội tâm, khóc lớn không thôi. Lúc này Tưởng Uyển vẫn ngoan cường hỏi: “Nay kẻ ấu trĩ thường mắc tội, đã xử theo quân pháp, thừa tướng hà cớ gì phải khóc?”. Đây là lần đâu tiên Khổng Minh nghĩ tới thất bại do việc mình dùng người không đúng gây ra, và lại sai lầm này là không thể thông cảm được. Gia Cát Luợng từ sau khi Lưu Bị chết, gạt bỏ sự độc chiếm quyền bính của Lý Nghiêm, ….


    Gia Cát Lượng khóc Chu Du, khóc Mã Tốc là giả nhân nghĩa lấy lòng người, vừa ăn cướp vừa la làng. Là một kẻ đầy mưu mẹo trên chính trường, ông ta rất giỏi vận dụng những biểu tượng để ngụy trang cho chính mình. Tào Tháo ba lần cười cũng có ba lần khóc. Ông ta khóc lần thứ nhất là khóc toàn gia đình mình bị Đào Khiêm giết chết, ai không thương cha thương mẹ, Tào Tháo khóc, có thể nói là khóc một cách thực tâm. Lần thứ hai khóc là khóc Điển Vi. Năm đó, Tào Tháo dẫn quân thảo phạt Trương Tú, bị trúng kế của Trương Tú, thân bị bao vây. Điển Vi sau khi mơ thấy cảnh đó, tỉnh dậy đã “ra sức hướng về hành quân”, đến chết cũng không lui, máu chảy đầy đất mà chết nhờ thế mà Tào Tháo thoát hiểm. Tào Tháo sau khi chỉnh đốn quân đội, đánh lui Trương Tú, lập tức làm lễ tế Điển Vi, tự thân mình khóc tế ông ta. Hai năm sau, Tào Tháo lại dẫn quân tới Uyển Thành tấn công Trương Tú, Tào Tháo đột nhiên khóc lớn, còn nói, ta từng đau đớn mất con trưởng, cháu yêu, nhưng ta chỉ khóc đại tướng Điển Vi của ta. Đây cũng là lần Tào Tháo khóc để lấy lòng người. Lần thứ ba khóc là khóc Quách Gia sau thất bại trong trận Xích Bích, “Nếu có Phụng Hiếu ở đây, ta đã không cô độc đến thế này”. Lần khóc này là để che đậy cho sai lầm của bản thân mình cũng là trách mắng bọn mưu sĩ vô năng, đương nhiên ông ta không quên rẳng Tuân Húc từng nhắc nhở ông ta về kế trá hàng, kế liên hoàn của Đông Ngô và cả chuyện gió Đông nữa nhưng là do Tào Tháo không nghe. Lần khóc này là sự che đây ngụy trang cho sai lầm của bản thân ông ta mà cũng là bộc lộ sự gian xảo giả dối của ông ta.


    Tập Tạp Xỉ bình Gia Cát Lượng nói: “Vì thiên hạ chủ trì đại cục, muốn đại thu lực vật mà không lượng tài năng mà nhậm trọng trách, theo tài phó nghiệp; biết đó là một lỗi nặng, không tuân sự nhắc nhở của minh chủ, giết người hữu ích, thật khó mà gọi là người có trí được vậy”. Tập Tạp Xỉ cho rằng Gia Cát Lượng không đủ để gọi là người có trí nhưng ông ta không nhìn thấy rằng tuy Gia Cát Lượng tuy không phải là người có trí nhưng mà ông ta là bậc có mưu. Chỉ nhìn mấy lần ông ta dùng nước mắt để tạo ra cái thanh danh hiền thần hiếu tử cũng có thể thấy là đã đạt tới đỉnh cao của kẻ giết người không dao.


    Trên thế giới vốn không có hận thù vô duyên vô cớ, cũng không có tình yêu vô duyên vô cớ. Là một con người có thất tình lục dục, phải sống trên trên cõi hồng trần tục thế, không cách nào thoát khỏi những hỷ nộ ai lạc do cuộc sống mang lại. Trong cuộc sống có khoái lạc, cũng có đau thương, bất tất phải cố ý tu sức cho bản thân mình chỉ cần dùng chân tâm, chân tính, chân cảm của bản thân thì có thể đối diện với cuộc sống, lớn tiếng mà khóc, lớn tiếng mà cười. Dùng cái chân tình biểu hiện cho chính mình, ấy mới có thể xem như là một con người./.


    Tiểu Vũ (dịch)

  3. #3

    Mặc định

    Hoàng Dương - 47/25A Phan Đình Phùng, Hà Nội - hoang_duong1111@yahoo.com.vn


    Tôi là người mê truyện Tam Quốc diễn nghĩa từ khi còn bé, lúc mới học cấp 1. Hồi đó, kiếm được bộ sách này thật không dễ dàng nên tôi thường đến đọc tại chỗ ở thư viện của Nhà văn hoá của thị trấn mỗi khi có thời gian rỗi ( vì không được mượn về nhà). Có thể nói sau này tôi đã đọc quyển sách này không dưới 10 lần nên nhớ được hầu hết các chi tiết trong sách. Tôi và các bạn cùng lứa thường trao đổi với nhau sau khi đọc và ai cũng thán phục tài trí của Khổng Minh, một trong những nhân vật trung tâm của cuốn sách. Tôi vẫn nhớ mãi một câu đánh giá về ông mà tôi đọc được ở đâu đó trên báo:”Mưu Gia Cát Lượng, trí tài Khổng Minh”. Sau này, mỗi khi đọc lại Tam Quốc diễn nghĩa tôi hiểu rằng mặc dù Khổng Minh là một nhân vật lịch sử có thật thời Tam quốc, nhưng trong truyện ông là một nhân vật văn học nên tác giả La Quán Trung có thể và có quyền hư cấu nhân vật sao cho hấp dẫn người đọc. Là một nhà chính trị và quân sự lớn của thời đại, với mục đích giúp Lưu Bị khôi phục nhà Hán đang suy vong tất nhiên ông phải có nhiều thủ đoạn khác người để đạt được mục đích, vì vậy tôi không đồng tình với nhận xét ông là một người giả nhân, giả nghĩa. Tức là không thể đi tìm Khổng Minh thật ở ngoài đời qua tiểu thuyết. Tào Tháo trong Tam Quốc diễn nghĩa vốn được coi là kẻ gian hùng chẳng đã từng cho rằng trong binh pháp thì chuyện “hư hư, thực thực, hư là thực mà thực là hư” là chuyện bình thường đó sao. Nghĩa là trong chiến tranh người ta có thể dùng mọi thủ đoạn, miễn là giành được thắng lợi cuối cùng. Vì vậy, lấy quan điểm và cách nhìn hiện nay để đánh giá thời cuộc diễn ra cách đây trên 2000 năm e rằng là một sự khiên cưỡng và không phù hợp với quan điểm lịch sử. Vì vậy, tôi cho rằng nhân vật Khổng Minh trong Tam Quốc diễn nghĩa với tài trí và đức độ của mình vẫn để lại trong lòng bạn đọc các thế hệ khác nhau những cảm tình đặc biệt.

    ---------------
    Lucy - Japan - lucylona007@yahoo.com

    Câu chuyện không mới. nhưng cái nhìn mới của tác giả làm ta cảm tưởng tác giả hiểu rõ tính cách Khổng Minh tường tận. Nhưng xin cho tôi có ý kiến ở đây.-->Giả Thần mượn quỷ ư !Sự thật là Khổng Minh không thể kêu gió có gió được. Chính sự quan sát và có kiến thức thiên văn mà Ông biết được. Nhưng bây giờ Nếu bạn là Khổng Minh . Bạn sẻ xử lý tình huống như thế nào..... 1.Nói là....giờ đó có Gió Đông ---> Chu Du tin ko...Cũng như bạn nói à.....1hôm 2 hôm nữa giá cổ phiếu công ty X lên....ai tin bạn trừ khi bạn là tay trong.2.sử dụng một thông tin nền nhằm cũng cố thông tin cung cấp .....1cách tiếp thịví dụ: ...Công nghệ Mỹ....chúng tôi có ISO..v..vKhông Minh đã dung cách 2. cách 2 còn có một ý nghĩa nhấn mạnh mà Không Minh muốn hơn..Đó là Tôi là quân sư của nước Thục. Tôi không chỉ biết được kế đánh thắng trận Xích Bích . Tôi còn hơn Anh(Chu Du) ở chổ ( gọi gió ....được gió) ...Anh hãy liên minh với Tôi đánh Tào. Đó là lá mục đích chính của Khổng Minh. Ông Liên Minh với Ngô để đánh Tào. Vì Nếu Tào Ngô Liên Minh đánh Thục Thì.....Lưỡng đầu thọ địch ...Tôi xin gữi 1 ý đầu tiên.. Bài viết của tác giả có 9 điểm tôi không đồng tìnhLycylona007



    Nguyễn Văn Thành - Hà Nội - thanlucthieulam@yahoo.com

    Đã bước lên vũ đài chính trị là bất chấp mọi thủ đoạn,mọi phương pháp,miễn là thành công.Gia Cát Lượng đức độ ư?Chỉ có người ngu mới tin là vậy,nhưng không vì thế mà trách ông ta được,muôn đời vẫn là thắng làm vua thua làm giặc,ấy là chân lí bất diệt!



    Thế Hưng - Hưng Yên - gagohipcan2004@yahoo.com

    Tôi rất tán đồng với ý kiến của bạn Lucy - Japan - lucylona007@yahoo.com. Trong 1 tình huống có nhiều cách sử lý, làm sao chọn được cách sử lý tốt nhất, rõ ràng là tác giả cuốn sách đã phê phán Khổng Minh theo hướng tiêu cực. Ở đây tôi xin góp 1 ý kiến về nhận xét về lần thứ ba khóc “là khóc Quách Gia sau thất bại trong trận Xích Bích, “Nếu có Phụng Hiếu ở đây, ta đã không cô độc đến thế này”. Lần khóc này là để che đậy cho sai lầm của bản thân mình cũng là trách mắng bọn mưu sĩ vô năng, đương nhiên ông ta không quên rẳng Tuân Húc từng nhắc nhở ông ta về kế trá hàng, kế liên hoàn của Đông Ngô và cả chuyện gió Đông nữa nhưng là do Tào Tháo không nghe. Lần khóc này là sự che đây ngụy trang cho sai lầm của bản thân ông ta mà cũng là bộc lộ sự gian xảo giả dối của ông ta.” Theo tôi nghĩ thì Tào tháo đã không xác định được điểm yêú mà Chu du nhằm vào thế trận của ông ta. Những điểm mà bọn mưu sĩ của Tào tháo đưa ra là đúng nhưng rời rạc và không thể xác định kịp thời được kế hoạch của Chu du. Tôi cho rằng nếu có Quách Gia thì kết quả trận Xích bích sẽ khác đi. Theo Tam quốc diễn nghĩa thì chỉ có Từ thứ, Khổng Minh, Bàng thống và có thể là Hoàng cái là nhìn nhận kịp thời kế hoạch của Chu du. Ở đây tôi cũng muốn đưa ra thêm 1 điểm là, lúc Chu du dùng kế giết Sái mạo, Trương doãn thì Khổng minh có nhận xét rằng: Tào tháo sẽ mắc mưu nhưng sau đó sẽ không chịu nhận lỗi.Do đó thì Tào tháo khóc vì sự chậm trễ của mình khi thiếu Quách gia, chứ không phải giả rối.

  4. #4

    Mặc định

    Làm thừa tướng mà không biết dùng mưu, không biết cách khống chế nhân tình, không biết cách chèn ép kẻ khác thì làm sao mà dựng được cơ đồ. Trách là trách cái thời thế nó ép những người có tài phải dùng tiểu kế để chém bớt đi vài ba đứa vô dụng, cũng trách cái thời thế nó cho mấy thằng vô dụng làm Hoàng đế để khiến cho dân tình lâm cảnh khổ đau. Thương thay cho Khổng Minh không đủ cái sự tàn nhẫn và cũng không đủ cái tuổi thọ để dựng sự nghiệp. Thế gian luôn vô tình bạc bẽo, tôi với ông tuy cùng sở học nhưng khác nhau về quá nhiều thứ trong cuộc đời. Kết quả cuối cùng là cái mà người ta gọi là thành tựu của đời người!

    Tư Mã Ý chi tâm!
    Thế gian riêng một mình tôi
    Phiêu diêu lãng đãng mây trời núi sông

  5. #5

    Mặc định

    Các bạn nói về Gia Cát Bụi hay lắm!Thế còn Tư Mã Ý - đối thủ của Gia Cát Lượng, lắm lúc Gia Cát Lượng phải nhìu phen kiềng mặt,sợ hãi?Tui vẫn chưa biết rõ về con ngươi này?Nhờ các bạn góp ý hộ.Xin cảm ơn.

  6. #6

    Mặc định

    ông Mai Triêu Vinh viết chẳng qua ông muốn đề cao ông.
    nếu bạn cho đúng thì cùng thời khổng minh ý Mai Triêu Vinh nói sẽ giỏi hơn khổng minh.
    nếu bạn cho sai thì ít ra Mai Triêu Vinh cũng đã thắng đối với bạn vì đã gây ra phản ứng mạnh đối với bạn.
    mục đích cuối cùng của Mai Triêu Vinh là gây tiếng vang lớn.nếu không ai đọc bảo đảm mai triêu vinh đem đốt liền!
    Last edited by luxuryntfs; 04-03-2008 at 11:44 PM. Lý do: thiếu từ
    Gia Đình Vô Hình

  7. #7

    Mặc định

    Ông Gia Cát Lượng nhiều mưu kế .Là một nhà chính tṛị ,đương nhiên ông phải dùng nhiều thủ đoạn để đạt mục đích ... Đối với tôi ông là một người đáng kính
    GIA ĐÌNH VÔ HÌNH

    THẾ GIỚI HUYỀN BIẾN "NGUYỄN THANH BÌNH"

    * -*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
    Đêm đông , ôi ta nhớ nhung ,đường về xa xa
    Đêm đông ,ta mơ giấc mơ ,gia đình yêu đương
    Đêm đông ,ta lê bước chân phong trần tha phương
    Có ai ,thấu tình cô lử ,đêm đông không nhà.

    * -*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*

  8. #8

    Mặc định

    Hỡi ơi Gia Cát, cả cuộc đời chỉ có một đối thủ xứng tầm duy nhất ấy là Công Cẩn đó thôi. Nước mắt của Khổng Minh rơi lã chã khi đứng trước thi hài Chu Du, ai dám nói hoàn toàn là ngụy quân tử? Người thốt ra những lời như vậy, chỉ là một kẻ tầm thường, đâu có thấu hiểu nổi tấm lòng của Khổng Minh khi đứng trước cảnh mất đi một Đối Thủ Thực Sự - mà cũng như là tri âm tri kỷ của mình vậy. Chỉ khác là thờ hai chúa mà đành quyết tâm sát phạt nhau cho kỳ được.
    Trời đã sinh ra Du
    Sao còn sinh ra Lượng?
    Nhưng nếu không có Lượng thì hỏi rằng ai là người biết Du tài tình đến thế?
    Khi Du chết đi, Lượng thương tiếc, trong hàng ngàn giọt nước mắt tuôn trào, chí ít cũng có một giọt dành cho người thấu hiểu mình đến tận tâm can - ấy là giọt nước mắt của một người BẠN phải xa một người bạn rất hiểu mình. Du chết đi, trong thiên hạ không còn người xứng tầm với Lượng, thử hỏi Lượng có buồn không?
    Cũng như các vị Phật tử đang chửi nhau trong mục Đạo Phật vậy. Nếu một hai người nói ngang tàng, không tin Phật pháp. Các vị cứ lấy cái Tâm tĩnh mà bỏ ngoài tai, coi những lời ấy như hư không, thì thử hỏi người kia nói được bao lâu nữa, thử hỏi người ấy có buồn chán không, có phải im miệng vì chẳng có ai đáp lời không?
    Cho nên Gia Cát cũng thế thôi, không có Chu Du thì Gia Cát đâu cần nghĩ ra nhiều kế hay? Vì trong thiên hạ bấy giờ làm gì còn người sánh với Gia Cát nữa.(Tư Mã Ý là kẻ tiểu nhân mặc váy đàn bà thì chẳng muốn nói đến làm gì!!!)
    Thương cho những giọt nước mắt thật lòng của Gia Cát!!!
    Ôi Gia Cát ôi!
    :yb663::yb663::yb663:

    header lại thích nước mắt của kẻ như Lưu Bị. Bằng nước mắt mà dành phần ba thiên hạ. Không có tài cán gì, chỉ dùng hàng trăm ngàn giọt nước mắt mà có thể làm lung lạc hàng triệu con tim người đời.
    Thật là những giọt nước mắt diệu kỳ!
    header cũng muốn khóc... Hu hu..:)
    Last edited by header; 05-03-2008 at 04:36 PM.
    Nở với nhân gian một nụ cười.

  9. #9

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi header Xem Bài Gởi
    Hỡi ơi Gia Cát, cả cuộc đời chỉ có một đối thủ xứng tầm duy nhất ấy là Công Cẩn đó thôi. Nước mắt của Khổng Minh rơi lã chã khi đứng trước thi hài Chu Du, ai dám nói hoàn toàn là ngụy quân tử? Người thốt ra những lời như vậy, chỉ là một kẻ tầm thường, đâu có thấu hiểu nổi tấm lòng của Khổng Minh khi đứng trước cảnh mất đi một Đối Thủ Thực Sự - mà cũng như là tri âm tri kỷ của mình vậy. Chỉ khác là thờ hai chúa mà đành quyết tâm sát phạt nhau cho kỳ được.
    Trời đã sinh ra Du
    Sao còn sinh ra Lượng?
    Nhưng nếu không có Lượng thì hỏi rằng ai là người biết Du tài tình đến thế?
    Khi Du chết đi, Lượng thương tiếc, trong hàng ngàn giọt nước mắt tuôn trào, chí ít cũng có một giọt dành cho người thấu hiểu mình đến tận tâm can - ấy là giọt nước mắt của một người BẠN phải xa một người bạn rất hiểu mình. Du chết đi, trong thiên hạ không còn người xứng tầm với Lượng, thử hỏi Lượng có buồn không?
    Cũng như các vị Phật tử đang chửi nhau trong mục Đạo Phật vậy. Nếu một hai người nói ngang tàng, không tin Phật pháp. Các vị cứ lấy cái Tâm tĩnh mà bỏ ngoài tai, coi những lời ấy như hư không, thì thử hỏi người kia nói được bao lâu nữa, thử hỏi người ấy có buồn chán không, có phải im miệng vì chẳng có ai đáp lời không?
    Cho nên Gia Cát cũng thế thôi, không có Chu Du thì Gia Cát đâu cần nghĩ ra nhiều kế hay? Vì trong thiên hạ bấy giờ làm gì còn người sánh với Gia Cát nữa.(Tư Mã Ý là kẻ tiểu nhân mặc váy đàn bà thì chẳng muốn nói đến làm gì!!!)
    Thương cho những giọt nước mắt thật lòng của Gia Cát!!!
    Ôi Gia Cát ôi!
    :yb663::yb663::yb663:

    header lại thích nước mắt của kẻ như Lưu Bị. Bằng nước mắt mà dành phần ba thiên hạ. Không có tài cán gì, chỉ dùng hàng trăm ngàn giọt nước mắt mà có thể làm lung lạc hàng triệu con tim người đời.
    Thật là những giọt nước mắt diệu kỳ!
    header cũng muốn khóc... Hu hu..:)
    Người đàn bà này mới là người hiểu Khổng Minh nếu bà header này mà sống vào thời đó thì đảm bảo cũng sẽ là nhân vật lịch sử rùi đó. Công Cẩn chưa phải là đối thủ của Khổng Minh, chỉ có Tư Mã Ý mới là đối thủ của Khổng Minh. Người chiến thắng là Tư Mã gia đó, nàng header có muốn nghe về bản lĩnh của Tư Mã gia không :listen:.
    Thế gian riêng một mình tôi
    Phiêu diêu lãng đãng mây trời núi sông

  10. #10

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Lãng Tử Xem Bài Gởi
    Người đàn bà này mới là người hiểu Khổng Minh nếu bà header này mà sống vào thời đó thì đảm bảo cũng sẽ là nhân vật lịch sử rùi đó. Công Cẩn chưa phải là đối thủ của Khổng Minh, chỉ có Tư Mã Ý mới là đối thủ của Khổng Minh. Người chiến thắng là Tư Mã gia đó, nàng header có muốn nghe về bản lĩnh của Tư Mã gia không :listen:.
    Nói về tài thì Tư Mã Ý làm sao sánh lại khổng minh đại ca . Thắng là gì Họ Tàu được thiên thời số đã định là tóm thu tam quốc, đế tinh sáng lạng thì làm sao Không Minh làm cho lu mờ được . Các vị không nhớ họ Tư Mã còn đánh không qua đệ tử của Khổng Minh sao . Nhà hán thua là gì số đã tận sanh con ngu đần nghe lời hoạn quan chứ đâu phải thua tài vì không có người tài.

    Còn về ông Vinh ông Vỉnh gì đó không biết tài am hiểu phong thủy, lý, số, bốc, toán, mệnh, binh pháp bao nhiêu hay chỉ là kẻ mọt sách chỉ đọc qua vài lời trong truyện mà đoán tài của kẻ khác .
    Last edited by PTS; 06-03-2008 at 01:17 AM.

  11. #11

    Mặc định

    cách nhìn của Mai Triêu Vinh cũng không co gì là mới cả, thực ra người đọc Tam Quốc, cũng biêt điều này, trong đấu tranh chính trị phải bất chấp thủ đoạn, huống hồ thời Tam Quốc loạn lạc. Xét về tài thì Gia Cát Lượng cũng chỉ là cái tài của người làm tướng, dùng quân. Còn về mưu đồ chính trị thì thua xa Tào Tháo, Tư Mã Ý. Xét về tài năng thực sự Gia cát Lượng so với Trương Lương thời hán, Lưu Bá Ôn đời Minh vẫn còn kém một bậc.Trong xã hôi thời đó Gia Cát Lượng chỉ là ít mưu đồ giả nhân giả nghĩa hơn thôi. Nếu vào hoàn cảnh đó Mai Triêu Vinh có khi còn giả nhân giả nghia hơn nhiều.

  12. #12

    Mặc định

    Làm thừa tướng mà không biết dùng mưu, không biết cách khống chế nhân tình, không biết cách chèn ép kẻ khác thì làm sao mà dựng được cơ đồ. Trách là trách cái thời thế nó ép những người có tài phải dùng tiểu kế để chém bớt đi vài ba đứa vô dụng, cũng trách cái thời thế nó cho mấy thằng vô dụng làm Hoàng đế để khiến cho dân tình lâm cảnh khổ đau. Thương thay cho Khổng Minh không đủ cái sự tàn nhẫn và cũng không đủ cái tuổi thọ để dựng sự nghiệp. Thế gian luôn vô tình bạc bẽo, tôi với ông tuy cùng sở học nhưng khác nhau về quá nhiều thứ trong cuộc đời. Kết quả cuối cùng là cái mà người ta gọi là thành tựu của đời người!

    Tư Mã Ý chi tâm!
    Thế gian riêng một mình tôi
    Phiêu diêu lãng đãng mây trời núi sông

  13. #13

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Lãng Tử Xem Bài Gởi
    Làm thừa tướng mà không biết dùng mưu, không biết cách khống chế nhân tình, không biết cách chèn ép kẻ khác thì làm sao mà dựng được cơ đồ. Trách là trách cái thời thế nó ép những người có tài phải dùng tiểu kế để chém bớt đi vài ba đứa vô dụng, cũng trách cái thời thế nó cho mấy thằng vô dụng làm Hoàng đế để khiến cho dân tình lâm cảnh khổ đau. Thương thay cho Khổng Minh không đủ cái sự tàn nhẫn và cũng không đủ cái tuổi thọ để dựng sự nghiệp. Thế gian luôn vô tình bạc bẽo, tôi với ông tuy cùng sở học nhưng khác nhau về quá nhiều thứ trong cuộc đời. Kết quả cuối cùng là cái mà người ta gọi là thành tựu của đời người!

    Tư Mã Ý chi tâm!

    Khổng Minh đâu đủ đức để thu phục nhân tâm thì sao có thể có cái khí chất của một bậc quân vương? Có chăng chỉ là vài đám nho sĩ hủ lậu đi theo mà thôi... Lưu Bị tuy khóc sướt mướt chẳng khác đàn bà, nhưng mỗi giọt nước mắt của Lưu Bị đúng là đáng giá, đáng giá.... Trong tất cả phụ nữ từ cổ chí kim thì họa chăng chỉ có Võ Tắc Thiên cũng dùng nước mắt mà thoát khỏi cảnh ăn chay niệm phật rồi sau xưng đế mà thôi....:yb663:
    Những người khóc thật lòng thì không bao giờ làm chủ thiên hạ được phải không Gia Cát Lãng Tử?

    Tư Mã Ý - dù là kẻ thắng trận, nhưng lại không được người đời tụng ca như Khổng Minh và Chu Du. Ấy là vì Tư Mã là kẻ hèn hạ, bỉ ổi, chịu mọi nỗi nhục nhã khi Khổng Minh gửi yếm đàn bà tới, mà vẫn quyết không nghinh chiến. Nhưng thời ấy thì bị dè bỉu chứ bây giờ đàn ông vẫn núp váy đàn bà đầy rẫy ấy chứ - có sao đâu???


    Lãng Tử cùng sở học với Gia Cát Khổng Minh, vậy xin mời Lãng Tử tiếp tục cho ý kiến, header xin lắng nghe...
    Lắng nghe, lắng nghe, và lắng nghe...:votay::votay::votay:

    Lại nữa header không thích sống vào cái thời Tam quốc loạn lạc, chỉ muốn được hưởng thanh nhàn như Nữ hoàng đế thôi:):):)
    Nở với nhân gian một nụ cười.

  14. #14

    Mặc định

    Khổng Minh hay Tư Mã Ý đều tài giỏi cả, 1 người dùng yếm phụ nữ để khiêu khích ( phải dùng cái này thì quả thật đầu óc hơi bị nhỏ nhen quá) đối thủ, 1 người nhận yếm nhưng không để cái tiểu tiết làm hại cái đại cuộc ( đây mới thật sự là người có đủ kiên nhẫn và lạnh lùng, biết người biết ta). Qua đó đủ biết ai hơn ai rùi. Khổng Minh có tài năng tương đương 1 pháp sư nhưng mà lại không có đủ sự cần thiết của 1 người cầm đầu 1 hệ thống mới. Thiếu lạnh lùng, thiếu cái hào sảng, cố chấp, tự kiêu, tự thị là cái bệnh muôn đời không đổi của Pháp Sư, cho nên Khổng Minh cũng không hề thoát khỏi cái căn bệnh mãn tính đó. Tư Mã Ý thì hoàn toàn chỉ là 1 người biết tính toán, biết kìm chế cảm xúc bản thân, biết sợ và biết rõ bản thân mình, cho nên dù Tư Mã Ý không phải là Pháp Sư cũng có tài năng chẳng kém gì 1 pháp sư cả. Cuộc đấu giữa 2 con người thường dựa vào trí lực và sự kiên nhẫn khi mà cả 2 bên ngang bằng về thực lực. Người nào định lực lớn hơn thì người đó sẽ chiến thắng. Khổng Minh tuy là 1 pháp sư có tài nhưng về mặt định lực vẫn chưa bằng Tư Mã, về sở học có thể Khổng Minh am hiểu hơn Tư Mã rất là nhiều nhưng thay đổi 1 thế cuộc và thay đổi 1 mảnh đất không phải là chuyện nói trong 1 ngày là xong. Sức người và tài năng chỉ có hạn nên dù có tài giỏi đến mấy thì cũng chỉ vượt qua được giới hạn bản thân chẳng là bao cả. Tư Mã Ý vì quá hiểu Khổng Minh nên mới dùng chính những thứ mà Khổng Minh nghĩ là thiên hạ không ai làm được như mình để đối phó với KHổng Minh. Vì thế Tư Mã Ý nếu xét theo đạo học thì mới là người thấu hiểu chữ VÔ VI cao hơn Khổng Minh 1 bậc mà người nào hiểu được cao hơn 1 bậc trong Vô Vi thì người đó dĩ nhiên là người chiến thắng. Tư Mã Ý thắng Khổng Minh rùi đấy, tại sao lịch sử lại chẳng khen ngợi Tư Mã Ý vì chẳng qua có nhiều đứa ngu dốt cứ cho rằng đạo học giỏi là phải thể hiện ở dăm ba cái hành động khác người mà không biết rằng thực sự của cái đỉnh cao nó nằm ở chỗ trong suốt, nằm ở chỗ Vô Minh. Đọc đến đoạn Khổng Minh gửi yếm chắc hẳn hàng chục triệu người trầm trồ vì cái kế đó của KM vì đơn giản là trong đầu những người đó chỉ nghĩ được đến thế mà thôi, họ cho rằng cái yếm của phụ nữ là cái gì đó bẩn thỉu dơ dáy mà không nhớ rằng họ chui ra từ đâu, thật là buồn khi có quá nhiều kẻ không hiểu cái mà Tam Quốc nói về đoạn đó. Người như Tư Mã nhận yếm mà chẳng tức giận và cũng chẳng đoái hoài tới kế sách hèn mọn đó vì Tư Mã có cách nhìn cao hơn 1 bậc. Hihihhi, thôi không viết nữa không chuẩn bị lại có người đem bài mình ra viết thành sách thì nổi tiếng quá khiến ông PTS ông hỏi thăm sức khỏe.

    Chúc vui vẻ!
    Thế gian riêng một mình tôi
    Phiêu diêu lãng đãng mây trời núi sông

  15. #15

    Mặc định

    :votay::votay::votay:

    Đúng là hảo ý đó Lãng Tử
    Xem ra Lãng Tử là người học cao hiểu rộng nên đi đâu cũng thấy nhắc tới "những đứa ngu dốt".
    Quả là thiếu niên có khí phách anh hùng
    Từ GiaCatCan chuyển thành Lãng Tử đúng là đã biết thương hoa tiếc ngọc lắm lắm, xin chúc mừng!:)
    Bài của Lãng Tử mà có người viết ra thành sách thì chắc Lãng Tử phải tu thêm mười kiếp nữa rùi.

    Chiếp chiếp:023:
    Last edited by header; 06-03-2008 at 09:20 AM.
    Nở với nhân gian một nụ cười.

  16. #16
    Thành viên DANH DỰ - Đã đóng góp nhiều về Học thuật cho Diễn đàn
    Gia nhập
    Oct 2007
    Bài gởi
    1,474

    Mặc định

    Tại hạ nghĩ Khổng Minh là người giỏi nhất vì ông định được cái thế "ba chân vạc" - trong Tam quốc hình như không có quân sư nào vạch ra chiến lược "chia ba thiên hạ" như ông cả.
    GIA ĐÌNH VÔ HÌNH

  17. #17

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi DaiHongCat Xem Bài Gởi
    Tại hạ nghĩ Khổng Minh là người giỏi nhất vì ông định được cái thế "ba chân vạc" - trong Tam quốc hình như không có quân sư nào vạch ra chiến lược "chia ba thiên hạ" như ông cả.
    :023::023::023:

    Còn Lãng Tữ cứ việc nối tiếng đi, hong ai dành đâu ! Tôi có tới thì chỉ xin chử ký thôi :ciao:

    Ừ mà nhắc tới Tư Mã, hong thấy họ tư mã để lại sách gì cho đời hết ta, có ai biết hong ?

  18. #18

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi PTS Xem Bài Gởi
    :023::023::023:

    Còn Lãng Tữ cứ việc nối tiếng đi, hong ai dành đâu ! Tôi có tới thì chỉ xin chử ký thôi :ciao:

    Ừ mà nhắc tới Tư Mã, hong thấy họ tư mã để lại sách gì cho đời hết ta, có ai biết hong ?
    Ông để lại 1 quyển sách nhưng mà không ai hiểu gì cả vì trong đó chẳng có chữ gì cả.
    Thế gian riêng một mình tôi
    Phiêu diêu lãng đãng mây trời núi sông

  19. #19

    Mặc định

    Đấu với ai cũng được...đừng đấu với Trời T_T
    Tri âm bên rừng trúc
    Tri kỷ giữa trời không

  20. #20

    Mặc định

    Có thể suy đoán được lý do ra đời của cuốn sách này, đấy là vì "Mã Tiền Khóa" !

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •