Đất Paris một chiều mưa ảm đạm
Nên kinh thành ánh sáng cũng buồn lây
Tôi bước đi trong tuyết phũ mưa bay
Trời tuy lạnh , nhưng đâu bằng tình ai lữ thứ ...
Dòng sông Seine in bóng hình người cô lữ
Sóng nước u buồn cũng gợi chữ cảm thông
Cho con tim đã tan nát cỏi lòng ...
Nên hiu quạnh cô đơn một hình bóng ...

Gió tây ơi đừng làm ta xao động ...
Trái tim nầy đã chứa hình bóng em yêu
Dù thây phơi hay đau khổ trăm chiều
Ta vẫn mãi chỉ yêu vầng trăng ấy ...

Cho ta gởi một trái tim nồng cháy
Về quê nhà cho người em gái tôi thương
Tình yêu em tôi mang khắp các nẻo đường
Để sưỡi ấm tơ vương , dặm trường nơi đất khách ...