Có lẽ may mắn, thằng tôi cũng được học vài phương pháp ngồi Thiền. Trong suốt thời gian tập Thiền theo kiểu Nhân Điện, thằng tôi được các huynh đi trước kể cho nghe đủ thứ hay ho, hấp dẫn xảy ra trong lúc ngồi Thiền. Có người xuất hồn, bay vèo vèo vèo rồi khoái quá lúc nào cũng xuất hồn. Có người gặp cảnh giới Tiên, Phật gì đó không rõ, bảo là "ở trển" dzui lắm: mọi người chỉ ca hát nhảy múa suốt ngày (sướng nhé), có người thấy ông "Phật" rớt cái đùng trước mặt "điểm đạo" này kia. Với họ, đó là niềm tự hào cho việc tu chứng, ấn chứng gì đó cho việc tập luyện thành công...

Nói chung là không nghe thì thôi, nghe đảm bảo ghiền.

Tôi cũng ghiền...

Nhưng chỉ dám ghiền, chứ thực tâm ngồi Thiền mãi chả thấy mô tê gì cả - toàn thấy... tối thui!

Lúc đó giận lòng hết sức. Bực luôn cả bản thân mình. Vì cứ mỗi lần ngồi Thiền nhắm mắt lại là cái đầu bắt đầu nghĩ đủ trò, suy nghĩ cứ xẹt qua xẹt lại như điện...

Giận lắm!

Nghiên cứu đủ chiêu mà các Thiền sư chỉ cho Thiền sinh luyện tập để đi vào cái Định như: ngồi đếm hơi thở, lắng nghe trong cơ thể - lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất xung quanh, quán xét suy nghĩ, quán thân vô thường, quán tâm thanh tịnh, quán đủ trò thiếu điều quáng... gà luôn, nhưng mà suy nghĩ cứ xẹt là xẹt...

Điên lên tự hỏi: tại sao bản thân mình cứ nhắm mắt lại là suy nghĩ???

Cứ ngồi thiền rồi hỏi: "Mày là thằng nào mà cứ... xẹt hoài, sao không im cho tao... thiền???"

Tự hỏi mãi cho đến một ngày, bỗng dưng "thằng đó" lên tiếng trả lời:
- Thì mày cũng đang ngồi thiền đó thôi, muốn gì nữa.

Điên tiết, thằng tôi cao giọng:
- Tao ngồi thiền mà "mày" cứ suy nghĩ hoài thì làm sao tao... định được?

"Nó" bắt bẻ:
- Mày "định" để làm gì?

Nghe câu này tự dưng thằng tôi ú ớ, im lặng mấy giây mới "nhớ" câu trả lời, thế là bắt đầu "trả bài":
- Nhà Phật có dạy là: khi nào "định" được thì "huệ" mới phát sinh."Mày" cứ xẹt lung tung, tao không định được tức là không phát sinh cái "huệ" - tức là không khôn ra, không ngộ được gì hết. Vậy sao tao chịu được?

"Nó" cười hì hì bảo:
- Ai bảo mày muốn "định", "định" có gì hay ho đâu?

Thằng tôi điên lên chửi:
- Điền đô, à không, đồ điên - phải định, phải tịnh thì mới tốt chứ?







"Nó" cao giọng dạy đời:
- Tao nhớ mày bảo mày ngộ cái lý Âm Dương rồi mà? Cái động và tĩnh cũng như 2 cực Âm / Dương, mày cứ thích tĩnh - không chấp nhận cái động, thì cũng giống như mày lệch về 1 phía Âm, hoặc Dương - dzậy thì làm sao gọi là Âm Dương hài hòa được...

Nghe đến đây, tự dưng thằng tôi... ngọng. Do ngọng, chưa tìm lý cãi được nên im re nghe "nó" nói tiếp:
- Tao thấy mày viết blog linh tinh, nào bảo là phải chấp nhận khổ đau như khi mong cầu hạnh phúc. Còn bây giờ ngồi thiền mày chối bỏ cái động, chỉ tìm cái tĩnh - thì tĩnh ở đâu mà có? Mày biết là tu nên đi con đường trung đạo, không thiên bên này, không lệch bên kia - giờ mày cứ đòi tịnh thì đúng là nực cười.

Cái "thằng hâm" này đúng là chỉnh lý, bắt bẽ mình không cãi được - nên tiếp tục ngồi im...

"Nó" hỏi thách thức:
- Mà mày có hiểu tại sao con người ta khó có thể tịnh được không?

Tưởng gì, hỏi thế thì quá dễ, thằng tôi cao giọng trả lời để lấy lại "những gì đã mất":
- Thì do cuộc đời, do chúng ta suy nghĩ cơm áo gạo tiền quá nhiều nên khó tịnh lại thôi.

"Nó" bỉu môi:
- Sai bét.

Chưng hửng, thằng tôi hỏi lại:
- Dzậy lý do là tại sao?

"Nó" cười xỉ vả vào mặt:
- Vậy mà bảo là ngộ đạo. Cái mày cần thấy là con người được sinh ra trong cái động loạn, dục vọng của người cha và người mẹ lúc giao hợp. Bản thân "cái tâm" họ vốn dĩ đã được "ướp" đầy đủ cái động loạn đó khi thụ thai rồi, cho nên bản chất họ luôn động loạn - dù muốn dù không. Cho nên, chỉ khác nhau là chúng ta kiềm chế nó đến mức nào, chứ không thể bảo là không động loạn được.

Nghe giải thích thằng tôi câm luôn, định lấy lại "phong độ", tìm lại những gì đã mất - ai dè bị "nó" xỉ vả mất luôn những gì đã có...

Thằng tôi ấp úng:
- Vậy tao phải làm sao?

"Nó" cười:
- Mày ngồi thiền thì cứ ngồi thiền, còn "tao" xẹt tới xẹt lui là chuyện của tao - chả liên quan gì nhau để mày phải bực mình. Động chưa chắc đã xấu để phải loại trừ, mà tịnh cũng chưa hẳn đã hay để cứ phải tìm nó. Mày thấy tao "xẹt", biết là do tao "xẹt" - chứ không phải mày "xẹt" - dzậy là đủ rồi...







Thằng tôi suy nghĩ, định hỏi thêm vài câu nữa nhưng "nó" lượn đi mất...

Chẹp...

Sự thật là bây giờ khi ngồi Thiền, tôi ngồi Thiền - còn "nó" vẫn xẹt lung tung...

Thôi kệ pà "nó", muốn"xẹt" đi đâu thì xẹt...

=============================
Sau này có dịp hỏi thầy Từ Bi, ổng cười hả hê bảo:
- "Xẹt" là đúng rồi, ai cũng thế. Khi cậu đạt được cái Tha Tâm Thông, đọc được ý nghĩ người khác, cậu mới thấy là người ta toàn ngồi thiền theo kiểu... nhắm mắt, chứ suy nghĩ họ cũng xẹt y chang cậu thôi. Kể cả các Thầy, các trich dan .;;;;;Thiền sư cũng vậy - trước mặt Phật tử, hoặc Thiền sinh, họ cố tỏ ra vẻ an lạc hay "định" ghê lắm, chứ cậu mà biết họ suy nghĩ còn dữ hơn thì mới thấy buồn cười...

Thằng tôi ấm ức ráng hỏi thêm:
- Thế còn mấy cái cõi giới, hay mấy vị Phật họ thấy trong lúc ngồi Thiền là sao hả Thầy?

Thầy Từ Bi cười còn to hơn:
- Tâm họ muốn cái gì, thì họ thấy cái đó - chỉ có vậy. Thấy càng nhiều thì đôi lúc càng kẹt, chứ có gì hay ho đâu...




Đúng là buồn cười cho chính mình thật...