Húy THANH KẾ Thượng HUỆ Hạ Đăng
Đại Lão Pháp sư Hòa Thượng

Chốn thảo lư an cư dưỡng tánh
Dốc một lòng nhập Thánh siêu phàm
Sắc, tài danh lợi chẳng tham
Thị phi phủi sạch, luận đàm mặc ai.

Tuyết ban mai lâu dài chi đó
Thân người đời nào có bao lâu
Nhộn nhàng trong cuộc biển dâu
Xuân xanh mới đó bạc đầu rồi đây.

Ba vạn sáu ngàn ngày công khó
Chia phần đem cho đó một hòm
Của tiền bỏ lại nhi tôn
Bao nhiêu tội lỗi phần hồn lãnh riêng.

Chốn cửu tuyền khác miền dương thế
Quỷ ngưu đầu chẳng nể chẳng kiêng
Tội hành nghiệp cảm liền liền
Muôn phần thảm độc ghe phen đoạn trường,

Rất thảm thương là đường sinh tử!
Dám khuyên người ngó thử lại coi
Thân như pháo đã châm ngòi
Nổ vang một tiếng rồi coi thể nào?

Tiếc công lao biết bao xiết kể
Sự đáo đầu cũng thế mà thôi
Trăm năm sự nghiệp phủi rồi
Mênh mông biển khổ luân hồi cực thân.

Lửa hồng trần rần rần cháy dậy
Người say mê thấy vậy phải kêu
Tỉnh tâm xét lại mấy điều
Kíp tu đạo đức, sau siêu linh hồn.

Sự dại khôn chẳng cần khôn dại
Trước lỗi lầm sau phải ăn năn
Biển sâu nước khỏa cũng bằng
Mây tan gió tịnh bóng trăng sáng lòa.

Cõi Ta Bà có tòa Cực Lạc
Dòng sông mê biển giác chẳng xa
Y theo giáo pháp Thích Ca
Tự nhiên bổn tính Di Đà phóng quang.

Đã gặp đàng chưa toan dời bước
Còn tiếc chi chân bước lờ đờ
Khuyên người đem dạ tưởng mơ
Trăm năm cuộc thế như cờ bị vây.

Rút gươm huệ dứt dây tham ái
Kíp tìm Thầy cầu phái quy y
Kiên trì ngũ giới tam quy
Mở lòng từ nhẫn sân si phải chừa.

Chữ tam là: Chân Như Tam Bảo
Phật, Pháp, Tăng, chỉ tại lòng ta,
Phật là giác tánh cao xa
Giữ đàng sáng suốt vượt ra cõi trần.

Nghĩa chữ pháp giữ phần Chính kiến
Dứt kiêu căng bỏ chuyện thị phi
Tăng là: thủ tịnh tinh vi
Sáu căn trong sạch dung nghi thuần hòa.

Vậy Tam Bảo lấy ra đối trị
Dứt sáu trần chánh thị chân tu
Còn như bĩnh tức công phu
Luyện tinh thần khí rùa mùa cây trôi.

Tánh Tam Bảo, phân rồi chỉ rõ
Người tu hành lấy đó thềm thang
Còn câu Tam Bảo thế gian
Chia ra thể dụng hai đàng phân minh.

Phật bảo là tượng hình ra đó
Để phụng thờ lòng có chủ trương
Pháp là ba tạng chiêu chương
Những lời Phật Tổ truyền phương tu hành.

Tăng bảo là lòng thành xuất tục
Chán mùi đời cạo tóc đi tu
Cửa Thiền tinh tấn công phu
Chí tâm vượt tới Vô Dư Niết Bàn.

Nghĩa Tam Bảo thế gian là đó
Nhờ có Thầy đường ngõ mới thông
Thầy như lạch nước, lòng sông
Nếu không lòng lạch, nước thông bao giờ

Mắt lờ mờ tay rờ chân bước
Thế vậy mà xông lượt sao xong
Quy y trước sửa tấm lòng
Có Thầy chỉ giáo ra vòng tử sinh.

Có thể dụng mới thành đạo lý
Thấy trăng nhờ người chỉ cho ta
Chữ quy phảm bạch ấy là:
Trở nơi hắc ám, về nhà quang minh.

Nghĩa chữ y nên hình mặc áo
Đứng làm người thánh giáo phải tuân
Trau dồi đạo đức sáng trưng
Nước không xao động lố vừng trăng thanh.

Trong ngũ giới SÁT SANH thứ nhất
Người tu hành thể đức hiếu sanh
Vật, người một khí hóa thành
Chẳng nên sát hại ấy danh hành từ.

Giới thứ hì, dạy chừa TRỘM CẮP
Vật của người chẳng đặng tham lam
Công, tư, của cải bạc vàng
Chẳng nên mong ý lấy làm của ta.

Giới thứ ba, cấm TÀ SẮC DỤC
Chớ tư tình lén lút ngoại duyên
Trăng hoa lòng chớ đảo điên
Tam cang cũng phải răn khuyên từ từ.

Giới tứ tư, cấm trừ VỌNG NGỮ
Chớ buông lời hung dữ điêu ngoa
Ngược xuôi láo xược lời ma
Nói qua nói lại cũng là hung hăng.

Giới thứ năm, cấm ngăn UỐNG RƯỢU
Việc lỗi lầm bởi tửu mà ra
Say sưa mê muội lòng ta
Dữ hơn thuốc độc phá nhà hư linh.

Lấy năm giới sửa mình là đạo
Dụng tam quy kiến tạo Pháp thân
Từ bi hỉ xả là Nhân
Tinh tấn là Quả, giải phân rõ ràng.

Nghĩa chữ đạo như đàng đi đó
Song đàng đi biết có trước sau
Dẫu mà ngàn dặm đâu đâu
Mỗi đường bắt đặng ngõ hầu chẳng xa.

Chớ bôn ba nhận ma tác Phật
Uổng công trình chôn lấp tánh linh
Than ôi! biển khổ minh minh
Người mù cầm lái đưa mình sao xuôi?

Đứa mù dắt lũ đui theo dõi
Sa lửa hầm còn hỏi chi chi
Phải tìm đến bực trí tri
Đạo mầu mới rõ đường đi mới tường.

BÁT CHÁNH ĐẠO mỗi đường đã trổ
TỨ DIỆU ĐẾ là chỗ nghỉ ngơi
Đèn lòng soi sáng khắp nơi
Thinh thinh trí huệ một trời quang minh.

Đọc tâm kinh cho tinh cho suốt
Dẫu mà đường chưa thuộc cũng thông
Vậy hay sắc tức thị không
Chẳng nên chấp sắc mà không cũng đừng.

Đạo vô cùng chấp trung là đạo
Lý nhiệm mầu huẩn áo rất sâu
Đạo trùm khắp hết đâu đâu
Cứ trong sắc tướng tìm cầu mới ra.

Tuy sắc tướng nhưng mà vô tướng
Vô tướng từ hữu tướng mà ra
Hữu vô chung ở một nhà
Chẳng nên hữu chấp, cùng là chấp vô.

Trong hữu tướng, lý vô ẩn đó
Vô tướng mà tượng có ẩn trong
Hữu vô bước khỏi hai vòng
Mới biết đạo lý không trong không ngoài.

Thỏ vểnh tai gọi hai sừng đó
Chấp trước mà nói có nói không
Thử coi ba thú qua sông
Ba xe ngoài cửa, thiển thâm thế nào?

Ngoài vườn lửa ào ào cháy dậy
Bầy trẻ thơ chơi nhảy trong nhà
Khuyên răn hắn cũng chẳng xa
Mở lời phương tiện, thiết ba xe ngoài.

Đại biện tài trừ hai còn một
Tột bực rồi thời một cũng không
Cho hay lý sự viên dung
Cứ theo thể dụng thích trung thời nhầm.

Nước dợn lắng bóng trăng nhấp nhoáng
Trăng lu mờ ví án đám mây
Làm cho nước đứng mây tan
Tự nhiên sáng suốt thiền quang nhiệm mầu.

Đạo không cầu do đâu mà được
Coi giấy xưa chấp trước hữu vô
Lằn mằn dưới gốc cây khô
Mà trông có trái ngẫm âu nực cười.

Trong mắt người có ngươi mới tỏ
Sách không Thầy nói ngỏ làm sao
Xưa nay giáo pháp truyền rao
Không Thầy há dễ mặt nào nên thân?

Khổng thánh nhân ân cần Lão Tử
Huỳnh Đế còn sư sự Quang Thành
Thiện Tài ngũ thập tam tham
Thiếu Lâm đoạn tý, Thần Quang lưu truyền.

Coi lịch sử Tiên Hiền Cổ Thánh
Biết bao nhiêu khổ hạnh tham cầu
Đạo tuy rộng lớn cao sâu
Nhỏ hơn mảy bụi dễ hầu biết sao?

Muốn cho khỏi ra vào tam giới
Phải nhớ câu "tự tại bất thành"
Nhân tay mới thấy trăng thanh
Chớ chấp văn tự tu hành uổng công!

Nên Cổ Đức có ông Tôn Bổn
Vịnh Sơn Cư có bốn câu rằng:
"Sơn Cư phong cảnh tự thiên nhiên
Đại Đạo chi chiêu tại mục tiền,
Bất thức tổ tông thân mật chỉ,
Đồ lao niệm Phật giữ tham thiền".

Ấy lời cặn kẽ bảo khuyên.
Phải cầu giáo ngoại biệt truyền diệu tâm.
Chớ chấp trước thinh âm sắc tướng,
Cảnh ngoại cầu vọng tưởng đảo điên,
Kính lời khuyên khách hữu duyên,
Biết nghe chí đạo chớ phiền lời ngay.