Này các bạn hữu , Phật A Di Ðà luôn nhớ chúng ta.Trong kinh nói Phật A Di Ðà luôn nhớ chúng sinh như mẹ nhớ con. Nhưng vì chúng sinh không nhớ Phật, nên Phật tuy thường nhớ chúng ta, mong chúng ta cùng đến bên Ngài, mà kết quả chúng ta vẫn mãi chịu khổ nơi thế giới Ta bà. Giống như người mẹ luôn nhớ đứa con lưu lạc nơi tha hương, mong nó sớm trở lại bên mình, nhưng vì con không nhớ mẹ, không muốn về nhà, để đến nỗi của cải nhà đầy không ai hưởng, mà nó vẫn lưu lạc chịu khổ nơi đất khách quê người. Nếu đứa con một khi nhớ mẹ, như khi mẹ nhớ con, thì không lâu nó sẽ được ở bên mẹ thọ hưởng niềm vui gia đình. Chúng sinh nếu một khi nhớ Phật, giống lúc Phật nhớ chúng sinh, thì cũng không lâu được ở bên Phật, thọ hưởng niềm vui Phật pháp. Kinh Lăng Nghiêm, chương Ðại Thế Chí Bồ Tát Viên Thông nói: “Nếu tâm chúng sinh, nhớ Phật niệm Phật, hiện tại tương lai, nhất định thấy Phật”. Cho nên chúng ta nếu muốn thấy Phật, cần phải thời thời nhớ Phật niệm Phật.

Hơn nữa, nếu chúng ta chỉ để Phật nhớ chúng ta, còn chúng ta lại không nhớ Phật, vậy thì không những không thể vãng sinh thế giới Cực lạc, mà ngay cả Phật có hóa thân đến trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không thể biết, rõ ràng đã thấy Phật, mà cũng như không thấy.

Ngày xưa, ở chùa Quốc Thanh núi Thiên Thai, tỉnh Triết Giang, có thiền sư hiệu Phong Can, ngài là hóa thân của Phật A Di Ðà. Thỉnh thoảng ngài thường cỡi cọp về chùa, mọi người không ai biết ngài là người thế nào. Một ngày nọ, ngài rủ Hàn Sơn, Thập Ðắc đi triều bái Ngũ Ðài Sơn, ngài nói:

- “Ai cùng đi với ta, thì mới là bạn ta; còn ai không đi cùng, thì chẳng phải là bạn”

- “Hòa thượng triều bái Ngũ Ðài Sơn làm gì?”. Hàn Sơn hỏi.

- “Lễ Văn Thù!”. Phong Can đáp.

- “Hòa thượng không phải là bạn tôi, tôi không đi với Hòa thượng”. Hàn Sơn nói.

Thế là thiền sư Phong Can đi một mình. Lúc ngài từ Thiên Thai đến Hàng Châu, ngài gặp nhân sĩ họ Lư, tên Khâu Dận, ông ta đợi làm quan đã mấy năm, của cải trong nhà đã tiêu pha gần hết, cuộc sống đang đến hồi nguy cấp, thì được tỉnh phủ phái đến Ðài Châu làm Tri phủ, nhưng không may cho ông, đang lúc chuẩn bị lên đường nhậm chức thì ông bị bệnh đau đầu, uống bao nhiêu thuốc thang cũng không hiệu quả. Thiền sư Phong Can có chủ ý muốn đến nhà ông ta thăm bệnh, nhưng những người canh cửa quyết không cho ngài vào, ngài nói với họ:

- “Tôi đến đây là có chủ ý muốn cứu chủ các ông, sao các ông không chịu cho tôi vào thăm bệnh?”

Những người canh cửa nghe ngài nói đến cứu mạng chủ mình, bèn chạy vào báo cáo, Lư Khưu Dận bèn ra lịnh thỉnh ngài vào, Phong Can vừa thấy Lư Khưu Dận hỏi ngay:

- “Ông bị bệnh gì?”

- “Ðầu tôi đau như muốn bể!”. Lư Khưu Dận đáp.

- “Ông cho người mang một ly nước đến, tôi sẽ chữa cho ông.” Thiền sư Phong Can nói với Lư Khưu Dận.

Sau khi nước được mang đến, Thiền sư Phong Can bèn trì chú cho ông ta. Trì chú xong, ngài đổ một ít nước ra lòng bàn tay, thoa nhè nhẹ trên trán Lư Khưu Dận ba lần, kể cũng kỳ lạ, bệnh đau đầu của Lư Khưu Dận lành như vậy đấy. Thật là cảm tạ vô cùng!

- “Xin hỏi đại sư pháp hiệu gì, ở chùa nào?”. Lư Khưu Dận kiền thành hỏi Thiền sư Phong Can.

- “Tôi tên Phong Can, ở chùa Quốc Thanh, núi Thiên Thai, huyện Ðài Châu.”

- “Trong chùa có bao nhiêu người đạo hạnh như đại sư?”. Lư Khưu Dận lại hỏi.

- “Tôi chẳng có đạo hạnh gì cả, trong chùa có hai vị là hóa thân Bồ tát, như Hàn Sơn hóa thân của Văn Thù, Thập Ðắc hóa thân của Phổ Hiền. Họ đang ở trong chùa Quốc Thanh”.

Lư Khưu Dận nghe xong rất vui, bèn mang rất nhiều lễ vật lễ tạ Thiền sư Phong Can. Phong Can dứt khoát không nhận, đứng dậy đi ngay.

Sau khi Lư Khưu Dận đến Ðài Châu nhậm chức được ba ngày, bèn đến chùa Quốc Thanh tiến hương, ông hỏi vị thầy tri khách:

- “Hai vị đại sư Hàn Sơn, Thập Ðắc ở đâu? Phiền pháp sư dẫn chúng tôi đi bái kiến!”

Thầy tri khách nói: “Hai người ấy là Hòa thượng điên, đại quan có gì phải dặn dò?”

- “Tôi muốn lễ bái hai vị đại sĩ!”. Lư Khưu Dận nói một cách trang trọng.

- “Tôi sẽ cho người gọi họ đến.” Thầy tri khách nói.

- “Không được! Không được! Tôi phải đích thân đi bái kiến”. Lư Khưu Dận nói.

Thầy tri khách không còn cách nào khác, đành phải dẫn Lư Khưu Dận đi. Lúc đến nhà trù (nhà bếp), Hàn Sơn, Thập Ðắc đang ngồi sưởi ấm bên lò lửa, hai người vừa nói chuyện vừa cười, không ai biết họ đang nói gì. Thầy tri khách thấy họ bèn gọi lớn:

- “Hàn Sơn, Thập Ðắc đứng dậy mau, đại quan ở đây có lời muốn nói với hai ông!”

Hàn Sơn, Thập Ðắc nghe tiếng gọi bèn đứng lên, Lư Khưu Dận vừa thấy họ lập tức chạy đến đảnh lễ. Hàn Sơn, Thập Ðắc thấy tình hình không ổn bèn quay đầu bỏ chạy. Lư Khưu Dận đương nhiên không chịu để cơ hội hiếm có này mất đi một cách dễ dàng, bèn lập tức chạy đuổi theo, đến động Hàn Sơn thì hai vị đại sĩ chạy nhanh vào động, Hàn Sơn ngoái đầu lại nói:

- “Giặc! Giặc! Giặc! Lão Phong Can lắm chuyện! Ông không đi mà lễ bái Di Ðà, đến đây bái tôi làm gì?”. Nói xong bèn biến nhanh vào động.

Lư Khưu Dận chạy vào động, nhưng không thấy tung tích hai vị đại sĩ đâu. Hàn Sơn, Thập Ðắc từ đó không xuất hiện nữa, và Thiền sư Phong Can cũng từ đó không trở về lại chùa Quốc Thanh nữa. Ðây chính là Thánh nhân ứng hóa giữa nhân gian, một lần bị tiết lộ là quý ngài ẩn thân luôn.

Thiền sư Phong Can là hóa thân của Phật A Di Ðà, ngài lúc nào cũng ở bên mọi người nhưng không một ai biết, đây chẳng phải ngày ngày gặp Phật mà coi như chẳng thấy sao? Ðây chính là trong lòng không nhớ Phật niệm Phật.

quangduc.com