Thầy Mưừi trầm ngâm:

- Cái kiểu này, chiến tranh kéo dài rồi lấy ai nối nghiệp mình đây. Dù cho có xuất sư được mười ông thì chỉ vài năm sau cũng có tới tám ông bỏ cuộc, còn hai ông đi

vào đường bá đạo, làm tan nát hết, lúc ấy Tổ cũng bỏ, Phật cũng chê mà thôi.

Bỗng thầy Tư cười lớn, nói nửa đùa nửa thật:

- Hôm nay mới nghe được thầy Mười nói một câu nhơn đức.

Thầy Mười cười ha hả, nói với San:

- Thầy San đừng có nghe lời thầy Tư mà nghĩ xấu cho tôi nhé. Dù mình có luyện tà ma nhưng ăn hiền ở lành. Trời Phật cũng độ.

San nói bọc theo:

- Dạ, thầy bà cốt giừ được cái đức là Trời thương rồi. Còn chánh hay tà là người đời gán ghép đâu có quan hệ gì.

Nghe San nói, thầy Mười có vẻ khoái lắm. Ông nhìn thầy Tư cười hể hả:

- Thầy Tư nghe chưa. Tôi bắt đầu khoái thầy San rồi đó. Tôi bảo đảm với thầy, nếu Sư Tổ còn sống, chắc chắn ngài cũng vui lắm. Không lý chức chưởng môn lại lọt vào tay đời sau chúng hay mình sao?

Thầy Tư chỉ mỉm cười, ông nhìn San nhắc lại một phần lời di huấn của Sư Tổ:

Phật tại tâm. Hồn ai nấy giữ nghe thầy San.

San lật đật nói:

- Dạ... dạ, thầy Mười thương thì nói nhưvậy thôi, con biết mình hơn ai hết mà. .

Đến bây giờ thầy Tư mới chỉ người con gái đi theo, nói với thầy Mười:

- Đây là cô Lệ, chủ quán rượu bán cho Mỹ ở Sàigòn. Cô Lệ theo tôi cũng lâu, nay tôi muốn đem cô ấy lên đây nhờ thầy giúp một tay.

Bỗng thầy Mười bật cưừi ha hả:

- Sao khéo quá vậy, không lý là cái duyên của thầy San.

San lật đật nói ngay:

- Thưa thầy, con với cô Lệ không có gì đâu, cô Lệ cũng biết mà.

Từ lúc tới đây tới giờ, Lệ chỉ lẽo đẽo theo sau mọi người, bây giờ nàng mới lên tiếng:

- Dạ thưa thầy Mười, con-lên đây để xin thầy ít món đồ về buôn bán thôi/ chứ con với thầy San là chỗ quen biết lâu rồi. Con không dám nghĩ tới chuyện khác đâu.

Thầy Mười mỉm cười:

- À, tôi có nói gì chuyện này nọ đâu. Tôi nói cái duyên là hôm nay ông Tổ trong cây chuối hột của tôi luyện đúng 100 ngày. Đang cần một nam một nữ để thỉnh ông Tổ ra. Tôi già rồi, luyện ba cái phép này tội nghiệp quá, hơn nữa, kiếm mấy đệ tử nữ cho loại bửu bối này cũng khó. Cái này chỉ hạp cho các cô cần để mồi chài đàn ông thôi. Hôm nay cũng có một bà sồn sồn muốn tới thỉnh để mồi chài cái ông quan gì trên quận, xin mở cái quán. Tôi đang định cho bà ta hay, nhưng còn đang chần chờ, vì nghĩ cũng tiếc cho công trình 100 ngày của tôi, chỉ để cho bà ta xin giấy phép mở cái quán cốc thì uổng quá. Bây giờ có cô và thầy San ở

đây quả là cái duyên rồi. Thầy San học được bửu bối mà chính thầy Tưlà sưphụ của thầy San cũng chỉ nghe nói mà chưa luyện được. Còn cô gập đúng ngày đem được ông Tổ này về, lo gì làm ăn không khá. Đàn ông sẽ quì dưới chân cô hàng chục đứa cho coi. Nhưng đừng có làm ác, dụ dỗ chồng con người ta mà mang tội đó.

Lệ hớn hở, nói:

- Con xin cám ơn thầy Mười, con xin lỗi đã nghĩ tầm bậy. Xin thầy chỉ cho con phải mua sắm gì bây giờ, con xin đi mua ngay.

Thầy Mười cười hề hề, nói như giễu:

- Phật này không dụng trái cây. Có ai tưởng đến thì xin đi tiền.

Mọi người cùng cười xoà vì cái tếu của thầy Mười. Trong khi đó, thầy Mười luồn tay qua lưng qưần, lôi ra một sợi dây cà tha, loại dây được bện bằng chỉ ngũ sắc, có 5 đốt bằng chì cán mỏng, chia sợi dây làm năm khúc, tượng trưng cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Công dụng của loại dây này để độ thân hoặc luyện gồng~ tùy theo người thầy luyện phép nào vô dây cà tha. Thầy Mười đưa sợi dây cà tha cho San, nói:

- Tối nay đúng nửa đêm, thầy sẽ đưa cô Lệ ra vườn sau, chỗ cây chuối hột tôi luyện bửu bối. Hai người bưng cái tráp nhỏ bằng sừng con tê giác của tôi hứng ngay dưới bắp chuối. Hãy hứng lấy đúng 36 giọt. Trong cái tráp nhỏ bằng sừng tê giác này, tôi có bôi một lớp mỡ voi nên giữ được những giọt nước phép đó trọn vẹn, không thể thấm vào đâu được Khi nào thấy nước không rỉ ra nữa thì phải

coi chừng, ngay ở tầu lá chuối non vừa nhú ra, có một ông Tổ nanh heo của tôi được tào lá mới nhô ra đó mang từ dưới gốc cây lên, tôi đã gởi vào thân cây từ 100 ngày trước. Thầy San phải nấm lấy ông Tổ liền, đừng để cho tào lá chuối

nở tung ra, hất ông Tổ xuống đất là nước phép hết linh nghiệm ngay. Bởi vì không thể để ông Tổ nhập thổ được. Khi nắm được ông Tổ rồi, thầy bỏ liền vô miệng núc một cái rồi lại bỏ vào miệng cô Lệ để cô ta núc một cái nữa, xong đặt ông Tổ vô cái tráp có mấy hạt nước vừa hứng được, đậy lại là xong.

Lúc nãy, thầy Tư nói thầy San: "Hồn ai nấy giữ là đúng, nhưng sức thầy trong lúc này chưa giữ nổi hồn của thầy đâu bởi vậy tôi mới đưa sợi dây cà tha hộ mệnh của tôi cho thầy. Thầy phải đeo vào tôi mới an tâm được.

San cầm sợi dây cà tha tần ngần. Năm đốt chì cán mỏng để vẽ bùa cuốn vô dây không phải làm bầng chì mà là 5 đốt vàng ròng. Mỗi đốt cũng phải hơn nửa lượng vàng lá. San thắt sợi dây cà tha vào bụng mà nghe hồi hộp lạ lùng.

Thầy Tư bảo chàng:

- Nếu tôi biết luyện phép chuối hột cũng không dám làm. Lấy dây cà tha vàng đâu mà dùng bây giờ.

San cũng đồng ý với thầy Tư ngay:

- Con cũng nghĩ vậy. Dù có học xong pháp môn này cũng đành để đó thôi, lương lính lấy tiền đâu mua vàng lá làm cà tha đây.

Thầy Mười mỉm cười chỉ Lệ:

- Cái đó cô Lệ sẽ lo cho các thầy. Tôi phá lệ lần này, không nhận tiền tổ của cô Lệ. Tôi cho cô đem phép ông Tổ về dùng để mồi chài mấy thằng Mỹ kiếm tiền. Tôi nói trước cho cô Lệ hay, trong vòng mười ngày, cô sẽ kiếm được mười lần hơn số tiền mua vàng để làm sợi cà tha này. Đúng ngày thứmười một, có một người đàn ông nào cho cô một đồng, cô cứ ỉa ra mang lên đây cho tôi ăn. Còn khi kiếm được nhiều tiền hơn tôi nói, cô phải mua đủ số vàng đem tặng thầy San cho tôi luyện dây cà tha cho thầy ấy, cô có chịu không?

Lệ mừng rỡ nói ngay:

- Dạ... dạ... con chịu, con chịu. Chẳng nói dấu gì thầy, mấy tháng nay ế ẩm, chẳng nói mười ngày mà cả tháng con cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu. Nếu có tiền là con mua vàng lên nạp cho thầy San liền.

Thầy Mười gật gù mỉm cười trong khi cả thầy Tư và San vừa mừngvừa phục thầy Mười hết sức. San không ngờ thầy Mười dám nói mạnh miệng như vậy. Từ hồi theo thầy Tư tới giờ, mỗi ìân giúp thân chủ nào điều gì, thầy Tư chỉ dám xin tiền nhang đèn là 36 đồng là cùng, sau này tiền bạc mất giá, thầy Tư tăng lên 360 đồng. Chưa bao giờ chàng thấy thầy Tư đòi ai bạc ngàn cả. Hôm nay thầy Mười nói như vậy có nghĩa là cô Lệ phải trả ít nhất là hai lượng vàng lá. Chàng cũng không ngờ là cô Lệ lại vui vẻ nhận lời như thế.

San còn đang tần ngần, thầy Mười nói tiếp:

- Cô hãy đưa bàn tay phải tôi coi.

Lệ ngoan ngoãn đưa bàn tay ra cho thầy Mười coi ngay. Thầy Mười nắm bàn tay thon nhỏ và trắng muốt của Lệ cúi sát xuống coi thực kỹ. Hai tay thầy nâng niu bàn tay và vuốt nhè nhẹ trong lòng bàn tay cô. Không khí nặng chĩu, mọi ngưừi đều im lặng theo dõi mọi cứ chỉ của thầy Mười.

Coi bàn tay một lúc sau, thầy Mười vạch mí mắt Lệ coi, rồi lại coi sau lỗ tai, vuốt nhè nhẹ sau gáy Lệ rồi nói:

- Cô theo thầy Tư được bao lâu rồi?

- Dạ cũng khoảng hơn ba tháng.

- Trong thời gian đó, cô có đi thầy bà nào khác không?

- Dạ có.

- Tại sao cô lại bỏ thầy Tư đi kiếm người khác?

Lệ hơi tần ngần, nhìn thầy Tư thực nhanh:

- Tại con nôn nóng, hàng họ ế ẩm quá nên theo mấy đứa bạn thôi, chứ con có bỏ thầy Tư đâu.

Thầy Mười cười khà khà:

- Thế rồi hôm nay cô trở lại thầy Tư, ông ta không chịu giúp cô nữa và đem cô lên đây phải không?

Lệ cuống quít, nói:

- Dạ... dạ... lúc nào con cũng kính trọng thầy Tư mà, con đâu có giám phản ai đâu, chỉ tại hàng họ ế ẩm quá nên theo mấy đứa bạn thôi.

- Tôi có nói gì cô đâu, nhưng mà bạn bè cô hại cô rồi.

Lệ ngơ ngác:

- Thưa thầy nói sao ạ?

- Cô chưa biết thủ đoạn của mấy thằng thầy bùa thầy ngải bá đạo. Chúng nó chỉ giỏi hại người ta thôi, chứ không giúp ích gì được ai. Thấy cô có tiền, chúng ếm cô rồi. Cô đang bị ếm bằng Ngải Đen đó. Nếu không gặp tôi hôm nay, cô sẽ lệ thuộc vào thằng thầy ma giáo nào đó suốt đời, cô phải đi làm nuôi nó, nếu không Ngãi Đen sẽ phát ra làm máu cô đen lại, đau nhức khắp mình mà chết. Lúc đó có

Trời mới cứu được cô.

Trong khi San bán tín bán nghi, Lệ nói:

- Xin thầy giúp con...

San nghe được âm thanh nghi ngờ của Lệ trong câu nói, cô ta có vẻ dầy dạn trong vấn đề thầy bà. Thầy Mườl mỉm cười, nói tỉnh bơ:

- Trước hết cô nhìn bàn tay cô mà tôi vừa coi xem có gì trong đó không?

Lệ đưa bàn tay lên coi rồi lắc đầu, nói:

- Dạ không.

- Được, ly nước trà cô vừa uống còn không?

Lệ cầm ly nước trà lên, nhìn sơ rồi nói:

- Dạ, còn nửa ly thôi. .

Cô bưng ly nước lên bằng hai tay ngang tầm mắt, nhìn cho kỹ vào ly nước.

Lệ làm theo lời thầy Mưừi ngay, nàng rất tỉnh táo bưng ly nước lên ngang mặt.

- Bây giờ cô khấn theo tôi.

Lệ “dạ” một tiếng nho nhỏ, trong khi thầy Mười khấn:

- Xin 36 vì Phật Tổ chứng minh.

Lệ lập lại ngay:

- Xin 36 vì Phật Tổ chứng minh.

- Con tên là...

- Con tên là Nguyễn thị Diễm Lệ.

- Cho con thấy dấu tích Ngãi Đen trên mình con.

- Cho con thấy dấu tích Ngãi Đen trên mình con.

Thầy Mười lùi ra sau mấy bước, bắt ấn chỉ vô ly nước đọc lâm râm nhưng câu thần chú thực khó hiểu rồi quát lớn:

- Cấp cấp như luật lệnh, mau.

Nói xong, thầy ra ghế ngồi rút một điếu thuốc lá, bật hộp quẹt châm lửa đốt như không có chuyện gì xẩy ra. Hít một hơi thực dài, thở khói ra rồi nói:

- Cô đem ly nước này ra ngoài sân, cầm ly nước bằng tay trái, đổ vô bàn tay mặt sẽ thấy Ngãi Đen xuất hiện.

Lệ dạ một tiếng, bước ra sân ngay. San tò mò đi theo, ra tới sân, Lệ nhìn San mỉm cười như đùa cợt. Cô ta để ngữa bàn tay phải rồi đổ từ từ chén trà vô bàn tay.

Nước trà vừa đổ vô bàn tay, Lệ bỗng rú lên, thân thể run rẩy. Nàng sợ hãi tới cùng cực, mặt mày xanh mét. San thấy bàn tay Lệ tự nhiên gặp nước trà trở nên đen như mực, chẳng khác gì ly nước trà là bình mực tầu tưới vô bàn tay nàng, San vội đỡ ly nước trên tay Lệ, trong khi Lệ mếu máo:

- Thầy San ơi, Trời ơi, cái gì thế này...

San hơi một thoáng nghi ngờ, vội lấy ly nước trà còn lại đổ vào tay mình, nhưng chẳng có gì xẩy ra, nưức trà vẫn là nước trà. Cẩn thận hơn, chàng đưa ly nước lên miệng nhấp thử cũng chẳng thấy gì lạ, trong khi Lệ theo dõi từng cử chỉ của San, chàng bảo nàng: