Vợ chồng là một vấn đề rất quan trọng trong đời của con người. Người mà được vui hay khổ cũng tùy thuộc theo sự hành động của vợ chồng. Vì vậy Đức Phật dạy tiếp độ vợ là sự hạnh phúc cao thượng.

Tiếng Phạn Saṅghaha nghĩa là tiếp độ, ý nói khi người đàn ông đã có vợ, thì phải giúp đỡ vợ. Theo câu này ta thấy hình như người đàn ông bị bắt buộc phải tiếp độ vợ và như vậy thì dường như người vợ không cần lo gì cho chồng. Sự thật người vợ vẫn có bổn phận đối với chồng. Vợ là nội tướng, lo coi mọi công việc trong gia đình. Người chồng ví như tay mặt, người vợ ví như tay trái. Vì tay mặt làm việc nặng nhọc có tiền mua cà rá, nhẫn, tự mình không đeo mà cho tay trái đeo. Không khác nào người chồng làm việc nặng nhọc có tiền đem về giao cho vợ. Bổn phận người vợ là phải lo săn sóc của ấy, không cho hao mất, ấy là phận sự của nội tướng.

Theo Việt ngữ, thì tiếng "chồng" và "vợ" có nghĩa là nhất định, còn tiếng Phạn ngữ tương đương tiếng "chồng, vợ" của Việt ngữ thì có định nghĩa tùy theo trường hợp. Phạn ngữ có hai tiếng tương đương với tiếng "chồng" của Việt ngữ: Sāmī và Ayya. Tiếng Sāmī, hay Bắc Phạn là Svāmī, đều có nghĩa là chủ (chồng). Tiếng Ayya cũng có nghĩa là chủ, nhưng tiếng Sāmī hay Svāmī chỉ người chủ hiền lành, bao giờ cũng thương yêu và hết lòng giúp đỡ người dưới, cũng như là giúp cho chính bản thân mình. Còn tiếng Ayya chỉ người chủ tính tình không cao đẹp bằng Sāmī, là người chủ có tính không lành hay muốn làm cho người ta sợ hay dùng quyền độc đoán.

Phạn ngữ có nhiều tiếng tương đương với tiếng "vợ" của Việt ngữ, mà có định nghĩa khác nhau: Dāra và Jāya là vợ, Paricārikā nghĩa là hầu hạ dưới chân. Thường dùng nhất là tiếng Bhāriyā (vợ), có nghĩa là người đáng nuôi, người đáng thương hại, để dạy là người mà ai ai cũng yêu chuộng và muốn nuôi. Tiếng này thường đi đôi với tiếng Sāmī.

Theo trong bộ kinh Anguttaranikāya đoạn Sattanipatra, đức Phật có dạy rằng có bảy hạng vợ, tức nhiên là cũng có bảy hạng chồng tương đối.

Bảy hạng vợ ấy là:

1. Vadhakabhāriyā: vợ như là đao phủ.

2. Corībhāriyā: vợ như kẻ trộm.

3. Ayyabhariyā: vợ như chủ nhân ác ôn.

4. Mātābhariyā: vợ như mẹ.

5. Bhaginibhāriyā:vợ như em gái.

6. Sakhibhāriyā: vợ như bạn.

7. Dāsībhāriyā: vợ như tôi đòi.

- Vợ như đao phủ thủ: đao phủ thủ là người giết tội nhân. Người vợ thuộc về hạng này là người đàn bà nhiều sân hận, mặc dù chồng có lo lắng nhường nhịn đến đâu, cũng không hề biết thương hại chồng, làm sao miễn cho vừa lòng mình thôi. Người vợ này thường mắng nhiếc chửi bới chồng lắm khi đánh đập chồng là khác.

Đồng thời cũng có hạng chồng như đao phủ thủ vậy.

- Vợ như kẻ trộm: người vợ này không trung thành với chồng, thường lo việc sang đoạt, lường gạt, cướp bóc của chồng, đem tiền mua vui riêng, như cờ bạc chẳng hạn, theo ý thích của mình. Đồng thời cũng có hạng chồng như kẻ cướp.

Thành thật mà nói, vợ hay chồng đều có quyền xài của có trong gia đình, nhưng khi đem ra xài cần phải có sự đồng thuận cả hai người. Còn khi nào một người trong hai người ấy lấy tiền xài lo riêng mình, là có tác ý lén lấy tiền ấy đem đi mua vui riêng, là không hợp pháp, sai với luật Phật.

Thật ra, sự trộm cắp giữa chồng và vợ khó mà bắt cho được, nên đây là hạng trộm cắp đáng ghê sợ nhất trong gia đình.

- Vợ như chủ nhân ác ôn: hạng vợ này bao giờ cũng dành quyền hành và giữ tiền bạc trong gia đình. Chồng chỉ là một hư vị thôi, như tôi tớ trong nhà. Hạng vợ này chỉ biết làm hại cho gia đình thôi, chớ không làm gì hơn. Đồng thời cũng có ông chồng như ông chủ ác ôn vậy.

- Vợ như mẹ: không ai thương con và lo cho con bằng mẹ. Bà mẹ đối với con có tứ vô lượng tâm, như vị Phạm thiên. Người vợ thương chồng, lo cho chồng không nề cực nhọc tấm thân, miễn là chồng vui là đủ rồi. Người vợ có tâm như thế gọi là người vợ thương chồng như mẹ thương con. Thật là hiền thê nội trợ. Quả báo này thật không nhỏ. Chết rồi được sanh vào cõi trời.

Đồng thời cũng có người chồng thương vợ, lo cho vợ, như người cha lo cho con vậy.

Gia đình nào được cảnh này chắc chắn gia đình ấy đầy hạnh phúc và vợ chồng không hề xa nhau vì một lẽ gì. Đây là pháp rất cao quý, chúng ta nên hành theo.

- Vợ như em gái: hạng vợ này kính mến chồng như anh trai, vì như người em gái thường lo cho anh thật chu đáo. Đồng thời cũng có người chồng lo cho vợ như người anh lo cho em gái mình.

- Vợ như bạn: người vợ lo chăm nom săn sóc chồng như người bạn lành săn sóc cho bạn mình, xem chồng như là mình vậy. Đồng thời cũng có người chồng lo cho vợ như lo cho bản thân mình.

- Vợ như kẻ tôi đòi: người vợ nhịn ăn mặc, hy sinh mọi điều cho chồng và lo phụng sự chồng như là người làm công lo cho ông chủ, không bao giờ để sơ thất, mọi việc gì mà chồng đã giao cho. Phạn ngữ dùng tiếng "tôi đòi" để chỉ hạng vợ hết lòng chăm nom mọi việc cho nhà chồng. Ta nên hiểu đó là người quản gia trung tín nhất.

Đồng thời cũng có người chồng lo cho vợ như người quản gia lo cho chủ vậy.

Sự thật nếu gia đình nào có được bốn hạng vợ và bốn hạng chồng sau cùng, đã kể như trên, thì gia đình ấy được an vui. Đức Phật thường dạy đời là khổ, người ở trong đời là người đang trầm luân trong bể khổ. Nhưng Ngài biết chúng sanh mặc dù biết khổ nhưng không dứt bỏ được, nên trong tám muôn bốn ngàn pháp môn của Ngài dạy, có pháp xuất thế gian và pháp còn trong thế gian, những người hành theo pháp sau này sẽ được bớt khổ đi một phần nào, cũng như hành theo 38 pháp Hạnh phúc của Phật dạy.

Sự yêu thương giữa nam và nữ về tình dục thì không có gì gọi là cao quý. Vì loài thú cũng biết như ta vậy. Nhưng người đời cao quý hơn loài vật, là vì người ta thương yêu nhau bằng một tình thương trong sạch, hai bên biết lo tiếp độ cho nhau trong khi hoạn nạn, hoặc sống chết có nhau và ngoài ra còn giúp nhau đi theo đường giải thoát của các bậc thánh nhân.

Về sự tiếp độ nhau giữa vợ chồng, Đức Phật có dạy trong bộ Dighanikāya đoạn Pātivagga rằng vợ chồng phải có pháp tiếp độ nhau là:

Chồng có 5 pháp đối với vợ là:

1. Thương mến nể nang và hằng khen tặng và làm cho vợ được sự lợi ích và vừa lòng.

- Cho đồ dùng hợp thời, như cho vàng vòng, đồ trang điểm trong ngày sinh nhật.

- Dùng lời dịu ngọt đối với vợ.

2. Không khinh khi vợ, nghĩa là không đối với vợ như kẻ tôi đòi.

3. Không ngoại tình (không có vợ bé).

4. Giao cho vợ chủ quyền trong gia đình.

5. Cho đồ trang điểm.

Đối với chồng cũng phải có 5 điều là:

1. Lo thu xếp săn sóc việc trong gia đình cho chu đáo.

2. Lo quyến thuộc giúp đỡ bên chồng.

3. Không ngoại tình.

4. Giữ của chồng đã giao phó cho.

5. Siêng năng làm công việc.

Những pháp trên là theo đời, còn với lẽ đạo tùy trường hợp người chồng hay vợ phải đối xử theo ba pháp là:

1. Tiếp độ hạng thấp, là dắt dẫn người bạn trăm năm của mình cho biết bố thí, trì giới, nghe pháp, làm lành.

2. Tiếp độ bậc trung, là dắt dẫn tụng kinh niệm Phật, tham thiền.

3. Tiếp độ bậc cao thượng, là dắt dẫn cho học minh sát tuệ và luôn luôn nhắc nhở sự hành đạo.

Tiếp độ vợ con được hạnh phúc là:

1. Làm cho tình thương ấy càng ngày càng đầm ấm bền vững.

2. Làm cho tâm đầu ý hiệp.

3. Là một điều đại thiện.

4. Là nhân làm cho tiền của dồi dào. Chư thiên trong gia đình hộ trì và phước đức càng ngày càng cao.

5. Được xem là người hành đúng theo chân lý.

6. Được gọi là người không dễ duôi

7. Làm khuôn vàng thước ngọc cho con cháu sau này, hay là làm gương mẫu cho người bên mình.

8. Chư thiên và Phạm thiên thường ca tụng và hộ trì cho gia đình hành theo hạnh này.

Chính Đức Đế Thích có nói câu kệ như vầy với vị chư thiên Mātali rằng:

Ye gahatthā puññakarā sīlavanto upāsikā. Dhammene dāram posenti te manassāñmi mātali

Nghĩa là: "Này Mātali, người cư sĩ nào, làm phước có giới hạnh là thiện nam biết nuôi vợ đúng theo pháp, ta xin lễ bái người ấy".

Vị chư thiên Mātali đáp câu kệ ấy rằng: "Tâu Đức Đế Thích, ngài lễ bái kính trọng vị cư sĩ nào mà người ta thường ca tụng thì người cư sĩ ấy cao quý trong đời. Tâu Đế Thích ngài lễ bái kính trọng ai, tôi xin lễ bái kính trọng người ấy".

Đế Thích là vị thiên vương làm chúa tể trong cõi trời Tứ Đại Thiên Vương và Đạo Lợi, mà ngài còn kính trọng người hành pháp theo pháp tiếp độ vợ con, thì chư thiên làm gì không hộ trì và kính trọng.

(38 Pháp Hạnh Phúc)