kết quả từ 1 tới 5 trên 5

Threaded View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1

    Talking Đom đóm ơi ! anh ở đâu ???


    Hãy click chuột phải lên hình biểu tượngDownloadrồi chọn Save Target As để tải về máy



    RỪNG ĐOM ĐÓM

    Truyện ngắn Cung Tích Biền
    1.
    Người ta hiếm thấy một người đàn ông bội bạc, ngoài năm mươi tuổI; lúc vợ còn sống thì thờ ơ, hành hạ vợ tới độ tàn ác; lúc vợ qua đời lại ôm thi hài vợ khóc than thảm thiết như Mạnh.Khóc mưa bão suốt sáu tiếng đồng hồ, Mạnh mời cô Trâm, cô gái vốn thường sơn móng tay móng chân cho các bà các cô, đến làm sắc đẹp cho vợ mình.Trâm nhìn người chết sóng soãi, thuở ấy chưa có thói đời son phấn cho ngườI quá vãng, cô sợ hãi nói: “Xin mời người khác.Tôi chưa hề làm việc này”. Mạnh năn nỉ: “Cố gắng giúp tôi, xem như Vân hãy còn sống”. Trâm bần thần tự nhủ: “Cũng có thể. Lúc bình minh bà Vân hãy còn tươi cười, cho mình hai quả cam kia mà”. Nghĩ vậy nhưng Trâm lại sợ, bước thụt lùi.Người nhà can ngăn Mạnh: “Tắm rửa, chải tóc chỉnh tề cho Vân là đủ rồi, son phân mà chi. Hãy để chị yên”. Cái người xưa nay sống lẫn lộn giữa chân hư, chính tà, cáu tiết: “Tôi không thể chôn cái đẹp đời tôi như chôn một cái xác chết, hiểu chưa?”.Mọi người đành im, vì biết rõ tính tình Mạnh, tên cường hào ấy sắp hóa điên.

    Trâm đành ngồi xuống, moi trong giỏ xách ra đủ thứ chai lọ, son phấn, dao kéo, bắt đầu công việc “mang lại màu sắc cho một xác chết”.Công trình thẩm mỹ rồi cũng xuống mồ. Cô muốn gợi ra một giấc mơ cho tình huống bớt nặng nề, nhưng bàn tay nghệ thuật của cô lạnh lạnh, do màu chết từ Vân truyền qua.Trâm không dám nhìn thẳng vào cái xác chết mà cô đang phục vụ, ở đó biểu trưng một tổng hợp của oan ức, khổ đau. Vẻ đẹp rực rỡ thường hằng đã mau chóng tànđi,Vân chỉ còn một màu trắng đục của nấm, pha với màu vàng khô, tất cả dọn đường hiến dâng cho sự thối rữa.

    Mạnh ngồi cạnh, theo dõi, chợt thấy Trâm sơn móng tay vợ mình mầu tím than, ông hỏi: “Sao cô sơn cái màu buồn bã làm vậy?”. Trâm nói: “Khi còn sống bà rất thích màu này”. Mạnh gắt: “Màu hồng.Móng tay móng chân màu hồng.Môi son.Mặt dồi phấn.Má hồng.Nghe chưa?”“Vâng ạ”.“Phải làm cho Vân trẻ đẹp, thanh xuân như mấy chục năm về trước nghe chưa cô Trâm”. “Vâng ạ”. Trâm trả lời, tự nhủ: “Đẹp đẽ gì khi đã nằm thẳng cẳng trong quan tài”.

    Tôi ngồi co ro buồn bã, hít thuốc nhả khói, nhìn Mạnh, nhìn Vân, lại nhìn đời quái gỡ, nghĩ mông lung về người phụ nữ. Họ có sức chịu đựng tuyệt vời trước những hòan cảnh khổ đau, nhục nhằn. Tuyệt vời hơn, là họ chịu đựng tính khí một đức ông chồng, ông X hay Y mà định mệnh nặn ra để khớp với bà Y hay X, theo kiểu nồi nào áp vung nấy, suốt bao năm cho tới thuở đầu bạc răng long.

    Có người bảo, sự chịu đựng nhịn nhục mới chỉ một nửa đạo đức. Một đức lý hoàn chỉnh phải cần thiết có thêm năm mươi phần trăm kia; là sự đề kháng và nổi loạn. Điều này không hoàn toàn đúng trong trường hợp của Vân. Nàng biểu trưng cái đẹp để hoàn chỉnh Mạnh trong cuộc sống vợ chồng. Nhưng Mạnh không hề biết điều ấy. Anh xem Vân là một sản phẩm người để sử dụng như từng sử dụng áo quần giường tủ, sai khiến nàng như từng sai khiến vật nuôi trong nhà. Lâu nay có khi Mạnh quên mình là Người, điều ấy có thể, nhưng Mạnh xem Vân không có giá trị người, quả sái tự nhiên.

    Hôm tôi nhận được tin Vân qua đời, dư luận cho rằng Vân tự tử, tình bạn giữa tôi và Mạnh trải hơn ba mươi năm gắn bó.

    Vùng quê chúng tôi có một con sông, thuở bé tôi và Mạnh thường thi nhau bơi qua về. Hơn một lần Mạnh có ý dìm chết tôi vì tôi có thể về đích trước. Thằng bé mười tuổi đã biết hại người vì cuộc hơn thua. Một lần học cùng lớp, ngồi cùng bàn, lúc tôi đứng lên trả bài thầy giáo, tức thì Mạnh đặt ngay chỗ tôi sẽ ngồi xuống một lọ mực mở nắp. Lúc khác, một cái thước gảy, hoặc một cán viết trở ngược. Mạnh thích nhìn cái mông đít bạn lem luốt hoặc thậm chí tóe máu. Một cô bạn gái sợ hãi đến ngất xỉu khi chợt thấy trong cặp vở của mình một con tắt kè, do Mạnh lén bỏ vào.
    Mạnh ăn vụng rất tài tình. Ngồi ở quán nước một lúc, thấy Mạnh cười tủm tỉm là biết anh đớp được một món gì đấy, cái bánh hay viên kẹo lấy trộm. Mạnh thèm thưởng thức những màn đánh lộn, đâm nhau. Một hôm cả khu phố bị hỏa hoạn, Mạnh đứng nhìn, thích thú lắm. Ánh mắt ánh lên một thèm khát bí ẩn, cậu ta mong ước một điêu tàn có thật. nói chung, tuổi trẻ nơi Mạnh đã chớm nở cái ác, có khả năng dung chứa cái gian.

    Mạnh học không đến nơi đến chốn, nhưng thông minh, có chút ít tài hoa. Đã từng làm thơ, viết văn, chơi đàn, sáng tác nhạc, tiếc rằng Mạnh không là tài năng lớn. Anh xoay ra đọc sách văn học, triết học, khoa học, hội họa, cả sách thương mại, binh pháp. Đọc quá hóa ngu. Lại tu thiền. Quán tưởng trong đêm. Rồi tẩu hỏa nhập ma. Rất may, khi vừa tới bến bờ điên, sắp cởi quần đi dạo phố, Mạnh dừng lại kịp, bởi gặp được Vân, một tình yêu lý tưởng. Mạnh tâm sự: “Ta đã nghe tiếng hát từ thiên đường”.

    Vốn biết tính cách của Rắn và Lươn, tôi không tin vào lời tâm sự của Mạnh. Từ nay,Vân sẽ đồng sàng với một thực tế rách nát, trôi nổi cùng cơn mơ ác xít.Nói khác đi, làm vợ Mạnh,Vân đã hiến dâng vẻ đẹp thánh thiện của mình cho một tương lai mà bình minh không đoái hoài.Tuy nhiên, Vân lại nghĩ khác, nên bao nhiêu năm cô đành sống trong đen tối, tự nguyện cho cuộc tự hủy ngọt ngào. Cô cầm nắm một mớ dĩ vãng lạnh lẽo, đáng buồn, như đứa bé quê cầm trong tay một nắm đom đóm mơ hồ đêm qua.

    ***

    Thuở ấy,chiến tranh lan rộng.Cái lò sát sinh to lớn rất thèm máu xương tuổi trẻ. Chiến trường thường trực thải ra những sản phẩm vừa quái dị, vừa đau lòng: cụt một tay, gãy một cẳng, mất quai hàm; da đùi đắp da mặt, xương chì, ruột ni lông; có anh mề đay đầy ngực nhưng trong lồng ngực chỉ mỗi một lá phổi, đùm bọc bởi dăm cái xương sườn gãy vụn; có anh nhìn đời đầy cảm khái, con mắt đủ lòng trắng lòng đen nhưng là con mắ nhựa, nhìn để nhìn, mù giữa bình minh; có người sớm mai thức giấc rửa mặt chải tóc, bỗng nhặt ra sau gáy một mảnh đạn từ lâu vùi sâu da thịt; có anh chiều hôm ngồi đầu làng hóng mát, nhìn ống chân nhựa mà nhớ trận mạc. Chúa bảo bị tát vào má trái ta hãy chìa thêm cái má phải ra. Không lẽ địch bắn gãy cái chân trái ta chìa luôn cái chân phải ra. Ta đâu có tái tạo thân xác một cách dễ dàng như Thượng, mà thánh kinh đã dẫn.

    Cho nên, thời ấy,trừ những người chọn binh nghiệp là chính, trai tráng phần nhiều sợ cảnh sắp hàng bồng súng. Tìm mọi cách lánh xa nó: giả câm, giả điếc, giả điên; mong được ho lao, loét bao tử; cầu nguyện bị tai nạn may ra chân đi cà niểng; có người dùng dao chặt phăng ngón tay trỏ của mình- ngón tay nhấn cò súng; có chàng trai rất đổi lương thiện lại vào chùa tu.Nói chung, một xã hội đầy rẫy những kẻ mong muốn tật nguyền.

    Cái sự trốn chui trốn nhủi trong cõi ta bà ấy tạo ra thói quen sợ hãi nơi một số người. Có anh bạn buổi chiều vào trại lính, đêm đó trong giấc ngủ còn mộng mị bị cảnh sát rượt bắt vì tội trốn lính. Anh tức tốc bung mền chiếu chạy vào nhà tắm, trốn. Tỉnh ra, biết mình nhầm, anh đứng cười một mình, như khỉ, lại rờ nắn tay chân xem mình là thật hay ảo, trước khi về giường ngủ tiếp.
    Vậy mà riêng Mạnh không sợ hãi cảnh ấy.Anh được miễn dịch sau ba lần khám kỹ lưỡng ở phòng tuyển binh, chỉ vì anh có biệt tài: giả lé.

    Trước ánh đèn cực kỳ sáng,và nóng,trong phòng khám, Mạnh có một kỹ năng kỳ lạ là đột ngột trợn ngược con mắt, tức thì đảo cái lòng đen vào mí mắt.Lúc ấy một mắt của Mạnh chỉ toàn lòng trắng, trông dễ sợ. Mạnh có thể lé- tự-do như thế hằng giờ.Vậy là được miễn đi lính vĩnh viễn. Bởi, ở chốn đấu tranh, thực tình người ta rất sợ anh lé. Có thể rõ ràng anh ta đang nhìn thẳng vào mặt bạn nhưng lại đối thoại với kẻ khác. Nghĩa là anh ta rất thực tình để cống hiến một sự dối trá. Nhưng phương thức thì quả là thực tình, có đạo.

    Thuở ấy, tôi cũng không thoát khỏi thân phận khoác áo lính. Sau những lần giả điếc không thành, tôi tìm tới Mạnh học “ giả lé”.

    Nắng tháng tư chói chang, Mạnh đưa tôi ra ngồi bờ sông nhìn trực diện lên mặt trời.Một lúc lâu, khi thôi nhìn, đôi mắt tôi tối đen, đau nhức tận cùng. Suốt một tuần lễ, theo lời chỉ giáo của Mạnh, trước tấm gương soi, tôi trợn trừng sưng cả mắt, vẹo cả đầu, sái quai hàm, cứng đơ cần cổ mà không tài nào lé được như mạnh.
    Tôi than phiền. Mạnh nói: “ Như vậy là câu chưa định thần được. Trước tiên cậu phải lé- tư -tưởng, sau mới lé-thể-chất. Không hiểu biện chứng là tư tuởng chỉ đạo hành động à?”.
    Tôi nói: “ Không lẽ cậu định tư tưởng rằng sẽ bay lên trời là dang hai cánh tay mà bay được sao?”. Mạnh tỉnh bơ khẳng định: “Đúng. Siêu việt hơn, cậu có thể tự biến mình thành cát, bụi, khói, mây. Rồi, tụ hội khói-mây-cát-bụi trở lại xác cậu. Xác thân ta vốn xác lập tự ngũ hành. Mà ngũ hành thì tương sinh tương diệt, hóa hóa phân phân”.

    Tôi hiểu, ngoài tính ác, cái gian, Mạnh còn giàu ảo tưởng. Đúng hơn, mạnh chế ngự người khác bằng cách thánh hóa những điều ngu dốt của mình; dần dà Mạnh quen với sự lộn ngược đó...

    RỪNG ĐOM ĐÓM (II)...(còn tiếp)
    Last edited by KIENCANGHP; 22-04-2008 at 10:51 PM.
    心燈

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •