(DQC) Mưa gió (thông tin từ đài dự báo thời tiết là cơn áp thấp nhiệt đới sẽ biến thành bão...), trước khi đi mọi người vẫn cứ gọi đến: thầy ơi! có đi không thầy... bão sắp đến nơi rồi... Tôi nói như đinh đóng cột: vẫn phải đi và không phải lo ngại gì cả...không có gì thay đổi... cứ đi... thế là chúng tôi đã có trọn vẹn 2 ngày dã ngoại thật thành công và thật là vui. Bảng tổng kết lớp sẽ là bài của tranngthanh một cảm xạ viên khóa 39 Sài Gòn trần tình...


Xin mời các bạn vào xem hình ảnh dã ngoại của khóa 39:
http://picasaweb.google.com/camxahoc...xahocvietnam02

Những chuyện xảy ra đối với mình, có thể các bạn có tưởng tượng cũng không hiểu được đâu. Nên mình không dám giải thích nhiều và cũng không dám khẳng định điều gì... nếu ai có thắc mắc hoặc phản bác sự thật thì gửi thư trực tiếp cho mình qua tin nhắn cá nhân nhé!

Chuyến đi tham qua vừa qua thực sự đã mang tặng cho mình nhiều món quà to lớn. Có lẽ suốt cuộc đời này mình cũng không bao giờ quên được. Mình sẽ kể lại tuần tự từng câu chuyện đã xảy ra với mình để các bạn, cô chú dễ hình dung:

- CHUYỆN XẢY RA Ở CÂY SẾN THIÊN

Sau khi nghe thầy giáo hướng dẫn, mọi người đều tập trung rung động và đi hút năng lượng của đất. Mình đã xí trước một chỗ rất tốt ở cái cây to lớn nhất (hê hê hê) Vị trí đứng giữa thân cây, lại hoàn toàn là mặt đất bằng chứ không dốc nghiêng như chỗ của những người khác. Quá trình hút cũng diễn ra rất nhanh. Năng lượng đi theo từng màu len khắp cơ thể, cứ sau một màu... rung động thư giãn của mình lại cuối mình xuống, chắp tay lạy cây cối một cái. Chỉ trong khoản 4-5 phút là mình hút xong cả 7 màu. Thế là cơ thể lại tiếp tục rung động đi khắp nơi chọc ghẹo mọi người. Thầy nói rằng: Rung động thư giãn của mình giống như một đứa trẻ hay vui vẻ, chọc phá mọi người. Mình thấy cũng vui vui... quan trọng là mọi người cũng không nghĩ mình cố tình đi chọc ghẹo người ta. Ngại ghê lắm.

Lúc chuyển sang hút năng lượng của cây mới là vấn đề, An hỏi "Cây ơi... An muốn ôm cây để truyền năng lượng được không ?" "Được ..." (trong đầu vang một câu trả lời giống như mình đang suy nghĩ tự kỷ ám thị vậy) Thế là mình rung động thư giãn nhẹ nhàng (bình thường mình luôn rung động, bất cứ lúc nào cũng thế) và đặt tay lên cây. Cơ thể chuyển động và mình lao vào ôm chặt cái cây mặc dù mình không muốn thế. Cái cơ thể tự điều khiển mà không hiểu cho cái ý thức đang lo lắng cho bộ quần áo mới đang chà chà, ma sát trên cây. Đã thế cơ thể mình còn siết tay lại, cạ cạ gương mặt vào trong thân cây như một người bạn lâu ngày (thôi kệ, miễn cứ cho ta năng lượng là được) Nhưng chỉ khoản 1-2 phút sau... cơ thể mình tự động quay lại cuối xuống chao cây rồi tung tăng chạy đi chỗ khác. Đến một cây ở kế bên nhỏ hơn, mình lại lao vào ôm tiếp, (mặc dù cái ý thức lại nói rằng, cây này nhỏ quá... chắc không bằng cây kia đâu) Sau một hồi mân mê, vuốt ve, ma sát với cái cây (các bạn có thể tưởng tượng như đứa trẻ ôm chặt mẹ nó nũng niệu vậy) Sau đó một lát, mình tách ra... tự động cơ thể quay lại , múa một vòng rồi lạy cái cây đó 3 lạy. Sau đó mình lại tung tăng nhảy múa về phía thầy nói rằng mình đã thu năng lượng xong...

Nhưng tự dưng, cơ thể ngưng nhảy mủa... nó chạy rất nhanh về phía cuối cánh rừng. Cái ý thức của mình cứ nghĩ rằng cơ thể đang muốn chọc ghẹo ai ở góc đó chăng nhưng không phải. Mình chạy rất nhanh... nhanh khung khiếp... chân đạp lên lối mòn của cát, vượt qua những cái cây to lớn có, nhỏ có, mình chạy như biết trước nơi đây là gì. Cái ý thức cũng tò mò muốn biết cơ thể mình chạy đi đâu. Chợt chạy mãi, là một hàng rào kẽm gai ngăn không cho người ta chạy tiếp tục. Chợt mình rất sợ, không biết vượt qua là cái gì sẽ chờ mình... rồi cơ thể lại leo qua hàng rào... tiếp tục chạy rất nhanh. Đã không còn là đường để đi nữa, chỉ là len qua các bụi rậm với cây cối um tùm. Rồi mình dừng lại trước một khoảng rừng ... mình có cảm giác như đã kiếm đúng chỗ. Nơi này chẳng có gì đặc biệt cả... chính xác là không có cái gì đặc biệt như mình tưởng tượng...

Cái cơ thể đi chậm lại, tiến đến một cái cây nhỏ... tự dưng mình mới phát hiện ra trên cái cây nhỏ đó là một cái cây khác ... Cây TẦM GỬI... cái cây đó đang buồn (cái suy nghĩ vô thức đang len lỏi trong người) mình vuốt ve thân cây một cái, rồi tự dưng cây cối im lặng. Gió không thổi nữa mặc dù lúc đó đang mưa... mưa cũng ngưng lại... mình đi lên một khoản xa hơn cái cây TẦM GỬI... cơ thể mình rung động nhẹ nhàng và nhảy múa một bài. Mình cảm giác một năng lượng màu trắng nhẹ nhàng múa bên cạnh mình, không khí và gió cũng nhảy múa. Cây đang hát... ( nó cám ơn mình vì đã chia sẻ sự cô đơn với nó) Mình nhảy múa một hồi thì nhớ ra rằng mình đã chạy rất xa. Tự dưng mình nghĩ rằng thôi để khi nào thầy muốn kiếm mình thì cái cơ thể vô thức sẽ tự động chạy về. Nhảy xoay vòng một hồi, tự dưng cơ thể mình cuối xuống chào hết toàn bộ cây cối ở đó (giống như ca sĩ hát xong chào khán giả vậy) rồi mình chạy về. Ôi ... tui không biết đường về... nhưng cơ thể vẫn chạy về được. Con đường về cũng không khó lắm nhưng do cảm giác hoang mang nên khiến ta nghĩ là mình sẽ lạc đấy mà.

Thầy đứng trước cánh rừng... hình như thầy đang kiếm mình. Mình kể lại trải nghiệm mình vừa có. Thầy nói mình nhạy cảm lắm...mình rất vui (vì thầy thừa nhận khả năng của mình) Cơ thể vẫn tiếp tục nhảy múa bình thường. Lúc đó mình lại nói lớn mặc dù không muốn nói (da gà lúc đó nổi hẳn lên vì mấy lời đó không trong tiềm thức mình nhảy ra)

- "Cây cối đều có linh hồn, bạn không nên nghĩ rằng cây nào nhỏ thì yếu, cây lớn thì mạnh, tất cả đều muốn các bạn vui" .... "Cây cối ở đây đều rất yêu các bạn... rất vui vì các bạn đã đến nơi này"

Lúc đó mọi người cũng dường như chú ý đến mình nhiều hơn. Cơ thể mình lại xoay múa một vòng "Mọi người xin nghe cây nói... Cây rất thích mọi người... cây luôn mong muốn mọi người vui vẻ"

- Sau đó, cái Cây trong người mình lại đi đến từng người nói rằng các bạn đang có bệnh gì... có vấn đề rắc rối như thế nào. Có người muốn thách đố mình ... nhưng cái cây lại phản bác lại người đó. Cây nói rằng cây không thích anh ấy (anh ấy sống không vì người khác... cây không thích anh ta ... nhưng điều này, mình không cho cây nói ra vì sợ anh ấy buồn nghĩ rằng mình đang nói)

Nhiều người chạy đến hỏi thăm cây...hỏi chuyện gia đình, chuyện tình cảm, chuyện sức khỏe. Cây trả lời lần lượt từng người. Mãi về sau mình mới phát hiện ra một chuyện quan trọng... không phải cái cây nhập vào người mình mà là một cái khác.

Mọi người hỏi có phải mình trả lời hay không? Hay là cây... nhưng cái ý thức của mình không như mình suy nghĩ... có những cái lung tung... có những cái như đùa cợt. Có những câu trả lời người khác rất đúng nhưng lại có nhưng câu nói với người khác như đùa giỡn (như chuyện tình cảm riêng tư) Nhưng cái cây lại rất quan tâm đến những nỗi buồn nội tâm trong tâm trí mỗi người. Tự dưng, cái ý thức thực sự trong người mình thấy rất buồn vì cái cây phát hiện ra sự cô đơn, tâm tư thầm kín cần được chia xẻ cũa những người trong đoàn mà trước giờ sự vô tâm của mình không để ý đến người khác.

Có lúc, cái ý thức của cây cối như chọc ghẹo An... chọc thầy giáo, chọc ghẹo bạn bè trong lớp khiến mọi người cười ồ lên. Đến lúc này mình cũng chưa phát hiện ra một điều quan trọng... Cây cảnh báo ra rằng sẽ xảy ra tai nạn, xảy ra mưa lớn nhưng lại không xảy ra. Tự dưng cái ý thức của mình nghĩ rằng cây nói sai. Cơ thể mình lại la lên rằng: "Cây cối và thiên nhiên ở đây rất yêu các bạn nên đã ngăn cho mưa không xảy ra" Lúc ra về, cây cối chào tạm biệt mọi người và chúc mọi người vui vẻ. Mặc dù vậy, cây cối vẫn chưa thoát khỏi người mình.

.............. Mọi người lúc về hỏi thăm những trải nghiệm của mình. Nhưng mọi người lại thấy là cái cây vẫn ở trong người mình. Có người sợ rằng mình sẽ bị cây nhập nhưng mình ý thức rõ mọi chuyện. Biết được suy nghĩ của cây, mặc dù mình không biết nó nói cái gì nhưng mình có thể ra lệnh cho cây nói những điều mà người ấy muốn nghe.....

Sau đó cây nói chuyện với mình. Cây nói mình sẽ gặp những chuyện gì trong tương lai. Tai nạn tiền kiếp của mình và cả những chuyện sắp xảy đến trong gia đình nữa. Mình hỏi sau này có thể gặp cây không ? Cây nói rằng mình có thể liên lạc với bất cứ cây cối nào trong thành phố khi về Sài Gòn để liên lạc lại với cây. Cây đã 1500 tuổi, đã hóa thạch sống lâu trên đời nên cũng hiểu rõ chuyện đời hơn mình. Cây nói mình là người đầu tiên có thể liên lạc nói chuyện với cây cối ở đây. Cây dặn mình cẩn thận... và mặc dù sau này khó có thể liên lạc nhưng vẫn mong mình hãy quay lại nơi này trò chuyện với cây... (tự dưng đang nói chuyện thì cây đi mất) Cây sử dụng miệng của mình để nói chuyện với mình. Khi mình đặt câu hỏi thì có thể hỏi trong tiềm thức hoặc để có thể rõ ràng hơn thì nói ra trên miệng.

Mình cũng đã thử ...nói chuyện với cây khác. Có tác dụng rõ ràng nhưng có một điều là ... mình hỏi những câu hỏi riêng tư thì cây hầu như không biết. Có điều những điều nội tâm thầm kín của mình nó lại hiểu rất rõ.

Sau đó mình phát hiện ra một điều, điều mà mình không ngờ đến. Rung động thư giãn của mình biết nói chuyện. Cái rung động xuất hiện như một nhân cách thứ 2, nó xưng hô mình và nó như một thể thống nhất. Và trò chuyện với người khác bằng thần giao cách cảm mà mình không hề biết. Thậm chí nó còn chỉ mình cách làm việc, ăn uống ngủ nghỉ như thế nào! Có thể bạn không tin những điều mình kể. Mình phát hiện ra rằng... lúc ở trên núi cây SẾN THIÊN... không phải một cái cây nhập vào người mình. Chính rung động thư giãn sau khi có ý thức... đã thâm nhập vào rừng núi thiên nhiên nơi đó, nói chuyện với các bạn. Không có cái nào nhập vào mình, mà cái rung động thư giãn, cái tôi thứ 2 của mình ... liên hệ với các linh thể ý thức khác ... sử dụng cơ thể mình nói chuyện với các bạn.



ĐẤT - CÁT - BIỂN - CÂY - GIÓ - ĐÁ

Mọi chuyện như sáng tỏ hơn một chút. Chỉ trong một ngày, mình cảm thấy rất vui vì đọc được suy nghĩ của cây cối và cả đất đá. Nhưng tâm trạng cũng thực sự hoang mang vì những gì thiên nhiên đã nói với mình...

Mình đã thử nói chuyện với Biển ... Biển nói với mình rằng " Cuộc đời có rất nhiều những con đường khác nhau. Thiên nhiên hướng dẫn mình đến một con đường nào đấy nhưng không có nghĩa là thiên nhiên bắc buộc mình đi đến đấy. Bước chân của mình là do mình chọn lựa. Cuộc đời của mình do chính mình quyết định chứ không phải người khác. Tương lai còn nhiều sự thay đổi, không nhất thiết cái cây 1500 tuổi nói hết mọi chuyện là đúng." "Số phận có thể đã được quy định rằng sẽ nhận một điều gì đó thì hãy để mọi chuyện đến như một cách tự nhiên nhất, trốn tránh hay hoang mang cũng không nói được gì. Hãy sống là chính mình."

Sau đó, càng hiểu ra rằng không có ai nhập mình ... tất cả chỉ là giao cảm các ý thức đến với mình mà vai trò trung gian chính là rung động thư giãn. Tuy nhiên, ý thức vô định hình trong không gian thời gian thì nhiều vô kể. Cũng như thầy đã nói rằng, cây cỏ đất đá, mọi vật đều có linh hồn ý thức riêng của nó. Trải nghiệm với không gian, tác động của ý thức vô định hình đấy lên chúng ta thì nhiều vô kể. Giống như mò kim dưới đáy biển vậy, bạn muốn kiếm một câu trả lời thực sự thì cũng khó như vậy. Khi những người bạn đặt câu hỏi với mình, thiên nhiên hay sự vô thức không quyết định con đường con đường của bạn lựa chọn mà chính bạn sẽ sống cho chính mình...

Mình đã nói chuyện với cát ngay khách sạn mình ở là mình có thể lấy thứ gì về làm kỉ niệm không ? Cát biển chỉ mình ra một nơi ... kêu mình có thể lấy. Mình hỏi cái đó là gì ? Cát trả lời đó là vàng... mỏ vàng lớn nhưng rất sâu. Thể mình lại hỏi có cái nào gần hơn không ? Cát biển trả lời là có. Mình chạy trên biển mà không biết chạy về đâu. Cuối cùng, cát biển dừng lại ở nơi các bạn cùng lớp đang rung động thư giãn. Lại tiếp tục kêu mình đào... đào hoài nhưng chẳng thấy! Mình hỏi đào bao lâu... nó trả lời khoàn 1m... Đào 1m ở dưới cát khi vẫn còn có sóng thì khác gì dã tràng ... Mình hỏi là mình cần thứ gì ở gần đây lại có thể nhặt đem về không ? Nó trả lời rằng có ... và lại tiếp tục chạy...

Khi đến chạy đã rất xa...xa lắm ... mình đến một bãi đá khác. Mình chạy đến một chỗ ngay trên biển. Cát kêu mình đứng ở đấy, 2 đôi tay thò xuống biển. Sóng biển buổi sáng lạnh thật. Tay mình như lạnh rung lên ... nhưng sóng cứ đánh vào chân và tay lạnh buốt nhưng chẳng thấy nhặt được gì. Mò mẫm mãi dưới nước cũng chẳng thấy gì. Lát sau mình lại hỏi thử bãi đá ở đó có gì tặng mình không... Bãi đá nói rằng nơi mình đứng là nơi năng lượng tập trung giao nhau giữa rất tốt. Lúc nãy, Biển đã tặng cho bạn một nguồn năng lượng vô cùng lớn. Sau đó, Biển đã dắt mình đến bãi cát phía sau ... len lỏi qua những tản đá lớn và kêu mình kiếm thử xem...

Mình kiếm ra một viên đá hình mặt người rất kỳ lạ. Biển nói với mình rằng đây là đá hình thành từ bọt biển ... xin tặng bạn làm kỷ niệm để mãi nhớ vùng đất này. (Tất cả lời nói cũng thiên nhiên khi nói chuyện với mình đều là lời nói xuất phát từ miệng của mình thông qua RĐTG ... nói ra bằng miệng để cái tôi không vô thức hiểu được) Sau đó, bãi đá ở đó nói rằng muốn tặng mình nguồn nặng lượng nữa để giúp mình tránh bỏ những họa sắp đến trong tương lai. Mình lại đứng trên khoản trung tâm một ngọn đá cao... múa một vòng để hấp thu năng lượng từ đá. Sau đó, Đá nói mình hãy ra về cẩn thận ... Biển chúc cho cuộc hành trình sẽ thật vui và nói rằng nhóm bạn đi trong đoàn thật sự có nhiều người rất dễ thương. Có rất nhiều người có năng lượng giống như mình... thật kỳ lạ...

Thầy dẫn cả đoàn đến một bãi đá rất to. Thầy chỉ ra những vùng đá có năng lượng và kêu mọi người hấp thu nặng lượng từ đá. Mình sử dụng RĐTG giao lưu với đá ở đó và nó đã chỉ dẫn cho mình là đến nơi nào hút năng lượng và nơi đâu... năng lượng ở đâu thích hợp với người nào. Mình có cảm giác nó hiểu rõ vùng đất ở đây hơn bất kỳ ai.

Bãi đá tiếp theo, mình lại chỉ những nơi nào có nguồn năng lượng tốt có thể hấp thu được cho mọi người. Nhưng có một số người không thích hợp ở đây mình cũng chỉ dẫn họ. Nhưng trong tìm thức của mình không phân định được đâu là người thuần âm, thuần dương được ... nên cũng khó giải thích cho các bạn hiểu.

Bãi đá thầy dắt mọi người đi nhặt đá thạch anh là ly kỳ nhất. Khi mình giao thoa ý thức ở đấy. Đá tự động nói lớn lên rằng " Nơi đây là nơi có nguồn năng lượng rất tốt, đặc biệt có những đá thạch anh có nguồn năng lượng đến từ thiên nhiên chưa hề qua gọt dũa rất thích hợp cho các bạn. Đây là cơ hội có một không hai dành cho mọi người". Sau khi chỉ dẫn mấy người bạn trong đoàn nơi hấp thu năng lượng. Mình lại thử đi kiếm vài viên đá làm kỷ niệm. Đá ở đó lại dẫn mình chạy đến một hẻm núi nhỏ ... cũng khá xa biển một chút. Vào một nơi... tối tăm... hỗn độn như một bãi rác vậy. Thế là kêu mình đào lên... mình hỏi đào sâu không ? Nó trả lời là đào sâu lên sẽ có một khối đá thạch anh lớn cho bạn........................ Sau đó, mình kêu nó đưa mình chỗ khác. Vẫn một hẻm núi cheo leo khác, nó kêu mình đào trên cát. Tay mình tự đào... tự lọc những viên nào là sỏi, viên nào là đá bình thường... cuối cùng là viên thạch anh khá khá chắc tay. Sau đó đá nói mình ra bỉển kiếm nguồn năng lượng phù hợp nạp cho viên đá. Các bạn cứ nghĩ rằng năng lượng dạng như nạp điện rồi sử dụng điện là sai rồi. Cái đó là kích thích cho nguồn năng lượng mở ra, sau khi mở ra rồi cứ tùy nghi sử dụng... nhưng cần có thời gian để phục hồi.

Sau đó, có bạn nhặt được viên đá. Biển ở đó nói rằng đây là viên đá may mắn nhất mà biển dành tặng cho bạn ấy. Hầu như ở đây chưa có ai nhận được điều này, và biển đã chỉ cho bạn ấy nơi nạp năng lượng của viên đá. Có người nói với bạn ấy là viên đá là miếng thủy tinh... nhưng chính viên đá đó phản bác lại là nó là tinh chất thuần khiết của thạch anh. Nó thích người bạn đó, đá ở đây thích bạn trai đấy nên tặng bạn viên đá. (Ui chao... mình cũng ganh tị nữa là người khác)

Kỳ lạ, mình chỉ cần chạm tay vào nơi nào mình thích là có thể kiếm được viên đá thạch anh... hô hô hô. Nhặt được vài viên đá, và có giọng nói vang lên rằng: Bạn đã có được viên đá tốt nhất ở đây... những viên này, là nó buồn vì chẳng ai để ý đến nó và nó muốn đến với bạn. Bạn hãy nạp năng lượng và trao tặng nó cho người khác. Thế là mình đã tặng những viên đá cho ai không nhặt được thạch anh và cho những người bạn mình thích.

Nhiều người bạn thấy mình cứ mãi lên đồng thì lại lo lắng cho mình. Không phải đâu ! Giống như khi chúng ta phát hiện ra một điều hoàn toàn mới mẻ so với người khác thì chúng ta hay lấy ra sử dụng để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó đó mà. Cho đến bây giờ thì mình đã bình tình hơn và sử dụng năng lực có ý nghĩa hơn



Bây giờ, tranngthanh rất nhớ các bạn... nhớ khủng khiếp. Chẳng hiểu lí do gì cũng vẫn nhớ. Chuyến đi chơi vừa rồi cho mình rất nhiều kỉ niệm. Mình muốn gặp lại mọi người! Tự dưng người xa lạ nhưng lại khiến như mình có cảm giác như là người thân trong nhà.

An bây giờ nhớ mọi người trong lớp lắm. Nó nhớ đến từng người trong đoàn đã làm gì và cười như thế nào (RĐTG)

Xin cho mình tiếp tục câu chuyện xảy ra khi mình lên bức tượng phật ở ngọn núi Phan Thiết... Chẳng biết núi tên gì nữa...

TƯỢNG PHẬT NIẾT BÀN

Lúc vừa lên đến cáp treo, những luồng suy nghĩ và cảm xúc của thiên nhiên nhảy múa trong tim óc mình. Các bạn thử xem qua cây cối gửi cho mình những thông tin gì nhé

- Cha cha ! Lạ quá ! Lần đầu tiên ở đây có người có thể liên lạc với cây cối bằng sóng thông tin cảm xạ !

- Các bạn đang từ đâu đến vậy ? Cây cối ở đây rất vui khi gặp được các bạn

- Bạn thật dễ thương ! Nhưng cẩn thận đấy ... cáp treo sắp sửa rung rinh mạnh đó nhé !

- Đâu đâu ? Ai đang nói chuyện vậy ? Hi hi hi ... Các bạn đó đang nhìn mình nè

- Trời hôm nay có thể mưa đấy nhé !

Các bạn có thể giúp trời hôm nay đừng mưa không ?

- Được với điều kiện các bạn không được xả rác, vẽ bậy lên cây, không đái bậy thì tụi này sẽ giúp bạn

Được nhưng mình đang ngồi ở đây, làm sao có thể nói được với những người khác đang đi trong đoàn được.

- Bạn có thể nhắc nhở mọi người trong đoàn của mình là giữ môi trường cho núi rừng sạch đẹp

- Được ! Ít nhất mình cũng là người đầu tiên sẽ làm hết mình. Không ai làm thì ít nhất mình cũng làm

Buổi học lại tiếp tục với những câu chuyện thầy giảng giải về cách coi phong thủy trong nhà. Lúc đó, cây cối nói với tranngthanh rằng các bạn đang bị âm khí ngôi nhà đó ảnh hưởng. Do cơ thể sau khi hút năng lượng ở nhưng nơi khác, bống trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều. Lúc đó, mọi người thông cảm khi tranngthanh tự dưng nhảy khắp nơi matxa cho người khác nhé. Lúc đó, cây nói rằng nếu không làm vậy dễ xảy ra hiện tượng trúng gió và bị nhức đầu lắm. Trong buổi học em cũng đã đọc được chút suy nghĩ của thầy đấy. Chai rượu là tác phẩm của em ... nhưng có điều là người khác đã mua tặng thầy chứ không phải em... (em là đồng tác giả đấy mà)

Khi lên đến cửa chùa, cơ thể tranngthanh toàn nhảy múa. Nhảy múa lên một khúc cây đã bị chặt ngang. Tự dưng người mình lại phát ra tiếng nói:

Ở đây là nơi có luồng sóng dương khí khá tốt, những ai vừa bị choáng thì có thể lên đây nhận năng lượng để không bị mệt mỏi

Má ơi! Đi lên núi đã mệt nhưng có thể nói em còn mệt hơn gấp mấy lần người khác. Cơ thể vừa múa, vừa xoay, vừa chạy trên từng bậc thang... múa liên tục không ngừng. Đến cổng chùa đầu tiên... cơ thể em múa rất nhiều ngay trước cổng. Em lạy chào 4 phương tám hướng xong tư dưng có vị sư tăng liên kết với RĐTG của em.

Xin chào thí chủ ! Xin mời người đi vào lối này

Sau đó, tay em chắp ở trước ngực như các vị sư tăng rồi đi từ từ trên bậc thang. Nhưng em không thích lắm nên vị sư tăng nói chào thí chủ rồi tách khỏi RĐTG của em.

Nhảy múa đến tượng phật bà quan âm. Cơ thể em xoay múa liên tục rồi cuối cùng dừng lại ở tư thế ngồi thiền. Em lạy chào phật quan âm ... rồi tự dưng có giọng nói lại vang lên

Xin các nữ thí chủ dừng lại ở đây ! Khi các vị nữ thí chủ lạy tượng phật... thì người đã ban may mắn, phước lành cho các thí chủ! Nam mô a di đà phật ! Các nam thí chủ hãy lên phía trên... bên trên có tượng phật dành cho nam tử.

Rồi cơ thể em tiếp tục chạy trên núi. Gặp đúng là một tượng phật thánh tăng. Cơ thể em lại nhảy múa... chào tượng phật tâm sự cùng tượng phật. Vị sư tăng lại nói chuyện với thầy.

Thầy ! Thầy hư lắm ! Thầy có bệnh nhưng lại không chịu chữa bệnh ... thầy tốt với moi người quá nhưng lại quên đi bản thân mình. Mọi người rất quan tâm đến thầy. Phật ở đây cũng muốn giúp đỡ cho thầy

Sau đó, mình lại nhảy múa... nhảy múa vừa leo núi, vừa leo thang... chắc không ai tưởng tượng nổi đâu. Khi mình lên đến đỉnh núi tượng phật Niết Bàn. Phía dưới chân tượng, có những khoảng đất trống. Tự dưng có giọng nói lại vang lên :

nơi đây từng có chiến tranh, rất nhiều vong hồn chết cô đơn không một chút đèn hoặc nhang khói. Xin các thí chủ dừng lại lạy cho họ một lạy để họ đừng cô đơn! Họ đang cám ơn thí chủ !

Khi đến tượng phật Niết Bàn... dưới chân tượng là các dải thang lớn. Riêng em lại không leo hết bậc thang... cơ thể đi hết một dải thang dai rồi lại có bục thang nhỏ ở góc cuối để leo lên từ từ... nhiều người không biết chuyện này. Vừa đi cơ thể lại tiếp tục nói

Đi bộ trên suốt dải bậc thang này là mang ý nghĩa con đường phật tử đi phải qua nhiều chướng ngại, những dải đường khó khăn rồi mới đến với cảnh Niết bàn an lạc. Người đi tiến phía trước, tay chắp sau lưng thể hiện sự vững vàng của tâm tính, tay gạt phía trước muốn bỏ đi những chông gai đến với phật.

Đi bộ đến nơi... người em leo lên bậc cuối cùng mà không tin tưởng được có thể leo lên được. Bậc thang cuối rất cao nhưng người em búng lên nhẹ như mây vậy... Em xoay mình, múa chào tượng và các phương hướng xung quanh... và kết thúc bằng tư thế ngồi thiền định.

Gió từ khắp nơi thổi tới... thiên nhiên đang chạy đến xem em ... người đang giao cảm với phật pháp. Cơ thể em tự động nằm duỗi ra ... cảm nhận từng giọng nói... lần đầu tiên Phật tổ đang trò chuyện với em.

Con là người có tâm đã đến với cửa phật. Con đừng lo vì những chuyện đã xảy ra ... Đất , đá, cây 1500 tuổi, biển , những lời nói đều có phần đúng. Không có phần sai nhưng cuộc đời con do con quyết định. Nạn kiếp của con sẽ được hóa giải từ từ... Ta rất vui vì gặp con ở nơi này. Số phận con sẽ từ từ thay đổi từ lúc này. Hãy hướng trái tim mình hướng thiện với mọi người. Rồi con sẽ hiểu những điều mà con chưa hiểu...Phật sẽ dẫn đường và ở bên cạnh con.

Sau đó, RĐTG của mình lại đến những người bạn trong đoàn, hướng dẫn họ nơi có thể hút năng lượng, truyền năng lượng. Tẩy rửa những ngang trái, chướng ngại mà họ sắp gặp được trong tương lai... Phật cũng thử thách những họ ... những gì họ sắp phải gặp như thế nào và tránh làm những gì... Rất thú vị nhưng lại có sự riêng tư với những người trong lớp học, cũng như chuyện hơi tâm linh nên mình không dám viết lên cụ thể ở đây. Có gì thắc mắc bạn có thể hỏi cụ thể hơn bằng cách nhắn tin cho mình.

Tiễn mình và các bạn ra đến cổng cáp treo. Sư thầy nói ...

"Các bạn đã giữ đúng lời hứa. Phật và thiên nhiên cũng sẽ giữ lời hứa của mình. Các bạn sẽ không gặp bất cứ giọt mưa nào từ đây đến khi người cuối cùng về đến nhà mình. Mô phật "

Không biết kết quả thế nào ! Nhưng mình cũng mong mọi người về nhà có thể an toàn. Vậy là vui rồi. Sau này mình mới phát giác ra. RĐTG của mình có thể liên lạc với kết cấu không gian, thời gian, liên hệ với suy nghĩ tâm tư sinh vật bằng cách giao động sóng thư giãn, thậm chí mình có thể liên lạc với người cõi âm. Tuy nhiên, mình đang gặp rất nhiều trăn trở. Tự dưng cơ thể tiếp nhận món quà quá to lớn... mình rất khó khăn khi sử dụng nó... mình sợ hãi... buồn bã cũng có. Mọi người trong nhà nghĩ mình bị điên... họ tin ... nhưng họ cũng sợ. Nhưng tranngthanh sẽ cố gắng kiểm soát nguồn năng lực này trong tầm tay của mình.

- Không vụ lợi cá nhân
- không hãm hại người khác
- Không lợi dụng năng lực để lấy danh tiếng, địa vị
- Tâm hướng thiện, mở tấm lòng với mọi người.

Còn nhiều điều thú vị nữa. Các bạn hãy ủng hộ cho tranngthanh. Mình rất nhớ mọi người.

Xin mời các bạn xem hình ảnh dã ngoại Khe Gà:
http://picasaweb.google.com/camxahoc...xahocvietnam02



CHUYỆN LẠ VẪN CỨ TIẾP DIỄN

Những chuyện lạ vẫn cứ tiếp diễn khiến đôi lúc mình cảm thấy hoang mang... mặc dù hiện giờ đã mang theo cái vòng TỊNH TÂM của thầy tặng nhưng bản thân cái RĐTG của mình vẫn tiếp nhận giao cảm với rất nhiều sóng vô thức.

Giống như hôm qua, mình có thể giao cảm vô thức với ông bà cố ngoại (không còn sống đâu ạ) nói chuyện bằng nội tâm và hình dung ra cuộc nói chuyện sẽ tiến triển đến đâu... mặc dù mình chỉ suy nghĩ thôi chứ cơ thể không hề có ai sử dụng để nói chuyện... Nửa đêm thấy ngủ không được lại thức... một mình ngồi trên diễn đàn đến tận 4h30 sáng. Những dòng suy nghĩ của cây cối, sinh vật, tinh linh vô thức cứ nhảy múa khiến mình khó tập trung.

Buổi sáng thức dậy, dọn dẹp xong nhà cửa... RĐTG nói chuyện nội tâm với mình (bà cố ngoại khen mình ngoan, kêu mình phải phụ bà ngoại - ông cố ngoại thì đi chơi bên nhà người ta chưa về. Đã vậy còn kêu mình mang một dĩa mực một nắng cho bà dùng thử ... vì trước giờ chưa ăn thử bao giờ)

Lúc đi tập tạ, mình vào phòng tập ... lấy tay khua khua trong không khí một chút rồi đi đến chỗ chị quản lý phòng tập nói chị nên cẩn thận sức khỏe. Cơ thể mình khám nói chị bị Viêm xoang mãn tính, ngoài ra còn bị nhức nửa bên đầu... Một chút sau, có người vào phòng tập mình cũng nói chuyện là người này bị gì... sắp xảy ra chuyện gì... đã gặp chuyện xui thế nào ? Mặc dù mình chẳng biết gì cả nhưng cái RĐTG lại như biết rất rõ. Những lúc này mình không biết cái đó là bói toán hay chiêm tinh nữa. Đầu óc suy nghĩ mông lung kinh khủng. Mặc dù mình chẳng muốn nói nhiều (bình thường em đi tập tạ người ta nghĩ em bị câm, có khi 3 năm liền em chẳng nói chuyện với ai hết) nhưng cái RĐTG muốn mình hướng dẫn, giúp đỡ mọi người hoặc có vô thức trong cơ thể người đó muốn nhờ tranngthanh nhắn lại cho chủ thể vô thức đó biết.

Nhưng mình nghiệm ra một việc rằng: Giả sử mình biết tiểu sử và triệu chứng bệnh Viêm xoang thì chỉ cần người nào mắc bệnh nặng hay nhẹ, xuất hiện tiền sử bệnh thì mình đều biết. Nhưng mình không biết tên bệnh là bệnh gì ... không biết trên đời có triệu chứng bệnh này thì mình chỉ đưa ra cảm giác chung chung là đầu bị đau. Giống như mình từng nói, RĐTG như một quyển sách ... mình phải nạp dữ liệu để nó có thể gia tăng tri thức và luyện tập khí là bồi dưỡng sức mạnh tốt nhất.

Buổi chiều sau khi đi tập tạ về... tự dưng cơ thể mình cảnh báo là có sóng vô thức cần gặp bạn. Tự dưng, cơ thể bắt mình đảo mắt khắp nơi... mình nhìn cây cối... (nó lắc đầu) nhìn dưới đất (nó cũng lắc đầu) nhìn từng dãy nhà cao tầng (vẫn lắc đầu) nhìn lên phía trên cao cũng chẳng thấy gì. Đôi chân cứ bước đi bình thường, nhưng đầu và mắt cứ tìm kiếm liên tục như xem ai kêu mình. Chợt tranngthanh đi qua một cửa hiệu thuốc ĐÔNG Y... cơ thể bảo chính là nơi này rồi kêu mình ghé vào. Em đâu dám. Cứ bước đi bình thường, cơ thể liên tục rung độngm đòi quay lại... cứ vòng vòng đôi chân đòi quay lại nơi hồi nãy. Suốt 100m hơn vẫn cảm giác đó... Sợ thật! Cái ý thức đó van nài mình quay lại...

Trước giờ học, mình có ghé qua công viên TAO ĐÀN chơi (đây là một trong 2 công viên có khá nhiều cây cối tự nhiên của SÀI GÒN) Sau khi gửi xe, cơ thể em múa từng nhịp nhẹ, 2 tay dang rộng chào đón không khí, gió và bóng mát cây xanh. Đột nhiên, chân và tay em lại chạy... hệt như ở cánh rừng PHAN THIẾT!

Chạy một vòng, cơ thể tự động thay đổi hướng, chạy lố một chút tự động nó quay ngược lại lại... em tự hỏi phải cây này kêu mình không ? Không phải ! Phải cây bên kia không ? Cũng không phải Đến một thảm cỏ, chân em bước hẳn lên cỏ ... đi về phía một thảm cỏ... em dừng lại... hai đôi tay đặt vào lòng đất và miệng bắt đầu nói.

Đây chính là một cái cây hóa thạch nằm giữa lòng đất, nó chính là vua của khu rừng cây ở đây. Tuổi của nó khoản 1520 năm. Nó cảm thấy rất vui vì đã gặp được An Sau đó, cây cối lại hướng dẫn mình đến một khu vực khác có đá mang thuộc tính âm để bồi dưỡng nguồn năng lượng.

Tự dưng lại có một cái cây rất muốn nói chuyện với mình... mình lại chạy. Mình chạm vào một cái cây... cây khá to... thân cây ghồ ghề và sần lên những mảng tróc. Không ngờ lại còn có người nói chuyện được cây cối như bạn, mình cũng đã lâu không trò chuyện với ai........... Cây này là một cái cây thuộc hàng lớn tuổi so với những cây sống ở đây, nó không phải vua nhưng nó có uy quyền so với những cây cối khác. Nó nói nó sắp chết rồi... nó vui vẻ chấp nhận số phận của nó. Nó hỏi bạn có thể nhận từ nó một món quà không ? Em đồng ý. Cơ thể em đi vòng vòng quanh thân cây... đôi tay dò tìm sóng năng lượng cây phát ra và mắt thì liên tục nhìn theo các hướng để cây hướng dẫn mình. Cuối cùng loay hoay một hồi em cũng kiếm thấy. Các bạn chắc không tưởng tượng nổi cây tặng mình thứ gì đâu ...

" Mình cũng không sống được bao lâu nữa, khi mình chết thì chắc chắn cây này cũng chết! Bạn có thể mang mầm cây này về chăm sóc không? Đây là tất cả những gì quý nhất mình muốn tặng bạn
Đôi tay mình lúc này đang đặt giữa một cái mầm cây nhỏ bé... (con của cây này) nhỏ lắm... nhỏ và mong manh như một nhánh rau quế vậy . Nhưng nhà mình lại không trồng được (mình đã giao ý thức với cây ở nhà và tụi nó nói rằng ông ngoại của mình sẽ bứng cây của mình trồng chỉ trong 1 phút...) Có ai trên diễn đàn , có thể chăm sóc cái cây này không ? Cây cổ thụ rất mong các bạn có thể giúp đỡ nó... sinh mạng cây nhỏ bé đó là thứ mà nó trân trọng nhất... Nó không thể sống lâu hơn được ... nó biết khi nó chết người ta sẽ xây dựng một khoảng cây kiểng ở đây.

Có một cây khác cũng giao sóng năng lượng muốn nói chuyện với mình. Khi mình chạy lại... đây cũng là một cây lớn (cây thuộc giới tính Nữ) mình linh tính như vậy !
Cây nói rằng thật hiếm khi có người trò chuyện được với cây như mình. Từ trước đến nay, mình là người thứ 3 có năng lực nói chuyện với cây, 2 người trước là nữ nhưng bây giờ không còn gặp họ nữa. Thôi bạn đi học đi kẻo trễ giờ đấy. Trời sắp mưa rồi nhưng cây ở đây sẽ hạn chế mưa cho bạn. Nhanh lên ...

..........Nếu ai có một góc sân nhỏ có thể mang nhánh cây đó về không ? Mọi chuyện đều do duyên số mà thôi. Khi mình post thông tin trên diễn đàn này. Mình tin rằng chủ nhân thực sự của cái cây sẽ biết mà tìm đến mình. Các bạn có tin duyên phận hay không ?



Hẳn có nhiều người đang thắc mắc về tranngthanh là người thế nào ....? Thầy cũng kêu mình giới thiệu về mình cho mọi người biết nên em cũng đành thông báo cho mọi người biết sơ sơ về em

Tên:Thái An - nick sử dụng là tranngthanh
Tuổi : 1983 - Quý Hợi
Giới tính : Nam
Tình trạng hôn nhân: Đã có gia đình
Nghề nghiệp : Giáo viên dạy môn lịch sử cấp 2 - Thiết kế đồ họa chuyên nghiệp. Đã nghỉ việc vì bị cuộc đàn áp cách mạng của boss công ty. Hiện tại chỉ làm nội trợ gia đình Sad
Khả năng đặc biệt: Đọc và giao tiếp được suy nghĩ của các tinh linh. (nhưng trình độ vẫn còn nhiều giới hạn) Không xem được bói toán tương lai, không đọc được thắc mắc, tập trung ý thức cũng không thể đọc được nội tâm người khác... thường mọi thứ là do phản xạ vô thức Chưa mở con mắt thứ ba nên những gì RĐTG cảm nhận được, An không hề biết được.

Sẵn đây, giải đáp thắc mắc luôn

Mọi người hỏi là khi viết những lời nói trên diễn đàn, có phải An viết hay không hay là một cá thể khác viết ?

- Do chính em viết đấy ạ. Trước kia em đã từng làm nhiều nghề, và học những công việc yêu cầu khả năng ghi nhớ lời nói cũng như cách hành văn chính luận, nghị luận, bình giải nên mọi người ngộ nhận cũng đúng. Khi em viết bài để xây dựng chia xẻ kinh nghiệm thì lấy cảm giác thật, cảm nghĩ thật của mọi người để xây dựng bài viết cho phù hợp tâm lý. Còn khi viết trong nhật ký tuyệt thực, em lấy cái chủ nghĩa cá nhân, cảm nhận chủ quan để tạo sự hài hước khiến mọi người thư giãn đấy mà.

An có thấy mình khác gì nhiều so với hồi xưa không ?
- Điều thay đổi nhiều nhất chính là nhân cách của em. Cách sống của em đi dần theo cảm quan, trực giác... tuy nhiên nhân cách của em lại rất hướng thiện... đến độ không thể làm chủ hành động của mình. Hiện giờ em đã mang 2 chiếc vòng để hạn chế các luồng tác động của sóng vô thức đến với mình nên khá thoải mái. Nếu không , đi ra ngoài đường em toàn phải vẫy tay chào mọi người đang trên đường thôi (chào cây cỏ, hoa lá, tinh linh ...) Nhưng điều thành thật mà nói là cái nhân cách em quá đa cảm, quátốt... làm em dễ bị tác động đến nội tâm suy nghĩ lắm. Thương người quá cũng không hay lắm đâu ạ ! Tay đã mỏi nhừ rồi, chân cũng nhức buốt cả lên rồi nhưng vung vẫy tung tăng chạy đi matxa cho người khác ! Hic

- Khả năng nói chuyện và lý luận cực kỳ thuyết phục! Tâm trí luôn tỉnh táo... mặc dù cơ thể nhân sinh quan đang điên lên nhưng phản ứng của cơ thể lại rất bình thản, giọng nói vẫn truyền cảm từ tốn. Thường thì người ta nóng tính dễ gây ra cáu gắt, động chạm tay chân... riêng em thì càng bình tĩnh nhẹ nhàng, nói chuyện càng bác ái, thấu tâm can người khác (có lúc điên đến muốn giết người lên đấy chứ)

Bạn có thể nhìn thấy ma không ? Hay bịt mắt lại đọc được chữ không ? Hoặc bạn có thể kêu cái nhẫn của mình nói tên mình không ?
- Hoàn toàn không !!! Cái RĐTG của An nhìn thấy, biết thấy hết nhưng không cách nào An nhìn thấy được. Và không có cách nào để gửi luồng suy nghĩ đến An hết. Mọi người đừng đánh giá cao năng lực của An quá dễ gây ra sự hiểu lầm lắm. An vẫn chưa hút được kim loại, chưa kiếm được người trên bản đồ, chưa phân biệt được nước muối và nước đường đâu ạ!

An sử dụng năng lượng này có mệt không ?
- Nếu giao tiếp nhiều với âm khí thì mệt, còn lại nói chuyện với cây cỏ hoặc thiên nhiên thì không sao! Càng khỏe nữa là khác... nó truyền năng lượng cho mình cũng được lắm đấy.

An đoán được tên người này hoặc biết được người yêu mình tên gì qua suy nghĩ của mình không ?

- Bó tay chấm cơm.



Hôm nay, lần đầu tiên mình xem lại những bài viết mình đã post lên diễn đàn, đọc lại thấy chẳng hay chút nào... tự dưng thấy mình vô dụng quá. Do cách viết nóng vội lại chưa có sự chuẩn bị viết nháp trước nên câu văn nhiều nơi rất lủng củng, không đúng ngữ pháp. Mong các bạn đừng chấp nha. An sẽ cố gắng viết hay hơn. Nhưng chỉ sợ các bạn thấy bài viết dài... rồi làm biếng đọc.

Trên người mình hiện giờ, đang đeo 2 chiếc vòng.1 là vòng có hình biểu tượng đôi mắt thần Horus đeo trên ngực. 2 là chuỗi tràng hạt những viên đá cẩm thạch đeo trên tay trái. Hai chiếc vòng này nhằm giúp An tránh được những luồng sóng vô thức không tốt cũng như giúp An có thể tịnh tâm, tự chủ lấy chính mình. (Em xin cám ơn thầy vì sự quan tâm của thầy đối với em. 2 Chiếc vòng này thực sự công dụng rất tốt)

Chuyện hôm qua xảy ra với An chắc là chuyện ly kỳ nhất từ trước đến nay. Chắc các bạn sẽ không tin được đâu.

PHẬT - LINH HỒN - MA QUỶ

Hôm nay, mình đã đi chùa Vĩnh Nghiêm. Đây là một trong các ngôi chùa nổi tiếng nhất của Sài Gòn. Trước đây An rất hiếm khi đi chùa chiềng, cứ khoản 1 năm hoặc 2 năm mới đi ... nhưng không hiểu sao hôm chủ nhật vừa đi viến tượng phật Niết Bàn trên núi Tà Cú xong, mà bây giờ lại muốn đi nữa!

Lúc mình đi trời đang chuẩn bị mưa, mình cũng liên hệ thử nói chuyện với cây cỏ nhưng chúng trả lời rằng:"Mưa chắc chắn sẽ đến, chúng chỉ có thể giúp em hạn chế từ từ để đi đến nơi không bị ướt thôi". Đi đến nơi, trời gió thổi mạnh một chút nhưng vẫn chưa mưa. Do có hẹn một vài người bạn và chùa này thì đến mãi 1h30 mới mở cửa chánh điện cho mọi người tham quan, nên em cũng đi thử tham quan một chút xem xung quanh thế nào.

Có bạn hỏi thăm cây này bao nhiêu tuổi, em đều chỉ vào rồi trả lời ngay là bao nhiêu tuổi được liền (tuy nhiên trái tim không dám khẳng định điều gì hết, nói vậy thôi chứ đôi em nghĩ mình nói cũng chẳng biết chính xác không ) Chùa Vĩnh Nghiêm có xây dựng mới một trụ tháp nhỏ ở góc cổng trái nhìn từ chính diện. Tòa tháp này mới xây nên em chưa xem thử lần nào... thế là cơ thể cũng vội chạy liền lại để xem có gì lạ không ?

Trụ tháp trụ trên một bục vuông có diện tích khoảng 6x6m. Lối lên bục là 3 nấc thang nhỏ... phía trước 3 nấc thang này là một mặt đá vuông lớn có diện tích khoản 1.5x1.5m, phía trên có khắc 6 con rồng bao quanh một viên ngọc. Khi em đến gần trụ tháp ... tự dưng cơ thể xoay một vòng nhẹ, hai tay chắp lên ngực, tiến về phía bậc tam cấp quay đầu về phía 6 con rồng... vái 3 lạy. (Nếu người bình thường chắc chẳng bao giờ lạy đâu ạ). Sau đó cơ thể lại đi tiếp lên bậc tam cấp, cơ thể múa nhẹ một chút rồi 2 tay chắp trước ngực đi về phía bên phải bục trụ tháp... thế là đi liên tục hết 3 vòng liền.
Trời lúc này đang trút mưa xuống, mưa rất nhanh và mạnh. (Mọi người chắc đang nhìn em ngạc nhiên vì sao trời đang mưa lại có một thằng nhóc đi lơn tơn giữa trụ tháp mấy vòng...) Mấy người bạn kêu em kiếm chỗ núp mưa đi. Tự dưng, cơ thể em lại nói "Yên tâm đi, sắp hết mưa rồi!". Sau đó, tay em chỉ lên trời ... nói "NGƯNG". Xin thưa... chỉ khoản 1 phút thôi là trời ngưng mưa hẳn. Đi hết 3 vòng, cơ thể em múa một vòng và kết thúc bằng tư thế ngồi thiền (ngồi hẳn trên nước mưa đấy ạ)

Phật đã đưa đường dẫn lối cho con đi đến nơi này. Và chính viên đá cùng chiếc vòng của con đã kêu con mang nó đến đây. Con mang viên đá thạch anh trên biển cùng chiếc vòng đeo tay ra đi. (Không hiểu sao lúc đi khỏi nhà, tay em lại vơ lấy viên đá thạch anh mang theo)

Hai tay cầm viên đá thạch anh, cùng chiếc vòng đưa về phía trước bục tam cấp... giống như người ta đứng dâng hương cho phật vậy. Lại có giọng nói vang lên trong tâm thức.

Được rồi... ! Con hãy yên tâm. Vận mệnh con đang thay đổi từ từ. Con đừng quá lo lắng nữa. Hãy bình tâm và suy nghĩ, hướng mình về điều thiện. Thôi ... con hãy quay lại những người bạn của mình đi.

Lên cửa chánh điện của chùa Vĩnh Nghiêm, cửa vẫn chưa mở. Cơ thể em tự động đi thẳng lên các nấc thang. Hướng về phía tượng phật Kim Cang bên trái ... giống như bức tượng đấy đang kêu mình lại vậy.

"Đặt tay lên chân của ta đi nào và hãy suy nghĩ về cái tên của mình"[b]

Sau đó, cơ thể em tự động biết khi nào là dừng lại, rút tay về... chắp tay vái tượng phật Kim Cang 3 lạy. Sau đó, cơ thể lại tiến về phía tượng phật bên phải, cũng đặt tay lên phía chân của tượng phật, nghĩ về tên của mình và vái tượng phật Kim Cang 3 lạy.

[b]Ta đã lưu tên con lại rồi, và ta sẽ báo cho đức Phật Tổ biết về con. Thật lạ lùng vì bây giờ vẫn còn nhiều người có thể nói chuyện được với tinh linh như con. Nhớ dặn những người bạn của mình làm như con nhé. Ta cũng sẽ lưu tên của họ lại báo cho Phật.

Thế là em lại dặn mọi người làm theo những gì phật Kim Cang nói. Có bạn sắp hỏi là nên mua mấy bó nhang hả anh An thì tự động cơ thể mình lại nói chuyện:

Lên hành hương cửa Phật, không cần nhang, không cần đèn, không cần hương, không cần tiền bạc, chỉ cần tấm lòng thanh tịnh... một lòng hướng đến Phật. Phật là chốn từ bi, bác ái không câu nệ hình thức, không giận hờn chấp nhất một ai.

Một người bạn lại nói: "Anh An ơi! Tự dưng em mang viên đá đến đây nè, anh xem viên đá này năng lượng ra sao dùm em! (Đây là viên đá mà thuộc loại tốt và quý nhất của bãi biển đá thạch anh, đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất mà biển ở BÀN TAY PHẬT trao tặng quà cho người nó thích - cái này mình đã kể sơ sơ ở trên rồi)

Viên đá này đã kêu bạn đấy mang nó theo đến đây giống như viên đá và chiếc vòng của con đã kêu con lên đây vậy. Hãy kêu bạn đây mang viên đá ra chính điện cửa phật môn, đưa tay ra để ta truyền năng lượng cho viên đá

"Trời đang mưa mà anh An ơi! Thôi lát nữa em ra nha.". Nhưng mình vẫn bình tĩnh trả lời "Yên tâm đi, hết mưa rồi... cứ đi ra đi". Sau đó, tay giơ lên trời và nói "Ngưng, Ngưng, Ngưng". Mưa ngưng hẳn...! Và mình ra hướng dẫn bạn đấy nạp năng lượng cho viên đá. Không phải An có năng lực điều khiển mưa, mà do một phần Đức Phật ở đấy tác động lên môi trường xung quanh và An cảm nhận được mà thôi.

Cửa vẫn chưa mở, mình thấy có cái chuông bên trái ... thế là lại chạy đến. Cơ thể múa tiếp tục... trứơc cái chuông là 3 cái lư hương đá lớn. Trước mỗi lư hương, mình lại xoay từng vòng một rồi ngồi xuống kết thúc với tư thế thiền. Mặc dù em biết mình đang đứng trên một vũng nước khá sâu nhưng cơ thể vẫn bắt ngồi xuống. (Ướt hết quần luôn rồi ) Em lại tiến đến cái chuông đi xung quanh chuông đúng một vòng. Nhưng cách đi ở phía trụ tháp là hai tay chắp ngực... ở đây lại là 2 tay để phía sau, đầu cuối thấp. Khi hết 1 vòng đến mặt trước của chuông, thế là An lại xoay một vòng ... tay giơ lên ôm lấy một thứ. Lúc này, em mới nhận ra trên đầu em là nó đang ôm cái gì... Tay em đang ôm cái cột gỗ dùng để đánh chuông (Nó muốn em đánh mạnh vào cái chuông đó)

Trời đất! Cơ thể vẫn tiếp tục nói ! Phải đánh vào chuông đó, bắt buộc phải đánh ! Không đánh mạnh được thì đánh nhẹ vẫn được. Thế là em gõ nhẹ chuông một cái. Tiếng chuông ngân vang lên... đột nhiên tay phải giơ lên trời hô lớn lệnh "Truyền ! Xa!"

Lúc đó, cơ thể em mách bảo ngay rằng, mọi người đang tới... mọi người đang tới. Đông và đông lắm... nam có, nữ có ... đang đến rất đông. Mọi người đến xem ai là người kêu họ đến. Có một người hình như quen An đấy. Chẳng biết An có nhớ không? An nhớ ! An biết người này rõ nữa ... Mau quay lại chào người ta đi ... (Nhưng chẳng biết ai để mà chào, và cũng chẳng thấy ai ngoại trừ vài người bạn đang đi chung, có điều em cảm nhận được là rất đông người đang đến)

Sau đó, mình hướng dẫn tiếp mọi người đi về chánh điện. Đầu tiên là đi về phía bên phải, lạy những tấm tranh thể hiện những điều gì đó (bản thân An không biết nên không giải thích được) một lạy. Chỉ cần một lạy thôi. Sau đó tiếp tục bên trái 3 tấm tranh. Như vậy là sáu 6 tấm tranh cùng với sáu bước lạy ... cuối cùng mới là chính giữa chánh điện! Vẫn tiếp tục xoay một vòng, kết thúc bằng tư thế ngồi thiền.

"Nhân duyên của con đã đưa con đến đây và cũng đã đưa những người bạn này đến. Số phận con đang thay đổi và cũng đã thay đổi giúp cho họ. Con là người tốt và họ cũng là người tốt. Hãy tháo vòng tay và đưa cả viên đá thạch anh ra để ta ban phép bảo vệ cho nó. Kêu người bạn của con lại luôn đi. Viên đá đấy nói là nó cũng cần được sức mạnh để giúp chủ nhân nó."

Mọi người chỉ cần đến với Phật toàn tâm toàn ý, không cần nói ra từ cửa miệng, Phật cũng biết được những gì con đang suy nghĩ. Không cần Hương, Hoa, Nhang , Đèn , Tiền Bạc, Cúng bái gì phức tạp... Phật vẫn trao tặng may mắn, phước lành cho mọi người khi mọi người đến với cửa Phật với tấm lòng bác ái. Nam mô a di đà phật!

Sau đó, em lại hướng dẫn mọi người đi ra phía sau. Lúc này, cơ thể mới phát hiện là phía sau điện thờ là tượng Phật Tổ đang ngồi, em hỏi RĐTG là tại sao lại không lạy tượng Phật Tổ cũng như tượng la hán ở hai bên. Cơ thể tự động nói "Không cần! Không đến lượt của chúng ta để làm chuyện đó! Chúng ta không cần và không được làm". Có những người bạn cũng đến phía đó lạy, em liền ngăn lại và nhất quyết không cho tiến về khu vực thờ đó. Dường như, đấy là nơi Phật và các thánh tăng tu luyện giáo lý các phật tử ... người thường với những suy tính thói đời chưa rũ bỏ được thì không có quyền bước vào.

Đi ra phía sau, cơ thể lại múa một vòng, ngồi thiền ngay phía sau chỗ dâng hương. "Hôm nay, con đến đây chơi ! Xin hỏi Phật có gì dặn dò con không ạ ?"

Không được vô lễ! ..... Hmmmmm (thở dài) Con hôm nay đã phạm sắc giới phải không? Lần sau khi đến cửa phật phải chay tịnh 1 ngày nhé. Cửa phật là chốn tu hành, không nên để mình vướng mắc nợ trần thế mà đi vào đây. Không tốt cho cửa Phật. Con không biết ! Ta cũng không trách được! Mô phật... số phận con đang thay đổi từ từ. Và cũng hãy yên tâm, Phật sẽ ở bên con ...

Phía sau chánh điện là 2 dãy kính lớn, có hình ảnh những người đã khuất được cầu an, siêu độ tại đây. Cơ thể em lại tự động nói :"Không cần lạy những người ở đây, họ nói không cần thiết... họ đã có hương, quả do chùa chăm lo mỗi ngày rồi. Mọi người hãy đến phía sau. Có rất nhiều người đang cần chúng ta thăm viếng. Những người đó mới thực sự cần chúng ta nhiều nhất.

Phía sân sau chùa Vĩnh Nghiêm là một tòa tháp nhỏ, nơi người ta gửi tro cốt thân nhân lên chùa, nương nhờ cửa phật, ma chay cho thân nhân của mình. Cơ thể em khi tiến đến đây tự động RĐTG lại làm chủ... nó đi nhanh về phía trước, nơi để nhang cúng của chùa dành cho ai đến viếng thăm thân nhân của mình. "Mọi người cầm nhang lên cúng cho những người ở đây! họ rất buồn và cô đơn vì đã lâu không có ai đến đây dâng hương cho họ một nén nhang nào!" Tay em cầm vốc nhang lên,"Chưa đủ ! Thêm nửa !" "Vẫn chưa đủ! Lấy thêm nữa đi" ... miệng cứ nói, và tay cứ liên tục với lấy thêm nhang.

Có một sư thầy đi ra nói chuyện (cách nói hơi hách dịch nên An thấy post lên hơi phản cảm nên không dám viết) nói rằng mỗi người chỉ sử dụng 3 nén hương thôi. Rồi chỉ trích thái độ của An mặc dù An giải thích là có người cần mình dâng hương...

Hmm... thật ra An buồn ghê lắm vì cách nói chuyện của phật tử nơi đây làm mình cảm thấy ngôi chùa đang bị mất dần đi vai trò thực sự của nó. Sư tăng lại đặt chủ nghĩa cá nhân quá cao, và lấy cái suy nghĩ của mình lấn át người khác... đã vậy còn cho rằng An bị tâm thần nữa. An buồn nhưng RĐTG không hề buồn vì nó biết. Vị sư đó không dám tin, ông ấy rất sợ ma... khi thờ ở đấy ! Ông ấy nghĩ là có phật Kim Cang trấn hết mấy vong linh... ông sẽ không sợ bất cứ thứ gì. Các tinh linh ở đấy cũng khuyên mình rằng đừng nên buồn, ông ấy là người tốt nhưng cách cư xử hơi lỗ mãn thôi. Họ biết tâm ý của mình nên rất cảm động.

Thế là An chỉ mang theo một nén nhang, đi hết tất cả các vòng, đưa hương nhang đến các bình tro cốt. Thật ra mình không thắp hết từng hài cốt... chỉ cần cắm mỗi dãy hàng lang một que nhang thôi cũng được. Nhưng xem ra không có duyên số rồi. Ở trên đỉnh tòa tháp... nơi thờ các vị phật tử đã quy y nơi cửa Phật. Họ cũng khuyên mình đừng buồn.

Phật môn là chốn thanh tịnh nhưng không có nghĩa có thể tránh đi mọi điều xấu đang tồn tại trên trần thế. Con người vốn có cái tốt, cái xấu đi xen kẽ với nhau... chỉ vì chúng ta chưa thấy cái tốt của họ mà thôi. Mô phật...

Ra về, trời cũng là mưa lớn. Mình hỏi có thể kêu trời ngưng mưa không ? Có thể được. Bằng cách nào ? Thế là cơ thể mình đi xuyên thẳng vào mưa to tiến đến phần trụ tháp với 6 con rồng trên phiến đá vuông. Mình lạy 3 lạy... và đứng một hồi. (Mưa có bớt nhưng không ngưng hẳn). Sau đó, khi mình về mới biểt rằng, mưa có phạm vi trên cả thành phố... muốn mưa ngưng chỉ có thể ở khu vực chùa Vĩnh Nghiêm thôi. Những nơi khác muốn không mưa rất khó. Và mặc dù cuối cùng trời cũng hết mưa nhưng ...

Tại sao những viên đá và cái vòng tay của An lại muốn ghé vào chùa ... hồi sau sẽ rõ !

Do em từng gặp chị nên trong tiềm thức của An đã có thể nói chuyện bằng sóng cảm xạ rồi. Và em cũng đã cộng hưởng năng lượng từ cái cây ở phía Tao Đàn. Cái cây đó nói, chị là người rất tốt nhưng chị không phải là người thích hợp với cái cây này. Do em chưa gặp bác chị nên em khó có thể nói được bác chị phải chủ nhân thực sự của nó không...

Cái cây đó nói rằng:

"Chủ nhân của em là một người bình thường thôi! Người đấy đang gặp vấn đề về tiền bạc. Ngòai ra trong gia đình, đang có một người thân bị bệnh. Em thì biết rõ chủ nhân nhưng bạn An chưa gặp người lần nào nên không biết đấy thôi. Em có thể liên lạc tâm thức với chủ nhân nhưng không phải lúc nào người cũng nghe được. Cá nhân của em cũng có năng lực giới hạn. Chủ nhân của em hình như là nữ và thường xuyên không ở nhà do bận công việc thường xuyên"



Tranngthanh (Theo học viên Cảm xạ khóa 39 Sài Gòn)
Theo camxahoc.com